TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hào Môn Kinh Mộng 3: Đừng Để Lỡ Nhau
Quyển 14 - Chương 676: Viên kim cương đầu tiên của Nhất Diệp

Đêm ở Tây Tạng tới rất nhanh. Khi tia sáng cuối cùng phía chân trời chìm nghỉm cũng là lúc ánh sao rạng rỡ, vậy mà vẫn không đủ để chiếu sáng cho cả Tây Tạng. Hơn tám giờ rưỡi tối, nơi đây đã vô cùng yên ắng rồi. Không có những thanh âm hỗn tạp, cũng không có xe cộ phiền nhiễu. Chỉ còn bầu trời mênh mông và màn đêm tĩnh mịch.

Ăn cơm tối xong, Niên Bách Ngạn và Tố Diệp quay trở về phòng. Ở đây khi đêm xuống về cơ bản không còn hoạt động vui chơi nào. Thời tiết cũng càng ngày càng lạnh, nhất là đêm ở Tây Tạng, phần lớn là cái lạnh thấu xương. Khoảng thời gian trước, cứ đến buổi tối là mọi người thường xuyên tổ chức lễ hội lửa trại. Bây giờ đêm đông đã kéo về, ai cũng lười biếng hẳn đi. Cộng thêm bọn trẻ ở đây vốn dĩ cũng ngủ rất sớm, những người ở ngoài tới đa phần sợ lạnh. Thế nên mặt trời vừa xuống núi, nếu không có việc gì đặc biệt, mọi người đều đi nghỉ sớm.

Chỉ có điều tối nay hơi khác một chút. Căn phòng nhỏ xíu của Tố Diệp có thêm Niên Bách Ngạn. Anh cao lớn, chân dài tay rộng, xuất hiện ở đây rõ ràng là rất không cân đối. Anh chỉ cần hơi xoay người là rất có thể sẽ va phải bàn hay ghế gì đó.

Tới chín giờ, cả khu càng thêm yên tĩnh. Rất nhiều người đã chìm vào giấc ngủ. Có lẽ vì công việc ban ngày quá nặng nhọc nên mọi người ai cũng mệt.

Tố Diệp không thấy buồn ngủ. Bình thường giờ này cô đều đọc sách hoặc lên mạng thêm một lúc. Nhưng bây giờ, nhân vật chính của mấy tin tức cô hay quan tâm đã ở ngay trước mắt, nhất thời cô trở nên nhàn rỗi, không có việc gì. Vả lại, từ sau khi được cứu khỏi biển rừng, cô đã ngủ mãi tới tận sáng nay, thế nên giờ tỉnh như sáo, đầu óc cực kỳ tỉnh táo.

Niên Bách Ngạn lấy nước nóng đi vào. Khi đi anh vẫn phải khom lưng. Anh quá cao, còn khung cửa lại quá thấp. Tố Diệp nhìn thấy cảnh ấy không khỏi bụm miệng cười. Niên Bách Ngạn không biết cô đang cười chuyện gì nhưng chỉ cần nhìn thấy cô cười, tâm trạng của anh cũng khá hơn.

Anh đổ nước nóng vào một chiếc thau. Tố Diệp liếc nhìn. Bên trong còn có cả gừng. Có lẽ anh đã xin của đầu bếp ở đây.

Anh bưng chiếc thau tới bên cạnh giường, ngồi xổm xuống, rồi nói với Tố Diệp đang ngồi trên giường: “Chân!”

Tố Diệp chớp chớp mắt, lúc này mới hiểu ra là anh lấy nước cho cô ngâm chân. Trái tim bất giác ấm lên. Nhưng nhìn dáng vẻ của anh, cô giật mình, nhất thời vội xua tay: “Em tự làm được rồi!”

“Nhiều lời!” Niên Bách Ngạn giơ thẳng tay kéo chân cô lại, rồi dùng sức giữ chặt gót chân cô.

“Em…” Tố Diệp hơi căng thẳng. Cô sợ ai đó bất ngờ xông vào nhìn thấy cảnh này thì sẽ mất mặt Niên Bách Ngạn lắm.

Một người đàn ông lại ngồi xuống rửa chân cho phụ nữ, nói ra người ngoài sẽ cười chê mất.

Nhưng Niên Bách Ngạn không nói gì, lập tức ấn đôi chân cô vào trong nước.

