TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hào Môn Kinh Mộng 3: Đừng Để Lỡ Nhau
Quyển 7 - Chương 318: Chưa bao giờ nhu nhược đến vậy

Nụ hôn của người đàn ông mạnh mẽ và ngang tàng, đột ngột nghiền nát mọi thứ trên đường đi, cắn đau đôi môi của Tố Diệp. Anh dường như đang gặm nhấm môi lưỡi cô, khiến cô đau đớn, phải phát ra những tiếng nức nở phản đối từ hai cánh mũi. Cả những sợi râu mới mọc trên cằm anh cũng đâm vào mặt cô. Cô chỉ cảm thấy mặt mình bỏng rát, nước mắt suýt nữa thì trào ra.

Càng ở lâu bên cạnh Niên Bách Ngạn, Tố Diệp càng phát hiện ra, mỗi lần anh làm như vậy với mình, càng phản kháng sẽ càng đau đớn. Anh như chú sư tử hùng dũng bước ra từ rừng xanh, có thể dịu dàng với bạn cùng có thể bổ nhào tới cắn xé bạn bất kỳ lúc nào. Bạn càng chạy trốn thì chỉ càng kích thêm thêm cảm giác hưng phấn và khao khát chiếm hữu của anh, tới lúc đó bạn chỉ càng chết thê thảm.

Không phải anh chưa từng đối xử với cô như vậy.

Kết quả chính là, cô đã bị anh ăn ngấu nghiến, sau màn giày vò chỉ còn lại hơi thở tàn.

Thế nên, khi nụ hôn của Niên Bách Ngạn trở nên điên cuồng, Tố Diệp buông bỏ mọi sự giãy giụa, cố gắng phối hợp với anh. Tuy là vẫn sẽ đau, nhưng ít nhất sẽ không làm anh giận dữ.

Quả nhiên, đầu lưỡi dịu dàng và mềm mại của người con gái ngoan ngoãn hợp tác khiến động tác của Niên Bách Ngạn nhẹ nhàng hẳn. Anh bắt đầu trở nên ướt át, triền miên một lúc rất lâu. Bờ môi mỏng còn tỉ mỉ quan tâm tới cả chiếc cằm nhỏ xinh của cô.

Gương mặt hơi nghiêng của Tố Diệp áp lên mặt giường. Nhân lúc đôi môi Niên Bách Ngạn rời đi, cô thầm gọi tên anh rồi khẽ nói một câu: “Em yêu anh…”

Động tác của người đàn ông bất ngờ dừng lại.

Tố Diệp có thể cảm nhận được cơ thể anh cứng đờ.

Một giây sau, cả người cô bị anh xoay lại. Cô ngẩng đầu, nhờ ánh trăng mông lung ngoài cửa sổ, cô có thể nhìn rõ nét mặt nắng mưa thất thường của Niên Bách Ngạn. Anh vẫn cúi đầu ngắm cô. Trong nơi đáy mắt sâu thẳm như có từng cuộn sóng mực đang cuồn cuộn, quay cuồng.

Tuy Tố Diệp rất sợ dáng vẻ này của anh, nhưng dù gì đây cũng là người đàn ông mình yêu. Cô bèn vòng hai tay ra ôm chặt lấy cổ anh, cắn môi nói khẽ: “Em biết hôm nay anh không được vui. Anh đã mắng rất nhiều cán bộ của công ty, em nhìn thấy cả rồi. Từ sau khi về Bắc Kinh, anh gặp rất nhiều áp lực phải không? Có rất nhiều rất nhiều việc cần anh giải quyết. Chuyện của công ty, của nhà họ Diệp, của anh và của em…”

Nói tới đây, cánh tay cô thu chặt lại. Cô giơ tay lên, từng ngón tay nhẹ nhàng đan cài vào mái tóc anh, giọng nói miên man: “Em không biết làm thế nào mới có thể khiến anh vui lên một chút. Nếu anh thích dùng cách này, vậy thì…” Tố Diệp cụp mắt xuống, thanh âm bỗng trở nên rất nhỏ, rất nhỏ: “Vậy thì anh có thể nhẹ nhàng một chút không? Vì… anh thật sự sẽ làm em đau.”

