TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hệ Thống Xuyên Nhanh Ác Nam Không Dễ Chọc
Chương 144: Thiên sư, có quỷ kìa (20)

Khách sạn Nghiệp Linh, thiên sư tụ hội.

Hạ Ca mặc thường phục thoải mái, nhìn người mặc chính trang lui tới, còn có những phụ nữ mặc trang phục lộng lẫy, lại nhìn xuống trang phục của mình.

Hắn thế này có quá mức tùy tiện không?

"Thân ái." Hắn định hỏi ý kiến của Lăng Thanh Huyền, quay đầu qua, cô đã không ở bên cạnh hắn.

Trong lòng hốt hoảng, hắn tìm kiếm khắp nơi, thấy Lăng Thanh Huyền mặc váy trắng mà hắn mua, biểu tình thản nhiên mà trôi về hướng cửa chính.

"Tiểu thư, xin cho xem thiệp mời." Hai bảo vệ mặc đồ đen đứng hai bên cửa ra vào, trên mặt còn đeo kính râm ngầu lòi.

ZZ, bổn tọa không phải quỷ sao? Bọn họ có thể thấy?

【Bọn họ không phải thiên sư, nhưng kính mắt là chế tác đặc biệt, cho nên có thể trông thấy ký chủ.】

"Tránh sang một bên. Không có thiệp mời thì đừng ở đây chắn đường chắn lỗi."

Người đàn ông ở phía sau đi tới, gã mang theo quỷ hầu, tức giận mà duỗi tay muốn đẩy Lăng Thanh Huyền.

Không nghĩ tay duỗi ra phân nửa đã bị Hạ Ca hất đi.

"Đừng đụng vào cô ấy."

Kéo Lăng Thanh Huyền về bên mình, Hạ Ca sắc mặt khó coi nhìn người đàn ông kia.

Quỷ hầu của người đàn ông thấy chủ nhân bị hất tay, lập tức tiến lên muốn động thủ với Hạ Ca.

"Thiên sư tụ hội không phải chỗ cho các người giương oai, nếu không muốn vào, nhân lúc còn sớm mà xéo đi."

Quản lý khách sạn kịp thời chạy tới, không khách khí nói với họ.

Nam nhân nhìn Hạ Ca hừ một tiếng, lại bị dung mạo của Lăng Thanh Huyền làm kinh diễm mấy phần.

Oắt con diễm phúc không cạn, khó trách không cho người khác chạm vào quỷ hầu của hắn.

Người đàn ông quay qua Lăng Thanh Huyền ném một nụ hôn gió: "Không chấp nhãi ranh lông mọc chưa đủ như mày. Tiểu muội muội quỷ hầu, nếu không muốn theo tên kia, tùy thời có thể tới tìm anh nha."

Lăng Thanh Huyền lạnh mặt, gã kia ngượng ngùng cười hai tiếng mang theo quỷ hầu của mình rời đi.

Hạ Ca ôm lấy Lăng Thanh Huyền, nhìn mấy lần, hôn một cái lên mặt cô.

"Gã kia hôn gió là chỗ này."

Hôn gió cũng không cho, sao mà thích ăn dấm thế không biết.

【...】Còn không phải do ký chủ nuông chiều.

Cửa khách sạn người ra quỷ vào, chút nhạc đệm ngắn ngủi này không có gì đặc biệt, nhưng một người một quỷ dung mạo thượng thừa, không khỏi khiến người khác chú ý.

Nhất là Hạ Ca ở trước công chúng hôn Lăng Thanh Huyền, không ít tiếng chậc lưỡi vang lên.

Lúc này người trong cuộc mới nhận ra xung quanh có nhiều người đang nhìn ngó, Hạ Ca rũ mắt thẹn thùng, không dám nhìn Lăng Thanh Huyền.

Hắn đưa thiệp mời ra, hai bảo vệ ở cửa gật đầu dò hỏi: "Vị này là quỷ hầu của cậu?"

"Là người yêu của tôi." Hạ Ca nói ra địa vị của Lăng Thanh Huyền trong lòng mình.

Cô không phải quỷ hầu gì cả, là quỷ mà hắn yêu nhất.

Hắn liếc trộm Lăng Thanh Huyền, phát hiện cô đang nhìn xung quanh, nghĩ thầm mấy chữ vừa rồi không bị nghe thấy, trong lòng ẩn ẩn vui mừng.

Bảo vệ một hồi lâu cũng không biết nên phản ứng thế nào, nhưng một người mang một quỷ vốn là quy củ, hắn không làm ra hành vi quy phạm là được.

Sau khi vào trong, họ được an bài đến khu vực tương đối ít người, là chỗ chứng nhận tư cách.

Hạ Ca ấn dấu tay, nhận giấy chứng nhận tư cách, còn chưa đến khu vực tụ hội đã bị người chặn lại.

"Ể, lại gặp mày." Lương Tập hôm nay mặc âu phục màu xám tro, cộng thêm bím tóc sau ót, khá đẹp trai, nhưng nụ cười lộ ra lại không tốt đẹp gì.

"Người đẹp, hóa ra em là quỷ à?" Dưới hoàn cảnh ngập tràn linh khí của khách sạn, gã mới nhìn ra thân phận của Lăng Thanh Huyền.

Một con quỷ, gã cứ tưởng cô là người.

Thật là mắt chỉ để trang trí.

Có trời mới biết Lăng Thanh Huyền có thầm cười nhạo gã hay không.

