TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ác Ma Pháp Tắc
Chương 244: Thế cục thối nát

Đỗ Duy đương nhiên sẽ không mang theo bốn nghìn phản quân cùng với quân đội của mình chậm rãi đi tới trước lãnh địa. Suy cho cùng thì chuyện này không ít thì nhiều cũng có chút vẻ vang------Đương nhiên, Đỗ Duy cũng không trông mong là chuyện này có thể giấu giếm quá nhiều người, nhất là vị nhiếp chính vương tại đế đô kia. Đỗ Duy tin rằng tất cả mọi hành động của mình hoàng tử Thần đều biết cả. Chỉ có điều, mình phải đặt chân vào vùng đất của hổ lang, ít nhất phải có vốn đầu tư. Bốn nghìn phản quân, nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, nhưng vẫn ở trong phạm vi hoàng tử Thần có thể khoan nhượng được:Vị điện hạ này đã đem người của gia tộc Rowling giáng cấp và phân tán, mình không thể sử dụng được phần đông "tội nhân" của nhà Rowling, có thể để Đỗ Duy đường đường là một vị công tước mang hai bàn tay trắng tới Tây Bắc sao?

Lúc đặc biệt thì làm việc đặc biệt, về mặt khoan dung, tin tưởng rằng hoàng tử Thần vẫn phải có.

Nhưng dù sao chuyện này cũng không thể phô bày trên mặt bàn được, bốn nghìn người này đúng là do Đỗ Duy dùng thủ đoạn hối lộ mà chặn lấy. Nếu như mà mang theo bốn nghìn ngàn người này nghênh ngang đi thẳng đến Tây Bắc thì có chút không nể mặt mũi của nhiếp chính vương. Loại việc này trong lòng mọi người đã quá rõ rồi.

Kỵ sĩ Robert dẫn theo hai trăm ngự lâm quân, thống lĩnh bốn nghìn tên phản quân cấp tốc hành quân, không đi đường lớn, chỉ đi đường nhỏ, đi tới lãnh đia trước, nhờ có công văn mà Đỗ Duy cấp cho nên dọc theo đường đi không cần lo lắng, mà trên đường đi đều được quân thủ bị ở mỗi địa phương cung cấp lương thực.

Mà Đỗ Duy, hắn còn muốn chậm rãi mà đi. Trước khi tới lãnh lãnh địa, Đỗ Duy đã chuẩn bị làm một cuộc khảo sát đại khái thế cục của Tây Bắc. Rất nhiều việc, nghe là một chuyện nhưng từ thân mình tới tự mắt nhìn thì lại là chuyện khác..

Thủ phủ của tỉnh Norin là thành Mộc Lan, nếu như đặt trên vùng trung bộ hoặc nam bộ của đại lục phồn hoa thì cũng không thể xem là một cái thành thị lớn, với quy mô mười vạn dân thì nhiều nhất cũng chỉ có thể xem là thành thị cấp hai, nhưng tại nơi Tây Bắc này thì, đúng là chốn phồn hoa bậc nhất tỉnh Norin này.

Nơi này nằm trên con đường buôn bán của Tây Bắc, có thể tới các thành thị lớn nhất, thương đội từ nam tới, thương đội từ Tây Bắc tụ về, đều hội họp hại đây. Các loại hàng hóa hiếm lạ được chuyển tới từ cả vùng Đông Nam đại lục, còn có những thương nhân bán da hoặc gia súc từ cả vùng thảo nguyên của Tây bắc chuyển về đều dừng lại ở đây.

Xe ngựa vừa mới tới gần ngoại ô thành Mộc Lan, Đỗ Duy đã mở cửa sổ xe ra, thích thú ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ.

Vùng Tây bắc do nguyên nhân vị trí địa lí nên hàng năm đều có hai tháng gió mùa, mặc dù ngọn núi Kilimanjaro đúng là một bức tường ngăn cản tự nhiên đã chặn đứng hầu hết các trận cuồng phong, nhưng gió mùa hàng năm vẫn sẽ đến từ vùng sa mạc ở bên cạnh núi, cuốn tới tói lượng lớn cát bụi.

Gió lớn cát nhiều, đó là đặc điểm của Tây Bắc. Cho nên kiến trúc nơi này đều không quá cao. Nơi này tuyệt đối không có loại kiến trúc hơi động một tí là lầu cao mười thước hoặc nhà cao cửa rộng như ở đế đô.

Cả thành Mộc Lan, kiến trúc cao nhất đó chính là tường thành Mộc Lan, tường thành cao mười hai thước, hoàn toàn phù hợp với thể chế quân sự của đế quốc.

Chính vì phổ biến loại kiến thúc thấp bé nên khiến cho chỗ này chỉ có hơn mười vạn dân nhưng thành thị chiếm một diện tích đất không nhỏ.

Bởi vì kỵ sĩ Robert đã dẫn bốn nghìn phản quân trang bị nhẹ nhàng bí mật đi cho nên người chịu trách nhiệm đẫn kỵ binh mở đường ở phía trước lại được đổi cho vị thủ lĩnh của năm trăm ngự lâm quân vốn phụ trách hộ tống Đỗ Duy lên tây bắc. Mặc dù chỉ là năm trăm quân kỵ binh nhưng do thân phận của Ngự Lâm quân nên tất nhiên là khác.