Niên Bách Ngạn là một người đàn ông có hứng thú tình dục rất dồi dào, mãnh liệt và nhiệt tình. Điều này ngay từ ngày đầu tiên trao bản thân mình cho anh, Tố Diệp đã biết. Những kỹ thuật tình ái thuần thục của anh hoàn toàn có thể khiến cô quên hết tất cả.

Cô đắm chìm trong sự mãnh mẽ của anh, vì anh hoàn toàn có thể dẫn cô bước từng bước một tới điên cuồng, để mọi sự nóng bỏng trong cơ thể cô được bộc phát ra ngoài, phối hợp cùng anh để hoàn thành mỗi một lần hoan ái như chết đi sống lại.

Nhưng cô cũng lại e sợ sự nhiệt tình của anh. Anh có thể khiến cô nằm trên giường vui tới chết thì đương nhiên cũng có thể làm cô đau tới cực độ. Nhất là khi anh đang giận dữ, cứ thế lấp đầy cơ thể cô một cách sống sượng. Cô cảm nhận được một nỗi đau lan từ da đầu xuyên vào tận trái tim. Cơ thể cô sẽ bài xích thứ vĩ đại ấy xâm nhập ngay từ giây phút đầu tiên, mà càng bài xích thì anh lại càng hưng phấn.

Thế nên Tố Diệp rất sợ tối nay anh lại làm như vậy với cô.

Trong bóng tối, Niên Bách Ngạn im lặng quan sát cô, đôi mắt u tối tới khó hiểu.

Cô khẽ ngước mắt lên, thấy anh vẫn còn đang nhìn mình, liền lẩm bẩm: “Bách Ngạn…”

Đầu mày người đàn ông chợt nhíu lại giây lát. Sau đó anh bất ngờ rời khỏi người cô, nằm xuống bên cạnh giường. Lồng ngực cứ thế phập phồng lên xuống. Anh vẫn im lặng, một sự im lặng khiến người ta sợ hãi.

Tố Diệp chủ động dựa vào người anh, gối đầu lên cánh tay anh. Cô ngẩng đầu, nhẹ nhàng vuốt ve cằm anh, giọng nói dịu dàng: “Anh yêu! Hay là… em chăm sóc anh nhé, được không?” Cô sợ anh hiểu lầm rằng cô không thích anh động vào.

Niên Bách Ngạn quay đầu nhìn cô, không nói gì, vẫn chỉ lặng lẽ quan sát.

Tố Diệp khẽ cười, dướn người về phía trước, chủ động hôn lên môi anh. Một cảm giác mềm mại, ẩm ướt lan tỏa: “Bất luận anh đối xử với em như thế nào, em vẫn yêu anh…”

Đây là lời nói từ tận đáy lòng cô. Yêu người đàn ông như Niên Bách Ngạn là kiếp số trong cuộc đời cô. Cô chưa từng nghĩ mình sẽ gặp được một người như vậy, để rồi từng giây từng phút tin vào sự kỳ diệu của tình yêu. Cho dù hiện thực vẫn còn nhiều chông gai, nhưng cô chưa bao giờ đánh mất tự tin.

Môi cô men theo cằm anh đi xuống, dừng lại trên yết hầu gợi cảm đang trượt lên trượt xuống của người đàn ông.

Một giây sau, Tố Diệp bỗng bị Niên Bách Ngạn kéo lên. Cô chỉ nghe thấy anh thở dài một tiếng, rồi ôm cô vào lòng, không để cô tiếp tục nữa.

Tố Diệp yên lặng dựa dẫm, lắng nghe nhịp đập trái tim anh. Cô ngước lên nhìn cằm anh, ngón tay vuốt nhẹ lên lớp râu còn mới. Niên Bách Ngạn nhân cơ hội ấy nắm chặt tay cô, đưa tới bên môi, hôn khẽ.

Thấy anh dường như bình tĩnh đi nhiều, Tố Diệp mới lên tiếng hỏi: “Vì chuyện của nhà họ Diệp sao?”

Niên Bách Ngạn nhìn cô, khóe mắt lướt qua một tia nhìn âm u. Anh cúi xuống, hôn lên trán cô như mang theo rất nhiều tâm tư. Cuối cùng anh nói: “Chuyện công việc thôi, anh rất bực bội.”

