Bắn nước lên ư?
Đến cả Niên Bách Ngạn cũng phải bái phục tài nói dối tự nhiên của mình.
Từ công ty đi ra, anh hoàn toàn không để ý rằng lúc ôm Hứa Đồng, vệt nước mắt cô ấy để lại vẫn chưa khô. Có lẽ tại tâm trạng của anh cũng không tốt lắm nên đã quên bẵng mất. Thấy Tố Diệp nhắc như vậy, anh mới bàng hoàng nhận ra.
Anh quên mất ai đó đã từng nói: Những lúc cần thiết tuyệt đối đừng nói sự thật với người phụ nữ. Đôi khi, những lời nói dối hoàn hảo còn đáng tin cậy hơn là sự thật. Vậy thì, bây giờ chính là lúc cần thiết phải không?
Anh lái xe mà trong lòng hơi thấp thỏm không yên. Anh bỗng cảm thấy mình như một kẻ gian vừa làm chuyện trái với lương tâm. Nếu để Tố Diệp biết hoặc nhìn thấy cảnh ấy, anh có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch tội.
“Ồ, bắn nước à~” Ở bên ghế lái phụ, Tố Diệp dài giọng, có vẻ như đã tin nhưng nghe kỹ vẫn có chút nghi ngờ.
Lúc nói câu ấy, cô vẫn nhìn anh không rời mắt, ánh mắt ác ý lại có phần cố tình.
Niên Bách Ngạn vội vàng liếc nhìn cô. Thấy cô nhìn mình kỳ lạ, quả tim trong lồng ngực anh chợt đập thịch một tiếng. Anh đã sống ba mươi mấy năm rồi, chưa từng bị người con gái nào nhìn đến nỗi hết hồn hết vía thế này.
Thôi thì im lặng là vàng.
Tố Diệp nghiêng đầu nhìn bờ môi hơi mím của anh còn cả bàn tay đang nắm lấy vô lăng, trông có vẻ rất gắt gao. Cô giơ tay lên, sờ vào mảng áo bị thấm nước đó của anh.
Ngón tay cô vừa chạm vào, Niên Bách Ngạn bèn làm ra vẻ thoải mái, kéo tay cô ra, đan hai bàn tay vào nhau rồi khẽ hỏi: “Tối nay em muốn ăn gì?”
Động tác trông có vẻ rất tự nhiên nhưng lọt vào mắt Tố Diệp lại có chút gì như cố ý. Cô bất chợt nhớ tới có một lần trên áo sơ mi của anh có mùi rượu, khi cô định ghé sát ngửi thử thì anh lại dùng một cách cực kỳ tự nhiên để ngăn cô lại.
Trò này sau khi đã dùng qua một lần, Tố Diệp đương nhiên hiểu dụng ý của nó.
Cô cười thầm. Thì ra đứng trước mặt phụ nữ, anh cũng đâu có nhiều thủ đoạn phong phú lắm đâu.
“Chúng ta đi dạo phố trước, tới giờ ăn cơm thì về nhà cậu.” Tố Diệp không buông tay anh ra mà cúi đầu, đùa nghịch ngón tay anh.
Cô đặc biệt thích ngắm ngón tay anh thế này.
Mảnh khảnh, các khớp xương rõ ràng. Móng tay cũng mượt mà, sạch sẽ. Có lúc cùng anh đan tay như vậy, cô bỗng có thêm một chút tự hào. Vì đây là đôi tay khai thác kim cương, vì đây là đôi tay có thể nhẫn nại mài bóng những viên đá tưởng chừng không đẹp mắt trở nên lung linh, rực rỡ. Một đôi đáng giá như vậy lại đang đan cài cùng cô, trên ngón áp út còn đeo cùng một chiếc nhẫn với cô.
Những ngón tay này vừa có thể làm ra những viên kim cương bóng bẩy cũng có thể ôm cô vào lòng, khẽ vén mái tóc dài của cô, vuốt ve gò má cô, thậm chí làm cuộn dâng muôn vàn lớp sóng trên cơ thể cô.
Cô yêu chết mất.