Tại phía nam của thành Mộc Lan, nơi đây là khu chợ lớn nhất, vốn chỉ là một thị trấn bên ngòai thành, nhưng kéo dài từ nam đến bắc là nơi giao dịch của các thương đoàn lớn nhất. Khi đoàn xe của Đỗ Duy đi qua liền cảm nhận được bầu không khí sôi động nơi này.

Sau khi vượt qua đường lớn, Đỗ Duy đã nhìn thấy cái chợ cách đó không xa

Đầu người nhấp nhô, vai cọ san sát, có những kẻ mũi tẹt tóc xoăn mặc áo da trâu của dị tộc tây bắc. Còn có các thương nhân đến từ các nơi trên đế quốc, người cưỡi ngựa vội vàng dồn các gia súc thành bầy, còn có các loại cửa hàng bán các chủng loại hàng da …ồn ồn ào ào, rầm rầm rĩ rĩ.

Nhưng Đỗ Duy lại đưa mắt nhắm ngay vào túi tiền những thương nhân đó. Nguồn truyện:

-Thưa ngài, nơi này là địa điểm giao dịch lớn nhất Tây Bắc. Dân cư của thành Mộc Lan mặc dù không nhiều lắm, nhưng hàng năm thuế buôn bán thu vào lại cực kỳ khả quan. Ruộng nương ở tây bắc thật là cằn cỗi, khó sản xuất lương thực, nhất là thành Mộc Lan này, làm thủ phủ của tỉnh Norin, hàng năm thuế mua bán thu vào so với thuế nông nghiệp có thể cao hơn gấp năm lần đó!

Nói những lời này là một người trẻ tuổi có tướng mạo thanh tú ngồi trong xe ngựa bên cạnh Đỗ Duy. Người này gọi là Phillip là một trong số tám mươi học trò xuất chúng được học giả Lam Hải cử cho Đỗ Duy. Tuy đã hai mươi tám tuổi nhưng trời sinh tướng mạo thanh tú hoàn toàn giống y chang một thiếu niên, họ của hắn là Phillip. Đó là họ của một gia tôa tộc xưa trên đại lục Roland, cái họ này đã là gia tộc quyền quý nổi tiếng trên toàn đại lục cách đây một nghìn năm trước, tuy nhiên đã bị suy tàn trong chiến tranh thống nhất đại lục, tới bây giờ sự hiện hách của gia tốc đã sớm không còn còn tồn tại.

Phillip này xuất thân bình dân, là con em trong một gia đình bình dân ở thành nam đế đô, trong tám mươi học trò được học giả Lam Hải đề cử. Sau vài lần tiếp xúc ngắn ngủi, người này đã chiếm được sự coi trọng của Đỗ Duy. Ham học, chững chạc, cẩn thận, hơn nữa lại còn tháo vát, chính là một nhân tuyển tương đối có tiềm lực.

Làm cho Đỗ Duy cảm giác kính trọng hơn chính là, khi Phillip còn trẻ đã từng đi theo một thương đoàn đến tây bắc, hắn cực kỳ say mê với việc quan sát các phong thổ trên cả đại lục. Với sự cổ vũ của học giả Lam Hải, học trò của Lam Hải cực kỳ ghét việc nói xuông, thích hoạt động. Việc này lúc Phillip còn trẻ, nương thân gia nhập vào một cái thương đoàn, giữ chức là một kế toán tập sự, rồi đi hết một vòng lớn ở tây bắc.

Lúc đầu Đỗ Duy cũng không ngờ tới thế cục của tây bắc đã thối nát đến nỗi không thể xoay sở nổi, từ ngày ra khỏi thành của tội ác, hắn cảm thấy thật là hoang đường với cái kẻ mà hai mươi năm trước đưa ra điều lệnh tạm thời!

Chiến tranh đã kết thúc được hai mươi năm rồi, nhưng sao điều lệnh chiến khu thời chiến lại chưa được bãi bỏ? Làm cho khu vực của quân đội lũng đoạn tất cả đất đai lẫn tài chính và quyền lợi? Thậm chí còn thay thế cả quyền phân phối vật tư của đế quốc trung ương, còn có thể tùy ý can thiệp vào quyền lực của chính phủ địa phương?

Việc này thật sự quá hoang đường.

Như vậy chẳng phải là hình thành một bọn quân phiệt từ đầu đến cuối rồi sao? Khó trách đế quốc đối với thế cục tây bắc vẩn không can thiệp vào, Trên thực tế căn bản là vô lực can thiệp! Lão hoàng đế Augustine VI thật ngu ngốc, lại thích làm việc lớn hám công to, khiến cho hắn sau khi "thắng lợi" chiến tranh tây bắc, cơ bản là không có một đối sách hữu hiệu nào thực thi sau chiến tranh tây bắc kết thúc, mà là đem tinh lực tập trung đến Nam Dương để hắn có thể kéo dài sự huyền diệu của quyền lực bản thân!

