TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hào Môn Kinh Mộng 3: Đừng Để Lỡ Nhau
Quyển 12 - Chương 532: Phải thấy máu mới biết ngậm miệng

Buổi tối Diệp Uyên trở về nhà, Lâm Yêu Yêu từ nhà vệ sinh đi ra, thò đầu ra cửa rồi hỏi thẳng: “Niên Bách Ngạn đã sa thải Tố Diệp, anh có biết chuyện này không?”

Diệp Uyên thay giày xong, đặt đồ đạc xuống, rồi cũng đi vào nhà vệ sinh rửa tay, nói với cô: “Anh biết chuyện này!”

“Đã biết từ trước hay sau đó mới biết?”

Diệp Uyên nhìn cô: “Niên Bách Ngạn có quyền bổ nhiệm và bãi miễn nhân viên.”

Lâm Yêu Yêu hiểu ra. Cô tựa vào cửa, thở dài: “Tiểu Diệp sẽ đau lòng lắm!”

“Có thể tưởng tượng ra.” Diệp Uyên lau tay: “Nói thật lòng, ngay cả anh cũng cảm thấy bất ngờ vì quyết định này của Niên Bách Ngạn. Anh không ngờ cậu ấy lại sa thải Tiểu Diệp.”

Lâm Yêu Yêu nhìn thấy một tia hy vọng, lập tức nói: “Anh là chủ tịch, có thể mời Tiểu Diệp làm việc trở lại mà. Anh cũng biết là cả Liêm Chúng và trường đại học cô ấy đều đã nghỉ việc. Cô ấy là người không chịu nhàn rỗi bao giờ. Nếu cả công việc ở Liêm Chúng cũng mất cô ấy sẽ phát điên mất.”

Đương nhiên Diệp Uyên hiểu cho tình cảm giữa Lâm Yêu Yêu và Tố Diệp. Trên đời này, e là cũng chẳng còn mấy tình bạn đẹp như hai người họ nữa. Từ lúc còn là bạn cùng trường tới giờ cùng làm một chỗ, cùng trải qua những năm tháng thanh xuân dưới mái trường, trải nghiệm những “trận đòn” của hiện thực. Quan trọng hơn cả, Tố Diệp còn từng xen vào số mệnh của Lâm Yêu Yêu với tư cách một bác sỹ tâm lý. Đây càng là một lý do chủ chốt để khiến tình bạn của họ còn hơn cả những người bạn bè bình thường.

Nhưng Diệp Uyên cũng lực bất tòng tâm. Tố Diệp là em gái anh, đâu phải anh không muốn giúp nó? So với sự sốt ruột của Lâm Yêu Yêu, lòng anh càng như thiêu như đốt. Anh ngồi trên sofa, trầm tư suy nghĩ, rất lâu sau mới nói: Chuyện này e là không dễ dàng như vậy.

Lâm Yêu Yêu cũng biết là khó, dẫu sao người đích thân ra lệnh lại là Niên Bách Ngạn, muốn anh ấy thu hồi lại còn khó hơn lên trời. Nếu dễ dàng, cô đã không nhờ cậy tới Diệp Uyên. Cô nói: Một em gái của anh tới giờ này chưa rõ tung tích, tất cả mọi người đều đang vô cùng nóng ruột. Em gái kia giờ lại trở thành kẻ thất nghiệp. Anh mà còn không mau nghĩ cách, mọi người sẽ phát điên mất.

Cô nói không sai, Diệp Uyên cũng biết rõ. Chuyện của Diệp Lan tới nay còn chưa có đầu mối. Trên dưới trong tập đoàn vẫn phong tỏa mọi tin tức, nói với bên ngoài là Diệp Lan ra nước ngoài du lịch. Nhưng giấy không gói được lửa, đã bắt đầu có người xì xào bàn tán. Còn việc Tố Diệp rời khỏi công ty cũng khiến những tin đồn càng thêm xôn xao. Trên mạng thậm chí còn có vị đại sư bói mệnh nào đó phán rằng Tinh Thạch đã phạm phải Thái tuế, năm xui tháng hạn.

Phải, nếu còn tiếp tục thế này, ai cũng sẽ phát điên.

Nghĩ vậy, Diệp Uyên an ủi Lâm Yêu Yêu, rồi gọi điện thoại cho Niên Bách Ngạn. Đầu kia đã nhận máy. Diệp Uyên bèn nói cho Niên Bách Ngạn nghe suy nghĩ của mình, đại ý chính là, mong Niên Bách Ngạn có thể khôi phục lại chức vụ của Tố Diệp.