Cả bàn tay anh, cả con người anh.
Niên Bách Ngạn thấy cô ra sức nghịch ngón tay mình, chẳng hiểu sao lại có chút chột dạ.
Nếu không sao người ta bảo con người đừng có làm mấy chuyện trái với lương tâm. Nhất là khi đối mặt với một người phụ nữ mẫn cảm như Tố Diệp. Niên Bách Ngạn thậm chí còn sợ cô tìm được chứng cứ anh đã ôm Hứa Đồng trên bàn tay anh. Ví dụ như một sợi vải nào đó hay lưu lại mùi hương nào đó.
Nhưng nghĩ lại, anh bỗng cảm thấy mình lo bò trắng răng rồi.
Cô đâu phải máy thăm dò, sao thể nhận ra mấy thứ ấy? Vả lại, chỉ ôm có một chút thôi mà, làm sao có thể lưu lại mấy dấu vết đó?
Nghĩ vậy, anh ít nhiều cảm thấy yên tâm hơn.
“Hay là đừng tới làm phiền cậu nữa!” Niên Bách Ngạn nói tiếp theo ý của cô.
Phía trước lại có đèn đỏ. Anh cho xe đi chậm dần, rồi dừng hẳn.
Cuối cùng Tố Diệp cũng buông tay anh ra. Cô uể oải dựa ra sau ghế rồi nói: “Anh đừng có rề rà thế được không? Là cậu bảo chúng ta về nhà cậu ăn cơm.”
Thôi được rồi! Giờ còn thêm cái biệt hiệu rề rà nữa.
Anh nhìn vào mắt cô, yêu chiều và thỏa hiệp: “Được!”
Rồi anh xem đồng hồ và nói: “Mua thứ gì đó rồi hẵng qua. Hôm nay đừng đi dạo phố nữa, lát lại tắc đường đấy.”
Tố Diệp phồng má: “Nhà cậu sắp mở một cái siêu thị được rồi!”
“Không thể đi tay không tới đó được. Ăn cơm chùa nhà cậu còn ra thể thống gì nữa?” Niên Bách Ngạn rất kiên quyết. Sau khi đèn xanh sáng lên, anh bèn thay đổi lộ trình.
Tố Diệp định nói với anh ăn chùa cũng có sao đâu, nhưng lời ra tới miệng cô lại im bặt. Nếu là lúc bình thường, cô chắc chắn sẽ nói câu này để đùa giỡn. Nhưng hôm nay cô sợ chạm tới chuyện nhạy cảm của anh. Dù sao thì anh vừa mới mất việc.
Cô tin là anh rất để tâm.
Sự để tâm ấy chẳng cần phải treo thường trực trên miệng. Một người đàn ông như Niên Bách Ngạn chắc chắn sẽ không kể khổ trước mặt cô. Nhưng từ những chi tiết vụn vặt là có thể nhận ra.
Ví dụ như anh vừa lên xe là bắt cô sang ngồi ghế phụ hay anh kiên quyết mua đồ tới nhà cậu.
Đàn ông là niềm kiêu hãnh của đàn ông, mà niềm kiêu hãnh này rất lớn lao, không cho phép người khác nghi ngờ và trêu chọc.
Thế nên Tố Diệp đã đổi chiến thuật.
Cô suy nghĩ rồi cố tình nói: “Ồ! Nếu anh thật sự muốn mua thứ gì mang tới đó, hay là đi xem cờ vây đi. Quân trắng trong bộ cờ của cậu có thể đã bị Cốp Cốp mang ra làm đồ chơi hết rồi, xem có thể bổ sung mấy quân bị mất không. Còn nữa, lần nước mợ nói mấy món điểm tâm anh mang tới cực kỳ ngon, hay hôm nay mua cho mợ một ít đi.”
Nói vậy, Niên Bách Ngạn rõ ràng rất vui.
Anh nói: “Vậy thì mua hẳn bộ cờ mới tặng cậu đi, bổ sung quân cờ lại cọc cạch. Điểm tâm à? Lát nữa anh gọi điện đặt trước.”
“Ừm.” Tố Diệp cười khẽ.
