Lúc trước Thẩm Du tiếp nhận kịch bản "Khi nào anh yêu em" đã nghiền ngẫm rất kĩ, cho nên nhân vật cùng cốt truyện xoay quanh Viên Duyệt đều tương đối hiểu biết, tự nhiên cũng đối với cô gái này sinh ra hảo cảm.
Hai lần gặp mặt trước đều thực vội vàng, tính cách bên ngoài của Viên Duyệt cũng khiến cho cô cảm thấy hơi lạ, vì vậy khi nhận được tin nhắn kia Thẩm Du liền đáp ứng rồi.
Chỗ hẹn là một nhà hàng Trung Quốc cao cấp, trang hoàng cổ kính, nhân viên đều mặc váy lụa, tóc vấn kiểu cổ cực kì tinh xảo. Nhưng kỳ thật hiện giờ có rất nhiều quán ăn đều làm theo cung cách này, nhìn nhiều cũng quen mắt.
Thẩm Du trước khi ra cửa đã bị Thẩm Tiêu bắt lại tra khảo một hồi, quả thật y như phạm nhân, bởi vì trước đó cô cũng chưa từng đơn độc hẹn ai ra ngoài bao giờ. Cuối cùng vẫn là chú Lý ra mặt xung phong đưa đón, Thẩm Tiêu mới miễn cưỡng gật đầu, cũng may bên công ty có việc đột xuất gọi đi cho nên hắn mới tạm thời buông tha.
Xe ngừng dưới nhà hàng, chú Lý hỏi "Cần chú đưa đi lên không?"
Thẩm Du lắc đầu, cười nói "Bạn cháu cũng là con gái."
"Chú ở dưới lầu chờ cháu hay sao?"
Thẩm Du vẫn lắc đầu "Bọn cháu vừa ăn vừa nói chuyện, cũng không biết phải mất bao lâu, đến lúc đó tự cháu bắt xe về là được."
"Vậy chú đi trước, khi nào tiểu thư muốn về nhớ gọi điện một tiếng, chú tới đón." Chú Lý căn dặn không ngừng, y hệt như một người cha già.
Thẩm Du lúc này mới gật gật đầu "Dạ được."
Trên đường đi, Viên Duyệt đã gửi số phòng sang cho cô, Thẩm Du vừa vào liền để cho phục vụ dẫn đường.
Không biết vì cái gì cô luôn có loại dự cảm, đợi lát nữa gặp Viên Duyệt, hẳn là sẽ nghe được tin tức gì đó động trời.
Lúc đứng gõ cửa, Thẩm Du bình ổn cảm xúc, nhẹ nhàng hít vào một hơi.
Viên Duyệt rất mau liền ra tới, ăn mặc thực nhẹ nhàng, quần jeans sơ mi trắng phối cùng một kiện áo khoác màu vàng nhạt, tóc vấn lên, thoạt nhìn thực trẻ trung năng động.
Người có ngũ quan tinh xảo quả nhiên vẫn là tương đối hấp dẫn tròng mắt, ít nhất ngay từ cái nhìn đầu tiên sẽ không khiến người ta chán ghét.
Viên Duyệt nhìn thấy Thẩm Du, lập tức lộ ra tươi cười sáng lạn, nhiệt tình mà đem cô kéo vào phòng "Mau mau ngồi vào, đồ ăn đã gọi sẵn rồi."
Thẩm Du nhướng mày, nghĩ thầm người này quả thực quá mức tự nhiên.
Cô nhìn lướt qua một bàn thức ăn, màu sắc hương vị thực phong phú, sáu mặn hai canh, đã vượt qua khẩu phần cho hai người.
"Còn ai tới nữa sao?" Thẩm Du khó hiểu hỏi.
Viên Duyệt kể từ sau khi đem cô kéo vào vẫn luôn nắm lấy cổ tay không buông, hai người chiều cao không mấy chênh lệch, đứng chung một chỗ mắt to trừng mắt nhỏ. Rất không tự nhiên.
Thẩm Du xoay người tìm vị trí ngồi xuống, thuận tiện rút tay về.