Cụ thể Niên Bách Ngạn đã trả lời thế nào, Lâm Yêu Yêu không rõ. Cô chỉ nhìn thấy hàng lông mày của Diệp Uyên dần nhíu lại thành một điểm. Mấy phút sau, cuộc điện thoại kết thúc. Cô nhìn Diệp Uyên, Diệp Uyên thì nói với vẻ khó xử: Cậu ấy không thay đổi quyết định!

Lâm Yêu Yêu ngỡ ngàng: Cả anh nói đỡ mà cũng không được sao?

Phải, cả anh cũng không được! Diệp Uyên nói.

Lâm Yêu Yêu tức giận, lẩm bẩm: Sớm biết thế này, ban đầu anh không nên giao hết quyền quản lý vào tay Niên Bách Ngạn.

Đương nhiên, đây chỉ là một lời tức giận. Chỉ là cô nghĩ mãi không hiểu. Tố Diệp là vợ của Niên Bách Ngạn. Trên đời này làm gì có người chồng nào đối xử với vợ mình như thế chứ?

Diệp Uyên biết Lâm Yêu Yêu vẫn chưa hết bực bội. Anh cũng hết cách, bèn bước tới ôm cô vào lòng, dịu giọng vỗ về: Có lẽ cậu ấy làm vậy cũng có lý do của mình, cũng có thể bản thân Tiểu Diệp thật sự có vấn đề. Trên thương trường vốn dĩ không có cái gọi là công bằng. Nếu là vấn đề của Tiểu Diệp, thì đây cũng chưa chắc đã là chuyện xấu.

Lâm Yêu Yêu biết Diệp Uyên cũng đã cố gắng hết sức rồi, nên cũng không gượng ép nữa, chỉ có thể thở dài cảm thấy không đáng thay cho Tố Diệp…

Ngày cuối tuần qua đi, nhiều mưa.

Niên Bách Ngạn hủy hết mọi buổi tiếp khách, tập trung ở nhà với Tố Diệp, sợ cô lại giận lên không biết còn chạy đi đâu. Nhưng sự thật là sau một quãng thời gian dằn vặt, Tố Diệp cũng đã thông suốt hơn rất nhiều. Cô chỉ nhìn ra cơn mưa rả rích ngoài cửa sổ và nói với Niên Bách Ngạn: Anh xem! Ngay cả ông Trời cũng cảm thấy không đáng cho em!

Cô như vậy càng khiến Niên Bách Ngạn đau lòng.

Sau cơn mưa luôn là cầu vồng.

Thứ hai, ngày ai ai cũng đi làm, Tố Diệp cuộn tròn ngồi trên sofa nói đủ mọi chuyện với Phương Tiếu Bình. Sau khi nghe nói về chuyện của Tố Diệp, Phương Tiếu Bình đã vội vàng tới tứ hợp viện. Đương nhiên, đầu tiên bà phải mắng cho Niên Bách Ngạn một trận, sau đó mới bắt đầu động viên Tố Diệp.

So với sự kích động của Phương Tiếu Bình, Tố Diệp có vẻ ôn hòa, nhã nhặn hơn nhiều. Rồi cô nói với mợ: Chuyện này Bách Ngạn đã cưỡi lên lưng hổ rồi khó mà xuống được!

Phương Tiếu Bình liền cười, giơ tay chọc vào đầu cô: Xem kìa! Con gái lấy chồng như bát nước đổ đi quả không sai, không để cho người khác mắng chồng mình.

Tâm trạng của Tố Diệp cũng tốt lên đôi chút.

Nhưng đang nói chuyện thì Niên Bách Ngạn gọi điện tới, nói với Tố Diệp rằng: Có tin tức của Diệp Lan rồi.

Theo những gì Niên Bách Ngạn nói trong điện thoại, Tố Diệp và Phương Tiếu Bình tới thẳng nhà Tố Khải.

Vừa vào cửa họ thấy ai cũng đã có mặt đông đủ.

Ngoài Niên Bách Ngạn ra, hiện giờ ở đây còn có Diệp Uyên và Lâm Yêu Yêu, Diệp Hạc Thành và Nguyễn Tuyết Cầm, Nguyễn Tuyết Mạn, Cảnh Long, còn có cả Diệp Ngọc. Nguyễn Tuyết Cầm khóc sưng húp cả hai mắt. Diệp Hạc Thành tựa như cũng đã già đi mười mấy tuổi. Ông ta đi đi lại lại, có thể nhận ra tâm trạng đang rất thấp thỏm.

