TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hào Môn Kinh Mộng 3: Đừng Để Lỡ Nhau
Quyển 7 - Chương 350: Người đàn ông hoàn hảo

Phía chân trời âm u không rõ, có quầng sáng mờ ảo khảm lên đám mây xa xôi nhất.

Ánh trăng bị những tia sáng mông lung này tôn lên những đường nét càng lúc càng mơ hồ.

Như có tiếng thở dài của ai đó, nhẹ nhàng lướt qua tai Tố Diệp. Cô hơi mở mắt ra, thì ra mình đang nằm trong vòng ôm ấm áp của người đàn ông.

Ánh sáng ngoài cửa sổ đã rực rỡ hơn, sáng chói như được dát vàng cả căn phòng.

Tưởng Bân, cô nhẹ nhàng gọi cái tên này.

Vòng qua eo là cánh tay đàn ông. Chẳng mấy chốc cô bị người đó đè xuống. Cô khẽ thở mạnh, ôm lấy cổ anh, để mặc cho đôi tay anh qua lại trên người mình.

Cô không ngừng gọi tên anh trong niềm hạnh phúc, vui sướng.

Anh đi sâu vào cơ thể cô, cất giọng trầm khàn khen ngợi sự tuyệt vời của cô.

Cô và anh triền miên trên giường, ánh mặt trời ấm áp làm sáng lên cơ thể trần trụi của hai con người. Cánh tay chắc chắn khóa chặt cơ thể cô. Cô tan ra trong vòng tay anh, mê đắm mùi vị này.

Em yêu anh, cô thì thầm hết lần này tới lần khác, là một thanh âm từ tận đáy lòng.

Hơi thở người đàn ông phả ra bên tai cô đầy nóng bỏng.

Tố Diệp nghênh hợp quên đi hết thảy, nhờ những tia sáng chói lọi kia để cọ vào gương mặt anh. Dáng vẻ của anh khắc sâu trong đôi mắt cô. Cô thở dốc, dòng máu khắp cơ thể gần như ngưng đọng lại, Bách Ngạn?

Như có một trận sương mù thổi qua, Tố Diệp bỗng cảm thấy cả người lạnh toát. Khi ngẩng đầu lên lần nữa cô đã thấy mình ở trên một đỉnh núi cao ngất, lơ lửng giữa trời xanh. Cô cắn chặt răng, rồi nhanh chóng cố định một điểm giữa lưng chừng núi, siết chặt dây bảo vệ.

Gió vù vù thổi, từng cơn mưa tuyết rơi xuống, trắng xóa vách núi.

Cách đó không xa có người ra dấu về phía cô, ý bảo cô thả lỏng dây đai ra một chút.

Cô làm theo.

Khi cô nhìn xuống, dưới chân là một màu trắng không nhìn thấy đáy, còn cả ánh sáng do tuyết tụ phản chiếu lại.

Người đàn ông chẳng mấy chốc đã bắt kịp tốc độ, cùng cô leo lên.

Hai người nhìn nhau mỉm cười.

Bỗng chân của cô trượt một cái, người đàn ông bên cạnh giơ tay đỡ lấy cô, ổn định lại cơ thể cô.

Tố Diệp mím môi cười khẽ, nhìn rõ hình dáng của người đàn ông qua chiếc kính.

Bách Ngạn?

Trong giây phút hoang mang, cô lại chơi với ngã vào một con ngõ sâu hút. Xung quanh là đêm đen rợn người. Cô co ro ngồi trong góc, cả người run rẩy.

Cô không thể nhớ ra tại sao mình lại sợ hãi như vậy, cũng không nhớ được đây là đâu.

Cô chỉ cảm thấy hai chân mình bỏng rát, cả cổ tay nữa.

Cô sợ hãi òa khóc, muốn quay về nhà.

Trong âm u, giữa con ngõ le lói tia sáng của một chiếc đèn xanh, đung đưa giữa gió đêm.

Cô hơi nheo mắt lại, cố gắng nhìn về phía ngọn đèn đó, muốn co giò chạy nhưng không còn chút sức lực nào.

Ngọn đèn ấy hướng về phía cô. Cô vẫn không thể nhìn rõ người trước mặt mình, chỉ nhìn thấy đôi giày đầy bùn đất ấy. Là kích cỡ của một đứa trẻ tám, chín tuổi.

Cô rụt rè hỏi: Anh là ai?

Rồi kinh ngạc phát hiện ra giọng của mình biến thành giọng của một đứa trẻ con?

Chiếc đèn xanh được giơ cao lên một chút, vừa đủ để dáng hình cậu bé chìm vào bóng tối, nhưng lại soi sáng được gương mặt cô. Cô giơ tay che đi thứ ánh sáng xanh âm u ấy, lúc này mới phát hiện trên những ngón tay trắng nõn của mình toàn là vết thương.

Qua làn không khí mỏng tang, cô nghe thấy cậu bé nói: Đừng sợ, anh sẽ đưa em đi.