Viên Duyệt ngay sau đó liền ba chân bốn cẳng chạy đến ngồi xuống bên cạnh, vẫn kiên nhẫn nhìn Thẩm Du chằm chằm "Không ai cả, chỉ có hai chúng ta thôi, tưởng tượng sắp gặp em chị liền rất kích động. Không tự chủ được mà gọi thêm vài món, nhìn xem, có phải đều là đồ ăn em thích hay không?"
Nghe Viên Duyệt nói vậy, Thẩm Du lúc này mới nhìn lại bàn ăn một lần, quả nhiên đều là món cô thích nhất.
Thẩm Du không khỏi nhăn mày, ngẩng đầu nhìn Viên Duyệt.
Viên Duyệt trông thấy Thẩm Du dùng ánh mắt hoài nghi nhìn mình, ý cười càng thêm đậm, cũng không nói thêm gì mà chỉ duỗi tay đặt di động lên bàn, click mở màn hình, cho Thẩm Du xem một cái video.
Thẩm Du cúi đầu nhìn, chính là khúc Đôn Hoàng Tụng tối hôm đó cô múa ở dạ tiệc.
Video này không phải Thẩm Tiêu đã cho người xoá sạch rồi sao? Viên Duyệt thế nhưng còn giữ lại.
"Chị cho em xem cái này để làm gì?"
Viên Duyệt cũng không gấp gáp trả lời, chỉ hơi nheo đôi mắt như là đang nhớ lại điều gì, sau đó mới nhẹ nhàng mà đáp "Nhớ có một lần trời đổ mưa to, chị chạy đến hiện trường, muốn đi lên sân khấu biểu diễn. Bởi vì quá trơn trượt nên bị sái chân, đau đến chảy cả nước mắt nhưng chị vẫn cắn răng kiên trì, chờ sau khi múa xong, mắt cá chân đã sưng như bánh bao. Điệu nhảy lúc đó chính là Đôn Hoàng Tụng, là bài múa trước khi chị tiến vào giới giải trí thường xuyên biểu diễn."
Thẩm Du an tĩnh mà nghe, sắc mặt từ kinh ngạc chuyển sang khiếp sợ, cô ngẩng đầu, khó có thể tin mà nhìn Viên Duyệt, trong mắt lập loè quang mang.
Viên Duyệt cúi đầu ấn vào màn hình, trong video, Thẩm Du lại tiếp tục nhảy. Mỗi cái xoay tròn, mỗi lần bung dải lụa đều có vẻ phá lệ thuần thục, như là đã múa qua trăm ngàn lần. Những động tác đó vốn dĩ đã khảm sâu trong xương cốt.
Viên Duyệt có chút cảm khái "Tối đó vậy mà em lại bỏ qua màn diễn của chị, thật đáng tiếc, cũng may về sau lại thấy được video."
Thẩm Du một mặt cứng đờ, thẳng lăng lăng mà nhìn Viên Duyệt "Lần em sái chân đó chị cũng có mặt sao?"
Viên Duyệt thấy Thẩm Du vẫn gọi mình là chị vốn dĩ còn muốn cười một cái, nhưng nhất thời cảm xúc có điểm khống chế không được, lỗ mũi đau xót, cả khuôn mặt liền trở nên thực vặn vẹo. Hít hít vài cái, Viên Duyệt mới thong thả trả lời "Em lúc đó còn chạy khắp nơi tìm nước đá cho chị, quản lý Trần cứ luôn mắng em, nói em chăm sóc cho chị không tốt, như vậy sẽ chậm trễ rất nhiều công việc."
Nước mắt Thẩm Du lập tức rơi xuống, đôi môi run rẩy, chủ động duỗi tay nắm lấy đối phương, qua nửa ngày mới miễn cưỡng mở miệng "Hàn Hiểu Băng!"
Viên Duyệt điên cuồng mà gật đầu, khóc nức nở nói "Du tỷ, là em."
Nhất thời, cảm xúc của cả hai đều phá lệ kích động, nhưng lại bởi vì quá kích động nên cứ ngồi yên cả buổi cũng chưa biết nói gì, chỉ có thể mặt đối mặt, ngây ngốc mà rớt nước mắt.
Thẩm Du tâm tình vừa khó chịu lại vừa cao hứng, lúc đó xảy ra tai nạn, thân là trợ lý của cô, Hàn Hiểu Băng vẫn còn ngồi cạnh bên hứng thú bừng bừng mà thảo luận kịch bản.