Tố Khải thấy mọi người đều đã tề tựu đủ, mới bắt đầu thông báo một cách rõ ràng.

“Trước mắt, Diệp Lan đang ở Vân Nam, em sẽ đích thân tới đón cô ấy về.”

Tố Diệp vừa nghe thấy hai chữ “Vân Nam” là trong lòng đã run lên. Cô vô thức đứng sát vào Niên Bách Ngạn. Anh giơ tay ôm cô vào lòng, tỏ ý bảo cô đừng lo lắng.

Nhưng Nguyễn Tuyết Cầm thì phát điên, sụp đổ trong nước mắt: “Ở Vân Nam? Tố Khải! Cậu nói cho rõ ràng đi!”

Sắc mặt Tố Khải nặng nề: “Nói cách khác, Diệp Lan bây giờ… thật sự đã rơi vào tay bọn buôn ma túy.”

“Cái gì cơ?”

Tất cả đều sửng sốt.

Ngón tay Diệp Hạc Thành lẩy bẩy, cả người đờ đẫn.

Nguyễn Tuyết Cầm không dám tin vào đôi tai của mình. Bà ta cũng run rẩy, đầu ngón tay lạnh ngắt. Dẫu sao cũng là chị em ruột, bình thường dù có gay gắt, đối chọi với nhau thế nào thì tình thân vẫn còn nguyên đó, Nguyễn Tuyết Mạn thấy Nguyễn Tuyết Cầm như vậy, ít nhiều cũng cảm thấy thương hại. Bà ta kéo tay Nguyễn Tuyết Cầm lại, an ủi: “Tố Khải nhất định sẽ có cách mà.” Sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Tố Khải và hỏi: “Cậu đã có cách đối phó rồi, phải không?”

Tố Khải trầm mặc.

Trong số tất cả những người ở đây, chỉ có Niên Bách Ngạn và Phương Tiếu Bình mới được coi là người ngoài thật sự. Phương Tiếu Bình không đưa ra được bất kỳ đề xuất nào. Nhưng Niên Bách Ngạn thì vẫn còn bình tĩnh. Anh nhận ra điểm bất thường trong câu nói ban nãy của Tố Khải, lên tiếng: “Em nói sẽ đích thân đi đón con bé về, thế là ý gì?”

Thấy Niên Bách Ngạn hỏi vậy, Tố Diệp cũng cảm thấy lời nói của Tố Khải có vẻ kỳ lạ.

Gương mặt Tố Khải nãy giờ vẫn đăm chiêu: “Em đã nhận được điện thoại của bọn chúng, đã xác định được chúng là thuộc hạ của Samele. Lần này chúng bắt Diệp Lan đi đơn thuần chỉ với mục đích báo thù. Nói trắng ra, Diệp Lan chính là một quân bài. Mục đích thật sự của hắn ta chính là em. Bọn chúng yêu cầu em một mình tới Thụy Lệ, Vân Nam.”

Hôm đó cậu nhận được điện thoại của một kẻ bí ẩn, thật ra đã biết đó là người của Samele. Nhưng lúc đó bọn chúng không nói gì hết, chỉ thông báo cho cậu biết Diệp Lan đang ở trong tay bọn chúng.

Tố Khải có cảm giác như bị đám người này khống chế. Vì đối phương là bọn buôn ma túy nên cảm giác ấy càng khiến cậu phẫn nộ. Đánh bại phần tử tội phạm, nhất là bọn buôn ma túy là trách nhiệm của Tố Khải, vậy mà lần này bọn chúng dám uy hiếp cậu!

Người đầu tiên cậu nghĩ tới chính là Khaki, người phụ nữ đã sống bao năm trong giới buôn ma túy. Cho dù cô ta thật sự chưa một lần được gặp Samele, vậy thì cũng ít nhiều có những hiểu biết về thủ đoạn làm việc của bọn chúng.

Khaki không thể cai nghiện một cách dễ dàng. Ngày nào cô ta cũng sống không bằng chết. Nhưng may mắn là cô ta đã chống chọi lại được. Bây giờ thời gian lên cơn cũng mỗi ngày một ít hơn. Kết luận mà trung tâm cai nghiện đưa ra là, cô ta đang ở trong giai đoạn bình phục.

Mà gần đây, cô ta cũng đang khai báo cho cảnh sát biết một số tin tức vụn vặt. Nhưng riêng chuyện đề cập tới hạt nhân chủ chốt là Samele thì cô ta hoàn toàn không hay biết gì. Có thể thấy hắn ta ẩn mình quá sâu.

