TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hào Môn Kinh Mộng 2: Khế Ước Đàn Ukulele
Quyển 7 - Chương 4: Đoạn tuyệt

Đôi khi, hồi tưởng lại cũng rất thú vị.

Những vui sướng, ngượng ngùng, thống khổ, thái quá… đúng là bởi vì có trí nhớ, cuộc đời con người mới có thể trở nên đầy phấn khích, nếu không sẽ như là cái xác không hồn, trên đời không có chút vui.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt trong sáng nhu hòa, “Anh vẫn chưa kể với em tại sao lại tốn tiền thuê tình nhân, với điều kiện của anh thì không lo thiếu phụ nữ mà.”

Giang Mạc Viễn ôm cô vào lòng, mùi nước thuốc cùng mùi hương thoang thoảng hòa trộn thật dễ ngửi, có chút say mê, khẽ nói, “Chỉ giảm bớt những phiền hà không cần thiết mà thôi.”

Quả nhiên, hệt như dự đoán của cô.

Chút uất ức lơ đãng xẹt qua, cô mím môi không dám hỏi tiếp, nếu hỏi nữa có lẽ sẽ hỏi tới đề tài nhạy cảm, như, nguyên nhân phỏng vấn được thông qua có phải vì cô trông giống Sa Lâm? Bầu không khí lúc này tốt lắm, tĩnh lặng khiến cô thư thái, cô không muốn vì vấn đề như nhau mà phá vỡ bầu không khí. Phụ nữ, đôi khi đúng là thích tự lừa mình.

Nhưng cô đang bệnh, nếm thử mùi vị tự lừa mình một lần cũng được chứ?

Thấy cô không lên tiếng, Giang Mạc Viễn cúi đầu nhìn cô, có lẽ phát giác ra tâm tư của đối phương nên mím môi cười khẽ, người với người rất kỳ lạ, có một loại tên là tâm linh tương thông, anh tin anh đoán trúng được suy nghĩ trong cô.

“Thực sự sợ anh vậy ư?” Anh cúi đầu xuống, môi khẽ chạm vào vành tai cô, “Lần đầu tiên gặp anh, em đúng là con thỏ.” Anh cũng tránh né đề tài đó.

Bên tai nhồn nhột, hơi thở ấm áp anh phả ra khiến cô dụi tai lia lịa, “Nói thật là rất sợ anh, em sợ em nói sai câu nào sẽ mất việc, lại sợ anh nhắc đến yêu cầu nào đó không hợp lý.” Lúc ấy lần đầu cô thấy anh rất hoảng loạn, nếu anh là một người già trái lại cô không lo lắng, cùng lắm thì chiều anh như chiều ông nội thôi, người già cũng sẽ không động tay động chân với cô, nhưng không ngờ lại là người trẻ tuổi, nhìn qua chính là thanh niên tràn đầy sinh lực, cô đương nhiên sợ muốn chết.

“Cũng coi như em to gan, nếu không sao dám ra điều kiện với anh.” Giang Mạc Viễn cười nhẹ, bồi ăn bồi uống bồi cười nhưng không bồi ngủ, chẳng có cô gái nào dám ra điều kiện như thế với anh.

“Ai biết anh có phải bụng dạ khó lường không?” Cô than thở, cắn môi, duyên phận có khi thật lạ, nếu lúc ấy cô không ra điều kiện như thế thì hôm nay hai người họ sẽ không trở thành vợ chồng, có phải vì thế mà vận mệnh của rất nhiều người cũng sẽ khác đi không?

Giang Mạc Viễn nghe vậy ôm cô, cười, “Anh đối với em, bụng dạ vẫn luôn khó lường. Anh yêu em, nhất định phải có được em.” Như đùa như thật.

Tiếng nói trên đỉnh đầu như tảng đá đè xuống, câu này cũng khiến cô nhớ đến rất nhiều chuyện, anh nói đúng, anh là người bụng dạ khó lường… Đôi mắt chuyển thành ảm đảm, cụp mắt mất tự nhiên. Giang Mạc Viễn như thấu hiểu lòng cô, nhếch môi, cúi đầu hôn lên trán cô.

Cô khẽ nhắm mắt lại.

Đợi khi anh ôm cô vào lòng lần nữa, cô khẽ nói, “Em muốn xuất viện.” Bất chợt đổi đề tài cũng thật thú vị.

“Không được, sức khỏe em vẫn còn yếu.” Anh phản bác ngay.

Cô ngẩng đầu, “Ở bệnh viên thực sự rất khổ.”

“Theo dõi thêm hai ngày nữa đã, ngoan đi.” Giọng anh chuyển nhẹ, vô cùng chiều chuộng.

Cô đành gật đầu nghe theo, anh không phải dạng đàn ông ngoan cố khiến kẻ khác bực tức, đôi lúc cô cũng sẽ kì kèo để được nhượng bộ, nhưng nghĩ đến chuyện xuất viện này chắc chắn không thể lay chuyển anh, nghĩ vậy nên đành thôi.

