TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ác Ma Pháp Tắc
Chương 262: Tuyệt sắc

Thời điểm mà xe ngựa của Đỗ Duy lao thẳng một mạch vào thành Lâu Lan, sắc trời đã tối dần đi. Thị vệ trưởng của Đỗ Duy phóng ngựa tới trước nhất để mở đường, tòa thành ở ngay trước mắt, thủ vệ bên ngoài của tòa thành thấy xe ngựa của đức ngài công tước, nào dám cản trở ? Đều tránh đường ra hết.

Cái tòa thành nhỏ này của Đỗ Duy được thi công làm cho hắn cực kỳ hài lòng. Khỏang thời gian ở kiếp trước hắn đã từng du ngoạn qua phương Tây, thăm quan những pháo đài cổ kình thời trung cổ, trong lòng vẫn có chút khao khát, lần này sau khi chính mình cầm quyền, tất nhiên là phải thõa mãn với bản thân một chút. Tòa thành này so với tòa thành ở bình nguyên Rowling kia lớn hơn vài phần, hơn nữa ở trong còn đào mấy cái giếng. Bên trong phạm vi tòa thành nhỏ này đều được đào thành khe rãnh, đễ dẫn nhập mạch nước ngầm, chuẩn bị một cái con sông hộ thành này. Như vậy, cho dù quân tây bắc hổ lang có đến cũng có vài phần năng lực tự bảo vệ mình hơn, cho dù tương lai gặp phải chiến tranh, ngoại thành rủi ro bị công phá, thì ở bên trong tòa thành này, vẫn có khả năng thủ được nửa năm tới một năm.

Bên trên sông hộ thành là một cây cầu gỗ, nằm ngay xung quanh phía sau cửa lớn của thành ngoài. Đỗ Duy dựa theo những gì mà mình thấy ở kiếp trước về phong cách xây dựng của cung điện Buckingham ở Anh quốc, trên cửa lớn có một vài binh lính toàn thân khải giáp sáng rỡ đứng thủ hộ, thấy xe ngựa Đỗ Duy gần sát, vẫn đứng thẳng người thi lễ nhưng mắt không liếc ngang, liếc dọc.

Tới bên trong tòa thành, Đỗ Duy vừa mới xuống xe ngựa, Marde đã đi ra nghênh đón, Đõ Duy chỉ hỏi hai câu, biết rõ bữa tiệc tối nay chuẩn bị tốt rồi.

Mấy ngày nay, trong thành Lâu Lan cực kỳ náo nhiệt, mọi nơi đều giăng đèn kết hoa. Ngay cả những đại đội binh lính tuần tra vẫn làm việc rất nghiêm túc, cũng đều mặc những bộ đồng phục mới, bên trong thành của công tước phủ cũng được trang trí mới lại, thời gian này vẫn còn có nhiều dân thường đi đến bên ngoài tường thành của công tước phủ, xa xa đối mặt với tòa thành lớn tiếng cầu nguyện.

Sau khi Đỗ Duy đi tới tây bắc, liên tục sáng tạo ra kỳ tích. Lương thực được mùa, làm cho cuộc sống một năm không phải lo lắng, khi thành mới thành lập lại công khai tuyên bố pháp lệnh miễn thuế, dân chúng đối với hắn cực kỳ sùng bái. Hơn nữa Ron Barton hở một chút là tự mình dẫn quân đi ra ngoài "huấn luyện", tiêu diệt không ít bọn mã tặc. Với mấy cái công lao này, đại đa số nhân dân tây bắc đều đặt Đỗ Duy ở trên đầu rồi.. Cứ như vậy người dân nơi này đối với vị công tước trẻ tuổi này cơ hồ sùng bái tới cực điểm, chỉ hy vọng đéc ngài công tước này có thể đem tây bắc trở nên yên ổn, bình an sống lâu, như vậy cuộc sống của chính mình có thể sung túc ổn định rồi.