Từ sau khi Hàn Hiểu Băng được điều đến làm trợ lý cho cô, hai người vẫn luôn rất hợp nhau, hơn nữa cô bé này chính là ngốc bạch ngọt điển hình, cảm tình của cô dành cho Hàn Hiểu Băng vì vậy mà càng nhiều thêm.
Làm sao cũng không thể tưởng tượng được, một hồi tai nạn xảy ra thế nhưng có thể làm cho hai người xuyên vào cùng một quyển sách.
Thẩm Du cố gắng đè nén tâm tình mà hỏi "Có phải ba tháng trước lúc Viên Duyệt bị thương, em liền xuyên đến đây?"
Viên Duyệt gật gật đầu "Lúc ấy em tỉnh lại liền phát ngốc rồi, đừng nói khi đó, hiện tại em cũng không biết chính mình mỗi ngày đang làm gì, thực choáng váng."
Nói nói, Viên Duyệt lại thở dài "Tối đó đang xem weibo thì vô tình bắt gặp video của chị, tuy rằng trang phục cùng âm nhạc không quá giống, nhưng trước kia em có nhìn thấy chị múa vài lần cho nên ấn tượng phi thường sâu sắc. Lúc đó đã muốn tìm chị rồi nhưng bị người đại diện ngăn lại, nói rằng vẫn chưa đóng xong thì không được đi."
Trông thấy vẻ mặt đưa đám của Viên Duyệt, Thẩm Du nhịn không được mà mỉm cười, tuy rằng thay đổi thân xác nhưng tính cách quả thực trăm năm vẫn vậy.
Viên Duyệt bỗng nhiên trừng lớn đôi mắt, kích động mà nói "Du tỷ, chị vì sao lại xuyên thành em gái vai ác vậy? Chẳng lẽ do có cùng tên sao? Nhưng vai ác kia trong tiểu thuyết viết đến rất doạ người, không khác gì kẻ điên! Hắn bình thường có ức hiếp chị hay không? Hay là chị dọn ra ở với em đi, em hiện tại có nhà có tiền gửi ngân hàng, có thể nuôi chị."
Thẩm Du nghe Viên Duyệt nói xong, cảm thấy rất buồn cười "Hiện tại em còn lớn hơn chị mấy tuổi, kêu Du tỷ nghe kì cục lắm. Gọi tên là được rồi."
Viên Duyệt lắc đầu "Mấy năm trời gọi mãi thành quen rồi. Em thật sự vui lắm, về sau rốt cuộc đã có chị ở đây, sống như thế nào em đều nghe theo chị hết!"
Thẩm Du:......
"Quyển sách này em cũng có xem qua mà, vì cái gì lại mờ mịt như vậy? Dựa theo cốt truyện rồi làm là được."
Viên Duyệt lắc đầu "Em phát hiện sau khi xuyên đến đây, rất nhiều tình tiết so với nguyên tác đều không đúng, tên Tư Đồ Dật kia cũng hoàn toàn không như miêu tả, cái gì khiêm khiêm quân tử, phong độ nhẹ nhàng đều là gạt người, hắn chính là tên sói háo sắc, gặp mặt liền động tay động chân."
Nói tới đây, Viên Duyệt lại tiếp lời "Không đúng không đúng, em thế nào không quan trọng, quan trọng là chị. Chị hiện tại đang ở cùng đại vai ác nha, ngẫm lại đều cảm thấy sởn tóc gáy! Chị có ổn không vậy?"
Thẩm Du thực có thể lý giải tâm tình của Viên Duyệt, mới đầu chính cô chịu đựng đủ loại lăn lộn của Thẩm Tiêu xác thực cũng rất thảm. Nhưng hơn ba tháng chung sống, sợ hãi ban đầu đã trở nên rất mỏng manh, hiện tại thỉnh thoảng Thẩm Du còn dám cùng hắn tranh luận.
"Cái này một sớm một chiều không thể kể hết, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện đi, đồ ăn đều lạnh cả rồi."
Viên Duyệt lúc này mới buông tay ra, cầm lấy đũa gắp đồ ăn cho Thẩm Du.
