Clark thở phào nhẹ nhõm không dám nói thêm nữa. Hình như hắn cũng có chút kiêng kỵ hai kẻ này, kéo Đỗ Duy tiến vào ma pháp trận, nhẹ nhàng nắm vào một cái nắm đấm cửa bằng thủy tinh bên cạnh cây cột chậm rãi xoay một chút.
Trong nháy mắt cảnh vật đã biến hóa, hai người đã ra khỏi tòa nhà.
Đây là một cái quảng trường lớn xấp xỉ hai sân bóng đá, ở chính giữa có thể thấy một tòa tháp lớn cao vút. Đỗ Duy lập tức biết đã tới bên trong ma pháp công hội rồi!
Trong lòng Đỗ Duy còn đang suy đoán về hai tên ma pháp sư cổ quái bảo vệ ma pháp trận … đột nhiên nhớ tới hai tên này ngực thậm chí còn không có huy chương! Cũng không biết bọn chúng là mấy cấp…
- Không cần suy nghĩ. Đỗ Duy các hạ.
Clark liếc mắt nhìn Đỗ Duy, trong ánh mắt có chút ý cười:
- Năm đó ta lần đầu tiên nhìn thấy lũ gia hỏa này, cũng giống ngài cảm thấy có chút mệt mỏi. Bọn chúng đều là quái vật, không thể dựa theo người bình thường để suy đoán. Các gã đó đó chính là người của ma pháp sư chấp pháp đội. Bạn đang đọc truyện được copy tại
- Ma pháp sư chấp pháp đội, tồn tại là cái dạng gì?
Mặc dù vấn đề này có chút đột ngột, bất quá Đỗ Duy làm bộ lơ đãng hỏi – dù sao tuổi của mình còn nhỏ, vẫn là tiểu hài tử, có đôi khi nói một ít chuyện không thích hợp cũng không tính là chuyện lớn. Đây cũng là một ưu thế của Đỗ Duy.
Clark trầm ngâm suy nghĩ một chút nói:
- Dù sao ngài cũng là người được vào nội bộ, cũng có một số chú ý mà ngài phải biết, bây giờ cũng nên nói cho ngài…ma pháp sư chấp pháp đội là một lực lượng bên trong đã tồn tại ngàn năm của ma pháp sư công hội, nhóm chấp pháp đội này trực tiếp nhận chỉ huy của chủ tịch. Từ ý nghĩa này có thể nói rằng bọn họ được coi như là một lực lượng phòng vệ của ma pháp công hội, cùng sự tồn tại thần thánh kỵ sĩ đoàn của thần điện cũng không khác nhau lắm… bất quá, cũng có một chút bất đồng.
Sau đó, theo giới thiệu của Clark, Đỗ Duy mới có một chút hiểu rõ về lực lượng thần bí này.
Ma pháp sư chấp pháp đội dựa theo quy định của ma pháp công hội không thể ra tay với người không phải là ma pháp sư! Lực lượng này tồn tại hoàn toàn là để tiêu diệt tà ác ma pháp sư! Trên đại lục đã từng xuất hiên rất nhiểu ma pháp sư cường đại mà tà ác.Mà sự cường đại của ma pháp sư khiến cho những người khác rất khó đối phó. Mà ma pháp sư vốn rất ít ỏi, cũng khiến cho việc dùng chính quy ma pháp sư đến đối phó tà ác ma pháp sư trở thành một việc gây tổn thất rất lớn. Tà ác ma pháp sư cường đại vốn có lực chiến đấu kinh người, nếu vì tiêu diệt một địch nhân như vậy mà tổn thất một đại ma pháp sư, loại tổn thất này đúng là không thể chịu được .
Cho nên sinh ra nhóm ma pháp sư chấp pháp đội này, không có ai biết bộ mặt thật của lực lượng này, bất quá hình như lực lượng này không ra tay với nhóm người khác. Ma pháp công hội cũng chưa từng dùng lực lượng này đi đối kháng các thế lực khác trên đại lục. Chỉ khi nào xuất hiện tà ác ma pháp sư mới khiến cho lực lượng này đi tiêu diệt.
Đáng sợ chính là nhóm chấp pháp đội này đúng là khắc tinh trời sinh của ma pháp sư! Không biết bọn họ làm thế nào mà bồi dưỡng huấn luyện ra, dường như là thiên địch của ma pháp sư! Ma pháp sư cường đại mà gặp chấp pháp đội này đều chịu thiệt. Dường như bọn họ có một loại lực lượng đặc thù khắc chế ma pháp sư!
