TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hào Môn Kinh Mộng 3: Đừng Để Lỡ Nhau
Quyển 6 - Chương 287: Rút dây động rừng

Tố Diệp thấy người tới không có vẻ gì lương thiện, đang định xông lên trước thì người đàn ông lực lưỡng ném thứ đồ đang vác trên tay xuống đất cái “rầm”, vô cảm nhìn Tố Diệp, nói: “Bác sỹ Tố! Điều kiện của đối tượng nghiên cứu lần này cô đưa tới vẫn không ổn. Ông chủ của chúng tôi nói rồi, tốt nhất là phải ra tay trên não bộ của một người bình thường mới được. Người này ngay từ lúc cô đưa tới đã điên điên khùng khùng rồi!”

Tố Diệp ngẩn người. Lúc này cô mới nhìn rõ trong túi bóng bọc một người đàn ông, miệng bị bịt kín, không thể kêu lên được, cả người đang giãy giụa. Chuyện này… là như thế nào?

“Bác sỹ Tố! Ý của ông chủ chúng tôi là muốn đổi một đối tượng nghiên cứu khác. Đương nhiên, tiền bạc không thành vấn đề, chỉ cần có thể tiếp tục nghiên cứu.” Người đàn ông lực lưỡng thô lỗ cất tiếng.

Ông chủ Kim ngã ngồi bên cạnh, sau khi nhìn rõ thứ trong túi bóng, hai mắt bỗng trợn trừng, cả người cứng đờ, đưa mắt nhìn Tố Diệp. Lý Thánh Đản đứng bên hai chân đã mềm nhũn, tựa vào tường từ lâu. Cô ta chứng kiến cảnh tượng này trong kinh hoàng, một lúc sau mới hơi hơi có lại tri giác, ngón tay nhẹ nhàng lần sờ về phía điện thoại, chuẩn bị báo cảnh sát.

“Thánh Đản!” Tố Diệp là người lấy lại bình tĩnh nhanh nhất, nhận ra hành động của Lý Thánh Đản, cô lập tức lên tiếng ngăn cản, đầu óc bắt đầu nhanh chóng phân tích.

Đầu tiên, cô không quen những người này.

Thứ hai, cô chưa từng gửi đối tượng nghiên cứu gì đó cho bọn họ.

Khi còn ở nước ngoài, cô từng nghe nói có một số phòng tư vấn tâm lý có móc ngoặc trực tiếp với bệnh viện tâm thần và trung tâm nghiên cứu, gửi một số bệnh nhân không thể chữa trị hoặc không người thân thích vào đó để lấy lời. Những người này sẽ trở thành đối tượng nghiên cứu của bệnh viện tâm thần và các trung tâm đó. Đương nhiên, trong nước cũng không thể ngăn chặn tận gốc hiện tượng này. Nhưng, cô hoàn toàn trong sạch.

Tuy vậy, tố chất bình tĩnh khi đối mặt với vấn đề từ trước tới nay của Tố Diệp đã giúp cô. Những người này gọi cô là bác sỹ Tố, chứng tỏ họ tới đây nhằm vào cô, còn cái gọi là đối tượng nghiên cứu này…

Lẽ nào?

Một tia sáng chợt lóe lên trong não bộ, một giả thiết táo bạo nảy sinh một cách tự nhiên.

Khẽ hắng giọng, cô dựa vào suy đoán của mình, nhìn về phía người đàn ông, nói với tính chất thăm dò: “Sao lại điên điên khùng khùng chứ? Lúc đưa người tới chẳng phải vẫn tỉnh táo sao?”

Người đàn ông bỗng cười: “Tôi đã đưa người tới đây rồi. Nếu không tin, bác sỹ Tố có thể đích thân kiểm tra.” Dứt lời, anh ta xé chiếc túi ra.

Người trong túi gần như phát rồ.

Ông chủ Kim đờ đẫn hẳn, cứ nhìn chằm chằm người đàn ông trong túi. Người đó bất ngờ xông về phía ông ta, khiến ông ta hết hồn hết vía, kêu la oai oái. Ông ta đột nhiên đứng bật dậy, chỉ tay về phía Tố Diệp, gương mặt kinh hoàng: “Cô… Cô…”

“Ô! Người này cũng là bệnh nhân tâm thần phải không?” Người đàn ông lực lưỡng nhìn ông chủ Kim chăm chú, sau khi quan sát một lúc mới nói: “Tôi thấy người này được đấy. Bác sỹ Tố, bệnh nhân của cô à? Ông ta nghe lén được nhiều như vậy rồi, chi bằng đưa cho chúng tôi đi.”

