TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hào Môn Kinh Mộng 3: Đừng Để Lỡ Nhau
Quyển 14 - Chương 636: Kích động là ma quỷ

Niên Bách Ngạn có thể kịp thời tới đây, có thể nói là do ông trời sắp đặt, cũng có thể nói là may mắn. Mấy năm sau, mỗi lần nhớ lại chuyện này, cõi lòng Niên Bách Ngạn vẫn còn lạnh toát, hoặc âm thầm sợ hãi. Nếu trong đêm mưa bão sắp kéo về này, anh không gặp được Diệp Uyên hoặc anh tới muộn thì hậu quả khó mà lường được.

Vì Niên Bách Ngạn đã đọc được ý định giết người trong mắt Diệp Uyên, khi người ta đã bị dồn tới chân tường, chỉ có thể lựa chọn phương pháp triệt để nhất.

Lệnh của vợ không thể làm trái. Cho dù trời có sụp xuống đầu, anh cũng phải làm xong chuyện cô căn dặn mới dám tắt thở. Đây là cách Niên Bách Ngạn chiều Tố Diệp. Thế nên, căn cứ theo nguyên tắc này, dù đang vô cùng bận rộn, anh cũng phải dành thời gian để điều tra về Tịch Khê, người đàn bà khiến Tố Diệp coi là cơn ác mộng.

Nghĩ lại cũng thấy hơi ghen tỵ đấy.

Xem ra vị trí của Lâm Yêu Yêu trong lòng cô còn vượt xa người làm chồng như anh đây. Chí ít thì ngày xưa khi Joey hay Bạch Băng cố gắng chen ngang một chân, anh cũng không thấy Tố Diệp chỉ hận không thể nhảy lên nhảy xuống trước mặt kẻ địch như vậy.

Muốn điều tra về Tịch Khê không khó cho lắm. Cô ta là cô chủ nhà họ Tịch, mà gia đình này trong giới làm ăn cũng có một địa vị nhất định, thế nên mọi tư liệu về cô ta muốn điều tra, lên mạng sẽ có cả đống. Nhưng lời trên mạng gần như đều vứt xó, vì các tin tiêu cực về cô ta hầu như là con số không. Chỉ có một lần cô ta bị đám phóng viên chụp được ảnh đang say mèm trong một hộp đêm, đúng vào lúc Diệp Uyên làm đám cưới. Khi ấy, bọn họ cũng nói rằng cô ta vì thất tình nên uống rượu giải sầu. Tiêu đề các bài báo có liên quan đều viết rất thất đức, đại loại là: Cô bé Lọ Lem dũng cảm giành được tình yêu, cô chủ nhà quyền quý lạc lõng đi tìm cơn say…

Có thể thấy, nhà họ Tịch vô cùng quan tâm về mảng truyền thông mạng. Mấy bài báo này chỉ còn tìm thấy được ở một số diễn đàn bên lề, còn các trang mạng thì hầu hết đều đã bị xóa sạch. Chỉ cần lên mạng, tra cứu các tin tức liên quan tới Tịch Khê thì chỉ toàn các thông tin lịch sự, chừng mực, thông minh, lương thiện. Tóm lại một câu, đó là một cô chủ tích cực cầu tiến, giỏi giang trong công việc.

Nếu muốn điều tra triệt để một người, có rất nhiều cửa ngách có thể áp dụng. Mà thông thường, càng là cửa ngách thì những thông tin có được lại càng đặc sắc và đáng giá.

Cũng chính vì như vậy, Niên Bách Ngạn cầm được thông tin, định gọi Diệp Uyên ra ngoài, đưa thẳng cho anh ấy. Kết quả điện thoại của anh ấy luôn nằm trong trạng thái không thể liên lạc được. Không còn sớm nữa, theo lý mà nói không nên chạy tới nhà người ta làm phiền nhưng sự việc nghiêm trọng, lại có Tố Diệp gây áp lực, uy hiếp rằng nếu anh mà không làm xong việc thì khỏi về nhà ngủ. Không còn cách nào khác, anh đành phải bấm bụng tới tận nhà tìm Diệp Uyên.

