Tuy rằng Giang Mạc Viễn lúc mưa lúc nắng, có lẽ bởi vì cả hai có khoảng cách hoặc là tính tình anh cô vẫn chưa hiểu hết, nhưng có thể khẳng định một điều là người này sẽ không tuỳ tiện đánh giá bất cứ công ty nào. Anh không biết hết thì cũng sẽ không bình luận gì, nhưng nếu đã đưa ra nhận xét thì nhất định anh biết. Cho nên, Trang Noãn Thần nghe thấy anh nói như vậy thì không vội vàng phản bác lại mà nghi hoặc nhìn anh, “Anh cho rằng tập đoàn Liên Mĩ dù có ra thị trường cũng không có tương lai?”
“Tóm lại em rời khỏi đó là được, không cần phải làm tiếp tục nữa.” Giang Mạc Viễn không trả lời mà nói tiếp.
Trang Noãn Thần suy nghĩ nửa ngày trời rồi nháy mắt, thì thào nói, “Chờ thực sự đến ngày đó rồi hẵng nói tiếp.”
“Cái gì?” Giang Mạc Viễn nghe xong câu này như là nghe chuyện cười, nói với cô nãy giờ vẫn không thể làm thay đổi dự tính ban đầu.
“Nói trắng ra thì hoạt động của Liên Mĩ như thế nào không có liên quan nhiều đến Vạn Tuyên, cho dù có ảnh hưởng thì đến ngày đó rồi nói, căn cứ tình hình cụ thể mới có phương pháp ứng phó chứ. Em không nỡ rời Vạn Tuyên, là em vất vả khổ sở mới thành lập được một đội ngũ giỏi, bây giờ mỗi người trong đội đều sùng sục ý chí giờ em sao có thể rời bỏ được chứ?” Trang Noãn Thần lấy tình hình thực tế ra để tranh luận.
Điều khó khăn nhất của một người là có được sự tín nhiệm của người khác, mỗi người trong nhóm đều gửi gắm hy vọng trên người cô, đối với cô hoàn toàn tin tưởng nghe theo, cô bỏ dở nửa chừng chỉ khiến cho người khác thất vọng, đến lúc đó chẳng những là những người trong nhóm mà ngay cả cô cũng xem thường chính mình.
Giang Mạc Viễn nhìn cô, ánh mắt đầy thâm ý, sau một lúc lâu mới thản nhiên mở miệng, “Không phải anh không cho phép em đi làm, nhưng không cần phải vất vả như vậy. Em muốn đi làm, có thể, anh sẽ sắp xếp cho em một công việc thoải mái hơn, được không?”
“Nhưng mà em chỉ thích làm .” Vẻ mặt cô thực nghiêm túc, hơn nữa giấc mộng lớn nhất của cô đó là chân chính làm các hoạt động do chính mình tự đưa ra ý tưởng thiết kế.
Sự kiên trì của cô khiến cho anh có chút bất đắc dĩ, lắc đầu nửa ngày không nói cái gì nữa.
Không khí trong thư phòng lộ vẻ gượng gạo.
Không biết là bắt đầu từ lúc nào, quan hệ giữa cô và anh trở nên kỳ lạ, cũng không biết là bắt đầu từ khi nào anh đối với cô lúc gần lúc xa. Cô đoán không ra anh là quan tâm lo lắng cho cô hay là vì cái gì, đơn giản là câu nói lần trước của anh ‘không tin tưởng bản thân mình có được toàn bộ trái tim em hay không’ mà khiến cho hai người đều thay đổi. Lời nói của anh nghe rất thật lòng, nhưng hành vi thì lúc nào cũng khiến cô sợ hãi.
Thực ra, có phải cô và anh đã đánh mất niềm tin vào nhau?
Anh không hề tin tưởng cô, mà cô cũng không tin tưởng anh giống như trước.
“Không nên qua lại với Ben.” Im lặng hồi lâu, Giang Mạc Viễn mới đột nhiên nói một câu như vậy.