Ông chủ Kim bị dọa tới nỗi hai chân run rẩy, va vào nhau lập cập.

Vừa nghe thấy câu này, Tố Diệp chợt hiểu ra, cười khẩy nhìn về phía ông chủ Kim.

Mặt ông ta tái mét, cả người dựa sát vào tường, điên cuồng xua tay: “Tôi… Tôi cảnh cáo anh… Không được phép lại gần! Tôi… Tôi có tiền… có quyền… Anh… Anh dám làm bừa… Tôi… Tôi nhất định sẽ không tha cho anh!”

“Tôi thấy…” Tố Diệp sau khi thấy cảnh ấy, nụ cười càng đậm thêm. Cô nhìn ông chủ Kim, thấy ông ta liên tục đổ mồ hôi lạnh, bèn nói tiếp: “Bỏ qua cho ông ta đi, không thích hợp đưa tới bệnh viện làm đối tượng nghiên cứu đâu.”

Người đàn ông hiểu ra, gật gù, nhìn về phía ông chủ Kim: “Còn không cút? Chúng tôi có thể đổi ý bất cứ lúc nào đấy!”

Ông chủ Kim sợ chết khiếp, xông ra cửa.

“Đợi đã!” Anh ta hét lên phía sau lưng.

Ông chủ Kim đột ngột dừng bước, sợ đến nỗi không dám quay đầu lại.

“Ông mà dám báo cảnh sát, tôi sẽ giết chết ông! Đừng có tưởng chúng tôi không tìm được ông. Có nghe tới danh tiếng đại ca Khôn chưa? Sống ở thành phố Bắc Kinh này thì chớ có đắc tội tới anh ấy, nếu không tôi sẽ khiến ông chịu không nổi phải bỏ đi nơi khác đấy!”

Ông chủ Kim run như cầy sấy, gật đầu lia lịa: “Đại… Đại ca Khôn…” Những người làm trong ngành giải trí như ông chủ Kim lại càng biết tới danh tiếng đại ca Khôn, một đại ca thủ đoạn tàn độc có tiếng trong giang hồ, là đối tượng khiến cảnh sát đau đầu. Nghe nói đôi tay đại ca Khôn đã vấy bẩn từ lâu rồi, có không ít án đè lên người. Nhưng đám thuộc hạ dưới quyền đứa nào cũng rất giỏi, luôn giúp được ông ta bảo vệ vững địa bàn. Gần đây nghe nói ông ta bắt đầu làm ăn đàng hoàng, chỉ không biết liệu có lấy chuyện làm ăn ra làm công cụ rửa tiền hay không thôi.

Ông chủ Kim đương nhiên không dám đắc tội với nhân vật thâm hiểm trong giang hồ. Đám người này có chuyện gì mà chúng không dám làm?

“Sao? Còn cần đại ca Khôn đích thân ra mặt nhắc nhở ông à?” Anh ta hét lên.

“Không… Không cần ạ…” Đúng là ông chủ Kim không còn hồn vía.

“Mang mấy thứ của ông theo, cút!”

Ông chủ Kim vội vàng cầm theo hoa và đồ trang sức, hoảng loạn, lập cập rời khỏi phòng làm việc.

Sau khi mọi việc bình ổn trở lại, Tố Diệp mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn người đàn ông, do dự nói: “Các anh…”

“Thật ngại quá! Làm cô sợ rồi phải không? Chúng tôi được anh Khôn lệnh tới đây đóng kịch.” Người đàn ông thấy cô cứ nhìn mãi người nằm dưới đất, vội vàng bước tới cởi trói: “À… cô đừng hiểu lầm, cậu ấy cũng là người của chúng tôi.”

Tố Diệp nhíu mày: “Tôi đâu có quen đại ca Khôn.”

Người đàn ông đó cũng không nói gì thêm, chỉ mải cởi trói cho người dưới đất. Người đó sau khi được tháo khăn bịt miệng, nhổ mấy miếng nước bọt rồi nói tiếp: “Chuyện này thì chúng tôi không rõ lắm. Đã làm phiền công việc của bác sỹ Tố rồi. Thật ngại quá, chúng tôi đi trước!”