Ai ngờ, vừa lái xe tới khu nhà của Diệp Uyên thì Niên Bách Ngạn bắt gặp anh ấy. Xe của anh ấy đi về phía Đông, có vẻ rất gấp. Giờ này mà còn ra khỏi nhà, với tình hình hiện giờ của Diệp Uyên chắc chắn không thể là tụ tập bạn bè.

Không hiểu sao, trong lòng Niên Bách Ngạn bỗng dâng lên một dự cảm chẳng lành. Anh vội vàng đuổi theo.

Có lẽ vì tối nay thời gian thay đổi đột ngột. Hoặc cũng có lẽ vì hành vi bất thường của Diệp Uyên.

Giống như đúng lúc này, sau khi chặn đường Diệp Uyên lại, từ đôi mắt đỏ rực như dã thú của anh ấy, anh có thể dễ dàng nhận ra ý đồ của Diệp Uyên. Niên Bách Ngạn túm chặt lấy cổ áo anh ấy, giận dữ quát: “Anh điên rồi sao?”

Diệp Uyên không ngờ lại có người theo dõi, càng không ngờ người ấy lại là Niên Bách Ngạn. Anh ấy sững người. Rất lâu sau, di động trong xe bất ngờ vang lên, thanh âm đinh tai nhức óc.

Lúc này anh ấy mới phản ứng lại, cầm lên nghe theo phản xạ.

Đầu kia, giọng của Tịch Khê rất bực bội. Xung quanh rất yên tĩnh, thế nên cách khá xa cũng có thể nghe rõ cuộc nói chuyện.

“Diệp Uyên! Anh làm cái trò gì đấy? Anh hẹn tôi ra ngoài, thế mà anh thì mất dạng!”

Sắc mặt Diệp Uyên chuyển lạnh.

Niên Bách Ngạn không tránh mặt. Anh sa sầm mặt lại nhìn Diệp Uyên. Diệp Uyên lên tiếng, thanh âm cũng khàn khàn: “Tôi sắp tới rồi!”

Ngắt máy xong, Diệp Uyên quay người định đi.

Nhưng bị bàn tay lớn của Niên Bách Ngạn lôi ngược trở lại.

Diệp Uyên phẫn nộ, hất tay Niên Bách Ngạn ra, gầm lên: “Tôi có việc gấp! Chú đừng có chắn đường tôi!”

Một giây sau, Diệp Uyên bị Niên Bách Ngạn túm lên, ấn thẳng vào tường.

“Diệp Uyên! Anh nói đi, anh muốn làm gì?” Ánh mắt hai người giao nhau, ngữ khí như được phủ một lớp sương lạnh.

“Đây là việc của tôi, không cần chú lo!” Diệp Uyên sốt ruột.

“Không cần em lo? Nếu em không lo, ngay mai anh sẽ được đưa thẳng vào đồn cảnh sát!” Niên Bách Ngạn lạnh lùng buông một câu.

Nghe xong câu ấy, gương mặt Diệp Uyên tự nhiên méo xệch. Trông anh ấy có vẻ bất ngờ, lại có chút bàng hoàng. Nhưng chẳng mấy chốc, lạnh lùng đã bao trùm lên tất cả những tâm trạng hỗn loạn. Anh ấy quát: “Tôi không hiểu chú đang nói gì cả! Buông tay ra! Tôi rất vội!”

Niên Bách Ngạn bất ngờ buông tay nhưng lại đi thẳng về phía xe của Diệp Uyên.

“Niên Bách Ngạn! Chú…”

Anh còn chưa nói dứt lời, cốp xe đã bị Niên Bách Ngạn mở ra.

Câu nói của Diệp Uyên bị nghẹn lại nơi cổ họng.