Trong lòng thầm nghĩ. Anh đúng là trẻ con!
Khi nhạc trong xe chuyển sang những bản nhạc violon du dương, di động của Tố Diệp rung lên. Cô lấy ra xem, là tin nhắn của Hứa Đồng.
Cô khẽ nhướng mắt nhìn về phía Niên Bách Ngạn.
Anh đang lái xe, tập trung nhìn đằng trước.
Cô mở tin nhắn ra đọc.
“Tiểu Diệp! Cảm ơn cô đã cho phép tôi được bày tỏ với anh ấy. Bây giờ tâm trạng của tôi thật sự khá hơn nhiều rồi. Hãy yên tâm, anh ấy chắc chắn rất yêu cô, vì anh ấy đã từ chối tôi không hề do dự, sau đó đã nói rõ ràng với tôi rằng, người anh ấy yêu là cô, trong lòng chỉ có cô thôi.”
Mẩu tin của Hứa Đồng khiến Tố Diệp đọc đi đọc lại mấy lần.
Mỗi lần đọc, tâm trạng của cô lại khác nhau.
Có chua xót, có yên lòng, có thoải mái còn có sung sướng như điên. Cuối cùng tất cả lắng lại thành một niềm hạnh phúc đầy ắp.
Cô nhìn mãi vào câu “nói rõ ràng với tôi rằng, người anh ấy yêu là cô, trong lòng chỉ có cô thôi.”, đọc đến nỗi mỗi chữ như sống dậy. Trong lòng cô nổ tung một màn pháo hoa muôn màu rực rỡ, cực kỳ kích động.
Tuy có hơi đê tiện một chút, tuy rằng cô cũng biết không thể giẫm lên nỗi đau khổ của người khác để có được hạnh phúc của mình nhưng Tố Diệp vẫn đang nghĩ, nếu có thể được tận mắt nhìn thấy cảnh ấy thì tốt biết bao.
Không phải cô muốn chứng kiến cảnh Niên Bách Ngạn từ chối Hứa Đồng.
Mà chỉ muốn cảm nhận một chút với tư cách là một ngoài cuộc, nghe Niên Bách Ngạn nói với người khác anh yêu cô sẽ có hương vị thế nào.
Khoảnh khắc ấy, nghĩ thôi đã cảm động lắm rồi, nếu được tận tai nghe thì sao nhỉ?
Như có thứ gì khẽ gõ vào trái tim Tố Diệp, để trong lòng dâng lên những gợn sóng lăn tăn.
Vậy thì có thể suy đoán ra vệt nước trên áo sơ mi của Niên Bách Ngạn rồi.
Nếu cô đoán không nhầm, có lẽ chính là nước mắt của Hứa Đồng.
Lại liên tưởng tới việc anh cố tình giấu giếm ban nãy, Tố Diệp càng khẳng định suy đoán của mình không sai.
Nghĩ tới đây, cô mím môi, không nhịn được cười.
“Sao vậy?” Người đàn ông ngồi bên hỏi.
Tố Diệp vội vàng xóa tin nhắn rồi cất di động đi. Khi ngước lên nhìn Niên Bách Ngạn, ý cười trong mắt cô lan tràn như nước, không thể thu lại được.
Niên Bách Ngạn không hiểu cô bị làm sao. Anh liếc nhìn cô rồi nhướng mày.
“Ông xã! Em yêu anh chết mất thôi!” Rồi Tố Diệp bất ngờ nhào vào lòng anh, nhiệt tình vô cùng.
Niên Bách Ngạn bị cô ôm chặt, lại nghe thấy cô nói những lời đó, dĩ nhiên rất sung sướng. Anh bật cười: “Bảo bối à! Anh đang lái xe đấy!”
Lúc đó Tố Diệp mới nhận ra nhưng vẫn không kìm chế được niềm vui trong lòng.
Cô ghé qua, hôn chụt một cái lên má anh.
Niên Bách Ngạn có phần bất ngờ. Nhân lúc xe đi chậm lại, anh giơ tay xoa đầu cô: “Sao tâm trạng lại thay đổi chóng mặt vậy?”