Ba người cứ bất ngờ xông vào rồi dứt khoát đi ra như thế.

Lúc này Lý Thánh Đản mới tìm lại được giọng nói: “Bác sỹ Tố! Rốt cuộc… chuyện mấy người đó là thế nào?”

Tố Diệp đi ra khỏi văn phòng, liếc mắt nhìn thấy một cái bóng ở ngã rẽ hành lang. Cô quay trở lại văn phòng, cầm theo một thứ gì đó, đút vào túi áo khoác rồi khẽ đáp: “Không sao đâu! Tôi ra ngoài một lát!”

Quán cafe, giờ này không có mấy người, không gian vô cùng yên tĩnh.

Hương cafe thơm nồng lan tỏa khắp nơi, ngập tràn cảm giác tĩnh mịch và điềm đạm.

Đằng sau lưng Tố Diệp là ô cửa sổ sát sàn rất lớn, phía sau nó là những chiếc lá thu run rẩy đầu cành, nhuộm vàng cả một dãy phố dài. Trời cao trong xanh, một khung cảnh đẹp như tranh vẽ.

“Không làm cô sợ chứ?” Người lên tiếng là Hứa Đồng. Cô ấy uống một ngụm cafe rồi mỉm cười nhìn cô.

Tố Diệp khuấy cốc cafe: “Nếu không nhìn thấy cô, tôi thật sự tưởng rằng lại có kẻ nào đó hâm mộ, hay dính phải một đại ca xã hội đen nào. Rõ ràng là người này không dễ chọc vào, đến cả ông chủ Kim trông cũng biết sợ.”

“Như vậy không tốt sao? Chí ít ông ta sẽ không dám mơ tưởng tới cô nữa.”

Tố Diệp gật đầu nhưng vẫn hơi lo lắng: “Ông ta sẽ không báo cảnh sát thật chứ?”

“Ông ta nào dám? Ông ta là người làm ăn, đương nhiên phải hiểu rõ đạo lý chuyện không liên quan tới mình thì đừng chõ mũi vào. Nếu ông ta thật sự nhiều lời, đám người đó đâu có để ông ta sống yên?”

“Sao Niên Bách Ngạn lại quen với mấy người này?” Cô có chút bài xích.

Nhưng Hứa Đồng bật cười: “Người làm ăn mà, có loại người nào mà không phải tiếp xúc?”

“Trông có vẻ anh ấy rất thân thiết với đại ca Khôn đó.”

Hứa Đồng suy nghĩ rồi vỗ vỗ tay cô: “Đừng như vậy! Tổng giám đốc cũng quan tâm tới cô thôi. Ông họ Kim đó tuy không phải con cá lớn nhưng ít nhiều cũng là một ông chủ, không tìm đối tượng nham hiểm một chút dọa ông ta, liệu có được không?”

Tố Diệp hiểu đạo lý này, nhưng cô bỗng nhiên cảm thấy Niên Bách Ngạn có rất nhiều điều cô chưa hiểu rõ. Nhưng Hứa Đồng nói cũng đúng, nhất là trong ngành mà Niên Bách Ngạn đang kinh doanh, đằng sau một khoản lợi nhuận khổng lồ, chỉ cần lơ là một chút sẽ rơi vào nguy hiểm tới cả tính mạng, giao lưu với xã hội đen cũng chẳng phải chuyện gì mới mẻ.

“Lúc này có rất nhiều tình huống tổng giám đốc không thể đích thân ra mặt giải quyết, cô phải hiểu điều này.”

Tố Diệp gật đầu. Cô hiểu chứ, sao lại không hiểu.

“Chỉ có điều…”

Bộ dạng ngập ngừng không nói của Hứa Đồng khiến Tố Diệp chú ý. Cô đặt chiếc thìa xuống, đợi Hứa Đồng nói tiếp.

“Tập đoàn Tinh Thạch rộng lớn như vậy, động vào một bộ phận nhỏ cũng ảnh hưởng tới toàn bộ, có rất nhiều chuyện không phải anh ấy muốn thế nào là được như thế. Bên trong còn liên quan tới rất nhiều lợi ích. Nếu Tinh Thạch chỉ là sản nghiệp nhà họ Diệp thì thôi, nhưng trong đó còn quyền cổ đông của cả tổng giám đốc. Đây cũng là lý do tại sao tổng giám đốc luôn phải cân nhắc. Vì anh ấy chỉ cần sơ suất một chút, để giá cổ phiếu tụt dốc thì người tổn thất không chỉ có nhà họ Diệp mà còn cả nhà họ Niên.”

