TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hào Môn Kinh Mộng 3: Đừng Để Lỡ Nhau
Quyển 13 - Chương 568: Tôi chỉ tin tưởng cậu là người giữ bí mật tốt nhất

Hai cú đấm của Niên Bách Ngạn đã khiến Kỷ Đông Nham hơi đờ đẫn nhưng lời nói của Niên Bách Ngạn lại càng khiến Kỷ Đông Nham ù ù cạc cạc, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Thường vào những lúc này, sự phẫn nộ của con người sẽ che lấp tất cả lý trí. Nhất là Kỷ Đông Nham. Cậu ta vốn dĩ đã định buông tay, nhưng lại bị Niên Bách Ngạn xông vào phòng, đánh một trận dồn dập. Với cá tính ngạo mạn của mình, cậu ta đương nhiên sẽ sững sờ giây lát sau đó chuyển thành phẫn nộ.

Cậu ta bắt đầu đáp trả.

Nhân lúc anh không phòng bị, Kỷ Đông Nham cũng vung một nắm đấm, đánh mạnh về phía Niên Bách Ngạn.

Cú đấm nhắm chuẩn xác vào má trái của Niên Bách Ngạn, mang theo một tiếng gầm giận dữ: “Mẹ nó! Cậu nói ai giết người hả?”

Cú đánh của Kỷ Đông Nham không hề nhẹ, khiến Niên Bách Ngạn đứng không vững. Cả thân hình cao lớn lảo đảo rồi ngã ngồi xuống đất. Sau đó, anh cũng không nhúc nhích nữa mà chống chân lên, một cánh tay gác lên chân, tay kia bực bội giật tung cúc áo sơ mi ra.

Kỷ Đông Nham không ngờ anh lại ngừng tấn công.

Vì cậu ta biết rất rõ. Xét về khoản đánh đấm, cậu ta tuyệt đối không phải đối thủ của Niên Bách Ngạn. Từ khi mới hơn hai mươi tuổi, anh đã thường xuyên ra vào Nam Phi. Ở một nơi không có pháp chế ấy, hoặc phải là một người cực kỳ giàu có, hoặc phải là người có thể đấm cho đối phương thân tàn ma dại trong phút chốc. Mười năm trước, Niên Bách Ngạn đã lặn lội đến Nam Phi dựa vào nắm đấm. Mười năm sau, Niên Bách Ngạn lại dựa vào túi tiền để bước chân lên mảnh đất ấy.

Còn số lần tới Nam Phi của Kỷ Đông Nham thì đếm được trên đầu ngón tay. Mà lần nào cũng có mấy chục vệ sỹ đi theo. Việc có thể gặp nguy hiểm đối với cậu ta đã hiếm nay lại càng hiếm. Thế nên, cậu ta không luyện được những cú đấm sắt thép tại đó.

Nói một cách khác, ban nãy cậu ta đấm Niên Bách Ngạn một cú, nếu anh muốn đánh trả, bất kỳ lúc nào cũng có khả năng.

Thế mà Niên Bách Ngạn lại ngồi đó, im lìm, bất động.

Cả người trông rất suy sụp và mỏi mệt.

Kỷ Đông Nham rất hiếm khi gặp một Niên Bách Ngạn như vậy. Bao nhiêu năm nay, Niên Bách Ngạn trong mắt cậu ta như một chiến đấu cơ, bất kỳ lúc nào cũng giữ vững trạng thái tác chiến cao nhất, tốt nhất. Trong đôi mắt anh, hình như chẳng bao giờ nhìn thấy nét mệt mỏi. Anh giống như một gã khổng lồ, trên thương trường, đã đánh là phải thắng.

Thế mà, ngày hôm nay, giờ phút này đây, ngay trước mắt Kỷ Đông Nham, Niên Bách Ngạn lại biểu lộ ra nét mặt đó.

Kỷ Đông Nham còn nhớ, hình như trước nay chỉ có một lần.

