TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hào Môn Kinh Mộng 3: Đừng Để Lỡ Nhau
Quyển 6 - Chương 249: Em đang nằm mơ phải không?

Sau khi buổi họp kết thúc, Niên Bách Ngạn trở về phòng làm việc. Hứa Đồng đi theo sau anh. Khi thấy anh cầm áo khoác lên, cô ấy khẽ thở dài: “Tổng giám đốc! Phu nhân tới rồi, vẫn đang đợi anh ở nhà ăn dưới tầng.”

Niên Bách Ngạn vắt áo lên tay, dừng bước, giơ tay nới lỏng cà vạt, nhíu mày: “Sao cô ấy lại tới đây?”

Hứa Đồng kinh ngạc nhìn anh: “Chính anh đồng ý để phu nhân đợi mà, trước khi vào họp anh đã gật đầu.”

Lúc đó Niên Bách Ngạn mới chợt nhớ ra, gương mặt có vẻ nặng nề: “Tôi biết rồi, cô về trước đi.”

“Không sao ạ, tôi có thể đợi anh.” Hứa Đồng từ lâu đã quen với việc này.

Nhưng Niên Bách Ngạn lại giơ tay về phía cô ấy: “Đưa chìa khóa xe cho tôi.”

Hứa Đồng sững sờ, anh định tự lái xe về sao? Việc họ phải tăng ca từ lâu đã không còn là chuyện hiếm. Bình thường, cô ấy sẽ sắp xếp tài xế hoặc chính mình lái xe đưa anh về nhà. Hứa Đồng trong lúc do dự đã đặt chìa khóa vào trong tay anh.

Niên Bách Ngạn cầm lấy chìa khóa: “Về nhà nghỉ ngơi sớm đi. Sau này cô cũng ít thức đêm thôi, chú ý dưỡng da một chút, như là đắp mặt nạ hay gì gì ấy.”

Hứa Đồng bàng hoàng nhìn Niên Bách Ngạn. Câu nói này thốt ra từ miệng anh thực sự khiến người ta kinh hãi. Niên Bách Ngạn nhìn thấy biểu cảm đó của Hứa Đồng, chỉ khẽ cười: “Đó chỉ là lời khuyên hợp lý của tôi thôi. Vì tôi suýt nữa quên mất cô cũng là phụ nữ. Về nghỉ đi!”

Nhắc tới Hứa Đồng, anh cũng cảm thấy rất có lỗi. Anh nói không sai chút nào. Hứa Đồng đi theo anh bao nhiêu năm nay, làm việc luôn nhanh nhẹn, giỏi giang, anh hoàn toàn quên mất cô ấy còn là một người phụ nữ. Đương nhiên, anh chẳng hiểu gì về phái nữ cả, cũng rất ít khi nghĩ tới chuyện họ cũng cần dưỡng da mặt, tới tận sau khi yêu Tố Diệp mới biết hóa ra làm con gái cũng phiền phức lắm.

Anh thường xuyên thấy Tố Diệp lúc nhàn rỗi lại bôi mấy thứ kỳ quái gì đó lên mặt. Thậm chí có một lần ở Nam Phi, khi anh đang ngồi làm việc trong phòng sách, thấy cô bưng một cốc cafe vào phòng với gương mặt đen sì. Lúc đó đèn trong phòng rất tối. Anh chỉ nhìn thấy một cái bóng trắng vụt qua, lập tức giật nảy mình. Tố Diệp thì cười tức cả bụng, nói rằng trên mặt mình chính là mặt nạ bùn đen có tác dụng nhất gì đó, hiệu quả cực nhanh.

Mặc dù anh chẳng hiểu được lớp bùn đó làm sao có thể giúp da mặt đẹp hơn, nhưng bắt đầu từ lúc đó anh cũng biết phụ nữ luôn phải giữ da mặt mình. Đương nhiên, anh thực sự không hiểu biết về mấy chai lọ đó của Tố Diệp. Cho tới một lần, Tố Diệp bảo anh lấy giúp một lọ nước dưỡng ẩm. Anh lục lọi cả ngày vẫn không biết là lọ nào, đành phải vơ hết chai lọ mang tới cho cô. Vì chuyện này mà Tố Diệp đã lên lớp cho anh một bài như dạy con trai, lại nói thân là CEO của Tinh Thạch tuyệt đối không thể đến cả nước dưỡng ẩm và nước hoa mà cũng không phân biệt được, còn ép anh phải học thuộc tất cả những sản phẩm dưỡng da của cô, không được lặp lại sai lầm tương tự nữa.