Nhiệt độ vừa phải.

Không quá nóng cũng không quá lạnh. Còn có thêm có một số miếng gừng thắt sợi. Gừng được ngâm qua nước nóng, tỏa hương ngào ngạt, khiến cho cái lạnh mỗi lỗ chân lông dường như có thể tan biến trong khoảnh khắc.

Bàn tay của anh vừa rộng, vừa dày, bàn chân cô nằm giữa lòng bàn tay anh rõ ràng trông càng nhỏ bé. Anh kỳ chân cô qua làn hơi nóng mù mịt. Chân cô mềm mại, trắng trẻo, dễ thương một miếng ngọc được điêu khắc. Anh nhìn bàn chân nhỏ nhắn của cô, trái tim bất chợt xuyến xao.

“Buồn quá…” Tố Diệp không nhịn được, kêu lên. Cô cúi đầu nhìn bàn tay anh. Nó rất lớn, gần như có thể ôm trọn chân cô.

Niên Bách Ngạn ngẩng đầu nhìn cô, tia sáng trong đôi mắt dịu dàng và thấm đượm ý cười.

Tố Diệp thấy thế có vẻ ngượng ngập. Cô hắng giọng nói: “Em muốn tự rửa.”

“Anh rửa cho em thì làm sao?” Niên Bách Ngạn cười.

“Cứ kỳ kỳ thế nào ấy…” Tố Diệp lẩm bẩm.

Niên Bách Ngạn nhướng mày: “Anh là chồng em mà, có gì kỳ cục chứ?”

Đây quả thực là lần đầu tiên anh rửa chân cho phụ nữ. Thật ra anh cũng không suy nghĩ quá nhiều. Chỉ tại anh cảm thấy ở đây không thể ngày nào cũng được tắm nước nóng như ở nhà, vậy thì chỉ có ngâm chân cho thoải mái. Vả lại, buổi tối ở đây lại trở lạnh, không biết Tố Diệp còn sợ hãi việc ở trong biển rừng không. Hôm nay sờ thử, anh thấy tay chân cô lạnh toát, thế nên mới muốn buổi tối cô được ngủ ngon.

Ai ngờ, lại làm cho cô bé này đỏ bừng mặt, khiến anh dở khóc dở cười.

“Thì… Thì tại em không quen mà. Còn nữa… đây không phải ở nhà, lỡ như bị người ta nhìn thấy…” Cô ấp a ấp úng.

Niên Bách Ngạn ung dung nhìn cô: “Hiếm có quá! Em mà cũng có lúc đỏ mặt cơ à? Yên tâm đi! Giờ này còn ai gõ cửa tìm em nữa chứ.”

Tố Diệp mím môi: “Thế thì anh cũng đừng ngồi thế, mệt lắm.”

Quả thực Niên Bách Ngạn ngồi cũng hơi mỏi. Anh nhìn xung quanh một lượt rồi kéo một chiếc ghế gập nhỏ tới ngồi, sau đó thêm một chút nước nóng vào chậu. Tố Diệp nhìn anh. Tay áo sơ mi của anh được xắn lên tận khuỷu tay. Cúc áo ở cổ được cởi ra ba nút, lấp ló lồng ngực màu đồng. Cô nhìn đôi tay anh, nhìn mãi, nhìn mãi, gò má bỗng ửng hồng.

Đây là đôi tay từng tỉ mỉ đẽo mài kim cương, từng giặt đồ lót cho cô, bây giờ lại rửa chân cho cô. Dần dần, suy nghĩ của cô lan rộng ra. Cô nhớ lại những lần anh vào bếp, đôi tay này đã làm ra những món ăn khiến cô nhung nhớ.

Còn nữa…

Anh từng siết chặt tay cô, đan tay vào tay cô đầy ấm áp.

Còn cả khi những ngón tay anh nhẹ nhàng lướt qua cơ thể cô…

Tố Diệp bỗng cảm thấy tận đáy sâu cơ thể có một dòng nước ấm áp tràn qua, giống như sự xúc động trong trái tim, lại giống như nảy sinh từ gót chân.

Cô cảm thấy cổ họng hơi khô, bèn nhìn đi chỗ khác.