Đó là khi bố mẹ anh qua đời.

Cũng bi thương, suy sụp, chán chường vô cùng nhưng không rơi một giọt nước mắt nào.

Trong phòng cực kỳ yên ắng.

Cả hai người đàn ông đều không ai lên tiếng. Gò má đã bị đấm đều hơi sưng tấy, khóe miệng cũng rách da. Nhưng hình như chẳng ai còn tâm trí quan tâm mình thê thảm tới mức nào.

Trong không gian tĩnh mịch, chỉ còn nghe thấy tiếng kim đồng hồ chăm chỉ nhảy từng nhịp. Như những nhịp đập của trái tim. Hoặc có thể là những bước chân đều đặn của năm tháng.

Trôi qua từng chút một.

Trong quá trình này, số phận đã định sẽ mất đi rất nhiều người, cũng đã định sẽ lướt ngang qua cuộc đời rất nhiều người.

Ánh sáng trong phòng được tấm rèm lọc đi những phần chói mắt, chỉ còn lại những tia sáng hiền hòa. Nhạt nhòa hắt lên gương mặt nghiêng nghiêng của Niên Bách Ngạn. Anh cúi đầu, thế nên phần lớn gương mặt vẫn còn chìm trong bóng tối, chỉ có thể nắm bắt được một vài đường nét.

Rất lâu sau, Kỷ Đông Nham mới động đậy, đi tới bàn làm việc, cầm lên một hộp thuốc lá. Cậu ta rút ra hai điếu, rồi đưa một điếu cho Niên Bách Ngạn.

Niên Bách Ngạn khẽ ngước mắt lên rồi đón lấy điếu thuốc.

Kỷ Đông Nham cũng chẳng màng tới hình tượng của mình trong bộ vest công sở mà ngồi bệt xuống đối diện Niên Bách Ngạn. Cậu ta châm lửa cho mình trước rồi bật bật lửa lên lần nữa, hướng về phía Niên Bách Ngạn.

Niên Bách Ngạn không nói gì, đón lấy lửa, châm điếu thuốc lên.

Hai người cứ yên lặng ngồi trên thảm trải sàn hút thuốc như thế.

Những tàn thuốc trắng xám được gạt thẳng xuống mặt đất.

Nếu có ai đó đẩy cửa vào nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ ngỡ ngàng, thậm chí là sửng sốt.

Một người trong bộ quần áo công sở cao cấp được đặt may. Chiếc quần Âu thẳng tắp cùng một chiếc áo sơ mi được thiết kế tinh tế, đến cả cà vạt cũng được thắt tỉ mỉ, kỹ lưỡng. Người kia không ăn mặc nghiêm chỉnh như thế. Chỉ có một chiếc áo phông trắng kinh điển, đơn giản cùng một chiếc quần bò xám đen. Cánh tay cơ bắp của anh bọc trong lớp áo mỏng. Cả người anh hơi đổ về phía trước nhưng vẫn có thể nhìn thấy những đường nét phóng khoáng, rõ ràng của lồng ngực.

Người mặc nghiêm chỉnh là Kỷ Đông Nham, người thoải mái hơn là Niên Bách Ngạn.

Nhưng cả hai từ đầu tới cuối đều trầm mặc đối diện nhau. Dường như chẳng ai muốn lên tiếng trước.

Cho tới khi một điếu thuốc dần dần cháy rụi trên đầu ngón tay.

Cho tới khi, khói thuốc cũng đã lạnh.

“Diệp Uyên chết rồi ư?” Cuối cùng Kỷ Đông Nham cũng lên tiếng, giống như một câu hỏi nghi vấn nhưng lại giống như đang tìm kiếm một câu trả lời chắc chắn.

“Chết rồi!” Giọng Niên Bách Ngạn rất thấp, như một cái giếng khô đã im lặng ngàn năm, bỗng có lá rơi xào xạc quét qua.

Kỷ Đông Nham giật mình.

