TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hào Môn Kinh Mộng 3: Đừng Để Lỡ Nhau
Quyển 14 - Chương 682: Không ai sạch hơn em

Bữa tối ăn no đã đời. Khi hai người họ quay về tứ hợp viện thì đã sắp chín giờ, đầu bếp và người giúp việc đều đã nghỉ làm.

Sau khi tắm xong, Tố Diệp bắt đầu cuộn người nằm lên sofa, thoải mái ăn phô mai. Điều ngạc nhiên là hôm nay Niên Bách Ngạn không về phòng sách tiếp tục công việc, anh cũng lười biếng nằm ở sofa, một tay ôm cô, cùng cô xem mấy bộ phim lê thê mà trước giờ anh không có hứng thú.

Đây là bộ phim Hàn Quốc đầu tiên Tố Diệp theo đuổi từ sau khi về Bắc Kinh. Cô cảm thấy nhịp sống trước đây quá vồn vã. Lúc ở Tây Tạng, cô đã quen tận hưởng một nhịp điệu chậm rãi, thong thả. Bây giờ trở về, tuy rằng công việc căng thẳng, áp lực cũng lớn nhưng cô cũng muốn điều chỉnh lại bản thân, để mình được thả lỏng.

Xem phim kiểu này không được coi là một cách hay nhưng ít nhất có thể giúp đầu óc không phải hoạt động hết công suất.

Một ngày như hôm nay, cảnh tượng được cùng Niên Bách Ngạn nằm xem phim Hàn Quốc là điều cô chưa từng nghĩ tới. Trước đây cô không thích xem mấy thứ này lắm, càng không bao giờ theo dõi phim truyền hình. Còn Niên Bách Ngạn thì dù có rảnh rang cũng xem phim điện ảnh nhiều hơn. Anh là người không mấy tình cảm. Những phim điện ảnh anh xem đa phần là phim văn nghệ. Thế nên nói theo cách của Tố Diệp thì không cùng chung tư tưởng, khó có thể nói chuyện. Hai người họ rất ít khi xem phim cùng nhau.

“Diễn viên nam này bây giờ nổi tiếng lắm đấy!” Tố Diệp vừa ăn một miếng phô mai vừa nói.

Đối với diễn viên Hàn Quốc, Niên Bách Ngạn trước giờ không quan tâm. Anh vốn dĩ đã chẳng mấy chú ý tới chuyện trong làng giải trí, chỉ là cùng lắm thì lúc đầu tư vào phim điện ảnh, được nhà sản xuất giới thiệu mới biết diễn viên nổi tiếng nhất lúc đó là ai. Hơn nữa, từ sau khi An Tịnh và Bạch Băng yên ổn, Niên Bách Ngạn cũng rất ít khi nhắc tới phim ảnh hoặc chuyện đầu tư phim ảnh trước mặt Tố Diệp. Thậm chí có lúc được mời tham gia một số bữa tiệc do các đơn vị nổi tiếng tổ chức, gặp diễn viên nào đó anh cũng rất ít bộc lộ. Chỉ khi nào Tố Diệp hỏi tới phát phiền, anh mới đáp qua loa mấy câu coi như trả lời.

Hai chữ “diễn viên” đã trở thành từ cấm kỵ đối với Niên Bách Ngạn, nhất là diễn viên nữ. Trong mắt Tố Diệp, anh là một người mang “tiền án”. Khoảng thời gian bừa bãi với Bạch Băng khi trước vẫn luôn là một cái gai trong lòng Tố Diệp. Cô không nhắc tới không có nghĩa là cô đã nhổ nó đi. Cộng thêm sự xen ngang của An Tịnh lại càng khiến Tố Diệp khó chịu trong lòng.

Chẳng có người phụ nữ nào có thể rộng lượng đối với chuyện này, bao gồm cả Tố Diệp. Mà Tố Diệp rõ ràng còn là mẫu người thù vặt cũng phải báo. Có lúc cô giận lên, mắng anh cay độc đến mức anh á khẩu. Ấn tượng sâu đậm nhất là một lần anh đang bận công việc trong phòng sách. Cô cảm thấy buồn chán bèn ôm Ipad sang phòng sách chơi game. Kết quả cô chơi quá hứng thú làm ảnh hưởng tới không gian làm việc của anh. Anh chỉ khuyên cô ngoan ngoãn một chút, yên lặng một chút. Ai ngờ cô lại nói một cách quái gở: Ồ, em không phải là An Tịnh. Anh nhớ An Tịnh à? Hay là nhớ Bạch Băng của anh rồi? Cũng phải thôi! Chắc là lúc cô ta ngủ với anh, thở mạnh còn không dám. Niên Bách Ngạn! Em cho anh hay, em không phải Bạch Băng hay An Tịnh đâu!