“Đâu có! Người ta yêu anh mà.” Cô cười hì hì.
Niên Bách Ngạn cũng cười.
Đầu mày cuối mắt ngập tràn nét dịu dàng…
Hoàng hôn lại về.
Hơi nóng buổi chiều vẫn còn đang trùm lên thành phố Bắc Kinh. Cho dù chỉ rời khỏi nơi có điều hòa một chút cũng nóng đến ướt sũng mồ hôi lưng.
Niên Bách Ngạn và Tố Diệp đang vội tới nhà cậu giờ tan tầm. Tuy rằng vẫn chưa tới sáu giờ nhưng các ngả đường đã bắt đầu tắc nghẽn. Dừng xe, Tố Diệp lại vác thêm một quả dưa hấu to từ một cửa hàng bán hoa quả đối diện. Niên Bách Ngạn thấy vậy, đưa cặp cho cô: “Cầm lấy cặp của anh, đưa dưa cho anh!”
“Anh đã xách nhiều thứ lắm rồi. Không sao! Em ôm được mà!”
Niên Bách Ngạn lập tức lấy quả dưa lại, cùng xách lên tay.
Tố Diệp thì cầm cặp của anh, đi theo phía sau.
Lúc qua đường, Niên Bách Ngạn cầm hết mọi thứ sang tay trái, rồi giơ tay ra trước mặt cô một cách tự nhiên.
Tố Diệp cũng đưa tay mình ra.
Anh nắm chặt, dắt cô qua đường.
Dưới cây hòe lớn, có người hàng xóm đang đánh cờ hóng mát. Sau khi thấy họ, ai nấy đều chủ động chào hỏi: “Hai đứa về thăm cậu à!”
Hai người mỉm cười đáp lại.
Khi vào tới cửa, có người hàng xóm nói: Nhìn hai đứa chúng nó kìa, tình cảm thật tốt!
Đang là giờ nấu cơm tối, trong không khí còn thoang thoảng mùi thức ăn.
Tố Diệp đặc biệt thích giờ này.
Trước đây khi thành phố Bắc Kinh còn rất nhiều con ngõ cũ chưa giải tỏa, cứ đến giờ này là trong các con ngõ um tùm bóng hòe lại bốc lên mùi bếp củi. Nó không ngột ngạt như mùi bếp ga, cũng không nhàm chán như mấy loại khí đốt không mùi bây giờ.
Mỗi một mùi là một ký ức.
Mà những ký ức này đột ngột kéo theo sự đổi thay của năm tháng, kéo theo cả nỗi nhớ của con người đối với quá khứ.
Cốp Cốp chạy ra đón từ rất sớm. Nó mừng rơn, vẫy đuôi chào đón họ. Niên Bách Ngạn ném cho nó đồ ăn của chó. Nó vui vẻ chạy đi ăn uống thỏa thuê.
Đẩy cửa ra.
Niên Bách Ngạn không ngờ hôm nay lại đông người đến vậy. Anh hơi ngẩn người.
Ngoại trừ Phương Tiếu Bình và Tố Đông, Tố Khải cũng về nhà. Nó còn dẫn theo cả Diệp Lan. Điều càng khiến Niên Bách Ngạn bất ngờ là Niên Bách Tiêu cũng có mặt.
Thấy Niên Bách Ngạn đứng ngẩn người ra đó, Tố Diệp bật cười rồi kéo anh đi vào.
Phương Tiếu Bình đang bận nhặt rau, thấy động tĩnh bèn ra ngoài xem. Thấy họ đã về, bà bèn cười nói: Về rồi à? Ngoài đường nóng nực phát sợ. Tiểu Diệp à! Mau múc một bát chè đậu xanh cho Bách Ngạn uống! Chính tay mợ nấu đấy!
“Mợ! Mợ thiên vị quá đi! Con đã nói con thích uống chè đậu đỏ.”
Phương Tiếu Bình tươi cười trách mắng: “Bách Ngạn nó thích uống chè đậu xanh mà, không phải sao?”
Tố Diệp khó xử nhìn Niên Bách Ngạn.