Tuy rằng vừa rồi lúc đấm nhau, những lời của Niên Bách Ngạn đã khiến cậu ta nghi ngờ nhưng vẫn không dám chắc chắn. Sắc mặt cậu ta lạnh đi, rồi nhíu mày nói: “Niên Bách Ngạn! Có phải cậu thật sự nghi ngờ là mình giết không đấy? Hai chúng ta còn không hiểu nhau sao? Cậu cảm thấy mình có thể giết người sao?”

Niên Bách Ngạn im lặng.

Kỷ Đông Nham thấy vậy, trong lòng cũng đã hiểu ra bảy, tám phần. Cậu ta hơi nheo mắt lại: “Không phải cậu đến đây chỉ để tìm nơi trút giận đấy chứ?”

Đừng cho rằng anh trẻ con. Có lúc đàn ông rất trẻ con.

Mà cách biểu đạt tình cảm giữa đàn ông với đàn ông lại càng trẻ con hơn nữa.

Niên Bách Ngạn lại cúi đầu xuống, một lúc sau mới giơ tay lên, dùng đôi bàn tay rộng lớn chà thật mạnh lên mặt rồi thở dài: “Tôi phát hiện, có lúc mình thật sự rất thất bại.”

“Niên Bách Ngạn! Cậu không phải thần thánh.” Kỷ Đông Nham cảm thấy mình cần phải nhắc nhở anh một câu.

Niên Bách Ngạn chỉ cảm thấy rất đau đầu, căng lên từng cơn, như một chiếc cung đã bị kéo tới mức độ căng nhất, bất kỳ lúc nào cũng có thể sụp đổ. Anh lại châm một điếu thuốc khác, kẹp vào ngón tay. Ánh mắt anh dừng lại trên làn khói xám lan ra từng đầu ngón tay, nhưng lại giống như đang xuyên qua làn khói ấy, suy tư chuyện gì đó.

“Cậu lấy cớ Diệp Uyên bị hại chạy tới đánh mình một trận. Món nợ này coi như trả cho việc mình ăn cắp thiết kế của cậu. Thế là hòa!” Kỷ Đông Nham thản nhiên nói.

“Cậu tưởng cậu có thể xóa sạch liên quan với cái chết của Diệp Uyên à?” Niên Bách Ngạn bực bội nói.

Kỷ Đông Nham ngẩn người, hai ba giây sau cũng đầu hàng: “Ok! Mình thừa nhận nếu mình không nhất quyết muốn đuổi cậu khỏi đó, Diệp Uyên cũng sẽ không bị trói vào vị trí chủ tịch. Kể cả anh ta có bị cậu “buông rèm nhiếp chính” như khi trước cũng không đến nỗi bị kẻ khác ra tay tàn độc. Thế nên, cậu trách mình, mình không có gì để nói.”

Niên Bách Ngạn rít mạnh một hơi rồi nhả khói. Màu xám trắng làm mờ gương mặt anh.

“Cậu có nghi ngờ ai không?” Đánh lộn cũng đã xong xuôi, mọi việc nên quay về với quỹ đạo bình thường rồi.

Trải qua giây phút ầm ĩ vừa rồi, sự bực dọc và phiền muộn trong lòng Niên Bách Ngạn cũng đã bớt đi nhiều. Cái chết của Diệp Uyên như một tấm lưới thít chặt lấy anh. Tuy rằng từ đầu tới cuối anh không chịu ký tên nhưng trong lòng thì hiểu quá rõ, đó chắc chắn là Diệp Uyên. Trên đường lái xe về nhà, anh ấy đã bị kẻ khác giở trò với phanh xe, cuối cùng bị thiêu sống trong khoang xe.

Anh căm phẫn, bàng hoàng, nhưng lại có một nỗi đau mãnh liệt không thể hóa giải. Những tâm trạng này anh không thể bộc lộ trước mặt Tố Diệp, vì người mất là anh trai của cô. So với anh mà nói, cô còn đau lòng hơn, còn cần được an ủi hơn.