Không hiểu sao, câu nói này như bén rễ trong lòng cô khiến bao căng thẳng và sợ hãi hoàn toàn tan biến…

Giấy vàng bay đầy trời.

Mùi tro giấy dính chặt vào hơi thở của cô.

Có tiếng bước chân hỗn tạp từ xa vọng lại gần.

Tay cô được cậu bé ấy nắm rất chặt. Cô chỉ có thể nhìn được bóng dáng nhỏ bé của cậu. Cậu ăn mặc rất gọn gàng, cũng rất cao quý, như cậu chủ của một gia đình giàu có…

Ngay sau đó là một thanh âm gấp gáp: Mau chạy đi!

Tố Diệp hoảng sợ hét lên. Cô mở mắt trừng trừng, thở hồng hộc từng tiếng một.

Trước mắt tối đen, chỉ có từng tia sáng mỏng manh hắt vào phòng, tĩnh mịch và hòa nhã, đâu còn thấy núi cao và ngõ sâu? Ngoài cửa sổ đã không còn thấy mặt trời đâu nữa.

Tố Diệp nằm trên giường, cảm thấy từ cổ xuống chân đều cứng ngắc, phải một lúc sau cô mới hơi động đậy được một chút. Trán và sống lưng ra đầy mồ hôi, dính nhơm nhớp rất khó chịu.

Có một cánh tay rắn chắc ôm lấy cô: “Nằm mơ sao?”

Tố Diệp giật mình. Lúc này mới ý thức được lưng mình đang dựa vào cơ thể một người đàn ông, như dựa vào một bức tường vững chãi. Tay anh vòng quanh người cô. Cô quay lại đối mặt với anh.

Trong mông lung, đôi mắt Niên Bách Ngạn cũng mơ màng. Anh giơ tay lên lau mồ hôi cho cô, giọng nói uể oải: “Sao em ra nhiều mồ hôi thế này?”

Tố Diệp nhìn Niên Bách Ngạn qua ánh sáng vụn vặt của sao trời, nhất thời khó phân biệt được mơ và thực. Khi cô nhìn lên gương mặt anh, suýt nữa thì thốt ra cái tên Tưởng Bân, ngơ ngác giây lát cô mới lẩm bẩm: “Bách Ngạn?”

Lúc này Niên Bách Ngạn cũng đã tỉnh hẳn. Anh giơ tay khẽ chải lại mái tóc ướt đẫm, rồi kéo cao chăn che đi bờ vai trần của cô, dịu dàng nói: “Không sao rồi, đừng sợ!”

Giọng nói của anh chồng khít lên câu nói “Đừng sợ” của cậu bé trong giấc mơ, xuyên thẳng vào não cô.

Tố Diệp nhìn anh không chớp mắt, nhíu mày rất chặt. Tại sao? Tại sao trong giấc mơ dáng hình của Tưởng Bân lại đều là Niên Bách Ngạn? Đây không phải lần đầu tiên nữa, cô cũng đã từng mơ thấy giấc mơ này.

“Em sao thế?” Niên Bách Ngạn thấy cô đờ đẫn, bèn giơ tay bật đèn ngủ lên.

Anh ôm chặt cô, giơ tay vuốt nhẹ mi tâm, cười khẽ: “Mơ thấy gì mà sợ đến mức này?”

Ngón tay anh tỏa ra mùi gỗ mộc dễ chịu, khiến cô cảm thấy thân thuộc và yên lòng.

Lúc này mới bước ra khỏi sự hoảng hốt. Một giây sau cô vùi mặt vào lòng anh, khẽ lắc đầu: “Không có gì, chỉ là giấc mơ thôi, anh đừng hỏi!”

Cô tùy tiện nói ra một cái cớ, chỉ vì chính bản thân cô cũng không thể giải thích rõ giấc mơ ấy.

Trên đầu vang lên tiếng cười khe khẽ của Niên Bách Ngạn, cánh tay anh lại siết chặt thêm chút nữa: “Đồ ngốc!”

Tố Diệp nghe được nhịp tim mạnh mẽ của anh, cảnh tượng trong mơ cũng tan biến như mây mù sương sớm, nhưng có một khung cảnh vẫn không thể xóa bỏ khỏi đầu.

Trong mơ, cô đã quấn quýt cùng Tưởng Bân.

Sự động chạm và say đắm ấy quá chân thực, cô thậm chí còn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh. Cô nói yêu anh rất nhiều lần, đó là tiếng yêu thật tâm. Cho dù giờ đã tỉnh lại, nhớ lại cảnh ấy cõi lòng vẫn còn đau.

Nhưng rõ ràng là Tưởng Bân, gương mặt cùng cô thân mật tại sao lại thành Niên Bách Ngạn?

“Em ghét cảm giác khi tỉnh dậy vẫn là ban đêm.” Cô buồn bã nói một câu.

Niên Bách Ngạn cưng chiều đáp: “Có anh ở đây, còn sợ sao?”