Tố Diệp sững sờ.

Đây là một sự thật cô chưa từng biết. Cô chưa hỏi mà Niên Bách Ngạn cũng không chủ động kể. Vì từ trước tới giờ cô luôn cho rằng tập đoàn Tinh Thạch vì có sự gia nhập của Niên Bách Ngạn mà nhanh chóng khuếch trương về quy mô và sản nghiệp. Thì ra trong đó còn có một phần của Niên Thị.

“Tổng giám đốc trước nay làm việc gì cũng rất chắc chắn. Nhưng bác sỹ Tố, cô đúng là khắc tinh của anh ấy, vì cô, anh ấy liên tục xảy ra chuyện.” Hứa Đồng nói nửa đùa nửa thật.

Tố Diệp nhíu mày, tỏ vẻ không hiểu.

“Cô còn nhớ bữa cơm Trung thu đoàn viên hôm đó không? Cái ngày Nguyễn Tuyết Mạn trúng độc, được đưa vào bệnh viện.”

Cô gật đầu, đương nhiên là nhớ.

“Hôm đó, Diệp Ngọc sắp phát điên gì tổng giám đốc, đến cả tôi cũng không ngờ anh ấy lại làm chuyện đó.”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Niên Bách Ngạn cũng đã từng miêu tả sơ qua tình hình ngày hôm đó. Anh nói sau khi đưa Nguyễn Tuyết Mạn tới bệnh viện, thấy bà ta không còn gì nguy hiểm, anh đã rời đi. Lẽ nào, hôm đó còn xảy ra chuyện gì sao?

Hứa Đồng nhẹ nhàng kể lại cụ thể những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm ấy.

Thì ra hôm Trung thu, Nguyễn Tuyết Mạn đích thực bị trúng độc không hề nhẹ. Chỉ cần đưa tới bệnh viện chậm một chút là có thể nguy hiểm tới tính mạng. Sau khi được các bác sỹ cấp cứu, cuối cùng bà ta đã thoát khỏi tình trạng nguy kịch. Trong khoảng thời gian này, Niên Bách Ngạn đã gọi điện thoại cho Hứa Đồng.

Khi xác định chắc chắn Nguyễn Tuyết Mạn đã không sao, Niên Bách Ngạn bèn lệnh cho Hứa Đồng ở lại bệnh viện, còn anh định đi. Diệp Ngọc thấy vậy bèn chạy tới hành lang, chặn anh lại, sống chết cũng không để anh đi. Niên Bách Ngạn lấy lý do còn bận công việc. Diệp Ngọc đương nhiên không vui, chất vấn anh có công việc gì quan trọng mà đến cả kỳ nghỉ cũng không thể bỏ?

Niên Bách Ngạn không giải thích quá nhiều với cô ta, đẩy cô ta sang một bên. Diệp Ngọc càng trở nên kích động, cứ giữ chặt lấy anh, nói dù có đóng kịch cũng phải đóng cho tròn vai. Mẹ vợ còn đang nằm bên trong, anh không thể nói đi là đi được.

Cảnh ấy vừa hay bị Hứa Đồng đứng ở một góc nhìn thấy. Cô ấy nhận thấy sự sốt ruột rõ ràng trong mắt Niên Bách Ngạn.

“Trung thu tổng giám đốc đã cho mình nghỉ phép ba ngày, lấy đâu ra công việc? Bác sỹ Tố! Tôi biết là anh ấy muốn đi tìm cô.” Nói tới đây Hứa Đồng bỗng lắc đầu khó xử.

Trái tim Tố Diệp bắt đầu đập thình thịch, cô hoàn toàn không biết gì cả.

“Sau đó thì sao?” Cô vô thức hỏi.

“Khi tôi đang định chạy tới giải vây cho tổng giám đốc, đúng lúc ấy có một người y tá đẩy xe ngang qua. Diệp Ngọc vớ lấy một chai rượu cồn đưa cho tổng giám đốc. Cô ta nói: Muốn đi, trừ phi anh uống cạn chai rượu cồn này!”

Tố Diệp bàng hoàng mở to mắt: “Anh ấy…”

“Tổng giám đốc, mặt không hề biến sắc, lập tức uống ngay trước mặt cô ta.”

Đọc truyện chữ Full