Tố Khải sau khi buông điện thoại xuống đã lập tức tới tìm Khaki, ép hỏi chuyện liên quan tới Samele. Khaki không hiểu Tố Khải có chuyện gì, nhưng vẫn thành thật trả lời, tuy rằng cô ta chưa từng được gặp mặt Samele, nhưng hiểu rất rõ thủ đoạn tàn độc của hắn ta.

Samele đã từng trả thù một cảnh sát chống ma túy. Hắn ta chặt đầu tất cả người già trẻ nhỏ trong nhà người cảnh sát ấy, rồi treo lên trước cửa nhà. Sau đó, khi anh ấy về đến nhà, bắt gặp cảnh tượng đó đã phát điên.

Tố Khải cũng từng nghe kể câu chuyện này, thế nên mới càng quyết tâm diệt trừ mầm bệnh ung thư của xã hội.

Nhưng đồng thời, anh lại cũng rất lo cho an nguy của Diệp Lan.

Khaki cũng hiểu rõ tình hình của mình hiện giờ. Cô ta chỉ còn cách dựa vào cảnh sát. Cho dù có phải ngồi tù cũng còn sung sướng hơn rơi vào tay Samele lần nữa, chí ít còn giữ được tính mạng.

Thấy Tố Khải nhíu mày không thôi, rồi thấy người đàn ông đi theo anh tới đây sắc mặt cũng nặng nề như thế, bỗng dưng cô ta cũng có dự cảm chẳng lành. Cô ta lại cảm giác người đàn ông trông khá quen, nghĩ rất lâu cô ta mới nhớ ra anh ta chính là Cảnh Long, đội trưởng đội chống ma túy tại Vân Nam. Trực giác nói cho cô ta rằng người nhà của Tố Khải đã xảy ra chuyện, nên cô ta đã gạn hỏi.

Tố Khải không nói rõ, nhưng cũng không phủ nhận.

Khaki thấy cậu không nói ra, bèn do dự hỏi: Lẽ nào là Diệp Lan?

Cho dù đang ở một nơi bị trông giữ, cô ta vẫn có thể đọc được những tin tức bên ngoài. Chuyện Diệp Lan và anh chàng Cảnh Long đó kết hôn không thành ai ai cũng biết, nhưng cụ thể đã xảy ra chuyện gì thì lại không rõ.

“Với những gì cô hiểu về đám người của Samele, liệu Diệp Lan có nguy hiểm tới tính mạng hay không?” Tố Khải hỏi.

Khaki run sợ trong lòng. Tuy rằng quả thực cô ta cảm thấy Diệp Lan là tình địch, nhưng chưa từng hy vọng cô ấy sẽ gặp nguy hiểm. Lại thấy Tố Khải sốt sắng như vậy, cuối cùng cô ta cũng hiểu ra Tố Khải vẫn luôn yêu cô gái đó.

Cô ta thở dài: “Đầu tiên phải khẳng định Diệp Lan sẽ không nguy hiểm tới tính mạng. Bọn chúng sẽ không giết cô ấy. Thứ hai, bọn chúng cũng sẽ không làm mấy chuyện hèn hạ, ví dụ như… cưỡng hiếp. Em đoán mục đích của bọn chúng rất rõ ràng, nhất định là anh. Bọn chúng sẽ làm gì anh thì em chưa dám chắc. Anh đã bắt người của chúng, hủy hoại hàng của chúng. Chúng nhất định sẽ khiến anh đau khổ tột cùng.”

Tố Khải không sợ mình gặp phải chuyện gì, sợ nhất là Diệp Lan có chuyện.

Cuối cùng, Khaki kéo tay Tố Khải, nói: “Em thừa nhận em rất bỉ ổi. Em đã nói với cô ấy, chỉ cần cô ấy rời khỏi anh, em mới hợp tác với cảnh sát.”

Câu nói ấy như một lưỡi dao, đâm mạnh vào trái tim Tố Khải.

Ngày hôm sau từ chỗ Khaki trở về, Tố Khải lại nhận được điện thoại của bọn chúng. Quả nhiên, bọn chúng yêu cầu anh đích thân đi tới Vân Nam.

“Mẹ không đồng ý con tới đó một mình!” Phương Tiếu Bình là người đầu tiên đứng ra phản đối.

Tất cả mọi người đều nhìn bà.