Anh thật sự không hiểu tại sao người kinh doanh kim cương lại nhất định phải thông thạo các sản phẩm dưỡng da, nhưng vẫn lần lượt ghi nhớ từng thứ một theo yêu cầu của cô, để sau này không bao giờ lấy nhầm nữa.

Thế nên anh cảm thấy cần phải nhắc nhở Hứa Đồng một chút.

Đương nhiên, Hứa Đồng không biết rằng để nói được những câu cảm động lòng người đó, Niên Bách Ngạn đã phải trải qua một một trải nghiệm “gian nan”. Hứa Đồng cảm thấy ấm áp trong lòng. Ông trời đúng là mở mắt rồi, cuối cùng thì vị sếp ác như ma này của cô ấy cũng có ngày biết thương tới nhân viên. Hứa Đồng gật đầu lia lịa rồi ra về.

Niên Bách Ngạn ngồi đối diện với Diệp Ngọc, không gọi món mà chỉ uống một tách cafe đen. Hai người ngồi ngay cạnh cửa sổ. Bên ngoài khung cửa sổ sát sàn cong cong là khung cảnh hoa lệ với ánh đèn đường và xe cộ nườm nượp. Cả con phố Trường An trở nên chi chít sắc màu.

“Có ai ngờ rằng đường đường là phu nhân tổng giám đốc, muốn gặp chồng mình còn phải hẹn trước.” Diệp Ngọc từ tốn nhấp một ngụm rượu vang. Sau khi đặt ly rượu xuống, cô ta nhẹ nhàng nói. Cô ta đã đợi quá lâu, bữa chính cũng đã ăn hết, được người phụ vụ đổi thành một đĩa hoa quả phong phú.

“Xin lỗi, anh quá bận!”

“Biết anh bận. Thế nên em phải đích thân tới đây hỏi khi nào thì anh định về thăm nhà?” Diệp Ngọc cầm chiếc dĩa bạc tinh xảo lên, khẽ xiên nửa miếng dâu tây đưa vào miệng.

Niên Bách Ngạn như đang suy nghĩ chuyện gì: “Dù có quay về, anh nghĩ chuyện chúng ta cần phải bàn bạc vẫn vậy thôi.”

“Nếu em không đồng ý thì sao?” Diệp Ngọc khẽ nhíu mày.

Dường như Niên Bách Ngạn đã sớm đoán ra cô ta sẽ nói vậy, bình thản đáp lại: “Vậy thì anh nghĩ chúng ta chắc chắn phải công bố chuyện kết hôn giả ra rồi.”

Một câu nói rất nhạt nhòa lại khiến gương mặt Diệp Ngọc biến sắc, bàn tay cô ta đang cầm dĩa chợt khựng lại. Cô ta nhìn Niên Bách Ngạn hồi lâu mới bỏ chiếc dĩa xuống, cứng rắn nói: “Anh không thể làm vậy được!”

“Diệp Ngọc! Anh nghĩ anh không thể giúp em che giấu quá nhiều thứ.” Niên Bách Ngạn nghiêm túc nói.

“Anh làm vậy là có ý gì? Em phải làm sao đây?”

“Chính vì như vậy nên anh vẫn đang đợi quyết định của em.” Niên Bách Ngạn gõ nhẹ xuống mặt bàn, ánh mắt và biểu cảm đều lạnh nhạt như nhau.

Diệp Ngọc không nói gì, chỉ mím chặt môi.

“Thế này đi, em nói thẳng xem, cần điều kiện gì em mới chịu đồng ý?” Anh hỏi thẳng thừng.

