Em nguyện được tiếp tục đắm chìm trong mộng tưởng, như con ốc sên trốn trong lớp vỏ loang lổ của mình. Những tổn thương, đau khổ, kinh hoàng của quá khứ sẽ tan thành mây khói. Ánh sáng của hiện thực làm bỏng đôi mắt em. Những ngày tháng em không thể chạm tới, những con đường em không thể cúi đầu bước qua, tất cả đều cháy rụi trong mơ. Vì trong giấc mơ ấy có anh, nên em chấp nhận yên giấc ngàn thu không tỉnh lại.
Tết Trung nguyên vừa trôi qua. Bầu không khí lúc sáng sớm đã xuất hiện những hương vị không còn thuộc về mùa hạ mà đã mang hơi hướng của tiết thu.
Hơi thở của một sớm mùa thu.
Từ trước tới nay, Tố Diệp luôn muốn dùng một từ ngữ thích hợp nhất để hình dung hương vị mùa thu. Vì “nhất diệp tri thu” của bố mẹ khiến cô cảm nhận được mình và trời thu như chung một hơi thở.
Lúc nhỏ cô không cảm thấy gì. Một người lớn lên trong con hẻm nhỏ như cô cũng chưa bao giờ thực sự ngẩng đầu lên nhìn dáng vẻ của một cây cổ thụ đang xanh ngắt bỗng oằn mình thành một màu vàng ruộm. Trong ký ức của cô, trên cây hòe chỉ có lũ ve đang sản xuất những tạp âm.
Sau này khôn lớn, Tố Diệp càng ngày càng cảm nhận được men say trầm lắng của mùa thu.
Đó là tiết trời sảng khoái được trao đổi bằng cái nóng nực và bực bội khi hè qua.
Thế nên Tố Diệp cảm thấy, mùa thu này có một chút đắng chát của cam thảo. Một mùi vị rất mâu thuẫn, như một nhúm ngải đắng được phết mật ong. Khi đặt bên miệng sẽ để lại dư vị.
Tháng tám này mới bắt đầu đã chụp lên thành phố Bắc Kinh một chiếc lồng hấp, gió nóng vù vù thổi qua, khiến người ta ngột ngạt. Nhưng buổi tối trước tết Trung nguyên, trời lại đổ mưa, nên ngày hôm sau khi tết qua đi, thời tiết cũng mát mẻ hơn nhiều.
Thậm chí, Tố Diệp còn có thể cảm nhận được chút se lạnh khi mới thức dậy buổi sáng.
Mùa hè của phương Bắc dẫu sao cũng vẫn ngắn ngủi.
Liêm Chúng. Trong phòng làm việc của Tố Diệp.
Trên chiếc ghế nằm màu cafe đậm, mái tóc dài của Dương Nguyệt xõa nhẹ nhàng. Cô ấy cũng nhắm chặt mắt như lần đầu tiên họ gặp nhau. Hàng mi sạch sẽ và dịu dàng. Phong cảnh ngoài cửa sổ đã được lớp rèm cửa lọc đi những sắc màu gốc chói lọi, khiến những tia sáng chỉ còn lại nét êm dịu và trong vắt.
Một nửa gương mặt của Dương Nguyệt được bọc trong những tia sáng ấy, có chút hư ảo.
Nhưng thoạt nhìn lại mang một nét đẹp an lành.
Phương Bội Lôi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh. Khi lên tiếng, chị ta cũng không lãnh đạm và gắt gao như đối với Tố Diệp. Chị ta hỏi Dương Nguyệt: “Chúng ta bắt đầu nhé!”
Dương Nguyệt vốn dĩ đang thả lỏng tinh thần bất ngờ mở mắt ra, không hiểu sao bỗng trở nên căng thẳng. Cô ấy nhìn thẳng về phía Tố Diệp, ánh mắt còn hơi lo lắng. Sau khi thấy vậy, Phương Bội Lôi tuy rằng có chút bất mãn nhưng trước mặt khách hàng, chị ta vẫn cố gắng nhẫn nại, an ủi cô ấy: “Đầu tiên cô nhất định phải phối hợp cùng tôi và tin tưởng tôi mới được.”
Dương Nguyệt vẫn nhìn Tố Diệp.