Nguyễn Tuyết Cầm nghe thấy câu ấy thì phát điên, gào khóc về phía Phương Tiếu Bình: “Đúng là bà thương con trai mình, nhưng người bị bắt đi là con gái tôi! Nói trắng ra, chính con trai bà làm liên lụy con gái tôi! Tại sao nó lại không thể một mình tới đó? Bà nói chuyện có lương tâm một chút được không?”

Nguyễn Tuyết Cầm tuy ăn nói thô lỗ nhưng lý lẽ không sai, khiến Phương Tiếu Bình nhất thời không thốt nên lời. Thật ra bà cũng không phải là có ý đó, chỉ có điều đứng vào vị trí của một người làm mẹ, ai lại mong con trai mình tới đó nộp mạng chứ?

Tố Khải sợ hai người họ tranh cãi, bèn đứng dậy nói: “Con đã quyết định sẽ lập tức tới Vân Nam, mọi người không cần nói thêm gì nữa. Gọi mọi người tới đây là mong mọi người hãy cứ yên tâm. Con nhất định sẽ đưa Diệp Lan trở về bình an.”

“Tố Khải! Anh có thể hiểu được tâm trạng của em, nhưng em chỉ đi một mình là tự vào chỗ chết. Đối phương là bọn buôn ma túy, chuyện gì cũng có thể làm được. Em là cảnh sát, lại chống ma túy nhiều năm, chắc chắn hiểu điều này. Chuyện này nhất định phải phối hợp với cảnh sát!” Niên Bách Ngạn vẫn rất điềm tĩnh, đưa ra ý kiến.

Tố Khải còn chưa lên tiếng, Nguyễn Tuyết Cầm đã điên cuồng gào lên: “Không được! Không thể báo cảnh sát! Nếu làm bọn chúng giận dữ, Lan Lan nhất định sẽ gặp nguy hiểm!” Nói rồi bà ta lảo đảo bước tới bên cạnh Tố Khải, nắm chặt lấy tay cậu, nước mắt lã chã rơi.

“Tố Khải! Coi như tôi cầu xin cậu. Đừng báo cảnh sát! Tôi không thể nhìn thấy Lan Lan xảy ra bất kỳ chuyện gì được. Nếu mà có mệnh hệ nào thì tôi không sống nổi nữa.”

Tố Khải nắm chặt hai tay.

Phương Tiếu Bình rốt cuộc vẫn không nhịn được: “Nếu không phối hợp cùng cảnh sát, cho dù Tố Khải có đi một mình cũng chưa chắc đã cứu được Diệp Lan. Bọn chúng có bao nhiêu người chúng ta còn chưa biết, định làm gì cũng rất mơ hồ. Lỡ như có nguy hiểm thật, một mình Tố Khải liệu có ứng phó nổi không?”

Tâm trạng của hai người mẹ đều có thể hiểu được.

Diệp Uyên và Tố Diệp không thể phát biểu ý kiến. Báo cảnh sát ư? Lỡ như bọn giận lên thì phải làm sao? Nhưng không báo cảnh sát, lỡ như bọn chúng giết chết Tố Khải thì sao? Một người là em trai của Tố Diệp, một người lại là em gái của Diệp Uyên, khiến người họ tiến không được, lùi chẳng xong.

Lúc này Cảnh Long vỗ vai Tố Khải: “Tôi đi cùng cậu!”

Tố Khải nhìn Cảnh Long: “Anh không thể lại gần bọn chúng, yêu cầu của đối phương đã rất rõ ràng!”

“Tôi biết, nhưng tôi có thể chi viện cho cậu!” Cảnh Long thẳng thắn nói.

Tố Khải sa sầm nét mặt…

Tố Khải đã lên đường tới Vân Nam, mọi người ai cũng đang sống những ngày lo lắng, bồn chồn. Nhất là Phương Tiếu Bình. Mỗi giây, bà đều như sống trong lò luyện, không thể bình tĩnh được. Tố Diệp phải khuyên nhủ Phương Tiếu Bình. Cảnh Long và Tố Khải chắc chắn sẽ tìm kiếm sự giúp đỡ của cảnh sát địa phương. Lần này bọn chúng chủ động xuất hiện, cũng là thời cơ tốt để bắt gọn. Tuy sẽ rất nguy hiểm, nhưng hai người họ đã đấu tranh với bọn tội phạm bao năm nay, có rất nhiều kinh nghiệm, chắc chắn là nó biết phải làm thế nào.