Trang Noãn Thần king ngạc, “Điện thoại của ông ta em chưa bao giờ nhận, còn nữa, hoa ông ta tặng em cũng vứt hết.” Chuyện này cô không nói với bất kỳ ai hết, từ sau ngày Ben gặp cô thì cô thường xuyên nhận được hoa tươi, mỗi lần đều không để lại tên, lúc vừa mới bắt đầu cô không biết là ai tặng, sau đó một lần ngẫu nhiên nhận được điện thoại của Ben thì mới hiểu ra. Từ ngày đó trở đi, chỉ cần có hoa đưa tới thì cô liền trực tiếp ném vào thùng, Ben cũng thường xuyên gọi điện thoại cho cô nhưng mỗi lần cô đều không nghe.
Cô thật không rõ ràng Ben có ý đồ không an phận với cô hay không, sợ là có ý đồ khác nữa, hiện giờ quan hệ giữa Đức Mã và Tiêu Duy ngày càng gay gắt, cô không muốn bị cuốn vào trong trận phân tranh này. Hơn nữa, bây giờ Ben và Giang Mạc Viễn cũng có quan hệ với nhau, cô mà có qua lại gì đó với Ben chẳng phải là khiến cho Giang Mạc Viễn khó chịu hay sao?
Sau này, Trình Thiếu Tiên trong một lần ăn cơm với cô đã chủ động thừa nhận và giải thích, anh thừa nhận lần đó đưa cô tham dự tiệc rượu thực ra là có mục đích, anh lợi dụng cô, chẳng qua là anh muốn để cho Giang Mạc Viễn thấy rõ Ben là một người như thế nào.
Cô hiểu, Trình Thiếu Tiên tối thiểu cũng là một người làm việc quang minh lỗi lạc, nói với cô chuyện này cũng là xuất phát từ nội tâm.
Chẳng qua là cô thế nào cũng không nghĩ tới, tất cả chuyện này Giang Mạc Viễn đều để ý.
Giang Mạc Viễn sau khi nghe cô nói như vậy thì rất hài lòng, nhẹ nhàng kéo bàn tay cô qua mà ngắm nghía, sâu tận trong mắt lộ ra sự khó hiểu, “Bây giờ tất cả mọi người đều cố tìm nhược điểm của anh.”
Vẻ mặt Trang Noãn Thần kinh ngạc.
Đợi đến nửa ngày cũng không thấy anh nói tiếp lại càng cảm thấy kỳ quái, cô giương mắt lên, chưa từng nghĩ đến rằng anh cũng đang nhìn cô, con ngươi đen nhánh như bầu trời đêm quá mức bình tĩnh. Ngực cô bỗng dưng co rút lại khiến cô vội vàng cúi đầu, trong lòng linh cảm được anh đang nói cái gì, cô mất tự nhiên liếm liếm môi, cố tình nói một câu thật khẽ, “Vậy anh ngàn vạn lần đừng nói với em, nếu không ngày nào đó em bán đứng anh…”
Bàn tay anh đặt lên mặt cô, nhẹ nhàng sờ cằm nâng mặt cô lên, ánh mắt của cô lại một lần nữa không có chỗ nào tránh thoát đành nhìn thẳng vào anh. Giang Mạc Viễn nhìn cô hồi lâu mới khẽ thở dài một hơi, ngón tay đổi thành miết nhẹ vào cằm cô, “Thực ra em biết rõ nhược điểm của anh là gì, từ lâu rồi em đã biết…”
Lòng cô thắt lại.
Cô biết rõ, nhưng cô không dám khẳng định.
***
Thời gian đến buổi giới thiệu ra mắt sản phẩm ngày càng gần, mỗi ngày của Trang Noãn Thần đều là các buổi họp lớn nhỏ.
Bởi vì Vạn Tuyên không có nhà cung ứng lâu dài, các nhà cung ứng cô tiếp xúc trước đó lại không chịu nhận làm hoạt động nhỏ, cho nên các nhà cung ứng trước mắt đều là lần đầu tiên hợp tác, điều này đòi hỏi mỗi khâu đều phải giám sát chặt chẽ, chỉ sợ trên chất liệu có gì sai sót, tận lực giảm bớt các lỗi tiềm ẩn.