Mà quân đoàn tây bắc, cơ hồ đã trở thành vua của khu vực tây bắc rồi! Như vậy cái tập đoàn quân sự khống chế khu vực tây bắc, như vậy tài chính thu vào có thể tự cung tự cấp, sức ảnh hưởng của đế quốc trung ương ngày càng nhỏ, thậm chí còn bài ngoại tới cực độ

Không nói đâu xa, cuộc nói chuyện đơn lẽ mà lần trước bá tước Raymond nói với Đỗ Duy, khu vực tây bắc từng có hai người lãnh chúa bị quân đoàn tây bắc đuổi ra ngoài, trong đó còn có một người mất cả tính mạng…Điều này thật quá hoa trương!

Quân chính đại quyền còn bị cướp trong tay, quân tây bắc còn sợ ai?

Sau khi hiểu rõ những việc này, Đỗ Duy lập tức tìm tới Phillip, vị đệ tử của là học trò của Lam Hải này rất hiểu rõ tình hình tây bắc, dọc trên đường đi Phillip đều ở trong xe ngựa cùng với Đỗ Duy, tự mình giới thiệu cho Đỗ Duy biết về thế cục tây bắc. Đỗ Duy càng nghe được mặt sau càng kinh hãi, trong lòng không khỏi có ít nhiều hối hận, sao không nói chuyện cùng gã Phillip này sớm một chút.

Tỉnh Norin, phủ tổng đốc được đặt tại thành Mộc Lan, đương nhiệm tổng đốc đại nhận là Bohan, tước vị là nam tước, là người phương bắc. Cái tên này cũng có chút bối cảnh, tại phương nam hắn đã từng đảm nhiệm qua chức quan tài chính, sau đó dựa vào chính tích (thành tích làm việc trong giới quan lại) mà thăng tiến. Tại đế đô hắn đã từng làm việc ở sở tài chính, không còn nghi ngờ gì, tên này quả là có chút bản lãnh, hơn nữa trung ương đế quốc đã cho hắn đến cai quản tây bắc, như vậy đã giải thích rõ rằng đế quốc trung ương đối với sự khống chế tây bắc của quân đoàn tây bắc đã bắt đầu có sự cảnh giác. Vị nam tước Bohan này được trung ương đế quốc phái tới để khôi phục quyền uy, mấy năm nay hắn làm việc coi như không tệ, nhưng cái nơi tây bắc này dù sao cũng không phải là phương nam, hắn là người quản lí tài vụ rất giỏi mà xử lý chính vụ cũng không đến nỗi nào, nhưng về mặt quân sự thì còn kém một chút, cho nên lúc đối diện với quân tây bắc, hắn vẫn không có cách nào thực hiên biện pháp cứng rắn. Quân Tây bắc lại dựa vào vào quân lệnh hai trước năm trước mà kiên quyết không nghe lời, chiếu theo điều lệnh này, quân tây bắc có quyền cai quản cả tây bắc và can thiệp vào tài chính của địa phương,

Hàng năm tài chính địa phương thu vào đều xuất một lượng ra, không phải để nộp cho sở tài chính đế quốc mà là trực tiếp giao cho quân tây bắc để trang bị quân nhu cho chiến khu. Việc tự cung tự cấp tài chính trên chỉ là việc thứ một, mặt khác việc mà làm cho cục diện này vào tình cảnh không biết làm sao là : căn cứ vào điều lệ hiện tại, trong tây bắc quân, thống soái của tây bắc quân có quyền yêu cầu, cắt cử một ít sỹ quan trong chiến khu lên làm quan lớn, có quyền quản lí chính phủ địa phương, như vậy phải gọi là "quân chính phủ", cứ như vậy thậm chí đã có không ít chính phủ địa phương bị tây bắc quân cho đi tàu bay giấy.

Đỗ Duy cau mày :

-Nói như vậy tại khu vực tây bắc này không ai có thể khống chế cái đám quân phiệt quân tây bắc này ư?

-Vẫn còn có.

Phillip suy nghĩ một hồi, hắn lựa lời rất cẩn thận, dù sao địa vị hắn bi giờ cũng chỉ là một thường dân, đang đàm đạo về những tên cầm quyền to nên không dám quá mức sâu sắc:

- Mấy năm trước khi tôi tới tây bắc đã cảm giác thấy thế cục ở đây đã thối nát đến cực điểm rồi, lúc ấy tôi thậm chí còn cảm giác được nếu như đế quốc trung ương không làm một cái gì đó thì chỉ sợ rằng chưa tới năm năm tây bắc đã trở thành quốc gia trong quốc gia rồi. Ở chỗ này công văn hành chính của đế quốc quyền uy không lớn bằng quân lệnh của tây bắc quân, đây là một việc hết sức đáng sợ. Tuy nhiên mấy năm trở lại đây điều làm cho tôi tò mò chính là cục diên khắp tây bắc lại có thể lắng xuống, như vậy không thể không nhắc đến công lao của vị tổng đốc tỉnh Norin là nam tước Bohan.

(quân phiệt: quân nhân phản động chống đối chính trị)

Đọc truyện chữ Full