Mấy lời nói đối với Phương Tiếu Bình mà nói không có quá nhiều tác dụng. Tố Khải dẫu sao cũng là máu mủ ruột rà của bà. Bà lo lắng, hoảng sợ cũng là chuyện bình thường. Cả Tố Đông cũng không còn tâm trạng tới võ quán nữa, một khắc cũng không rời khỏi chiếc điện thoại bàn.

Tố Diệp giờ không đi làm, vừa hay có thể ở bên Phương Tiếu Bình và Tố Đông nhiều hơn. Vì vướng mắc chuyện của Tố Khải, nên Tố Diệp trở thành chỗ dựa tinh thần của hai người già. Niên Bách Ngạn cảm thấy như vậy cũng không tồi, ít nhất thì Tố Diệp có việc để làm, không còn buồn rầu nữa.

Việc Niên Bách Ngạn phải làm bây giờ là cố gắng mỗi ngày tan ca sớm một chút, không sắp xếp các buổi tiếp khách. Tố Diệp hầu như ở nhà cậu mợ suốt. Sau khi anh tan làm sẽ tới thẳng đó. Mọi người cùng ăn tối rồi anh sẽ lái xe đưa cô về nhà.

Ngày thứ hai sau khi Tố Khải đi, Nguyễn Tuyết Mạn gọi Diệp Uyên tới nhà Diệp Ngọc, ý muốn mở một cuộc họp gia đình. Sở dĩ đặt địa điểm ở nhà Diệp Ngọc là vì Nguyễn Tuyết Mạn quá hiểu tính khí của Diệp Ngọc. Giờ nó chẳng thích tới nhà của bất kỳ ai.

Những gì Nguyễn Tuyết Mạn muốn nói rất đơn giản. Bà ta muốn Diệp Uyên và Diệp Ngọc liên minh lại đề phòng Niên Bách Ngạn. Vì chuyện của Diệp Lan, giờ Nguyễn Tuyết Cầm và Diệp Hạc Thành đã không còn sức tham gia vào công việc của Tinh Thạch nữa, cũng chẳng có tâm trí khống chế quyền lực của Niên Bách Ngạn. Nếu Diệp Uyên và Diệp Ngọc vẫn còn giữ thái độ thờ ơ thì nhà họ Diệp sẽ bị Niên Bách Ngạn nuốt gọn.

Diệp Uyên dĩ nhiên phản đối, Diệp Ngọc thì chỉ im lặng.

Nguyễn Tuyết Mạn bèn sốt ruột nói: Giờ là lúc nào rồi? Mẹ nghe các cổ đông nói, Niên Bách Ngạn chuẩn bị có đợt thay đổi hội đồng quản trị thứ ba. Tới lúc đó nó nhất định sẽ ra tay với hai đứa, thừa cơ hút hết cổ phần của nhà họ Diệp.

Diệp Ngọc nói: Cho dù là vậy, con cũng đâu có cách nào!

Nguyễn Tuyết Mạn tức đến nỗi chỉ muốn gõ vào đầu nó. Bà ta quát: Chẳng phải vì cái con Khúc Nghệ đó sao? Nếu không cổ phần của cô nào có bị nó mua lại? Con ấy à, sớm muộn gì cũng sẽ bị con bé Khúc Nghệ đó hại cho mất trắng!

Diệp Ngọc chẳng biết nói sao.

Cánh cửa phòng ngủ mở he hé. Bên trong, Khúc Nghệ nước mắt đầm đìa…

Tố Khải đi tới ngày thứ ba, trừ ngày đầu tiên gọi điện từ ngoài về thì không còn tin tức gì thêm. Phương Tiếu Bình bắt đầu nóng ruột. Tố Đông cũng sợ mất hồn mất vía. Đương nhiên Tố Diệp cũng rất lo lắng. Còn Niên Bách Ngạn thì nói sự thật, để giúp họ yên lòng. Tố Khải giờ đã tới Thụy Lệ, mọi sự đều bình an. Sở dĩ tới giờ vẫn chưa có động tĩnh gì là vì bọn chúng cũng đang án binh bất động. Tố Khải đang phải đợi tin.

Tố Diệp lấy làm lạ tại sao Niên Bách Ngạn lại biết rõ hành tung của Tố Khải đến thế. Niên Bách Ngạn nói anh đã tìm một số người bạn trên giang hồ giúp đỡ, âm thầm bảo vệ cho sự an toàn của Tố Khải. Ở Thụy Lệ, nếu cảnh sát hoạt động dày đặc sẽ gây sự chú ý, thế nên những lúc cần thiết vẫn phải dùng những thủ đoạn đặc biệt.