Nếu Lăng Thanh Huyền nghe thấy suy nghĩ trong lòng gã, nhất định đạm nhiên nói: Cười nhạo? Bổn tọa không rảnh.

Lương Tập nghĩ ra điều gì đó, ánh mắt nhìn về phía Hạ Ca đầy oán độc: "Khó trách tao ở lão trạch gặp được cô ta. Tụi mày là cùng một bọn. Là cô ta đem đan dược và bí tịch cho mày đúng không?"

"Mày cướp đồ của tao còn không thừa nhận!"

Gã không khống chế âm lượng, có chút lớn tiếng, người xung quanh đang trò chuyện với nhau đều nhìn về bên này.

"Đó không phải khúc củi mục của Lương gia, tên Lương Tập sao? Cả tư cách lấy giấy chứng nhận sơ cấp cũng không, tới đây tìm mất mặt à?"

"Nhà bọn họ chỉ có một đứa con trai độc nhất, củi khô củi mục cũng phải cho hắn đến đây cho biết chứ."

"Người đứng đối diện chưa từng thấy qua nha. Ai vậy? Quỷ hầu của hắn thật xinh đẹp."

Lương Tập nghe những lời nghị luận về mình, trong lòng càng thêm bất bình.

Gã chẳng làm gì sai cả, chỉ là thể chất không tốt, vì lẽ gì ai thấy gã đều phải chê bai một câu phế vật?

Nếu đan dược cùng bí tịch kia của Hạ gia không bị bọn hắn cướp đi, gã đã có thể dựa vào những thứ kia nghịch tập, làm những kẻ chế giễu gã phải lau mắt mà nhìn, Lương Tập gã cũng rất lợi hại.

Thiên sư gặp mặt, Hạ Ca không muốn vô lễ như Lương Tập, thoải mái hào phóng mà giới thiệu bản thân.

"Hạ Ca."

"Tên này có chút quen tai nha... Hạ Ca? Chính là đứa bé có mệnh cách Đại Sát bị đuổi ra khỏi Hạ gia?"

"Đúng nó rồi. Các người nhìn vết sẹo bên lông mày của nó kìa. Là mười năm trước, lúc trục xuất bị đánh đó. Vậy mà đến giờ còn chưa khỏi hẳn."

"Cách xa hắn một chút. Mệnh cách Đại Sát đó. Không phải nói chơi đâu."

Lương Tập đứng không yên nữa.

Hạ Ca, thế mà lại là tên Hạ Ca kia của Hạ gia.

Thiên sư phù lục bí tịch cùng Uẩn Linh Đan, vốn thuộc về hắn, chẳng qua hắn không lấy về mà thôi.

Giờ khắc này, gã căn bản không có biện pháp đúng lý hợp tình mà chỉ trích Hạ Ca.

"Mày, tụi mày, chờ đó cho tao!"

Ở đây đông người như vậy, gã không thể bại lộ hành vi muốn cướp đồ của Hạ Ca lúc trước.

Lương Tập chật vật rời đi. Hạ Ca từ đầu đến cuối chỉ nói hai chữ, còn là để tự giới thiệu.

"Sao đột nhiên hắn bỏ chạy?" Hạ Ca khó hiểu nhìn gã rời đi.

Lăng Thanh Huyền kéo hắn đến bàn điểm tâm: "Chột dạ đó mà."

Cô lấy một miếng bánh ngọt nhỏ, nhét vào miệng Hạ Ca: "Ngon không?"

Lời nói ghét bỏ cùng động tác xa lánh của những người kia còn quanh quẩn trong đầu Hạ Ca, không ném đi được.

 Nhưng Lăng Thanh Huyền đưa tới điểm tâm ngọt, hơi hòa hoãn đi cảm giác chua xót kia.

"Cũng tạm."

Xem ra là không ngon.

Lăng Thanh Huyền lại lấy một loại khác, nhét vào miệng hắn. Động tác ngón tay quá nhanh, cắm hẳn vào miệng hắn.

Bị hơi thở ấm áp bao quanh, Lăng Thanh Huyền không chú ý, ánh mắt tìm kiếm món tiếp theo.

Đồ ăn ngọt ngào đã nuốt vào, Hạ Ca mút phải một mạt lạnh buốt, ngơ ngẩn thất thần.

Hắn, hắn đang làm cái gì vậy chứ!!

Đưa tay đè lại ngón tay của cô, cổ Hạ Ca đỏ một vòng lớn.

Thấy lực chú ý của cô căn bản không ở nơi này, tựa như muốn trừng phạt, hắn cắn nhẹ đầu ngón tay cô.

Lăng Thanh Huyền hoàn hồn, cầm bánh ngọt nhìn hắn: "Tôi không thể ăn, ăn cái này."

Ngón tay bị rút ra, ánh mắt hắn có chút mơ hồ.

Thờ ơ cắn bánh ngọt, tầm mắt vẫn đi theo ngón tay cô.

Cô bẻ một miếng bánh mì nhìn khá ngon, bỏ vào miệng, ngón tay cọ qua môi.

Hạ Ca tức khắc miệng đắng lưỡi khô, vội vàng cầm ly champagne bên cạnh uống một hớp.

Hương rượu phát tán, hơi nóng tràn ngập đại não.

"Anh đi toilet một chút, em ở đây chờ anh nha."

Lăng Thanh Huyền ứng tiếng, không chú ý sắc mặt của hắn.

Đọc truyện chữ Full