Cái cảm giác không biết nên làm sao này tồi tệ vô cùng.

Mà sáng nay, khi giá cổ phiếu của Kỷ Thị liên tiếp tăng vọt, ngọn lửa giận dữ và phẫn uất đó đã không thể kìm nén được nữa. Nó thúc giục anh xông vào phòng làm việc của Kỷ Đông Nham, dùng nắm đấm để trút mọi đau đớn trong lòng.

Anh biết rõ Kỷ Đông Nham không thể nào động vào Diệp Uyên, cũng biết chuyện Diệp Uyên bị giết hoàn toàn không liên quan tới Kỷ Đông Nham. Nhưng đúng như Kỷ Đông Nham vừa mới nói, nếu không phải vì hành vi của cậu ta, Niên Bách Ngạn sẽ không phải rời khỏi Tinh Thạch. Vậy thì biết đâu số phận của Diệp Uyên đã rẽ sang một hướng khác.

Niên Bách Ngạn đã bướng bỉnh đổ hết mọi tội lỗi lên đầu một mình Kỷ Đông Nham.

Có lẽ tận sâu trong lòng anh, lúc này chỉ có Kỷ Đông Nham mới có thể dung túng cho những hành vi giận dữ vô lối của anh.

Ai nói anh không được ngang ngạnh một lần?

Ai nói anh cứ nhất định phải cố cắn răng chịu đựng?

Anh cũng mệt rồi.

Trên con đường này, từ khi bước chân vào chốn thương trường cho tới nay, từ cái tuổi trong sáng, chính trực tới bây giờ cũng biết lấy lòng, biết nịnh nọt, tới khi mọi việc đều thuận lợi, suôn sẻ, anh đã đi một đoạn đường quá mệt mỏi rồi. Anh không thể nhìn thấy cảnh tượng máu tươi tuôn ròng ròng nữa. Nhưng lợi ích, đúng là luôn phải thấy máu mới biết dừng lại.

Đối mặt với lợi ích, anh từng đeo đuổi, từng tranh giành quyết liệt, từng thỏa hiệp, từng đối chọi. Có lần nào không mình đầy thương tích?

Anh không thể không đối mặt với hết lần ly biệt này tới lần ly biệt khác, thậm chí là cả máu.

Thế nên, Niên Bách Ngạn mới cảm thấy mình thật thất bại.

Trước nay, anh vẫn luôn cho rằng mình có thể thay đổi rất nhiều chuyện. Nhưng thật ra, hiện thực đã cho bạn ăn một cái tát đau đớn. Nó dùng chính những chuyện thực tế đã xảy ra để nói với bạn rằng, bất luận bạn có giàu sang quyền thế tới đâu, bất luận bạn khôn khéo, tinh ranh ra sao, kỳ thật bạn chẳng thay đổi được điều gì cả. Thứ duy nhất có thể thay đổi chỉ có bản thân mà thôi.

Vì thế bao nhiêu năm nay, anh đổi thay rồi mà Kỷ Đông Nham cũng đã khác.

Là họ thay đổi người khác sao?

Nực cười!

Là thế giới này làm họ đổi khác!

Anh biết rõ mình chẳng mạnh mẽ đến mức không biết suy sụp là gì, chẳng kiên cường tới mức đối mặt với sự mất mát tàn nhẫn mà vẫn thản nhiên như không. Thế nên, anh không đi nổi trên con đường này nữa.

Điếu thuốc cứ lặng lẽ cháy.

Sau khi Kỷ Đông Nham dứt lời rất lâu, Niên Bách Ngạn mới nói với giọng uể oải: “Diệp Uyên chết rồi, kẻ nào là ngư ông đắc lợi thì kẻ đó chính là nghi phạm lớn nhất.”

“Sao mình lại thấy kẻ đó là cậu nhỉ?” Kỷ Đông Nham nhướng mày.