Nghĩ lại một phen ngắn ngủi thử tinh thần lực vừa rồi, sắc mặt Đỗ Duy không khỏi trắng nhợt… thần kì lực lượng chuyên môn khắc chế ma pháp sư?
Dựa theo hệ thống nghề nghiệp trên Roland đại lục, ma pháp sư khắc chế hệ võ sĩ, mà loại quái vật này khắc chế ma pháp sư, vậy chẳng phải là vô địch sao?
Bất quá sau đó Đỗ Duy lập tức đưa ra một giả thiết: có lẽ năng lực đặc thù của bọn quái vật này chỉ có hiệu quả đối với ma pháp sư, đối với võ sĩ hoặc hệ khác có lẽ vô dụng.
Một vật khắc chế một vật. Đây là vạn vật thiên lý.
- Bí mật về loại quái vật này, ngài không nên hỏi lung tung. Chỉ cần biết một chút cấm kị và chú ý là được, không có việc gì ngàn vạn lần chớ nên trêu trọc bọn chúng.
Clark nhìn Đỗ Duy sắc mặt phức tạp, nhanh chóng nhắc nhở.
- Đương nhiên!
Đỗ Duy lập tức nghênh mặt lên, lộ ra một nụ cười ngây thơ của thiếu niên:
- Không có việc gì ta đi trêu trọc bọn quái vật này làm gì?
Clark có chút thở phào nhẹ nhỏm, mặc dù hắn dám khẳng định nụ cười ngây thơ khờ khạo của Đỗ Duy đến chín phần là giả vờ. Nhưng là chỉ cần hắn biết lợi hại không làm loạn lên là tốt rồi.
- Tháp cao này là kiến trúc đứng thứ hai của đế đô. Cao tám mươi tám thước, cũng là trung khu phòng ngự ma pháp trận của cả ma pháp công hội…bất quá trong này không cần bất cứ lực lượng phòng ngự nào…bởi vì ta nghĩ trên đời này không có bất cứ ai có thể công phá vào trong này được!
Clark mỉm cười nói:
- Bởi vì phòng thí nghiệm riêng của tất cả đại ma pháp sư trên tám cấp trong ma pháp công hội đều nằm trong tháp cao này! Trong này tổng cộng có mười tám tầng, mỗi một tầng đều thuộc về một vị đại ma pháp sư, nhất là mấy vị ở tầng trên cùng đều là chín cấp cường giả!
Đỗ Duy lập tức hiểu ý.
Ở trên tháp này là một nhóm ma pháp sư cường đại nhất trên đại lục, có ai dám chạy đến nơi này động thủ! Cho dù là quái vật cường đại như long tộc tộc trưởng, đối mặt với mười mấy đại ma pháp sư liên thủ công kích, chỉ sợ cũng phải cướp đường mà chạy!
Hai người đang nói chuyện, đột nhiên nhìn thấy cửa lớn tầng dưới cùng của tháp cao bị đẩy ra, một ông già mặc trường bào màu trắng vẻ mặt hưng phấn từ bên trong vọt ra. Người này cũng không biết bao nhiêu tuổi, trông già nua run rẩy, râu bạc kéo dài từ cằm đến phần eo, còn phí tâm kết thành hình con bướm!
Trên chiếc áo màu trắng dính đầy vết bẩn, cũng không biết bao lâu rồi không giặt.
Lão gia hỏa này đi tới, Clark ở phía xa đã thối lui vài bước, kéo Đỗ Duy ở bên cạnh, khom người thi lễ!?
Đỗ Duy tinh mắt lập tức thấy được huy chương trên quần áo lôi thôi của lão gia hỏa, cư nhiên đúng là chín cấp ma pháp sư!
Để cho Đỗ Duy kinh ngạc chính là, lão gia hỏa này hình như không thấy được hai người, lão vẻ mặt hưng phấn cùng kích động, trong tay còn kéo theo một cái cán chổi rách nát! Giống như tiểu hài tử tung tăng chạy tới, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, ngửa mặt cười to nói:
- Ha ha ha ha! Ta cuối cùng thành công rồi! Ta nghiên cứu ra rồi! Lão gia ta là thiên tài! Thiên tài!! Ha ha ha ha!!"
Một trận cuồng tiếu này mang theo đắc ý cùng hưng phấn, sau đó lão đột nhiên bứt tóc, cầm cái cán chổi trong tay ném xuống đất, xoay người tức giận nói:
- Các ngươi còn chần chừ cái gì! Mau ra đây! Chẳng lẻ để lão gia ta mời các ngươi đi ra sao!