Tố Diệp cũng ngồi xuống cạnh bên, nhẹ nhàng nói: “Em yên tâm đi! Chị sẽ ở đây từ đầu tới cuối. Trong lĩnh vực thôi miên, bác sỹ Phương là người rất có trình độ. Ở Trung Quốc, chỉ có chị ấy mới giúp được em thôi. Chẳng phải em muốn tìm Hải Sinh sao? Điều kiện trước tiên là em bắt buộc phải hợp tác với bác sỹ Phương.”
Dương Nguyệt lẩm nhẩm, khóe mắt hơi đỏ.
Tố Diệp đọc được khẩu hình miệng của Dương Nguyệt. Cô ấy đang gọi: Hải Sinh… Hải Sinh…
Qua hai buổi tối phân tích, Tố Diệp quyết định vẫn để Dương Nguyệt tiếp nhận trị liệu thôi miên một lần. Cô bèn phá lệ, gọi điện cho Phương Bội Lôi, trao đổi với chị ta về trường hợp của Dương Nguyệt.
Sau khi nhận được điện thoại của Tố Diệp, Phương Bội Lôi vô cùng kinh ngạc.
Một là, trước nay Tố Diệp chẳng bao giờ gọi điện thoại cho chị ta. Tố Diệp kiêu ngạo, phách lối. Chị ta cũng không ưa gì Tố Diệp. Bình thường, trong công việc, hai người còn chẳng dính dáng gì tới nhau, đừng nói tới chuyện gây dựng tình cảm tốt đẹp.
Hai là, lúc đó đã hết giờ làm rồi. Một người vẫn luôn coi tiền không khác gì sinh mạng như Tố Diệp nay lại tăng ca, gọi điện thoại cho chị ta thảo luận công việc, mặt trời đúng là mọc đằng Tây rồi.
Tố Diệp hy vọng có thể liên kết với Phương Bội Lôi, cùng giải quyết vấn đề của Dương Nguyệt. Phương Bội Lôi bao lâu nay cũng là người chỉ quan tâm công việc, không để ý tới người. Vả lại, chị ta cũng khá hứng thú với trường hợp của Dương Nguyệt nên cũng không khiêu khích, nói móc gì mà chấp nhận luôn.
Sau khi nói chuyện điện thoại với Phương Bội Lôi, Tố Diệp mới nghĩ cách làm sao để thông báo với Dương Nguyệt.
Vì trước đây Dương Nguyệt đã từng từ chối trị liệu thôi miên, thế nên Phương Bội Lôi đành phải bó tay.
Dương Nguyệt không đồng ý nhưng mẹ của cô ấy thì lại rất ủng hộ. Bà ta tuân theo tiêu chí chỉ cần chữa khỏi cho con gái mình thì phương pháp trị liệu nào cũng chấp nhận.
Thế nên, Tố Diệp muốn bắt đầu từ mẹ của Dương Nguyệt trước.
Nhưng cô còn chưa kịp liên lạc với bà Dương thì đã nhận được điện thoại của Dương Nguyệt.
Trong điện thoại, Dương Nguyệt khóc rất dữ, làm Tố Diệp giật nảy mình. Đợi cho tâm trạng của cô ấy bình tĩnh hơn một chút, Tố Diệp mới hỏi cô ấy tình hình cụ thể.
Ngày tết Trung nguyên đó, Dương Nguyệt gần như đã ở nhà ngủ cả ngày.
Nhưng cô ấy lại không gặp Hải Sinh. Bất luận cô ấy khao khát mãnh liệt ra sao, Hải Sinh vẫn không xuất hiện trong giấc mơ của cô ấy.
Dương Nguyệt hoảng sợ, một mực khóc lóc nói với Tố Diệp rằng: Hải Sinh bỏ mặc em rồi… Anh ấy không cần em nữa…
Cô ấy khóc rất thê lương.
Tố Diệp nghe mà trong lòng rối bời.
Rối bời không phải vì Hải Sinh mà vì sự suy sụp của Dương Nguyệt. Tố Diệp ý thức được, Hải Sinh đã là một người không thể thiếu trong cuộc đời Dương Nguyệt. Thậm chí có thể nói, Dương Nguyệt đã coi Hải Sinh là người yêu thực sự của mình, kiểu tình yêu “không gặp một ngày ngỡ đã ba thu”. Nếu không cô ấy đã chẳng khóc thảm thiết đến thế.