Niên Bách Ngạn hút thuốc rồi hừ lạnh: “Trong mắt người ngoài, tôi là ngư ông. Nhưng tôi cảm thấy, Diệp Uyên và tôi chỉ là trai và cò mà thôi.*”

*Nguyên câu: Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi.

“Ai là ngư ông?”

Một làn khói nhẹ nhàng được nhả ra. Dần dần trở nên nhạt nhòa trên cao, cuối cùng, biến mất hoàn toàn.

“Người nhà họ Diệp.” Anh đáp một cách chắn chắn.

Kỷ Đông Nham ngẫm nghĩ: “Người nhà họ Diệp ngoại trừ Diệp Uyên và Diệp Ngọc đã bị hãm hại và Diệp Hạc Phong đã qua đời thì chỉ còn lại Nguyễn Tuyết Mạn, vợ chồng Diệp Hạc Thành, con gái của họ, Diệp Lan và mối tình đầu của mình, Tố Diệp.”

Niên Bách Ngạn trừng mắt lườm cậu ta với vẻ không vui.

Kỷ Đông Nham đành phải sửa lại: “Vợ cậu, Tố Diệp!”

Lúc này sắc mặt anh mới nhẹ nhàng hơn đôi chút.

“Thế nên, cậu nghi ngờ ai?” Kỷ Đông Nham hỏi.

Niên Bách Ngạn giữ im lặng.

“Xét về bề ngoài, Diệp Hạc Thành là đáng nghi nhất.” Kỷ Đông Nham phân tích: “Ông ta là trưởng bối của nhà họ Diệp, nhưng cổ phần trong tay lại chẳng bằng một thằng nhóc chỉ biết lái máy bay, thậm chí còn không bằng một kẻ ngoại lai như cậu, chắc chắn ông ta không phục.”

Niên Bách Ngạn hừ một tiếng.

“Nhưng bề ngoài càng giống thì lại càng xa sự thật.” Kỷ Đông Nham nói.

Ai ngờ Niên Bách Ngạn lắc đầu, rõ ràng là không tán đồng quan điểm của cậu ta.

“Có lúc, con người ta sẽ bị trực giác đầu tiên gây hiểu lầm.” Anh chậm rãi nói: “Tạm thời xác định Diệp Hạc Thành là hung thủ, vậy thì mục đích để ông ta ra tay chính là, ông ta là người dễ bị chú ý nhất nhưng người ta lại luôn tự động lờ ông ta đi. Rất đơn giản, giống như cậu muốn giấu một thứ gì đó, thì nơi lộ liễu nhất lại là nơi an toàn nhất.”

“Cậu nghi ngờ Diệp Hạc Thành?” Kỷ Đông Nham hỏi ngược lại.

Niên Bách Ngạn gạt tàn thuốc, giọng nói đã khôi phục lại vẻ bình thản mọi khi.

“Có phải ông ta hay không thì phải xem khả năng diễn kịch của Kỷ Đông Nham cậu thế nào rồi?”

Kỷ Đông Nham lại sững người.

Không thể hiểu nổi.

“Thế là ý gì?”

Niên Bách Ngạn dập tắt đầu lọc, nhả ra làn khói cuối cùng, rồi hơi híp mắt lại.

“Giúp tôi phát tán tin tức về cái chết của Diệp Uyên ra ngoài, hơn nữa, càng ầm ĩ càng tốt.”

Nghe xong, Kỷ Đông Nham sửng sốt: “Niên Bách Ngạn! Cậu điên rồi à? Cậu nên biết rõ hậu quả của việc làm này.”

“Biết chứ!”

Diệp Uyên dẫu sao cũng là đầu rồng của Tinh Thạch. Tin tức anh từ chức đã rất xôn xao, các cổ đông nắm trong tay cổ phần của Tinh Thạch cũng đang theo dõi biến động trong nội bộ Tinh Thạch từng giây từng phút. Thế nên, mọi người đều biết rõ Tinh Thạch bây giờ đang do Diệp Uyên làm chủ. Một khi họ công bố về cái chết của Diệp Uyên thì chắc chắn sẽ có một lượng lớn cổ đông bán tháo cổ phần.