Một nụ cười khẩy thấp thoáng bên bờ môi Diệp Ngọc: “Niên Bách Ngạn! Anh trước nay không phải là người tự bịt đường lùi của mình. Sao hôm nay lại không nể mặt như vậy? Anh không sợ em đòi hết cổ phần trong tay anh sao?”

Niên Bách Ngạn nghe xong chỉ khẽ cười, ngón tay anh miết nhẹ lên thành chiếc cốc cafe bằng sứ: “Nếu em thật sự đưa ra điều kiện này thì chưa biết chừng anh cũng sẽ xem xét.”

Diệp Ngọc ngẩn người: “Anh điên rồi à? Một thứ quan trọng đối với anh như thế mà cũng có thể xem xét?”

“Quan trọng hay không phải xem nó được đặt bên cạnh điều gì.” Niên Bách Ngạn thản nhiên trả lời.

“Tinh Thạch cũng có một phần của nhà họ Niên.”

Niên Bách Ngạn im lặng, mấy giây sau mới lên tiếng: “Cho dù anh không có cổ phần cũng vẫn có thể dốc sức vì Tinh Thạch. Không phải anh chưa từng làm từ dưới lên.”

Dứt lời, di động trên mặt bàn rung lên. Anh cầm lên, nhìn thấy một tin nhắn Tố Diệp gửi tới, hung hăng khí thế: Niên Bách Ngạn! Anh còn không trả lời tin nhắn của em, em sẽ đánh gãy ba cái chân của anh!

Nhìn thấy chữ “ba cái chân”, anh bỗng bật cười.

Diệp Ngọc chưa bao giờ nhìn thấy anh cười thoải mái như vậy, cô ta hơi sững sờ, cũng chẳng biết điều gì khiến anh nở nụ cười ấy. Cô ta hơi chau mày: “Cuộc sống chung của chúng ta chẳng qua chỉ là một lần hợp tác. Nếu anh đã không muốn bắt tay nữa thì em cũng không làm khó anh. Bách Ngạn, anh muốn em cần nhất điều gì mà.”

Niên Bách Ngạn cầm di động vào tay, ngắm nghía một lúc. Khi anh ngước mắt lên thấy cô ta đã không còn cười nữa. Ánh mắt anh trở nên bình thản, thở dài: “Hà cớ gì em phải khổ như vậy?”

“Em biết anh làm được!” Diệp Ngọc hơi dướn người về phía trước: “Người khác thế nào em không rõ, nhưng chỉ cần là Niên Bách Ngạn ra tay, muốn một người hồi tâm chuyển ý là chuyện dễ như trở bàn tay.”

Niên Bách Ngạn trầm ngâm một lát: “Tình cảm không thể miễn cưỡng được.”

Nghe xong Diệp Ngọc bỗng cười phá lên, ánh mắt bi thương: “Anh nói được câu này nhẹ nhàng như vậy vì anh chưa đánh mất. Một ngày nào đó anh phải đối mặt với việc mất đi tình yêu của mình, anh chắc chắn sẽ quên hết hôm nay mình đã nói gì.”

Anh nhíu mày.

“Đừng phủ nhận! Em quen biết anh nhiều năm rồi, ít nhiều cũng hiểu được con người anh. Tính thích cưỡng ép của anh đều được che giấu đằng sau vẻ điềm tĩnh như nước. Đừng tưởng bề ngoài nhìn anh rất dễ thương lượng, thực tế anh đã quen là người khống chế.” Diệp Ngọc cười cay đắng: “Thế nên có những lời đừng nói quá độc, nhất là khi đối mặt với chuyện tình cảm. Vì tình cảm… là thứ duy nhất không phải dùng lý trí là có thể điều khiển được đâu.”

Niên Bách Ngạn im lặng nhìn cô ta.

“Chỉ cần anh thuyết phục được cô ấy rời khỏi Tăng Vũ, em sẽ đồng ý tuyên bố với bên ngoài chúng ta đã ly hôn.” Diệp Ngọc rất thẳng thắn.

Niên Bách Ngạn đặt di động lên mặt bàn, hơi nheo mắt lại. Một lúc sau anh tựa lưng ra sau ghế, bình thản đáp lại một chữ: Được!