Niên Bách Ngạn mỉm cười cảm ơn Phương Tiếu Bình.
Trong phòng khách, Niên Bách Tiêu đang ngồi đánh cờ với Tố Khải. Hai người họ tuổi tác cũng xấp xỉ nhau, thế nên luôn chơi được với nhau. Sau khi nghe thấy tiếng Niên Bách Ngạn tới, Niên Bách Tiêu còn chưa thèm ngẩng đầu lên đã oang oang: “Anh, mau tới giúp em!”
“Cả nhà toàn người Trung Quốc, nói tiếng Trung đi!” Tố Khải điềm đạm nói rồi giơ tay ăn một con xe của cậu.
Niên Bách Tiêu bày ra vẻ mặt đau khổ.
Tố Đông ngồi bên cạnh xem cười phá lên, vung vẩy chiếc quạt nan trong tay, gọi Niên Bách Ngạn: “Con mau tới em con đi, nó thua đến đỏ cả mắt rồi.”
“Mắt cháu màu nâu mà.” Niên Bách Tiêu không hiểu ý của Tố Đông, bèn chữa lại.
Tố Diệp nghe xong, phì cười.
Niên Bách Ngạn tiến lên xem, vừa nhìn đã nghĩ: Hay nhỉ, chơi cả cờ tướng rồi!
“Em có biết chơi không đấy?” Anh hỏi Niên Bách Tiêu.
Niên Bách Tiêu ngẩng đầu, nhăn nhó: “Tố Khải dạy em rồi, nhưng em toàn thua thôi.” Sau đó, cậu cầm một quân pháo lên, chẳng biết đặt ở đâu mới đúng.
Tố Diệp cũng ghé lại xem trò vui, mím môi cười.
“Chị có biết không?” Niên Bách Tiêu bị cô cười, thẹn quá hóa giận.
Tố Diệp nhún vai: “Gà mờ thôi! Nhưng chắc chắn giỏi hơn em!”
Rõ ràng Niên Bách Tiêu chẳng hiểu gà mờ nghĩa là gì.
Niên Bách Ngạn nhìn lướt qua bàn cờ, lắc đầu ngán ngẩm.
Niên Bách Tiêu không nhìn thấy biểu cảm của anh. Cậu cứ cầm quân cờ mãi không quyết định được. Hôm nay Tố Khải hiếm khi được rảnh rang. Cậu cũng ngồi khoanh chân, gõ gõ quân cờ vừa ăn được trong tay, thúc giục: “Mau đi đi chứ! Đợi sinh con hay sao mà rề rà thế?”
Quân cờ vang lên những tiếng cộc cộc khiến cho Niên Bách Tiêu vốn đã do dự càng thêm bực bội: “Này! Đừng có tạo tiếng ồn!”
“Đây gọi là bản thân không cố gắng, đổ cho nguyên nhân khách quan đấy.” Tố Khải cười.
Niên Bách Tiêu vò đầu bứt tai, bỗng chốc cả mái đầu rối như tổ ong vò vẽ.
Mặc kệ.
Cậu ngẩng đầu lên, nhìn Niên Bách Ngạn bằng ánh mắt đáng thương, có ý như cầu xin cứu trợ.
Niên Bách Ngạn khẽ mỉm cười.
Anh đang định lên tiếng thì Tố Khải lập tức ngăn cản: “Ấy! Quân tử xem cờ không lên tiếng.”
Niên Bách Tiêu nhíu mày, vẫn chẳng hiểu câu đó nghĩa là gì. Niên Bách Ngạn đương nhiên là hiểu. Nụ cười của anh càng đậm hơn, cuối cùng vẫn không lên tiếng giúp đỡ.
Hành động đó của Niên Bách Ngạn làm Niên Bách Tiêu cũng hiểu đại khái câu nói vừa rồi của Tố Khải. Gương mặt cậu càng thêm nhăn nhó rồi cậu lẩm bẩm: “Thi đấu còn có viện trợ nước ngoài cơ mà!”
“Không chơi được thì nhận thua đi!” Tố Khải dùng kế khích tướng.