Giá cổ phiếu của Tinh Thạch rớt thảm hại, vậy thì nó sẽ trở thành miếng mồi ngon cho những con cá trong đầm lầy.

Anh làm vậy, rất có thể sẽ khiến một Tinh Thạch đang lao đao bị kẻ địch dòm ngó và rồi sụp đổ.

Kỷ Đông Nham nhìn anh đầy khó hiểu.

“Rất đơn giản.” Niên Bách Ngạn khẽ nói: “Nếu hung thủ ẩn mình trong hội đồng quản trị vậy thì người này chắc chắn sẽ cực lực phản đối sự gia nhập của người ngoài, ví dụ như tôi. Hơn nữa, chắc chắn sẽ không muốn công bố tin Diệp Uyên đã chết, cùng lắm chỉ nói rằng anh ấy mất tích. Xử lý như vậy sẽ được hai cái lợi lớn: Một là sẽ không xảy ra hiện tượng cổ đông bán tháo cổ phần, giá cổ phiếu trượt dốc. Và như thế, người này cũng có đủ thời gian từ từ mua lại số cổ phần các cổ đông chuyển nhượng. Hai là có thể tạm thời ổn định tinh thần các cổ đông, ngăn ngừa việc họ muốn tìm một người lên giữ chức CEO.”

Kỷ Đông Nham nhìn anh: “Diễn kịch thì không khó, cái khó là làm sao phát hiện ra chứng cứ.”

“Chó cùng bứt giậu. Việc cậu phải làm chính là ép cho con chó đang ẩn mình kia phải làm liều. Một khi sự việc vượt ra khỏi phạm vi kiểm soát của hắn, vậy thì sẽ không khó phát hiện chứng cứ rồi.”

“Cậu muốn nhân cơ hội này quay về Tinh Thạch?” Kỷ Đông Nham nhíu mày.

Niên Bách Ngạn suy ngẫm giây lát: “Nếu có thể, tôi sẽ quay về.”

“Nếu không thể thì sao?” Kỷ Đông Nham nhìn anh chằm chằm.

Ánh mắt Niên Bách Ngạn như vượt qua khỏi Kỷ Đông Nham, nhìn về một nơi rất xa. Anh dằn mạnh từng chữ: “Thu mua toàn bộ!”

“Cái gì?” Kỷ Đông Nham bàng hoàng.

Ánh mắt anh như có tiêu cự. Anh đối diện gương mặt Kỷ Đông Nham, tia sáng trong đôi mắt sắc bén và cương nghị: “Thi thể của Diệp Uyên không thể xác định. Người nhà họ Diệp càng đồng ý chấp nhận việc nói anh ấy chỉ mất tích. Nhưng bất luận Diệp Uyên đã chết hay chưa thì Tinh Thạch cũng không đợi được nữa. So với việc để nó rơi vào tay người khác, chi bằng rơi vào tay cậu còn hơn. Thế nên, nếu không thành công, vậy thì cậu hãy mua lại toàn bộ Tinh Thạch.”

Kỷ Đông Nham nuốt nước bọt, nghi hoặc hỏi: “Niên Bách Ngạn! Rốt cuộc vì sao cậu lại chung tình với Tinh Thạch thế hả?”

“Đơn giản thôi!” Niên Bách Ngạn thản nhiên đáp: “Tinh Thạch có thứ tôi muốn giữ gìn và bảo vệ, để rơi vào tay người khác rất nguy hiểm. Kỷ Đông Nham! Một khi bí mật này bị bại lộ, tôi chỉ có thể tin tưởng cậu mới là người biết giữ bí mật tốt nhất.”

Kỷ Đông Nham hoảng hốt: “Bí mật gì vậy?”

Niên Bách Ngạn không nói nữa…

Đọc truyện chữ Full