Anh đã nói dối.

Tố Diệp chớp chớp mắt, nũng nịu hỏi: “Em bật điện lên nhé?”

Khóe mắt anh giật giật một chút, rồi anh giơ tay ấn nút bật đèn.

Ánh đèn hòa vào ánh trăng thanh lạnh, không hề nhức mắt mà lại êm dịu tới mê người. Tố Diệp dựa sát vào người anh, ngắm nhìn gương mặt anh, không kìm được lòng mình: “Em nhớ anh rồi!”

Lúc này gương mặt Niên Bách Ngạn mới thoải mái đôi chút. Anh mỉm cười, giơ tay vuốt tóc cô, nói một câu sâu xa: “Anh còn tưởng em chẳng nhớ anh nữa.”

“Ai nói thế? Cả đầu em toàn là anh.” Thấy anh nói chuyện, Tố Diệp mới bắt đầu đùa giỡn: “Hôm nay người ta còn mua quà cho anh đấy, anh mở ra xem chưa?”

Lúc này Niên Bách Ngạn mới nhớ ra túi quà Hứa Đồng đã đưa cho mình, giờ có lẽ nó vẫn còn nằm trên bàn làm việc. Anh suy nghĩ rồi nói: “Là gì vậy?”

Tố Diệp sững sờ. Anh rất ít khi như vậy. Trước đây mỗi lần cô mua quà cho anh, anh đều rất vui. Hôm nay anh lại chẳng mở ra xem đó là thứ gì. Trong lòng cô có chút ngờ vực nhưng vẫn tươi cười, cố làm ra vẻ thần bí: “Anh tự bóc ra mà xem.”

Anh không truy hỏi nữa, vòng tay ra sau gáy cô, hỏi một câu đầy bất ngờ: “Em làm chuyện gì trái với lương tâm rồi?”

Sóng mắt Tố Diệp chợt xao động, bờ môi run rẩy: “Á?” Suy nghĩ đầu tiên của cô là Niên Bách Ngạn đã biết chuyện sáng nay, nhưng cô lại cảm thấy không thể nào, làm sao anh lại biết được? Làm sao anh có thể biết địa điểm cô đi xem mặt? Cô cố gắng đọc những thông tin hiện ra trên mắt anh nhưng vẫn chỉ là một sự âm u khó hiểu. Cô không dám phán đoán tùy tiện anh nói câu này là thật lòng hay chỉ đùa giỡn.

Vẫn là Niên Bách Ngạn từ tốn nói trước, ánh mắt có chút bi thương, nhưng môi vẫn ép ra một nụ cười: “Bình thường em đi mua sắm chỉ muốn vác cả trung tâm thương mại về nhà, sao hôm nay lại chỉ mua quà cho anh? Không giống em lắm thì phải!”

Một sự tức giận vẫn còn quẩn quanh nơi lồng ngực, nhưng…

Chính vì câu “em yêu anh” đó của cô, anh muốn thử tin tưởng cô một lần. Tuy rằng cô đã thật sự đi xem mặt, tuy rằng cô lại đi gặp một gã đàn ông tên là Tưởng Bân, tuy rằng hành vi của cô đã đủ cấu thành tội lừa dối!

Bàn tay đặt bên cạnh của anh chợt siết chặt lại. Niên Bách Ngạn này chưa bao giờ nhu nhược đến vậy!

Thậm chí anh còn nghĩ, nếu có một ngày khi về nhà anh nhìn thấy Tố Diệp đang nằm trên giường cùng một người đàn ông khác, có phải anh vẫn đớn hèn như bây giờ không? Cũng tức là, cho dù cô có lỗi với anh thế nào, anh vẫn không thể buông tay.

Nghe anh nói vậy, nút thắt trong lòng Tố Diệp được tháo ra. Cô mím môi cười khẽ, sát lại gần anh, đùa giỡn: “Cầm của người ta thì phải chùn tay chứ. Tiền là của anh, em không thể tiêu bừa bãi được, thế nên phải mua chút gì dỗ dành vị thần tài như anh đã. Anh mà vui vẻ, sau này em mới có tiền mà tiêu không hết chứ.”