Lão vừa dứt lời đã thấy cửa lớn tầng dưới cùng trong tháp cao hiện ra hai bóng người, đều mặc trường bào của ma pháp sư màu xám, hai người đều khoảng bốn năm mươi tuổi, đeo ma pháp huy chương đều là cấp sáu. Bất quá hai người đều là vẻ mặt lo lắng, nhìn thấy ông già râu bạc này cứ như là chuột thấy mèo, chần chần chừ chừ cũng không dám tiến lên.
Lão gia hỏa này cười ha ha, sắc mặt nhẹ đi một chút:
- Tốt lắm, đến đây đi! Ta cam đoan lần này tuyệt đối không thất bại! Ai đến thử trước, sư phụ sẽ có trọng thưởng!
Hai gã trung cấp ma pháp sư thoáng liếc mắt trao đổi, đều thấy trong mắt đối phương có một tia cổ quái. Đồng thời trong lòng thầm nghĩ: trọng thưởng? Chỉ sợ là trọng thương! Sư huynh đệ của mình có sáu người, đều bị vị sư phụ cổ quái này ra lệnh trở thành vật thí nghiệm, kết quả là sau mấy tháng, bốn người trước đều không mất chân thì mất tay. May là ma pháp trị liệu thuật đều chữa khỏi cả, bất quá bốn gia hỏa kia thấy chuyện không ổn, đều lấy cớ vết thương chưa khỏi mà chạy mất.
Bây giờ chỉ còn hai người mình, vật thí nghiệm của sư phụ, tiếp theo sẽ do hai người đến "cảm nhận"!
Hai người đồng thời liếc mắt nhìn đối phương, rất có hiểu ngầm đều lui ra sau một bước…mặc dù có trị liệu thuật cao thâm, chỉ cần không ngã chết tại chỗ, vết thương gì cũng có thể trị khỏi, nhưng dù sao thân thể là của chính mình, loại thống khổ gãy chân cụt tay này cũng không có người tự nguyện đến nhấm nháp.
Lão ma pháp sư râu bạc này thấy hai đồ đệ lui lại lập tức rõ ràng lo lắng trong lòng hai người, không khỏi giận dữ, lão già cả như vậy, khi quát lên lại vang cả phòng,tức giận nói:
- Hai tên hỗn trướng! Các ngươi hóa ra hoài nghi ý tưởng thiên tài của lão gia ta sao! Các ngươi chẳng lẽ có dũng khí hoài nghi phát minh vĩ đại này sẽ thất bại sao!
Hai người ấp úng, trong đó có một người gan dạ, cười khổ nói:
- Sư phụ, ngài không phải không biết, ta trời sinh đối với phong hệ ma pháp sư không am hiểu, ta còn sợ độ cao, vừa lên cao là choáng váng đầu, thật sự là ……"
Người còn lại cũng nhanh chóng nói:
- Sư phụ, ta vốn vụng về, đệ tử thật ra không sợ khổ sở da thịt, nhưng đối với phát minhthiên tài của sư phụ, nếu làm hỏng một chút cũng không tốt a! Huống chi, ngài ngẫm lại, hai người chúng ta cũng đã hơn năm mươi tuổi rồi, loại chuyện này …"
Lão ma pháp sư râu bạc sửng sốt một chút, nhìn thoáng qua hai đồ đệ, không khỏi có chút thở dài, lắc đầu nói:
- Ai, cũng là ta hồ đồ,hai người các ngươi cũng đã hơn năm mươi rồi, loại chuyện này đối với tuổi của các ngươi đích xác không thích hợp…ân, đáng tiếc trong tay ta không có đồ đệ còn trẻ…
Đang nói, lão đột nhiên liếc mắt nhìn thấy Đỗ Duy đang buông tay đứng bên Clark, ánh mắt không khỏi sáng lên, cười to nói:
- A! Ở đây không phải có một tiểu tử sao! Tới tới tới! Ngươi tới đây!
Nói xong cuống quýt ngoắc Đỗ Duy, trên mặt mang theo vẻ tươi cười, muốn bao nhiêu hòa ái có bấy nhiêu.
Chỉ là nhìn vẻ mặt tươi cười hiền lành của sư phụ, trong lòng hai người đồ đệ phía sau không khỏi toát ra một luồng khí lạnh, trong ánh mắt hướng về phía Đỗ Duy, hoặc nhiều hoặc ít mang theo một loại vẻ mặt thương cảm cùng thích thú khi nhìn thấy người khác gặp họa.