Có một loại đàn ông mà chia cách với anh một thời gian, nỗi nhớ của bạn chỉ càng thêm da diết. Mà khi gặp lại anh, bạn vẫn sẽ bị cái phong thái toát ra từ anh mê hoặc. Loại đàn ông ấy chính là anh ở trước mặt, chính là người đàn ông tên Niên Bách Ngạn này.

Anh luôn có đủ khả năng để khiến cô nhung nhớ không quên. Thời gian ban cho người đàn ông này quá nhiều sức hấp dẫn, khiến cô say đắm sâu sắc.

Rửa chân xong, Tố Diệp lập tức chui tọt vào trong chăn.

Không hiểu sao, cô cảm thấy nhiệt độ tối nay rất cao, không lạnh lẽo như các đêm khác chút nào. Đến cả nhiệt độ trong phòng cũng cao hơn bình thường. Chắc là vì cô vừa ngâm chân với nước gừng chăng? Hay là vì căn phòng này có thêm anh?

Tố Diệp nghĩ là vì lý do thứ hai.

Vì có anh nên căn phòng này rõ ràng nóng hơn rất nhiều.

Niên Bách Ngạn cũng làm vệ sinh cá nhân đơn giản. Sau khi tắm rửa xong, anh ngồi ở đầu giường, cởi áo sơ mi. Nhìn thấy bóng lưng rộng lớn của anh, Tố Diệp bỗng nhiên rất muốn ôm chặt lấy anh từ phía sau.

Anh là chồng cô. Cô có suy nghĩ thân mật này cũng là rất bình thường. Hơn nữa, nếu là bình thường, cô chắc chắn sẽ dính sát vào lưng anh, ôm lấy anh để cảm nhận hơi thở của anh.

Nhưng bao dũng khí khi ở trong biển rừng bay đâu cả rồi?

Cô muốn ôm anh lắm, ôm thật chặt, nhưng nhất thời lại chùn bước.

Niên Bách Ngạn cởi áo sơ mi, để trần nửa thân người tráng kiện, tắt đèn rồi nằm xuống bên cạnh cô. Anh giơ cánh tay dài ra, ôm cô vào lòng một cách tự nhiên.

Chiếc giường trong phòng là giường đơn. Tố Diệp nằm một mình có hơi dư thừa. Nhưng sau khi thêm Niên Bách Ngạn, cả chiếc giường rõ ràng rất chật chội. Cô gần như phải áp sát anh mới được.

Nằm xuống rồi, Niên Bách Ngạn không nói gì cả, chỉ im lặng ôm cô. Tố Diệp cũng im thin thít trong lòng anh, nghe tiếng trái tim anh đang đập, còn bên tai là tiếng trái tim mình, thình thịch, thình thịch, còn cả tiếng kim giây trong chiếc đồng hồ anh để đầu giường.

Trong một đêm yên tĩnh như thế này, tiếng kim giây có thể nghe rất rõ ràng.

Trong phòng không có ánh sáng, chỉ có ánh trăng hắt qua lớp rèm cửa, chạy dài khắp phòng.

Niên Bách Ngạn nhận ra cả người cô căng ra. Anh thu chặt cánh tay một chút, khẽ hỏi: “Em lạnh à?”

Tố Diệp khẽ lắc đầu. Kỳ thực là… rất nóng.

Niên Bách Ngạn ngắm cô bằng ánh trăng, rồi cười khẽ, hôn lên trán cô. Tố Diệp cảm thấy mình thật quá vô dụng. Anh là chồng hợp pháp của cô, chẳng biết cô và anh đã ngủ chung bao nhiêu lần rồi, sao bây giờ bỗng dưng lại đỏ mặt, tim lại hồi hộp, căng thẳng một cách vô cớ thế này chứ?

“Cái giường này có phải chật quá không anh?” Tố Diệp nhẹ nhàng hỏi.

“Không đâu! Như thế này rất tốt!” Tiếng anh vọng vào tai cô, vì nằm giường đơn, anh nằm rất sát cô, nên có thể nói, hai người đang tai áp má kề.

“À…” Tố Diệp cảm thấy cổ họng nóng ran, như bị hơi nóng quét qua. Rất lâu sau, cô lại hỏi: “Tối nay anh ăn cơm có quen không?”

Cơm ở đây khá đạm bạc. Anh là người có tiêu chuẩn cao về ẩm thực, e là ăn không quen.

Niên Bách Ngạn không đáp, chỉ nghiêng đầu nhìn cô.