Phương Tiếu Bình và Tố Đông không ngớt lời cảm ơn Niên Bách Ngạn.

Tố Diệp cũng yên tâm hơn phần nào. Tuy rằng cô không hài lòng lắm với việc anh giao du với đám người xã hội đen, nhưng cô cũng hiểu với thân phận và ngành nghề của anh, giao du với bọn chúng cũng là điều khó tránh.

Buổi tối khi họ về đến nhà, Tiểu Nhã cũng đã rời đi.

Tố Diệp hơi bất an. Cô ngồi lên sofa, đổi kênh tivi một cách vô định. Niên Bách Ngạn tắm xong đi ra ngoài, thấy cô buồn buồn bèn đi tới an ủi: Tố Khải nhất định sẽ không sao mà!

Cô quay người lại ôm chặt lấy anh rồi nói: Không hiểu tại sao em cứ có linh cảm chuyện gì đó sắp sửa ập tới, cảm thấy rất hoang mang.

Niên Bách Ngạn vỗ vỗ lưng cô, giọng nói dịu dàng.

“Yên tâm đi! Sẽ không có chuyện gì đâu!”

Nếu là bình thường, Tố Diệp đã yên lòng từ lâu. Nhưng tối nay cô lại bồn chồn một cách kỳ lạ.

“Em muốn tới Vân Nam.” Cô buột miệng.

Niên Bách Ngạn sững người, lập tức nhíu mày: “Bậy nào!”

“Chuyện liên quan tới sống chết, ai dám làm bậy chứ?” Tố Diệp hỏi ngược lại.

Niên Bách Ngạn giữ lấy gương mặt cô, nói từng câu từng chữ: “Chính vì một mất một còn, em mới càng phải giữ bình tĩnh.”

Tố Diệp nhìn vào mắt anh và nói: “Niên Bách Ngạn! Anh đúng là lý trí đến mức khiến người ta đau lòng đấy.”

“Bên cạnh em cần một người lý trí.” Niên Bách Ngạn cúi xuống, hôn khẽ lên môi cô.

Bỗng nhiên điện thoại vang lên, là của Niên Bách Ngạn.

Không hiểu sao, tim Tố Diệp bỗng run lên vô cớ.

Anh vỗ nhẹ người cô rồi đi nhận điện thoại.

Nhưng Tố Diệp nhận ra sắc mặt anh mỗi lúc một trầm trọng. Cảm giác căng thẳng và lo âu kia như nước lũ cuốn đi hết thảy.

Khi anh buông di động xuống, Tố Diệp sốt sắng hỏi anh có chuyện gì.

Niên Bách Ngạn nhìn cô và nói với vẻ nặng nề: “Khúc Nghệ… tự sát rồi!”

Mười giờ đêm, cảnh sát phong tỏa nơi ở của Diệp Ngọc. Có phóng viên đã ngửi thấy mùi, vội tới, nhưng cũng bị cảnh sát chặn ở ngoài dây chăng bảo vệ.

Khám nghiệm hiện trường cho biết Khúc Nghệ chết do tự sát, còn để lại một bức di thư. Thông qua giám định pháp y, cô ấy chết tầm khoảng chín giờ tối. Nạn nhân nhảy từ trên sân thượng xuống, tử vong tại chỗ. Trên thi thể không có bất kỳ dấu vết giằng co nào, không có vết bầm tím, không có thương tích, chứng tỏ không có ai xảy ra xô xát với nạn nhân. Từ tư thế gieo mình của nạn nhân, cũng có thể khẳng định là tự sát.

Khi Niên Bách Ngạn đưa Tố Diệp vội tới hiện trường, thi thể của Khúc Nghệ đã được đưa đi từ lâu, nhưng trên mặt đất vẫn còn một vệt máu loang rất lớn, ngoằn ngoèo chảy thành dòng. Dưới ánh đèn đường sáng trắng trông nó đáng sợ khủng khiếp. Cảnh sát đã vẽ một hình người bằng phấn đánh dấu vị trí cái xác, sau đó khám nghiệm hiện trường.

Các phóng viên sau khi nhìn thấy Niên Bách Ngạn thì bổ nhào tới, lần lượt chĩa ống kính về phía anh, không ngừng đặt các loại câu hỏi, hầu hết đều về chuyện trước khi chết Khúc Nghệ có để lại một bức thư.

Niên Bách Ngạn thống nhất trả lời một câu: Không có gì để nói!

Anh ôm Tố Diệp đi vào trong hiện trường.