Niên Bách Ngạn cũng cười nhạt, nhưng lòng đau như cắt. Bắt đầu từ khi nào, người con gái của anh lại có thể ung dung nói dối trước mặt anh mà mặt không đỏ, tim không hồi hộp như vậy? Nét mặt của cô vẫn vô cùng tự nhiên. Nếu không phải bị anh bắt gặp, e là chính anh cũng sẽ bị gương mặt tươi như hoa này lừa gạt.

Anh giơ tay phủ lên mặt cô. Vẻ đẹp của cô như một lưỡi câu móc sâu vào trái tim anh. Trong mơ hồ anh như nhìn thấy một vết nứt, máu đang rỉ ra từ đó, anh thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi tanh nồng của máu…

Có lẽ cô quên mất rồi, anh là người hiểu cô nhất.

Chỉ khi nào cô làm chuyện gì dối lòng, cô mới ngoan ngoãn với anh như vậy. Món quà đó e chính là dẫn chiếu thực tế nhất cho lòng cô.

“Chiếc thẻ đó sau này em cứ cầm đi, muốn mua gì thì cứ mua, không cần tiếc tiền.” Niên Bách Ngạn nói khẽ, vén một lọn tóc ra sau tai cô.

Anh không sợ cô tiêu tiền của mình, chỉ sợ cô chà đạp lên trái tim của anh.

Tố Diệp nghe xong bèn lắc đầu: “Em có tiền.”

“Bảo em cầm lấy thì em cứ cầm lấy.” Niên Bách Ngạn nhíu mày, ngữ khí có phần sốt ruột.

Anh thà cô dùng tiền của anh để giết thời gian cũng không muốn nhìn thấy cô ngả vào lòng một người đàn ông khác.

Tố Diệp phát giác ra anh không vui, tim cô bỗng đập thịch một cái. Chẳng hiểu sao tâm trạng anh cứ lên xuống thất thường như vậy. Cô gật đầu lia lịa, rồi chủ động ôm chặt anh: “Được rồi! Em cầm là được chứ gì.” Cô ngẩng lên nhìn anh, cố gắng hóa giải bầu không khí bất thường: “Sau này anh đừng có nói là em keo kiệt nhé, em sẽ rút sạch tiền của anh thì thôi.”

Niên Bách Ngạn nhìn cô rồi khẽ cười: “Được!” Anh cũng vòng tay ôm chặt lấy cô.

Anh đang tự lừa dối chính mình. Cứ coi như sáng nay chưa xảy ra chuyện gì cả. Chỉ cần cô vẫn ở bên cạnh anh, chỉ cần cô nói cô vẫn còn yêu anh…

Một lúc lâu sau, Tố Diệp thở dài trong lòng anh: “Bách Ngạn! Em muốn bàn với anh một chuyện.”

Anh cúi xuống nhìn cô.

“Tối mai em vẫn muốn ở lại đây.” Cô suy ngẫm điều gì đó.

Niên Bách Ngạn không hiểu.

“Em không tin vào chuyện ma quỷ gì đó. Chuyện này nhất định là do người làm. Nếu hung thủ ẩn nấp trong nhà họ Diệp thì hắn ta sẽ phải nghĩ mọi cách để trừ khử người đang muốn điều tra việc này. Chưa biết chừng hắn ta đang ngầm theo dõi hành động của em. Tối nay không có bất kỳ động tĩnh nào, vậy thì tối mai chắc chắn sẽ lộ ra manh mối.” Tố Diệp lại tập trung vào vụ án hạ độc.

Niên Bách Ngạn đương nhiên cũng muốn sớm ngày điều tra rõ ràng việc này: “Ngày mai anh sẽ sắp xếp lại công việc, buổi tối cố gắng tới nhà họ Diệp.”

“Không, anh hiểu lầm rồi!” Ánh mắt Tố Diệp chân thành và cương quyết: “Em chỉ muốn mình em ở lại đây thôi, anh không thể. Nếu trong nhà có đàn ông, hung thủ sẽ không dám xuất hiện!”

~Hết chương 318~

Đọc truyện chữ Full