Một câu nói làm anh câm nín ngay lập tức. Anh sợ cô nhắc lại chuyện cũ, đành liên tục xin lỗi, mặc kệ cô ầm ĩ kiểu gì cũng không dám nhắc tới hai chữ “yên tĩnh” nữa.

Thế mới nói, bụng dạ của phụ nữ rất hẹp hòi. Nhất là đắc tội với Tố Diệp. Cô luôn có rất nhiều cách khiến bạn sống không bằng chết.

Cũng vì thế, sau khi Tố Diệp nói câu ấy, Niên Bách Ngạn đành đáp đối phó một câu: “Thế ư? Anh không rõ!”

Tố Diệp dựa vào ngực anh, thả tóc ra, rất lười biếng: “Nghe nói chính vì bộ phim này mà giá bỗng chốc tăng vọt. À còn cả nữ chính nữa, nổi tiếng cực kỳ!”

Nghe câu ấy, Niên Bách Ngạn càng không dám đáp lời. Anh chỉ khẽ “ồ” một tiếng.

“Ấy, anh thấy nữ chính có xinh không?” Tố Diệp nghiêng đầu nhìn anh.

Mấu chốt tới rồi đây.

Niên Bách Ngạn có vẻ như đã chuẩn bị sẵn sàng cách đối phó thích hợp. Anh dịu giọng nói: “Không đẹp bằng em.”

Tố Diệp nghe câu ấy là sướng rơn nhưng vẫn nói: “Làm sao em đẹp bằng người ta, người ta là diễn viên mà.”

“Em thật sự đẹp hơn cô ta.” Đây quả thực là lời nói chân thành của Niên Bách Ngạn. Cánh tay đang ôm cô của anh hơi giơ lên. Từng ngón tay anh thong thả nghịch tóc mai của cô: “Em còn ăn hình hơn cô ta.”

“Thật ư?” Tố Diệp cười hì hì nhìn anh.

Niên Bách Ngạn gật đầu.

Thấy vậy, nụ cười của Tố Diệp tắt ngấm. Trái tim Niên Bách Ngạn chợt đập thịch một tiếng. Anh không nói sai gì chứ?

“Anh đầu tư nhiều bộ phim như thế mà chẳng cho em làm cameo một lần.” Tố Diệp tính sổ: “Mấy nhà đầu tư kia chỉ mong có thể vung tiền để người phụ nữ của mình được làm nữ chính đấy. Nhìn lại anh xem, cứ luôn miệng nói là em đẹp hơn mấy cô diễn viên đó. Thực tế thì nào? Anh còn chẳng có ý cho em lên hình.”

Niên Bách Ngạn dở khóc dở cười: “Chẳng có người đàn ông nào thích để người phụ nữ của mình lộ mặt ra ngoài cả.”

“Sao lại không? Rất nhiều nữ diễn viên mới xuất hiện bây giờ đều có chỗ dựa.”

Niên Bách Ngạn nhất thời nhanh nhảu: “Đó đều là đôi bên cùng có lợi. Em là vợ anh, là người phụ nữ có người muốn lấy.”

Tố Diệp nheo mắt nhìn anh: “Ý anh là quan hệ của những diễn viên nhỏ với chỗ dựa cũng giống anh và Bạch Băng?”

Niên Bách Ngạn thật sự muốn tự tát mình một cái. Anh ôm cô vào lòng: “Được rồi, được rồi! Xem tivi đi, em xem nam nữ chính lại chia tay rồi kìa.”

Tố Diệp lại nép vào lòng anh, mím môi cười. Thật ra cô chỉ định trêu anh thôi.

“Nếu bây giờ có nữ diễn viên nào chủ động gần gũi với anh, anh sẽ làm thế nào?” Cô dài giọng hỏi.

Câu hỏi này Niên Bách Ngạn không được lơ là nữa. Anh suy nghĩ rồi đáp gọn ghẽ: “Giao hết cho em xử lý!”