Trong phòng, Diệp Ngọc đã khóc đến mức trông không còn giống người. Cô ta không thể tiếp nhận việc lấy lời khai của cảnh sát, chỉ nắm chặt bức thư trong tay, gào thét. Diệp Uyên và Lâm Yêu Yêu cũng đã có mặt. Còn cả Nguyễn Tuyết Mạn giờ đang ôm lấy Diệp Ngọc nhẹ nhàng an ủi.

Nhìn thấy cảnh ấy, Tố Diệp thật lòng cảm thấy câu nói của ông thầy bói nào đó trên mạng cũng có vẻ có lý.

Phạm phải thái tuế, gặp quá nhiều trắc trở.

Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, cô thì trở thành kẻ thất nghiệp, Diệp Lan thì bị bắt cóc, Tố Khải phải tới Vân Nam không rõ tình hình, giờ cả Khúc Nghệ cũng tự sát… Phải, năm xui tháng hạn, phải thấy máu mới biết ngậm miệng.

Trong phòng toàn là cảnh sát. Có một nữ cảnh sát đứng bên cạnh Diệp Ngọc, khó xử hỏi: “Cô cứ khóc mãi như vậy bảo chúng tôi phải điều tra thế nào bây giờ? Cô nín khóc đi đã, tôi hỏi gì cô trả lời cái đó nhé.”

Diệp Ngọc ngẩng đầu lên, đang định trả lời câu hỏi của nữ cảnh sát thì ánh mắt mông lung lập tức liếc thấy Niên Bách Ngạn. Cô ta bất ngờ đứng bật dậy, lao về phía Niên Bách Ngạn như một kẻ điên.

“Đều tại anh! Chính anh đã hại chết Khúc Nghệ! Niên Bách Ngạn, anh chính là hung thủ! Tôi úm anh không được chết sung sướng!” Diệp Ngọc túm lấy anh, gào lên điên cuồng.

Cảnh sát thấy vậy, vội vàng đi tới.

Còn Tố Diệp, là vợ của Niên Bách Ngạn, đương nhiên phải bảo vệ anh. Thấy Diệp Ngọc làm vậy, cô càng không thoải mái, lập tức đẩy cô ta ra, ngữ khí cũng trở nên gay gắt.

“Diệp Ngọc! Chị phát điên gì vậy? Pháp y đã nói là Khúc Nghệ tự sát rồi. Tự chị không trông chừng cô ta cho tốt, giờ lại oán người khác sao? Dựa vào đâu chị vu oan giá họa cho chồng tôi?”

Diệp Uyên cũng bước lên khuyên nhủ. Lâm Yêu Yêu chắc chắn sẽ đứng về phía Tố Diệp: “Sự việc đã được kết luận rồi. Diệp Ngọc! Em đừng ngậm máu phun người được không?”

Diệp Ngọc phẫn nộ giơ bức thư trong tay lên, nghiến răng nói trong nước mắt: “Đây chính là di thư của Khúc Nghệ! Nguyên nhân cô ấy chọn cái chết là vì không muốn tôi tiếp tục bị Niên Bách Ngạn lợi dụng! Lúc trước chính anh ta lấy tiền đồ của Khúc Nghệ ra uy hiếp tôi, tôi mới phải nhượng lại một phần cổ phần trong tay! Kết quả thì sao? Tất cả mọi người đều đổ hết tội lỗi lên đầu Khúc Nghệ! Cô ấy sai chỗ nào? Cô ấy chỉ muốn sống cùng tôi cả đời này thôi! Chính vì biết được Niên Bách Ngạn có ý định thay đổi hội đồng quản trị, cô ấy mới lo lắng. Cô ấy biết Niên Bách Ngạn nhất định sẽ chú ý tới số cổ phần trong tay tôi, thế nên cô ấy mới không muốn lại trở thành điểm yếu của tôi, thế nên…”

Nói tới đây, cô ta đã nghẹn ngào không thành tiếng.

“Sự oán hận của chị cũng nực cười thật đấy!” Tố Diệp trừng mắt: “Đầu tiên cô phải hiểu rõ, là Khúc Nghệ tự sát, chứ không phải Niên Bách Ngạn giết cô ấy! Thứ hai, là bản thân cô ấy không vượt qua được khúc mắc trong lòng, liên quan gì tới người bên cạnh? Chị nhất định phải kéo thêm một người để trút hận, chi bằng tự oán chính mình đi. Nếu không quen chị, Khúc Nghệ vẫn còn sống rất tốt!”

Đọc truyện chữ Full