"Du tỷ, em bây giờ chính là rất có tiền nha, lát nữa cho chị xem số dư tài khoản, thật nhiều đồ vật trước kia em không dám mơ tưởng hiện tại đều mua được rồi! Trừ bỏ lúc diễn hay bị mắng ra, kỳ thật sống rất an nhàn. Lúc trước em còn nghĩ, mặc kệ cái gì cốt truyện, đi tìm một chỗ thanh tĩnh mua căn nhà, nhàn nhã tự tại mà sinh hoạt như vậy cũng khá tốt!"
Viên Duyệt đem đồ ăn gắp đầy cái dĩa trước mặt Thẩm Du, cười cười "Hiện tại em không rối rắm nữa, đi theo chị lăn lộn là được rồi."
Thẩm Du vô ngữ, hảo tâm mà nhắc nhở "Em hiện tại đã là minh tinh có chút tiếng, trong khi chị vẫn còn đi học, em đi theo chị lăn lộn cái gì vậy?"
Viên Duyệt:......
***
Thẩm Tiêu ngồi ở ghế tổng tài, hai chân bắt chéo, biểu tình hờ hững mà nhìn chằm chằm Đỗ Huy, di động trong tay không ngừng bị hắn phiên tới phiên lui.
"Cho nên cậu vô cùng sốt ruột mà đem tôi gọi tới, chính là để ký một cái vậy thôi?"
"......"
Ông chủ làm sao có thể trợn mắt mà đổi trắng thay đen như vậy nha, kêu hắn tới rõ ràng là có hội nghị video cần phải họp, ký tên chỉ là thuận tiện mà thôi!
Thẩm Tiêu lại rất không kiên nhẫn mà hỏi "Còn có chuyện gì nói một lần cho xong, đừng có rặn từng chút như táo bón vậy!"
"....."
Cũng may Đỗ Huy đã quen nhìn thấy Thẩm Tiêu âm dương quái khí, vô cùng bình tĩnh đáp lại "Không việc gì nữa rồi, Thẩm tổng có muốn xuống dưới lầu dùng cơm hay không?"
Thẩm Tiêu nhìn giờ trên điện thoại, lười nhác vươn vai đứng lên "Không được, bây giờ tôi phải về nhà chơi với tiểu hài tử."
Trợ lý Đỗ không hiểu ra sao, rõ ràng trong nhà ông chủ chỉ có một đứa em gái, tiểu hài tử ở đâu ra, con riêng của Thẩm tổng???
Thẩm Tiêu cũng không để ý, vừa ngâm nga vừa đi ra ngoài. Bước được vài bước hắn bỗng dưng lại nhăn mày, lấy di động ra kiểm tra định vị, Thẩm Du giờ này cư nhiên còn ở bên ngoài lêu lổng!
Thẩm Tiêu sắc mặt trầm xuống, thu hồi điện thoại, bước nhanh vào thang máy. Hắn phải đến đó đem người bắt trở về mới được, gặp ai mà lại đi lâu như vậy? Không phải nói chỉ hẹn bạn nữ ăn cơm thôi sao, không lẽ là lừa hắn, cùng tên yêu quái nào đó đi hẹn hò?
Tưởng tượng đến khả năng này, một trương soái khí mặt mày của Thẩm Tiêu lập tức liền dài ra, tự nhủ nếu là ai dám ngấp nghé em gái hắn, hắn liền giết chết kẻ đó!
Nói là làm, Thẩm Tiêu dựa theo định vị nhanh chóng lái xe đi qua. Chỗ này kỳ thực không khó tìm, là một nhà hàng hắn từng ghé đến vài lần, cũng coi như cái chỗ hẹn đứng đắn.
Thẩm Tiêu đem xe chạy vào bãi đổ, mới đặt chân xuống, chiếc xe bên cạnh cũng có người vừa đi ra.
Hai nam nhân cao lớn đứng đối mặt nhau, tức khắc liền có cảm giác đối phương thực quen mắt.
"Thẩm tổng?" Người nọ mở lời trước.
Thẩm Tiêu híp mắt đánh giá.
Sau đó nghe đối phương tươi cười tiếp lời "Tự giới thiệu một chút, tôi là Tư Đồ Dật."