Tố Diệp ngẩng đầu, nhìn quầng sáng vàng nhạt giữa hai đầu mày của anh. Cô chỉ cảm thấy trong đôi mắt ấy ngập tràn ấm áp và thương yêu. Cô khẽ lắc đầu, dựa sát vào anh.

Niên Bách Ngạn mỉm cười mãn nguyện. Bàn tay anh vuốt nhẹ lên mái tóc cô. Anh cúi đầu, đặt lên trán cô một nụ hôn khẽ khàng.

Mơ mơ hồ hồ Tố Diệp chẳng biết mình đã thiếp đi lúc nào, khi tỉnh dậy lần hai thì trời đã sáng.

Mười giờ Niên Bách Ngạn bay, anh phải ra nước ngoài tham gia một hội nghị đá quý quốc tế quan trọng. Sau khi thức dậy, Tố Diệp giúp anh thu dọn hành lý, còn Niên Bách Ngạn chuẩn bị quà sáng.

Lúc chuẩn bị quần áo cho anh, Tố Diệp cố tình chạy vào bếp, thò đầu vào cửa: “Anh muốn mang những quần áo nào?”

Niên Bách Ngạn chẳng quay đầu lại: “Em chuẩn bị cho anh bộ nào thì anh mặc bộ ấy.”

“Em biết rồi!” Tố Diệp phi như bay, chốc đã chẳng thấy bóng đâu.

Khóe môi Niên Bách Ngạn nở nụ cười.

Nhưng một lúc sau cô lại quay lại: “Thế còn áo sơ mi?”

Niên Bách Ngạn quay đầu, trả lời vô cùng kiên nhẫn: “Em quyết định luôn.”

“Ừm!” Tố Diệp lại gật đầu, chạy biến.

Anh có dự cảm, cô sẽ còn quay lại.

Nói không sai, chưa đầy nửa phút sau, cái đầu Tố Diệp lại thò ra, thấy anh như đang đợi mình một lúc rồi, cô cười hì hì: “Cúc măng séc, cà vạt cũng không có yêu cầu gì sao?”

“Không có, tất cả nghe em.” Anh mỉm cười.

Tố Diệp cười ngọt với anh, rồi lại biến mất như bay.

Tới lúc ăn sáng, Tố Diệp nói: “Em đã chuẩn bị thêm cho anh một bộ quần áo đi chơi nữa.”

“Được!” Lúc Niên Bách Ngạn ôn hòa thì cực kỳ dễ tính: “Chỉ không biết có cơ hội mặc không.”

“Sao lại không?” Tố Diệp làm mặt gian manh: “Lúc nào đi mua quà cho em, anh không thể cứ mặc áo vest mãi chứ?”

“Mua quà?” Niên Bách Ngạn nhịn cười, cố tình nhướng mày: “Anh có hứa mang quà về cho em đâu nhỉ?”

“Aiya, Bách Ngạn…” Tố Diệp phát ra tiếng gọi run run như tiếng mèo, cô bê bát của mình chạy tới bên cạnh Niên Bách Ngạn: “Bạn trai của người ta đi nước ngoài đều mua quà cho bạn gái mà.”

Trái tim Niên Bách Ngạn đã ngứa ngáy vì tiếng gọi vừa rồi của cô, nhưng vẫn cố ý trêu cô. Anh giơ tay khẽ đẩy cô ra: “Thế thì em đi tìm bạn trai nhà người ta ấy.”

“Ứ ừ!” Tố Diệp ôm chặt cánh tay anh, ngẩng mặt lên nịnh nọt: “Ai tốt được như anh Niên của em. Anh Niên của em vừa đẹp trai vừa rộng rãi, lại còn chu đáo, dịu dàng với bạn gái nữa.”

“Thế sao?” Niên Bách Ngạn không nhịn được, cong môi lên: “Nhưng theo như anh biết, bạn gái của anh Niên còn hay phê bình úp mở anh ấy đấy.”

Cảnh tượng này ban sáng đúng là rất đẹp mắt, chỉ có điều đã bị hủy hoại trong tay “con chuột nhắt” Tố Diệp rồi.

Bên bàn ăn, Niên Bách Ngạn ăn mặc gọn gàng, chỉnh tề. Chiếc áo sơ mi màu cafe tôn lên dáng người thẳng tắp của anh. Những ngón tay mảnh khảnh cầm bát đũa cũng rất sạch sẽ, động tác thì tao nhã. Còn nhìn sang Tố Diệp, vẫn mặc nguyên đồ ngủ, tóc dài tùy ý buông thả, ôm chặt lấy anh không buông, nhìn kiểu gì cũng thấy kỳ lạ.

“Phê bình thì ít nhiều cũng phải có chứ.” Tố Diệp cười giảo hoạt: “Nếu anh Niên sau khi tới Venice có thể dành chút thời gian quý báu trong quỹ thời gian bận rộn để mua cho bạn gái món quà thì anh Niên sẽ trở thành người đàn ông hoàn hảo rồi.”

~Hết chương 350~

Đọc truyện chữ Full