Trong đầu Tố Diệp lóe lên một tia sáng. Cô bèn nhân cơ hội đó khuyên Dương Nguyệt tiếp nhận trị liệu thôi miên.
Ban đầu Dương Nguyệt có chút bài xích.
Cho tới khi Tố Diệp nói rằng: Muốn tìm được Hải Sinh thì thôi miên là cách thức tốt nhất. Vì ký ức của con người là có hạn. Từ nhỏ tới lớn sẽ quên đi một số chuyện. Nhưng tiềm thức của con người lại rất mạnh mẽ. Nó có thể giúp em tìm được những ký ức đã đánh rơi. Có lẽ, Hải Sinh thật sự tồn tại trên đời này, những gì em nhìn thấy trong mơ biết đâu không phải là tưởng tượng mà nó đã từng thực sự xảy ra.
Kỳ thực, nói xong mấy lời đó, Tố Diệp đã tự khinh bỉ chính mình.
Vì cô biết rõ mình đang mở mắt nói láo.
Cô rất kiên định rằng Dương Nguyệt chỉ đang nằm mơ. Hải Sinh hoàn toàn không có thật. Sở dĩ cô khuyên Dương Nguyệt tiếp nhận trị liệu thôi miên là vì cô cảm thấy tình trạng của Dương Nguyệt ngày sau tệ hơn ngày trước, kiểu gì cũng phải giải quyết mới được.
Nhưng rõ ràng là, vấn đề của Dương Nguyệt đã không thể giải quyết chỉ thông qua việc phân tích giấc mơ nữa, bắt buộc phải tiến hành thôi miên để tìm ra căn nguyên vấn đề mới được.
Thế nên Tố Diệp đã dùng cái cớ này để lừa Dương Nguyệt.
Hơi vô đạo đức đôi chút, nhưng cũng vì không còn cách nào khác.
Dương Nguyệt đã do dự rất lâu.
Tố Diệp suy nghĩ rồi bổ sung thêm một câu: Trừ phi em vốn không muốn biết Hải Sinh rốt cuộc có tồn tại hay không. Lẽ nào em không cảm thấy giấc mơ của mình kỳ quặc sao? Kiểu gì cũng phải làm rõ mới được.
Có lẽ chính câu nói này đã kích động Dương Nguyệt. Cuối cùng cô ấy đã đồng ý tiếp nhận trị liệu thôi miên.
Thế nhưng, vấn đề lại phát sinh.
Sáng sớm nay, Dương Nguyệt tới Liêm Chúng.
Mẹ cô ấy cũng tới theo.
Không giống với lần đầu tiên đến Liêm Chúng. Tố Diệp nghe nói, khi ấy Dương Nguyệt bị mẹ kéo tới. Cô ấy lúc nào cũng giấu mình sau lưng mẹ, có vẻ rất sợ các bác sỹ tâm lý.
Vậy mà lần này, trông tinh thần của cô ấy khá sảng khoái. Có lẽ có liên quan tới lời hứa của Tố Diệp rằng sẽ giúp cô ấy tìm Hải Sinh.
Sau khi đi vào trong phòng làm việc, Dương Nguyệt bèn quay đầu nói với mẹ: Mẹ ở ngoài đợi con đi!
Bà Dương có chút ngỡ ngàng, rồi đưa mắt nhìn Tố Diệp.
Tố Diệp khẽ gật đầu với bà ta, nhưng trong lòng thì hiểu quá rõ hàm nghĩa trong ánh mắt của mẹ Dương Nguyệt. E là bà ta không thể ngờ con gái của mình lại bị cô “giải quyết” dễ dàng như vậy.
Câu đầu tiên Dương Nguyệt nói khi gặp Tố Diệp là: Em đã chuẩn bị xong rồi. Bác sỹ Tố, hãy thôi miên em đi!
Cô ấy tưởng rằng chính Tố Diệp sẽ thôi miên cho mình.
Đây là sơ suất của Tố Diệp.
Cô bắt đầu giải thích với cô ấy, cần cô ấy chấp nhận trị liệu của một bác sỹ tư vấn tâm lý khác, cũng chính là bác sỹ Phương Bội Lôi đã bị cô ấy từ chối.
Hiển nhiên là Dương Nguyệt cự tuyệt.