Thời gian ngày qua ngày lại trôi đi, đêm trước ngày ra mắt sản phẩm cô cùng với quản lý Lưu xác định lại một lần nữa những công việc cần làm, từ việc sử dụng đèn điện đến việc sắp xếp cho các phóng viên, bố trí sản phẩm mẫu, lần lượt từng việc đều qua tay cô.
Ngày chạy thử chương trình xảy ra vấn đề.
Thỏời điểm mỗi nhân viên đều có một ví trị và cương vị riêng, màn sân khấu đột nhiên rơi xuống trước bục phát biểu, Trịnh Diệu Linh tới hỗ trợ sợ tới mức kêu oai oái. Thi Lỗi đang muốn chạy lên trên thì bị Trang Noãn Thần ngăn lại ngay, cô trực tiếp tìm quản lý Lưu, đề nghị nên để cố định luôn, đừng làm kiểu kéo lên kéo xuống.
Vẻ mặt Lưu quản lý khó xử, “Giám đốc Trang, cô đề nghị như vậy lại khiến tôi phải tăng thêm dự toán.”
Vẻ mặt Trang Noãn Thần thành khẩn phân tích, “Quản lý Lưu, tôi có thể hiểu được suy nghĩ của ông, nhưng chúng ta không thể để hoạt động lần này tồn tại việc này, màn sân khấu trêo trên sân khâu trong thời gian rất lâu rồi, ở hiện trường hoạt động lại có nhiều nhân viên đi qua đi lại, đây là nhân tố không thể khống chế được. Gắn cố định luôn tuy là mất điểm, nhưng tối thiểu khi hoạt động diễn ra sẽ không khiến cho mọi người lo lắng cũng như đề phòng, hơn nữa, sau lưng Phỉ Tư Mạch là Cao Thịnh, một khi hoạt động xảy ra vấn đề chẳng phải là khiến cho người ta chê cười hay sao?”
Cô chạm trán với nhiều đối tác rồi, như quản lý Lưu thì có là gì, không cao ngạo như những người khác, không biết là vì do chị Mai hay là ông ta thực sự vừa lòng với cô mà cho tới bây giờ lúc nói chuyện ông ta nói chuyện luôn khách sáo, dáng vẻ tự cao cũng không hề thấy, nguyên nhân chủ yếu là do Trang Noãn Thần tận tâm hết sức làm tốt công việc lần này.
Quản lý Lưu sau khi nghe cô nói xong liền nghĩ ngợi, nửa ngày sau mới gật đầu, “Được, mọi chuyện làm theo ý cô, nhưng mà bên cung cấp chắc là phải thay đổi.”
“Yên tâm, chất lượng có vấn đề thì chúng tôi đương nhiên sẽ không sử dụng nhà cung ứng đó lần thứ hai.” Trang Noãn Thần rốt cục nhẹ nhàng thở ra.
Lại quay trở về tìm nhà cung ứng nên phải tăng ca để chỉnh trang lại sân khấu, lần này Thi Lỗi chăm chú quan sát, phía bên kia quy trình trôi chảy chủ yếu do Vương Tranh phụ trách.
Cứ như vậy, đảo mắt đã đến ngày giới thiệu ra mắt sản phẩm.
Rất nhiều nhà truyền thông cũng nể mặt, ít nhất thì cũng cho Phỉ Tư Mạch chút động lực để ra thị trường.
Ngay lúc Trang Noãn Thần chuẩn bị xong xuôi thì Vương Tranh chạy tới, vẻ mặt kích động, “Giám đốc, hiện tại bị thiếu mất hai nhà truyền thông trong danh sách các nhà truyền thông chúng ta mời đến, làm sao bây giờ?”