Chiêu này tuyệt đối hữu dụng với Niên Bách Tiêu. Cậu vò mạnh đầu, đặt luôn quân cờ trong tay xuống. Tố Khải cười ha ha, lập tức lấy quân tướng của cậu đi.
“Em đặt nhầm! Không tính, không tính!” Niên Bách Tiêu hối hận, lập tức giật lại quân cờ.
Nhưng nó lại bị Tố Khải giật lại. Cậu hét lớn: “Đừng có chơi bẩn nhá! Bước chân đi cấm kỳ trở lại có biết hay không? Thua rồi là thua rồi!”
“Em không thua!” Niên Bách Tiêu giằng lại.
“Em thua rồi! Em mấy tuổi rồi hả? Nhận thua có gì đâu?” Tố Khải ầm ĩ.
Một quân cờ mà hai người đàn ông to đầu còn đánh lộn lẫn nhau.
Niên Bách Ngạn nhìn thấy cảnh ấy, câm nín.
Tố Diệp thì cười ngặt nghẽo.
Diệp Lan nãy giờ vẫn yên lặng ngồi bên cạnh xem Tố Khải chơi cờ giờ cũng mỉm cười. Con bé không trang điểm, sắc mặt vẫn còn hơi nhợt nhạt. Nó mặc một chiếc áo có tay phồng, cùng một chiếc váy hoa ngắn, sạch sẽ như một cô búp bê thủy tinh. Nhưng nhìn qua thần sắc của con bé không tồi, chỉ có điều cổ và cánh tay vẫn còn vết bầm tím, có thể là tự làm bị thương lúc cơn nghiện phát tác.
Phương Tiếu Bình đi vào phòng khách, quát một tiếng, gần như lật tung cả trần nhà lên.
“Ồn ào cái gì thế hả? Mau đi làm việc đi! Cá còn chưa làm kìa!”
Tố Khải và Niên Bách Tiêu lập tức dừng lại.
Tố Khải tươi cười nhìn Niên Bách Tiêu: “Thua rồi thì đi làm cá đi!”
Còn chưa đợi Niên Bách Tiêu lên tiếng, đã nghe tiếng Phương Tiếu Bình gào lên: “Tố Khải! Mày về nhà để làm ông tướng đấy à? Mau lăn vào bếp làm việc cho mẹ, nhanh!”
Tố Khải không còn cách nào, đành đứng dậy.
Thấy Niên Bách Tiêu hớn hở, Tố Khải túm lấy bả vai cậu, làm Niên Bách Tiêu đau đớn kêu toáng lên: “Này! Cảnh sát đánh người!”
“Xuống bếp làm việc!” Tố Khải túm Niên Bách Tiêu lên rồi đứng dậy.
“Cái thằng ranh này! Mẹ bảo mày làm việc, mày hành hạ Bách Tiêu làm cái gì?” Phương Tiếu Bình mắng Tố Khải.
Niên Bách Ngạn đứng bên cười khẽ: “Mợ à! Để Bách Tiêu nó làm!”
Niên Bách Tiêu gào lên.
Niên Bách Ngạn vốn định xuống bếp giúp việc, bỗng bị Tố Đông giữ lại: “Cứ để bếp núc cho tụi nó. Bách Ngạn, lại đây! Chơi cờ với cậu! Vừa nãy nhìn hai thằng kia đánh cờ mà cậu sốt ruột phát điên!”
“Cậu à! Bách Ngạn mua tặng cậu bộ cờ vây mới đấy!” Tố Diệp nói.
Tố Đông nghe thế rất vui: “Thật sao? Tốt quá rồi, tốt quá rồi! Bách Ngạn! Chúng ta thử luôn bộ cờ mới đi.”
“Được ạ!” Niên Bách Ngạn cười.
Tố Đông và Niên Bách Ngạn vui vẻ đánh cờ. Nhân lúc ấy, Tố Diệp kéo Diệp Lan sang một bên, hỏi thăm tình hình con bé.