Tố Diệp đang mơ mơ màng màng bỗng thấy trán mình ngưa ngứa, nhẹ nhàng như có một cành liễu rủ xuống, thoang thoảng hương gỗ mộc quen thuộc và thơm mát. Ngay sau đó cô lại cảm thấy người mình nhẹ bẫng như đang bay trên mây. Cô ngái ngủ kêu lên một tiếng rồi khẽ nghiêng đầu, áp mặt lên một vòm ngực ấm áp và rộng lớn. Có thứ gì đó chọc vào mắt khiến cô đau đớn. Cô rên lên, bất an xoay người.

Bỗng nghe thấy trên đỉnh đầu có tiếng người tặc lưỡi, một thanh âm rất quen thuộc.

Cô mở mắt ra. Trong ánh sáng mờ mờ thấp thoáng gương mặt thân quen của người đàn ông. Anh đang nhíu mày, cúi đầu tháo kẹp cà vạt. Cô nhìn đến mê mẩn, quên cả rời đi.

Có một bàn tay lớn vuốt nhẹ lên má cô, giọng nói lo lắng: “Mở mắt to ra xem nào, có đau không?”

Mắt cô chẳng phải đang mở rất to rồi sao? Cô khẽ lắc đầu, không thấy đau.

Lúc đó người đàn ông mới yên tâm, tháo hết mấy thứ bằng kim loại như kẹp cà vạt hay cúc măng séc xuống, vứt lên đầu giường, rồi cúi đầu hôn cô. Thấy cô ngồi trên giường, nửa tỉnh nửa mơ, anh cười thầm: “Ngủ đi!”

Tố Diệp lại ngã lăn ra giường.

Nhưng một lúc sau cô lại choàng dậy, nhìn chiếc đồng hồ đầu giường. Sắp một giờ sáng rồi. Hình như cô ngửi thấy mùi gỗ mộc, tim bỗng đập thình thịch, là Niên Bách Ngạn sao?

Anh đâu?

Nếu không có mùi hương, cô chắc chắn sẽ cho rằng mình đang nằm mơ.

Cô lập tức nhảy xuống giường, loáng thoáng nghe thấy trong phòng tắm có tiếng động bèn chạy chân trần qua đó, mở tung cửa ra!

Dưới ngọn đèn vàng vọt, người đàn ông với dáng người cao lớn đang tắm, quay lưng về phía cô. Bờ vai anh dài rộng, từng đường nét trên người đều mạnh mẽ, tráng kiện, hoàn hảo như tỉ lệ Hoàng kim, khiến phụ nữ say đắm. Từng giọt nước đính trên cơ bắp của anh rồi men dần theo đôi chân dài rơi xuống đất. Có lẽ anh nghe thấy tiếng động, hơi nghiêng đầu, ánh mắt vừa hay đụng phải Tố Diệp đang đứng trước cửa.

Tố Diệp bình tĩnh lùi ra, sau đó cũng thản nhiên đóng cửa lại. Cô lặng lẽ quay về phòng ngồi một lúc, rồi lại bật dậy, quay trở lại phòng tắm, đẩy cửa ra như vừa rồi.

Niên Bách Ngạn vừa mới tắm xong, thấy cô quay lại, anh cầm khăn tắm lau khô người rồi cười với cô. Tố Diệp như một bé gái bị mộng du, chớp chớp mắt, ngây ngốc hỏi anh: “Em đang nằm mơ phải không?”

“Không phải!” Anh chỉ muốn phì cười.

“Ồ.” Tố Diệp lại điềm nhiên gật đầu, rồi quay người đi ra.

Niên Bách Ngạn bật cười thành tiếng. Anh thầm đếm trong lòng. Khi anh đếm tới năm, lập tức nghe thấy từ trong phòng ngủ vọng tới tiếng hét hân hoan sung sướng của Tố Diệp. Trong gương, đáy mắt anh ngập tràn yêu thương. Anh quấn khăn tấm một vòng qua eo rồi bước ra khỏi phòng tắm…

~Hết chương 249~

Đọc truyện chữ Full