Cô ngước mắt lên, nhìn vào mắt anh: “Sao thế?”

Niên Bách Ngạn mỉm cười, ghé sát lại gần cô: “Diệp Diệp! Sao em lại xa lạ với anh vậy?”

“Em… đâu có!” Anh vừa lại gần là tim cô lại đập nhanh dữ dội.

Khóe môi Niên Bách Ngạn cong lên. Anh không nói gì nữa, ghé má lại gần mái tóc cô. Trong chốc lát, trái tim Tố Diệp như vọt lên tận cổ. Cô cảm thấy hơi thở của anh phả vào mặt mình, rồi tới đôi môi anh.

Nó đang qua lại trên gáy cô.

“Bách Ngạn…” Tố Diệp hơi nghiêng đầu, né tránh hơi thở nóng rực của anh: “Nghe nói Diệp Lan ra nước ngoài rồi phải không?”

Dường như Niên Bách Ngạn nhận ra sự căng thẳng của cô. Anh mỉm cười, cũng không tiếp tục quấn lấy cô nữa. Anh nhẹ nhàng điều chỉnh tư thế rồi nói: “Phải! Con bé đi rồi!”

Tố Diệp cắn môi. Nhớ tới Tố Khải, cô lại bất giác thở dài.

“Vậy… Nguyễn Tuyết Cầm thì sao?”

“Đã bị tuyên án rồi.”

“Chắc Diệp Lan đau lòng lắm.”

“Đây là quả báo Nguyễn Tuyết Cầm phải tự gánh chịu.”

Tố Diệp ngẩng đầu nhìn anh: “Tất cả mọi việc đều do bà ta làm sao?”

“Bà ta đã nhận rồi.” Niên Bách Ngạn ôm cô, mơn man vào bả vai cô: “Kể cả chuyện ảnh nóng.”

Tố Diệp chết sững.

“Lúc đó Nguyễn Tuyết Mạn không nói dối. Bà ấy đúng là có ăn trộm chìa khóa của Sanlitun nhưng sau này chìa khóa đã bị Nguyễn Tuyết Cầm lấy đi. Người tung tin cho báo chí cũng là bà ta.”

Tố Diệp hơi mấp máy môi, trong lòng không vui chút nào.

“Nói vậy là, khi ấy, chuyện Diệp Ngọc và Khúc Nghệ bị lộ ra, đích thực không phải do anh làm?”

Niên Bách Ngạn đưa tay vò vò mái tóc cô: “Là Nguyễn Tuyết Cầm! Bà ta chỉ đang thực hiện kế hoạch làm tan rã người nhà họ Diệp từng bước một mà thôi.”

“Em không hiểu vì sao bà ta lại làm vậy, vì trả thù ư? Bà ta hận em gái mình đến mức đó sao?” Tố Diệp nhíu mày.

Niên Bách Ngạn chỉ im lặng cười. Anh áp mặt xuống: “Mọi chuyện đều đã qua rồi. Em không cần phải phiền muộn vì những người đó.”

Tố Diệp thấy anh có ý không nói, nên cũng không hỏi nhiều thêm. Nhưng trong lòng cô vẫn còn một nút thắt chưa thể tháo gỡ.

Niên Bách Ngạn kéo sát cô vào hơn một chút.

Cô cảm nhận được rõ ràng sức mạnh và nhiệt độ nơi lồng ngực anh, trái tim chợt co rụt lại. Cô hắng giọng, nói: “Ừm, anh cũng mệt rồi, anh nghỉ sớm đi.” Dứt lời, cô xoay lưng về phía anh.

Niên Bách Ngạn nhìn bóng lưng cô, rồi giơ tay vuốt ve bả vai cô.

Tố Diệp không động đậy nhưng đôi mắt đang thao láo trong bóng tối. Sau lưng là lồng ngực của anh. Cô khẽ cắn môi. Cô rất muốn, rất muốn được quay lại ôm anh, nhưng trong đầu luôn hiện lên cảnh tượng bị gã đàn ông đó đè xuống năm bốn tuổi, không sao xua đi được.

Tuy rằng khi ở trong biển rằng, cô đã nghĩ rất thông suốt rồi. Nhưng thực tế khi thật sự đối mặt với Niên Bách Ngạn, cô vẫn nhớ lại cảnh ấy, và lại trở nên vô cùng lo lắng.