Điện thoại reo, Giang Mạc Viễn nhíu mày nhìn cô từ túi áo bệnh nhân lấy ra điện thoại, vừa muốn tiến hành thuyết giáo cô một phen thì đã thấy ánh mắt cô sững ra, thuận mắt nhìn thấy, người gọi là Hạ Lữ.

Tia sáng cuối cùng nơi đáy mắt Trang Noãn Thần cũng dần biến mất, nhìn điện thoại hồi lâu, chậm chạp không nhấn nút nghe máy.

“Đừng miễn cưỡng bản thân.” Anh lên tiếng, giơ tay muốn lấy điện thoại.

Cô lại lắc đầu, rốt cuộc xoay người mắt hướng về cửa sổ nhấn nút nghe, phía sau, đáy mắt Giang Mạc Viễn lộ vẻ thương xót.

“Trang Noãn Thần, cậu có ý gì?” Phòng bệnh thật yên tĩnh, cho nên tiếng nói của đối phương nghe được rõ ràng.

Trang Noãn Thần bất giác nhìn Giang Mạc Viễn, anh đã đi đến sô pha ngồi xuống lật báo xem, không nhìn ra biểu hiện. Liếm môi, ánh mắt nhìn xuống vườn hoa chuyển thành bình thản, “Cậu gọi đến chỉ để hỏi tôi câu này?”

“Đúng!” Giọng Hạ Lữ rất lạnh, “Cậu không nói tiếng nào liền từ chức là muốn chứng minh gì với tôi? Trang Noãn Thần, tôi không cần cậu thương hại tôi!”

“Cậu nói đúng rồi đó, tôi đúng là thương hại cậu.” Ngoài cửa sổ mùa hè chín nồng, cô lại cảm thấy từng cơn lạnh lẽo.

Hạ Lữ rõ ràng ngạc nhiên, thật lâu sau giọng điệu chợt bén nhọn, “Trang Noãn Thần, cậu đang nhục mạ tôi à!”

“Tôi chính là đang tội nghiệp cậu, chính là dùng cách này để nhục mạ cậu thì sao?” Giọng cô cũng cao hơn, nhấn mạnh, “Cận trăm phương ngàn kế muốn leo lên cao, hiện tại tôi cho cậu như ý đó, ngoại trừ Trình Thiếu Tiên và Angel, hiện tại không còn ai chèn ép cậu. Hạ Lữ, cậu có bản lĩnh thì ngồi vào vị trí của tôi, thậm chí là ngồi vào vị trí của Trình Thiếu Tiên thử xem, đừng nói tôi khinh thường cậu, cậu chính là không có bản lĩnh đó nên mới chơi xấu, Trang Noãn Thần tôi cho dù không dựa vào người nào cũng sẽ leo nhanh hơn cậu, ngồi cho vững nhé!”

“Trang Noãn Thần, cậu…”

“Không phải cậu luôn miệng nói người khác không cho cậu cơ hội sao? Hiện tại cậu nên đi thuyết phục Trình Thiếu Tiên, cậu có bản lĩnh thì ở lại, có bản lĩnh thì ở lại Đức Mã vui vẻ làm việc, như vậy mới có thể khiến tôi không coi thường cậu, nếu không tôi vĩnh viễn khinh bỉ cậu! Khinh bỉ cậu chẳng qua chỉ giỏi chơi xấu sau lưng người khác, là hạng tiểu nhân bắn lén.”

“Trang Noãn Thần, chẳng phải ngay từ đầu cậu đã coi thường tôi rồi sao?”

Trang Noãn Thần nhắm chặt nắm tay, lạnh lùng nói, “Đúng! Cậu ỷ vào nhan sắc xinh đẹp của mình liền muốn ông trời phải chiếu cố cậu, thực tế cậu là gì? Hạ Lữ, chẳng qua cậu chỉ là bình hoa mà thôi, thành tích tốt nghiệp của cậu không bằng tôi, thành tích làm việc cũng không như tôi, lúc chúng tôi phải ở lại tăng ca làm việc thì cậu lại đi chơi bời vui vẻ! Hạ Lữ, tôi cho cậu biết, tôi đã sớm ghét cậu, rất ghét rất phiền, tôi thà rằng chưa từng gặp một người bạn làm không đến nơi đến chốn, ham mộ hư vinh như cậu!”

“Được, được lắm… Trang Noãn Thần, đây chính là cậu nói…” Bên kia Hạ Lữ giận run, ngay cả tiếng nói của run run theo, “Kể từ nay trở đi, tình bạn của tôi và cậu chấm dứt!”

“Từ cái ngày mà cậu hại tôi, tình bạn của chúng ta đã chấm dứt rồi!”

“Trang Noãn Thần, cậu tốt nhất mở to mắt nhìn cho tôi, thế nào cũng có ngày tôi khiến cậu phải hối hận!” Hạ Lữ nói xong liền cúp máy.

Bên này, Trang Noãn Thần cũng buông điện thoại, điện thoại rơi cộp xuống đất.