Tố Diệp phì cười, quay đầu vỗ nhẹ lên má anh: “Ngoan rồi đấy!”

Lúc bấy giờ Niên Bách Ngạn mới thở phào nhẹ nhõm.

“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, diện mạo của nam diễn viên này kém xa anh.” Tố Diệp hạnh phúc nói.

Niên Bách Ngạn rất thích nghe câu này. Anh cúi đầu hôn lên tóc cô.

Tố Diệp cảm thấy hơi thở của anh khiến cô ngứa ngáy, bèn cười đùa né tránh, sau đó xúc một thìa phô mai đưa tới bên miệng anh, đích thân đút cho anh. Niên Bách Ngạn há miệng đón lấy, vị phô mai nồng đậm rất ấm áp. Tố Diệp cũng tự ăn một miếng, rồi nhìn anh cười ngọt ngào.

“Trông em ăn uống kìa!” Niên Bách Ngạn yêu chiều lau khóe miệng cho cô.

“Cho anh thìa này!” Tố Diệp nói.

“Đút cho anh!”

Tố Diệp lại đút cho anh một thìa.

Niên Bách Ngạn ôm cô trong lòng. Mùi hương của người con gái không ngừng xộc vào mũi anh. Tâm tư của anh vốn dĩ đã không để ở bộ phim. Anh chỉ muốn ôm cô như thế này, ngắm cô như thế này.

Khóe môi cô dính một ít phô mai, dáng vẻ nghịch ngợm đến mê người.

Anh bất giác cúi đầu, hôn lên môi cô.

“Bách Ngạn…”

Tố Diệp cảm thấy ngưa ngứa, bèn cười khúc khích, né anh.

Anh không tiếp tục tấn công chỉ ôm chặt lấy cô. Bờ môi mơn man bên gò má bắt đầu không còn nghiêm túc.

Cả người Tố Diệp mềm nhũn, nhất thời cũng không muốn động đậy nữa.

Tới khi hành động của anh càng ngày càng bạo dạn, cô mới kháng nghị: “Đừng đùa nữa! Đang xem phim mà!”

“Em cứ xem đi!” Niên Bách Ngạn kéo đai váy ngủ của cô xuống.

“Anh đáng ghét… Ưm…”

Nụ hôn ùa tới một cách bất ngờ. Ngay sau đó, hộp phô mai trong tay cô cũng bị Niên Bách Ngạn cướp mất, đặt lên mặt bàn.

Anh mút lấy môi cô, mùi phô mai nhàn nhạt như đóa hoa hạnh phúc bung nở.

Khó khăn lắm, Tố Diệp mới lách được đầu ra, hờn dỗi nhìn anh: “Anh nói lời không giữ lời, đã hứa sẽ xem phim với em mà.”

Niên Bách Ngạn đè cô xuống, sống mũi gần như dính sát vào mặt cô. Anh cất giọng khàn khàn: “Ai còn tâm tư xem phim với em, hử?”

Dáng hình cô đập vào mắt anh.

Trong đáy mắt người đàn ông hiện rõ một dục vọng, bùng cháy như một ngọn lửa hừng hực.

Cô bị sự nhiệt tình của anh thiêu đốt, trái tim chợt bồng bềnh.

“Bách Ngạn! Anh đừng…”

Nhưng Niên Bách Ngạn vẫn cúi đầu xuống, chặn đôi môi cô lại, bàn tay bắt đầu không an phận.

Hơi thở của người đàn ông rất nặng nề, từng tầng từng lớp ùa tới.

Ý đồ mời gọi của anh quá rõ ràng, nhưng lại khiến Tố Diệp trở nên căng thẳng.

“Diệp Diệp!” Niên Bách Ngạn khẽ gọi tên cô, bờ môi nhẹ nhàng cọ vào tai cô, dịu dàng lại như đang kìm nén khát khao: “Cho anh nhé!”

Tố Diệp cảm thấy cả người như bốc cháy, nhưng trong đầu lại hiện lên hình ảnh khiến cô khiếp đảm.

Cô cố gắng không nhớ tới vậy mà nỗi đau trong ký ức vẫn còn giày vò.

“Em…” Giọng cô run rẩy, đầy bất lực: “Bách Ngạn… Em rất bẩn…”

Đây mới là nguyên nhân thật sự cô không dám để anh chạm vào mình.