Người đàn ông sau lưng đưa tay ra, ngang ngược giữ chặt cô trong lòng mình.

Anh hơi ngẩng đầu lên, bờ môi men theo gò má cô đi xuống.

Tố Diệp nắm chặt tay lại.

Nhưng Niên Bách Ngạn lại cầm lấy tay cô, tách từng ngón tay ra, thì thầm bên tai cô: “Có nhớ anh không?”

Hơi thở nóng rẫy của người đàn ông khiến tai cô ngứa ngáy.

Trái tim Tố Diệp cũng khẽ chao đảo theo. “Ừm.” Cô nhớ anh chứ, rất nhớ, rất nhớ.

Có được câu trả lời của cô, Niên Bách Ngạn rất mãn nguyện.

Anh vòng tay tới trước ngực cô, cởi cúc áo ngủ của cô.

“Bách Ngạn…” Tố Diệp thở gấp, lập tức giữ chặt tay anh.

Niên Bách Ngạn ghì cô vào lòng, khẽ nói: “Ngày nào anh cũng nhớ em, nhớ đến sắp phát điên rồi.”

Anh biết cô đang trốn tránh điều gì. Từ khi cô nhớ lại chuyện lúc nhỏ, cô rất chống đối mỗi lần anh chạm vào cô. Đến mức quãng thời gian trước, cho dù cô ở nhà, anh cũng chỉ được ôm cô, không được làm gì khác.

Tố Diệp cắn chặt môi, cả người cứng đờ.

Bàn tay Niên Bách Ngạn đổi hướng, luồn thẳng vào trong áo ngủ của cô.

Cô giật mình. Lời mời gọi trực tiếp nhất của người đàn ông khiến cô càng lúc càng căng thẳng: “Bách Ngạn! Em…”

Niên Bách Ngạn dùng hẳn sức, ép cô dính hẳn vào anh. Anh cúi đầu, nụ hôn kéo dài xuống. Nửa người anh để trần, nửa người dưới cũng mặc rất ít. Qua lớp vải mỏng, cô có thể cảm nhận được khao khát của anh.

Khi gương mặt người đàn ông vùi vào cổ cô, cô khẽ lẩm bẩm: “Em xin lỗi… Cho em một chút thời gian, được không?”

Niên Bách Ngạn ngước lên.

Cô nhìn anh qua ánh trăng. Dục vọng lan tràn trên gương mặt.

“Em…” Cô cảm thấy mình như một phế nhân. Rõ ràng là rất khao khát anh, nhưng chỉ cần cảnh tượng đó hiện về, cô lại cảm thấy rùng mình, mọi nhiệt tình đều tan biến.

Cô cụp mắt xuống, không dám nhìn anh nữa, rồi lại lẩm bẩm câu xin lỗi.

Cô sợ anh chán ghét mình, sợ anh sẽ rời xa cô. Thế nên trong lúc xin lỗi anh, cánh tay cô lại vô thức vòng qua người anh. Cô vừa mâu thuẫn vừa sợ hãi, vừa dằn vặt vừa khó xử.

Niên Bách Ngạn im lặng quan sát cô rất lâu, sau đó hỏi cô bằng chất giọng hơi khàn: “Em không muốn anh sao?”

Bả vai nhỏ nhắn của Tố Diệp chợt run lên. Trái tim cô rất đau, tình yêu dành cho anh mênh mang như biển. Cô dè dặt ngẩng mặt lên, chủ động hôn lên môi anh.

Dè dặt như một chú nai.

Cô không muốn mất đi anh, không muốn…

Niên Bách Ngạn nhận ra sự e dè của cô, trái tim bỗng đập vào lồng ngực đau đớn. Đợi tới khi môi cô rời đi, anh lập tức ôm cô vào lòng, không làm bất kỳ động tác xâm phạm nào nữa.

“Diệp Diệp! Để anh ôm em!” Anh bỗng cảm thấy ban nãy mình thật bỉ ổi. Rõ ràng người bị tổn thương là cô, vậy mà anh lại để ngọn lửa dục vọng thay thế lý trí. Rõ ràng anh biết cô đang sợ hãi điều gì, rõ ràng biết trong lòng cô đang nghĩ gì, tại sao anh còn cưỡng ép cô như vậy?