“Em cảm thấy, sau này dù không thể ở bên cạnh Tố Khải, có quãng thời gian này làm kỷ niệm cũng đủ rồi.” Diệp Lan ngồi trên sofa, khẽ nói.
Tố Diệp hỏi nó sao lại nghĩ vậy.
Diệp Lan thành thật đáp: “Bây giờ em ra nông nỗi này, vốn dĩ không xứng với anh ấy. Chuyện này mà đồn ra ngoài bảo anh ấy biết ngẩng đầu làm người sao được?”
“Em có biết Tố Khải nghĩ thế nào không?”
Diệp Lan cúi đầu, cắn môi: “Anh ấy nói muốn bắt đầu lại từ đầu.”
Đây là chuyện Tố Diệp đã đoán ra từ lâu.
Hai đứa nó vòng đi vòng lại cuối cùng đã đi tới nước này. Chứng tỏ mối quan hệ này vẫn còn có thể xoay chuyển được.
“Lan Lan! Em phải suy nghĩ mọi chuyện theo chiều hướng tốt đẹp.”
“Nhưng bây giờ em…”
“Bây giờ thời gian lên cơn nghiện của em có dài không?” Tố Diệp hỏi.
Diệp Lan suy nghĩ: “Tốt hơn trước đây một chút rồi ạ. Lúc trước lên cơn nghiện em chẳng còn nhận ra ai với ai, đầu óc hỗn loạn.”
“Em xem, vậy chẳng phải là đã tiến triển theo chiều hướng tốt sao? Con người phải luôn hy vọng vào tương lai, như vậy mới nhìn thấy điều mình kỳ vọng.”
Diệp Lan cúi đầu, vân vê ngón tay.
“Chị chỉ hỏi em một câu thôi, em có muốn ở bên cạnh Tố Khải không?”
Ánh mắt Diệp Lan xao động. Con bé nói với giọng nhỏ như kiến: “Muốn ạ…”
“Vậy là được rồi. Bây giờ em không cần phải quan tâm gì hết, cứ cai nghiện thành công rồi tính.” Tố Diệp suy nghĩ. Nếu Tố Khải đã dám đưa con bé ra ngoài, chứng tỏ nó nắm chắc trong lòng. Đây là một dấu hiệu tốt.
Diệp Lan mím môi. Con bé ngước mắt lên, vừa hay liếc thấy Tố Khải, gò má chợt đỏ bừng rồi lại vội vã cúi gằm.
Tố Khải thấy vậy, tươi cười bước tới.
Cậu vốn dĩ lo lắng cho tình hình của Diệp Lan, thế nên vào phòng khách xem sao. Ai ngờ thấy mặt cô đỏ hồng, có chút sinh khí hơn so với gương mặt trắng nhợt ban đầu. Lồng ngực cậu khẽ xôn xao.
Cậu ngồi bên cạnh, giơ tay, ôm lấy Diệp Lan một cách tự nhiên: “Nói chuyện gì vậy?”
“Không có gì!” Trước mặt Tố Diệp, Diệp Lan có phần ngượng ngập, bèn ngồi xích sang bên cạnh.
Tố Khải nhướng mày nhìn Diệp Lan.
Tố Diệp hiểu chuyện, lập tức đứng dậy: “Được rồi! Trả lời thế giới riêng cho hai đứa.”
“Chị!” Diệp Lan càng thêm xấu hổ.
Bên kia, Niên Bách Ngạn đang đánh cờ với Tố Đông. Hai người rất nhập tâm, nghiêm túc như những cao thủ thực sự. Tố Diệp cũng không tiện lên quấy rầy. Cô vốn không hiểu biết mấy về cờ vây, cùng lắm chỉ biết dùng cờ vây chơi cờ caro mà thôi. Cô đi vào bếp. Niên Bách Tiêu đang ngoan ngoãn ngồi nhặt rau trên chiếc ghế con. Phương Tiếu Bình dạy cậu nhặt bao nhiêu, cách nhặt thế nào.
Thấy cảnh ấy, Tố Diệp chợt trào dâng niềm xúc động.