Dưới ánh trăng tàn nhẫn, lạnh giá, thứ sau cốp xe cũng trở nên rõ ràng. Có một chiếc xẻng sắt hoàn toàn mới, bên cạnh còn đặt một con dao sắc nhọn. Niên Bách Ngạn đứng nhìn những thứ này từ trên xuống dưới, sau đó từ từ nhìn về phía Diệp Uyên.

Trông Diệp Uyên rất không tự nhiên. Anh ấy cau mày, sải bước lên trước, đóng rầm cốp xe lại nhưng nhất thời không biết phải nói gì.

“Nửa đêm nửa hôm anh mang theo mấy thứ này, định làm gì?” Niên Bách Ngạn khẽ nheo mắt lại. Không phải một câu nghi vấn mà phần nhiều là một lời trách mắng. Vì người tinh ý chỉ vừa nhìn đã biết Diệp Uyên rốt cuộc định làm gì.

Diệp Uyên nhíu mày, không nói được dù chỉ một câu.

Niên Bách Ngạn hạ thấp giọng, phẫn nộ nhìn anh ấy: “Diệp Uyên! Anh điên rồi phải không? Giết người không cần đền mạng sao? Trước khi làm chuyện này tại sao anh không suy nghĩ cho vợ anh, cho mẹ anh? Còn cả con anh nữa, có phải anh muốn nó vừa chào đời đã không có bố không?”

Diệp Uyên cuộn chặt tay lại, hơi thở trở nên dồn dập: “Tôi điên rồi! Phát điên vì con đàn bà Tịch Khê đó rồi! Tôi không muốn như thế, nhưng chỉ có cách đó tôi mới khiến cô ta im lặng mãi mãi!”

“Cô ta nắm được điểm yếu gì của anh?” Thấy anh ấy buột miệng nói ra, Niên Bách Ngạn cũng không lo lắng nữa, anh chuyển sang hỏi han.

Diệp Uyên trầm mặc.

“Em hỏi anh, anh bị cô ta nắm thóp chuyện gì?” Niên Bách Ngạn hơi cao giọng, nhấn mạnh từng chữ, hỏi lại lần nữa.

Rất lâu sau, Diệp Uyên mới khó khăn thốt lên: “Đoạn băng.”

Anh ấy chỉ nói hai chữ này nhưng Niên Bách Ngạn đã hiểu ra tất cả. Anh khẽ mắng một câu: “Diệp Uyên! Người ta bảo “lật thuyền trong ống cống” là nói anh đấy!” Dứt lời, anh quay người đi tới trước xe của mình, lạnh lùng quát lên với Diệp Uyên: “Anh lái xe đi trước, em theo sau.”

Diệp Uyên ngẩn người.

“Đừng lãng phí thời gian nữa!” Niên Bách Ngạn sốt sắng.

Diệp Uyên không hiểu anh định làm gì. Thấy Niên Bách Ngạn kiên quyết như vậy, anh ấy cũng đành làm theo, bước lên xe, khởi động.

Dưới màn đêm mênh mông, ánh trăng kéo dài những chiếc bóng.

Hai chiếc xe một trước một sau, di chuyển rất nhanh dưới trăng, nhưng lại được hai hàng cây rậm rạp bên đường che khuất, vội vàng lăn bánh một cách nửa ẩn nửa hiện.

Một đêm như thế này rất lạnh.

Giống như bỗng đâu có một màn sương trùm lên, rồi đóng băng từng chút một.

Rất nhanh, Diệp Uyên đi chậm lại, cuối cùng dừng ở phía trước một căn biệt thự. Niên Bách Ngạn thấy vậy cũng cho xe đi chậm dần. Sau khi xuống xe, anh mới nhìn rõ khung cảnh xung quanh.