Một khi anh thật sự để mặc mình làm bừa, vậy thì anh có khác gì gã đàn ông năm đó đâu? Chẳng qua anh cũng chỉ dùng danh nghĩa tình yêu để nghiền nát thế giới nội tâm của cô mà thôi.

Cô là vợ anh, không phải bất kỳ người phụ nữ nào để anh làm ấm giường. Sao anh có thể tảng lờ đi suy nghĩ trong lòng cô như vậy?

Thật ra, từ khi cứu cô ở biển rừng về, Niên Bách Ngạn đã cảm nhận được rõ ràng sự thay đổi của cô. Chí ít cô không còn né tránh anh như trước. Trong mắt cô, anh nhận ra cô đang dựa dẫm vào anh. Cô chấp nhận để anh tới gần, chấp nhận nép vào lòng anh, còn chủ động thừa nhận cô nhớ anh.

So với việc dùng hành động ly hôn để trốn tránh khi trước, đã tốt hơn quá nhiều, quá nhiều rồi.

Nên anh phải cho cô thời gian.

Chẳng ai muốn làm một người mạnh mẽ. Nhất là Tố Diệp. Người con gái chỉ mạnh mẽ bề ngoài này, khi phải đối mặt với quá khứ, cô cần thời gian để bình phục mới được.

Tố Diệp để cho anh ôm mình, trong lòng vô cùng áy náy.

Cô quay người lại, cũng chủ động ôm chặt anh.

Cô áp mặt vào lòng anh, thầm xin lỗi anh hết lần này tới lần khác trong lòng.

Niên Bách Ngạn nhớ sự gần gũi bao lâu này không có này. Anh kéo đầu cô đặt vào cô mình, hôn lên tóc cô, dịu dàng nói: “Ngủ đi!”

Sống mũi cô chạm vào tai. Cô khẽ gật đầu.

Cô hít một hơi sâu, hít lấy mùi hương của anh.

Mùi hương khiến cô thấy an toàn…

***

Ngày hôm sau có tuyết rơi.

Hoa tuyết bay lả tả, từ chân trời ngang qua. Cơn mưa tuyết này rất lớn, che phủ cả cao nguyên. Ngay cả rặng núi xa xa cũng trắng xóa một màu.

Một phần mặt hồ đã đóng băng, một bên tuyết rơi trắng trời, một bên vẫn là dòng nước hồ xanh biếc chảy qua.

Màu trắng của lễ Giáng sinh.

Nó cứ thế vô tình đến như thế.

Đương nhiên, bọn trẻ ở đây chưa bao giờ đón Noel. Chúng không bị nhiễm ngày tết phương Tây này. Điều duy nhất khiến chúng vui vẻ chính là dùng những quả cầu tuyết dày để đắp người tuyết, rồi thêm mắt mũi mồm miệng.

Có một bộ phận bác sỹ tâm lý đã rời đi, về đơn vị của mình. Tố Diệp đang làm phần tổng kết cuối cùng. Vì cái chết của Cố Lâm mà bầu không khí của cả đoàn cũng buồn hẳn, nhưng may mà công việc không bị ảnh hưởng.

Họp xong, có người đứng dậy nói với cô: Bác sỹ Tố! Noel vui vẻ!

Lúc ấy cô mới nhớ ra hôm nay là Noel.

Cô ra ngoài, chuẩn bị về phòng mình. Khi đi ngang qua hồ nước, cô nhìn thấy Niên Bách Ngạn và một đám trẻ đang đắp người tuyết. Tố Diệp dừng bước, nhìn cảnh tượng cách đó không xa.

Thật ra cô không biết Niên Bách Ngạn định ở lại đây bao lâu. Từ lúc gặp nhau tới giờ, cô chưa hỏi anh về công ty của anh. Nhưng qua những bài báo, cô cũng biết chắc là anh rất bận. Sáng nay trước khi ra ngoài, di động của anh đã kêu không dưới ba mươi lần rồi.

Nhưng anh hệt như một đứa trẻ lười biếng, cứ dính chặt lấy cô không chịu dậy, cũng không nhận điện thoại, từ đầu tới cuối đều nhắm nghiền mắt, ôm cô, mơ hồ nói: “Vợ à, em thơm quá! Để anh ôm thêm một lát!”

Di động của anh không ngừng réo. Không còn cách nào khác, cô đành dọa anh: “Anh còn không dậy nhận điện thoại là em nhận giúp anh đấy.”