Cô luôn cảm thấy cơ thể này không hoàn toàn thuộc về Niên Bách Ngạn, điều này khiến cô khó lòng chấp nhận.

Nghe được câu nói của cô, trái tim Niên Bách Ngạn đau như dao cắt. Nhưng rồi ngay sau đó, tình yêu và sự thương xót của anh còn nhiều hơn cả khi trước. Cô quan tâm tới anh như vậy. Lúc này lại còn chê mình quá bẩn.

Anh đau đớn hôn cô, dịu dàng nói: “Trong lòng anh, không ai sạch hơn em.”

Nước mắt Tố Diệp cứ thế chảy xuống.

Niên Bách Ngạn xót xa hôn đi những giọt nước mắt của cô, rồi nụ hôn của anh men dần xuống. Tố Diệp bám chặt lấy cánh tay anh, cảm nhận sức mạnh của anh, đau đớn hòa cùng hạnh phúc dâng đầy trong trái tim.

Anh không ghét bỏ cô.

Không hề…

Khi nguồn sức mạnh quen thuộc của người đàn ông tấn công cơ thể cô, cô ngẩng đầu, nghẹn ngào gọi tên anh, hết lần này tới lần khác: Bách Ngạn! Em yêu anh…

Cô yêu anh.

Câu nói này đã chẳng còn đủ để biểu đạt tình yêu của cô dành cho anh nữa.

Người đàn ông này đã hòa vào huyết mạch của cô. Anh là bầu trời của cô, là sinh mệnh của cô. Cô không thể rời xa anh, thật sự không bao giờ rời xa được nữa…

***

Vì sự hợp tác với cảnh sát, Khaki đã được giảm án nhưng vì cô ta cũng không nắm được quá nhiều tình hình thế nên một thời gian dài Tố Khải bận rộn lấy thông tin từ những kẻ khác mà không tới gặp cô ta.

Ngày Tố Khải tới, Bắc Kinh đang có một cơn mưa tuyết trắng trời. Qua tết Dương lịch, Bắc Kinh lại bận rộn và đông đúc. Thứ mọi người chờ mong tiếp theo chính là Tết Nguyên đán.

Chớp mắt đã lại một năm trôi qua.

Hình như mọi người đều bận, nhưng hình như lại chẳng có thu hoạch gì.

Khaki gầy đi nhiều, nhưng sắc mặt đã khá hơn không ít. Khoảng thời gian này, cô ta học được vô số thứ như cắm hoa, đánh cờ, thậm chí lúc rảnh rỗi còn học một số thứ tiếng hiếm người học. Thấy Tố Khải cuối cùng cũng tới, trông cô ta rất phấn khích.

“Đây quà Lan Lan mua từ Pháp cho cô, bảo tới mang tới cho cô. Cô ấy sợ cô lên cơn nghiện. Ăn loại kẹo này có thể làm dịu bớt sự khó chịu.” Tố Khải đưa cho cô ta một thứ được bọc rất đẹp.

Khaki có vẻ hơi hoảng hốt.

“Cứ cầm lấy đi. Quản giáo đã kiểm tra rồi, cô được nhận.” Tố Khải nói.

Khaki gật đầu, nhận lấy, cảm kích trong lòng: “Gửi lời cảm ơn của tôi tới cô ấy.”

Tố Khải mỉm cười nhưng nụ cười có chút cay đắng.

Khaki nhận ra, bèn hỏi với tính chất thăm dò: “Hai người định khi nào làm đám cưới?”

Nét mặt Tố Khải chợt ảm đạm hơn. Rất lâu sau anh mới miễn cưỡng nở một nụ cười: “Đợi cô ấy quay về đã.”

“Hai người… không sao chứ?”

Tố Khải lắc đầu: “Không sao!”

Khaki nhìn chăm chú Tố Khải rồi nói: “Cô ấy là một cô gái tốt. Nếu anh yêu cô ấy thì đừng dễ dàng từ bỏ. A Phong…” Cô ta ngừng lại giây lát: “À không, Tố Khải! Tuy rằng anh và em không thể thành người yêu, nhưng em vẫn mong anh được hạnh phúc. Anh là người tốt, có quyền được hạnh phúc.”

Đọc truyện chữ Full