Đây là một hội quán tư nhân nằm cách xa Bắc Kinh tấp nập. Hội quán này trước nay không mấy ai biết tới, chỉ tiếp đón một số ít những người có tiền. Vả lại nó cũng nằm ở một nơi hẻo lánh ở ngoại ô Bắc Kinh, những người tới đây đều không ra về ngay trong ngày. Xung quanh là tầng tầng lớp lớp cây trúc. Xa hơn nữa là vùng núi với cây cối rậm rạp. Mùa này rất hiếm người tới đây tụ tập. Vốn dĩ đã vắng người, lại đúng một đêm mưa gió thế này thì di chuyển càng thêm khó khăn.

Niên Bách Ngạn đi tới bên cạnh Diệp Uyên. Sau khi nhìn ánh đèn yếu ớt trong căn biệt thự cách đó không xa, anh hừ một tiếng: “Diệp Uyên! Anh suy nghĩ chu đáo thật. Đây đúng là một nơi thích hợp để giết người chôn xác. Nếu gặp trời mưa, còn khỏi phải xử lý xác!”

Mấy năm gần đây đang thịnh hành những địa điểm riêng tư, kín đáo. Rất nhiều cậu ấm cô chiêu vì muốn chơi bời phóng túng, luôn cất công tìm những nơi thế này để vui vẻ. Vì thế, có cầu ắt sẽ có cung. Ở đây, người tới tụ tập có thể làm bất cứ việc gì. Cũng từng có những tin đồn rằng, những nơi như thế này còn cung cấp một lượng ma túy cho họ chơi bời.

Ở đây không có camera giám sát. Đường tới đây cũng không có camera giao thông, mục đích chính là để bên ngoài không biết được hành tung.

Thế nên, đây chính là thiên đường, và cũng là địa ngục.

Trên mạng thường thịnh hành một câu nói là: Nếu bạn yêu một người, hãy đưa người ấy đến đây, đây là một thiên đường riêng tư. Nếu bạn hận một người, vậy cũng hãy đưa họ tới đây, đây là một cái lồng khó mà trốn thoát.

Sau khi nghe xong lời Niên Bách Ngạn nói, Diệp Uyên hơi ngượng ngập. Anh ấy hắng giọng hỏi: “Chú theo tới đây rốt cuộc định làm gì?”

“Giết người giúp anh!” Niên Bách Ngạn bực bội nói.

Sắc mặt Diệp Uyên có vẻ không tự nhiên, anh ấy kỳ quặc đáp: “Đừng đùa nữa!”

Niên Bách Ngạn không tiếp lời, chỉ khẽ đáp: “Anh vào trong xe đợi em!”

Thấy anh đi thẳng vào trong biệt thự, Diệp Uyên cực kỳ khó hiểu, anh ấy giữ Niên Bách Ngạn lại: “Thế là ý gì?”

“Ý rất đơn giản. Anh, ngồi yên trong xe, đừng có lộ mặt!” Niên Bách Ngạn ra lệnh từng chữ.

Diệp Uyên không hiểu: “Nhưng mà…”

“Không có nhưng mà, quay về xe!”

Tuy chẳng hiểu chuyện gì nhưng Diệp Uyên vẫn quay về xe theo sự sắp xếp của Niên Bách Ngạn.

Niên Bách Ngạn đi vào trong biệt thự. Tia sáng yếu ớt và ánh trắng vẩn đục, lạnh giá dần dần nuốt lấy bóng anh.

Cách đó không xa, có tiếng dế kêu. Xa hơn nữa đã bốn bề im ắng. Không có tiếng người, càng không có tiếng ồn xe cộ qua lại. Diệp Uyên ngồi trong xe, dựa vào ghế, nhưng tâm tư thì dồn cả vào trong biệt thự. Anh không biết tại sao tối nay Niên Bách Ngạn lại xuất hiện, cũng không biết rốt cuộc cậu ấy có cách gì để đối phó với Tịch Khê. Chỉ có điều bị Niên Bách Ngạn quấy rầy như vậy, anh mới bất thình lình tỉnh táo lại xem mình định làm gì. Bây giờ khi đã bình tĩnh hơn, ngồi trong xe, Diệp Uyên bỗng thấy sợ hãi…

Đọc truyện chữ Full