Ai ngờ anh lười biếng “ừ” một tiếng đáp lại.

Tố Diệp đẩy anh ra: “Công ty anh cũng không lo nữa à?”

Đổi lại chỉ là một cái ôm còn chặt hơn nữa của anh.

Cuối cùng, cô lo không biết có chuyện gì gấp không, bèn nhận điện thoại hộ anh. Là Hứa Đồng từ Nam Phi gọi tới. Nghe thấy giọng cô, Hứa Đồng rất vui. Cô ấy hỏi thăm mấy câu rồi hỏi cô tổng giám đốc Niên có ở đó không.

Cúi đầu nhìn người đàn ông đang bám dính lấy mình, Tố Diệp đúng là vừa tức vừa buồn cười. Cô hắng giọng nói: “Hứa Đồng à! Anh ấy… vẫn chưa ngủ dậy.”

Hứa Đồng cũng hiểu. Cô ấy trước nay vẫn luôn giỏi giang, hiểu chuyện, bèn hàn huyên thêm mấy câu rồi cúp máy.

Tố Diệp cũng không tỏ ra ngạc nhiên về chuyện Hứa Đồng quản lý mỏ kim cương ở Nam Phi giúp anh. Một người đàn ông như anh, điện thoại công việc còn chẳng quan tâm tới việc cô nhận máy thì cô có gì để nghi ngờ.

Quấn nhau tới tận hơn chín giờ sáng, Niên Bách Ngạn mới buông tha cho cô. Sau khi mặc quần áo chỉnh tề, anh mới gọi điện sang Nam Phi. Cái dáng vẻ đứng đắn của anh khiến Tố Diệp nhớ tới bốn chữ: Mặt người dạ thú.*

*Câu này hiểu một cách hài hước theo ý Tố Diệp nên hiểu là cầm thú mặc quần áo.

Hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ lúc nãy khi anh bám rịt cô.

Một quả cầu tuyết sượt qua áo cô. Ngay sau đó lũ trẻ cười rộ lên. Tố Diệp nhìn lại, thấy Niên Bách Ngạn đang vẫy tay về phía mình.

Cô bước đến.

Bọn trẻ kéo cô cùng đi đắp người tuyết.

Bận rộn hơn một tiếng đồng hồ, một người tuyết xinh xắn đã ra đời. Bọn trẻ hân hoan trang trí cho người tuyết. Niên Bách Ngạn thì kéo cô qua một bên, khẽ ôm lấy cô từ phía sau, ngắm nhìn cảnh lũ trẻ cười đùa vui vẻ gần đó.

Anh giơ cao tay cô lên, khẽ hà hơi rồi ủ ấm cho tay cô rất nhanh.

Tố Diệp dựa vào ngực anh, nghiêng đầu nhìn anh. Nụ cười nơi đáy mắt anh dịu dàng và đầy yêu thương. Anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.

Hoa tuyết ngập trời, khẽ rơi xuống áo dạ của anh. Dáng vẻ của anh khi cúi đầu hôn cô vừa mê người vừa thâm tình.

Một giây sau, Tố Diệp cảm thấy đầu ngón tay mình hơi lạnh. Cô nhìn kỹ lại thì hóa ra là một chiếc nhẫn.

Chiếc nhẫn này được thiết kế vô cùng đẹp, được cắt mài tinh xảo, lấp lánh như ngọn lửa xanh, giống như một tia sáng bỗng thắp sáng cả vũ trụ.

“Chúc mừng sinh nhật em!” Niên Bách Ngạn thì thầm bên tai cô.

Tố Diệp kinh ngạc nhìn anh. Cô tưởng anh quên mất sinh nhật của cô rồi…

“Đây là chiếc nhẫn đầu tiên trong bộ Nhất Diệp. Anh đã đích thân xuống mỏ khai thác, đích thân phân tách mài giũa, đích thân chia cắt đánh bóng, đích thân thiết kế khảm nạm. Cũng may đã có thể tặng nó vào đúng dịp Giáng sinh này, cũng có thể tự tay đeo nó lên cho em.” Niên Bách Ngạn từ từ giơ cao tay cô lên, đặt lên môi, vừa nhìn cô vừa hôn nhẹ lên tay cô…

Đọc truyện chữ Full