Bi thương, như sóng biển cuộn trào thổi quét qua khóe mắt, trái tim theo mỗi một câu nói mà đau một lần, cô cắn mạnh môi mình, nhưng thế nào cũng không áp chế được nỗi bi thương trong đáy lòng, ngón tay bấu chặt vào song cửa, các đốt ngón tay vì dùng sức mà trắng bệch.

Giang Mạc Viễn mặc dù cầm tờ báo nhưng không xem vào chữ nào, tinh thần cùng nỗi đau của cô anh thấy rất rõ, đi đến ôm cô vào lòng, thở dài: “Rõ ràng không phải lời thật lòng muốn nói, tại sao còn hại người hại mình làm gì?”

Cô vùi vào lòng anh, toàn thân đều run rẩy, hơn nữa ngày mới nghẹn ngào nói, “Có một số việc xảy ra cũng đã xảy ra, chấm dứt cũng tốt, ít nhất cậu ấy không cần thấy áy náy với em.”

Giang Mạc Viễn đưa tay xoa nhẹ lưng cô, nhẹ nhàng an ủi.

“Đời người không có buổi tiệc nào không tàn, không phải sao…” Cô nhứt mũi, khóe mắt đỏ hồng ngăn không để nước mắt chảy xuống.

Anh đặt đầu cô nơi ngực, ôn hòa nói, “Muốn khóc thì khóc đi.” Không chủ động đề cập chuyện từ chức không có nghĩa là cô đã cho qua chuyện này, thời điểm Trình Thiếu Tiên ra về, anh đã nói chuyện với anh ta rất nhiều, kỳ thực anh và Trình Thiếu Tiên đều hiểu rõ ý đồ của đám cổ đông, đối với chuyện từ chức của Trang Noãn Thần, anh mới là đầu sỏ gây nên.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, anh quá hiểu tính cách của Trang Noãn Thần, cho dù không có chuyện anh cùng Đức Mã cạnh tranh, sau khi cô biết chuyện Hạ Lữ làm cũng sẽ lựa chọn từ chức, đấy chính là Trang Noãn Thần, lúc bình thường nhìn qua tính tình nhã nhặn khó nổi nóng, nhưng khi quật cường lên thì tám con trâu cũng không kéo lại nổi.

Trong ngực, tiếng nói Trang Noãn Thần nghẹn ngào, “Em không muốn khóc, chỉ cảm thấy lạnh quá, Mạc Viễn, anh hãy ôm chặt em, thật chặt vào…”

Giang Mạc Viễn siết chặt cánh tay, ôm cô vào lòng, vòm ngực rộng lớn biến thành bến cảng để cô giảm bớt cảm xúc bi thương, dùng sự dịu dàng xoa dịu thống khổ cùng bất lực của cô…

***

Cổng bệnh viện, Hạ Lữ siết chặt chiếc điện thoại, ánh nắng làm mặt cô trắng bệch.

Thời điểm xoay người muốn đi, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng nói, “Người cũng đã đến, tại sao không vào nói cho rõ?”

Cô sửng sốt, xoay người.

Cách đó không xa, Mạnh Khiếu đứng ở trong nắng, nhìn qua rất nghiêm túc.

“Anh nghe lén em nói điện thoại?” Cô nhíu mày.

“Anh hoàn toàn không cần nghe lén cũng biết em đã làm gì.” Mạnh Khiếu tiến lên, bóng dáng cao lớn che khuất đỉnh đầu cô, mắt sáng quắc nhìn cô chằm chằm.

Ánh mắt Hạ Lữ lo sợ không yên nhưng rất nhanh cười lạnh, “Suýt nữa em đã quên, anh sẽ đến thăm Trang Noãn Thần, cậu ấy đương nhiên sẽ kể hết cho anh nghe, đúng vậy, là em hại cô ấy phải nghỉ việc, là em bắn lén sau lưng cô ấy, thì sao? Anh muốn chủ trì công đạo à?”

Nụ cười lạnh lùng của cô không khiến Mạnh Khiếu phẫn nộ, anh ngược lại thương xót, nhìn cô như nhìn một người xa lạ, “Hạ Lữ, anh không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hỏi qua Noãn Thần, cô ấy không đề cập chữ nào, anh nghi là vì hôm Noãn Thần được đưa đến bệnh viện luôn miệng mê sảng, cô ấy còn nhắc đến tên em, lại mơ mơ màng màng hỏi tại sao, trước khi cô ấy hôn mê vì sốt cao còn khóc rất thương tâm. Anh luôn hoài nghi có phải có liên quan đến em hay không, vừa rồi thử một chút, không ngờ đúng là em…”

Hạ Lữ đáp, “Anh cũng biết rồi, muốn thế nào? Có phải muốn mắng em lần nữa như Trang Noãn Thần không?”

“Nếu em đã đến đây, chứng tỏ em rất muốn gặp cô ấy, theo anh đi vào, nói rõ ràng với cô ấy!” Mạnh Khiếu nói xong khoác tay cô, kéo cô vào cổng bệnh viện.

Đọc truyện chữ Full