Thật ra, từ khi Niên Bách Ngạn chuyển nhượng cổ phần cho Diệp Uyên, Tố Diệp đã đoán ra có lẽ anh sẽ rời khỏi Tinh Thạch. Hôm nay, anh tới đó, trước khi sắc mặt có vẻ nặng nề. Thế nên Tố Diệp cảm thấy chắc chắn là ngày hôm nay rồi.
Cô không muốn khiến Niên Bách Ngạn cảm thấy cô đơn nên đã gọi mọi người tới nhà cậu ăn cơm, tụ tập một buổi. Mọi người cũng biết rõ tình hình của Niên Bách Ngạn hiện giờ, nên cố gắng không nhắc tới chuyện Tinh Thạch.
Bất luận là cậu hay mợ, đều rất cởi mở, thân thiết đối với Niên Bách Tiêu mới tới đây lần đầu, hoàn toàn không coi thằng bé là khách. Cô rất hiểu anh em Niên Bách Ngạn. Giả sử mợ tỏ ra khách khí với Niên Bách Tiêu, đối đãi như với khách thì ngược lại Niên Bách Ngạn sẽ cảm thấy không tự nhiên mà Niên Bách Tiêu lại càng khó xử.
Cứ thế này là rất tốt rồi.
Chẳng biết Niên Bách Tiêu nhặt thêm cái gì, Phương Tiếu Bình ngồi bên cạnh chép miệng, lắc đầu: “Thằng này! Con xem, nhặt thêm một đống thế này, lãng phí quá!”
Niên Bách Tiêu gượng gạo cười.
Cậu bèn nhìn thấy Tố Diệp.
“Có cần chị giúp gì không?” Tố Diệp hỏi.
Niên Bách Tiêu giơ đống rau trong tay lên: “Em vẫn đối phó được!”
Tố Diệp đang định nói rằng Niên Bách Tiêu phải biết nấu ăn thì sau này mới lấy vợ được, đã bị Phương Tiếu Bình kéo tuột vào trong bếp, khép cửa lại với vẻ thần bí.
Tố Diệp không hiểu mợ định làm gì. Ngay cả Niên Bách Tiêu cũng nhìn mợ với vẻ tò mò.
Phương Tiếu Bình hất cằm ra ngoài: “Giờ nó thế nào rồi?”
Tố Diệp nghĩ mãi mới hiểu “nó” mà mợ nói là ai. Cô ồ lên một tiếng rồi nói: “Tốt lắm ạ! Bây giờ thời gian phát tác cũng ngắn. Nỗ lực của Tố Khải không mất công rồi.”
“Haiz…” Phương Tiếu Bình thở dài, tháo tạp dề ra rồi ngồi sang một bên.
Tố Diệp không hiểu chuyện gì. Cô đưa mắt nhìn Niên Bách Tiêu một cái rồi bước lên hỏi mợ. Phương Tiếu Bình suy tư giây lát rồi nói: “Mợ biết, nói mấy lời là không phải đạo. Nhưng Tố Khải là con trai mợ. Người làm mẹ có ai không mong con mình được sống tốt? Mợ biết nó còn lưu luyến Lan Lan, cũng biết con bé ra nông nỗi này là vì Tố Khải. Nhưng Tiểu Diệp à! Mợ thật sự sợ hai đứa chúng nó yêu nhau.”
“Mợ chê Diệp Lan nghiện ma túy ư?”
“Thật ra mợ rất thương Lan Lan. Còn trẻ đã bị như vậy, đổi lại là ai cũng không đành lòng. Mợ cũng hiểu Tố Khải phải có trách nhiệm. Nhưng có trách nhiệm đâu có nghĩa là sống với nhau cả đời. Bây giờ nó hít ma túy, con bảo sau này lỡ ảnh hưởng tới sức khỏe thì sao? Lỡ như cũng sinh ra một đứa con không mạnh khỏe thì sao?”
Tố Diệp không biết nói sao: “Mợ! Mợ nghĩ nhiều quá rồi thì phải! Con cảm thấy đây là sự lựa chọn của Tố Khải, mợ đừng ngăn cản. Nó và Diệp Lan trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, chắc chắn là sẽ ở bên nhau rồi.”