Tố Diệp lại phải dịu giọng khuyên nhủ.
Có lẽ cô cũng giống như Phương Bội Lôi, đã nảy sinh một sự tò mò mãnh liệt đối với trường hợp của Dương Nguyệt. Thế nên kiểu gì cô cũng phải khuyên bảo thành công. Cuối cùng Dương Nguyệt cũng chấp nhận. Nhưng điều kiện tiên quyết là Tố Diệp nhất định phải ở bên cạnh.
Đây cũng là điều Tố Diệp mong muốn. Cô gật đầu đồng ý.
Thế nên, giờ phút này đây, Dương Nguyệt đang nằm trên chiếc ghế nằm trong phòng làm việc của cô. Phương Bội Lôi cố gắng giúp cô ấy thoải mái hơn, tinh thần không được quá căng thẳng. Vì nhà thôi miên không phải người làm được mọi thứ. Chuyện có thể khiến người ta bị thôi miên trong vô hình chỉ tồn tại trong các án lệ khác, thậm chí là trong phim ảnh. Thực tế là, người tiếp nhận thôi miên nhất định phải trao đủ sự tin tưởng cho bác sỹ thôi miên của mình thì mới có thể hoàn thành.
Nếu đối phương không hợp tác, nhà thôi miên rất khó hoàn thành quá trình thôi miên.
Cuối cùng Dương Nguyệt cũng yên lặng.
Phương Bội Lôi bắt đầu dẫn dắt Dương Nguyệt từng bước một, cố gắng dần dần bước vào tiềm thức của cô ấy. Dưới mệnh lệnh của Phương Bội Lôi, hơi thở của Dương Nguyệt càng lúc càng trở nên nhịp nhàng. Hàng lông mày hơi nhíu lại cùng từ từ dãn ra.
Tất cả đều được tiến hành rất thuận lợi.
Tố Diệp biết Dương Nguyệt đã rất hợp tác với Phương Bội Lôi rồi. Sau khi đi vào trạng thái thôi miên, Phương Bội Lôi hỏi cô ấy mấy vấn đề, Dương Nguyệt thành thật trả lời. Nhưng Phương Bội Lôi vẫn chau mày, sau đó lại thực hiện dẫn dắt thôi miên sâu thêm một bước.
Tuy rằng Tố Diệp không sở trường về trị liệu thôi miên, nhưng cũng cảm nhận ra Phương Bội Lôi đang gặp rắc rối. Qua khoảng mười lăm, mười sáu phút gì đó, Phương Bội Lôi khẽ lắc đầu, thấp giọng nói với Tố Diệp: “Điểm mấu chốt trong vấn đề của cô ấy vốn dĩ không thể tìm ra. Bây giờ đã vào trạng thái thôi miên sâu rồi nhưng tôi vẫn chưa nhận được thông tin gì giá trị từ tiềm thức của cô ấy.”
“Vậy phải làm sao đây?” Tố Diệp hơi sốt ruột.
Nếu ngay cả lần này cũng không có kết quả, vậy thì sau này chắc chắn không thể khuyên Dương Nguyệt tiếp nhận trị liệu thôi miên được nữa.
“Chỉ còn cách tạm đánh thức cô ấy trước.” Phương Bội Lôi thở dài, có vẻ mỏi mệt.
Tố Diệp cũng không thể miễn cưỡng, đành chán nản gật đầu.
Phương Bội Lôi bắt đầu nói lời giải trừ mệnh lệnh. Ở bước cuối cùng, chị ta đột ngột dừng lại. Tố Diệp không hiểu chị ta định làm gì, nhìn chị ta với vẻ nghi hoặc. Phương Bội Lôi quay đầu, nói với cô: “Cô cũng biết rõ trong thôi miên học, có một phương pháp trị liệu gọi là “hồi tưởng kiếp trước”. Nếu căn nguyên vấn đề không nằm trong quá trình trưởng thành từ nhỏ tới lớn của cô ấy, vậy thì biết đâu quay ngược lại tiềm thức của kiếp trước có thể sẽ tìm thấy. Tuy rằng phương pháp này còn nhận nhiều phê bình và nghi ngờ của bên ngoài, nhưng đây là cách duy nhất có thể giải đáp được bí mật trong đầu Dương Nguyệt…”