Ngày hoạt động diễn ra lại xảy ra vấn đề gì thì đều là trách nhiệm của bên được thuê, nhẹ thì khấu trừ tiền, nặng thì sẽ mất đi cơ hội hợp tác lần sau, Vương Tranh cũng hiểu được đạo lý này cho nên gấp đến độ sắp khóc.
Trang Noãn Thần sửng sốt, cầm lấy danh sách, quả nhiên thấy thiếu hai nhà truyền thông, một là Bình Môi, một là Võng Môi, hai nhà truyền thông này đều là một trong số những nhà truyền thông có tiếng tăm trong nước, khả năng tuyên truyền rất mạnh, nhưng sao lại có thể không tới chứ?
“Phương Tiểu Bình đâu?”
“Em lập tức đi gọi cô ấy tới.” Vương Tranh nhanh chóng đi gọi người.
Chỉ còn khoảng nửa tiếng nữa là bắt đầu diễn ra hoạt động.
Phương Tiểu Bình rất nhanh chạy tới, thở hồng hộc, “Giám đốc, phóng viên của hai nhà truyền thông kia tạm thời có việc không đến được, những phóng viên khác cũng đều sắp xếp lịch làm viền kín hết rồi, làm sao bây giờ?”
Cái gì?
Lồng ngực Trang Noãn Thần như căng lên.
Có đôi khi truyền thông không chú ý đến cũng là bình thường, nhất là đối với Phỉ Tư Mạch lần đầu tiên đưa ra thị trường này, có những nhà truyền thông sẽ không để vào mắt, hai nhà truyền thông này rõ ràng là như vậy, đối với loại chuyện này Trang Noãn Thần cũng không có cách nào, trước mắt cô rối nhất chính là giải thích như thế nào với quản lý Lưu đây.
Thực ra không đợi cô nghĩ xong thì quản lý Lưu đã đi tới, vẻ mặt lo lắng, “Giám đốc Trang, sao các nhà truyền thông đến tham dự lại thiếu mất hai nhà?”
Trang Noãn Thần không thể nào giải thích với ông rằng bởi vì sản phẩm của họ ở thời điểm hiện tại không gây hào hứng với họ được. Loại giải thích này không thể nghi ngờ chính là trốn tránh trách nhiệm, chính là vì danh tiếng của Phỉ Tư Mạch hiện tại còn chưa có cho nên mới phải tìm đến một công ty quảng cóa lớn mạnh để gây sự chú ý, vấn đề gì cũng có thể giải quyết thì còn cần tìm công ty của các cô làm gì. Nghĩ nghĩ, cô chỉ có thể giải thích một cách thành tâm với ông.
Còn chưa kịp mở miệng thì cửa hội trường bị đẩy ra. Cô theo bản năng quay đầu ra xem rồi đột nhiên sợ ngây người.
Người tới lại là Cố Mặc, phía sau anh còn có hai phóng viên nữa đi cùng, trong đó có một người mang theo máy quay phim.
Anh… sao anh lại đến đây?
Hoa Báo không phải là nhà truyền thông có trong danh sách mời, lúc lên danh sách mời các nhà truyền thông thì Phương Tiểu Bình cũng không nghĩ đến Hoa Báo, bởi vì với danh tiếng nhỏ bé của Phỉ Tư Mạch thì không thể mời Hoa Báo được.
Quản lý Lưu không biết Cố Mặc, thấy có nhà truyền thông tới thì chần chờ sau đó nhỏ giọng hỏi một câu, “Giám đốc Trang, những người kia là một trong hai nhà truyền thông đó sao?”
“Không…” Trang Noãn Thần vốn muốn nói không phải, nhưng rất nhanh lại cân nhắc, lúc đầu là kinh ngạc sau lại nhanh chóng chuyển thành thong thả, “Quản lý Lưu, thực ra là thế này, sau đó chúng tôi có sự điều chỉnh, mời hai nhà truyền thông kia chi bằng mời Hoa Báo đến, đối với phí tổn thì không cao hơn chút nào nhưng mà hiệu quả đạt được thì lại vô cùng cao.”