Cho nên mấy ngày nay xuất ra tin đồn, nói rằng hai ngày nữa đức ngài công tước sẽ cử hành sinh nhật lần thứ mười lăm của mình, chính thức làm lễ trưởng thành. Sau khi tin tức này được đưa ra, cư dân đô thị của tòa thành kỳ tích gần xa đều nhốn nháo. Cả thành Lâu Lan đều ở trong không khí ngày lễ, thậm chí so với lễ tế mùa hè hàng năm còn đặc sắc hơn nhiều, mỗi khi người dân tụ tập tại chung quanh tòa đều bái lạy chúc phúc cho đức ngài công tước trẻ tuổi này.

Sinh nhật của Đỗ Duy, trong thành tất nhiên không cần phải nói đã bận nhiều ngày nay, Đỗ Duy vốn không nghĩ làm cho quá mức rình rang, thế nhưng Phillip lại góp lời với hắn, Đỗ Duy thân là người có địa vị trên cao, lo xử lí việc lớn, bản thân ý nghĩ sâu xa, hơn nữa suy cho cùng nghi thức trưởng thành cả đời chỉ làm một lần, nếu làm quá đơn giản sẽ làm đánh mất uy phong của ngài công tước.

-Cậu chủ, bữa tiệc tối nay đã chuẩn bị xong đang chờ ngài phân phó, nghe nói mọi người gia tộc Listeria xuất thân từ miền nam, tôi đã đặc biệt chuẩn bị một ít thức ăn ngon mang khẩu vị miền nam cho người ta…

Marde đang muốn cẩn thận hồi báo, bỗng nhiên phía sau liền chạy tới mấy kỵ binh, đi vào trong tòa thành liền nhảy xuống ngựa, hướng về Đỗ Duy thi lễ:

-Thưa ngài, một nhóm xe ngựa của gia tộc Listeria đã đến ngoài cửa!

Đỗ Duy gật gật đầu:

-Ồ, rốt cuộc cũng đến rồi!

Sau đó hắn không kịp vào trong thay quần áo, đành như vậy ở lại cửa nghênh đón.

Thời gian chập tối, đội nghi thức trong tòa thành thổi những âm thanh to vang, hai bên của đại môn lộ ra hai mặt cờ xí cực lớn, một mặt là màu vàng của hoa Tulip, một mặt còn lại là một bộ cờ xí của gia tộc Listeria, còn có hai đội binh lính mặc nghi trượng* xếp thành hàng tại cửa nghênh đón.

( nghi trượng : đồ mặc của quân lính để đón chính khách)

Đỗ Duy vốn không định làm cho rùm beng như vậy, suy cho cùng thì bản thân mình cũng chỉ là một thằng nhóc choai choai mà thôi. Nhưng lại nghĩ đến hai người này là em trai và em gái của hầu tước phu nhân Listeria. Nhất là em trai của hầu tước phu nhân, là con trai duy nhất của gia tộc Listeria, tương lai nhất định là người kế thừa gia tộc! Thân phận như vậy liền không thể chậm trễ được, hơn nữa chính mình cũng nhận nhiều lợi ích từ gia tộc Listeria, đương nhiên cũng phải biểu hiên một chút quan hệ thân thiện tốt đẹp.

Chỉ đáng tiếc là, lão nhân Dardanelle của gia tộc Listeria, thật không ngờ hôm nay lại không có mặt trong thành, ba ngày trước sau khi nghênh đón đám người Đỗ Duy liền dẫn người lên hành lang tây bắc để mua trâu, ngựa rồi.

Bên trong đội nghi trượng hô to, một đội bạch mã kỵ binh chậm rãi xuyên qua đại môn tiến nhập vào công tước phủ rồi đi vào tòa thành dưới, mấy tên kỵ binh này đều mặc đồng loạt ngân sắc khải giáp, tựa hồ qua tuyển chọn tỉ mỉ để lấy ra nên đều là nam tử anh tuấn tuổi còn rất trẻ. Hơn nữa trên ngực đều gắn huy chương của gia tộc Listeria, hông dưới ngựa tất cả đều thuần một màu trắng tuấn mã, toàn thân tuyết trắng, cả một tia màu hỗn tạp trên long cũng không có, trên đầu mỗi con ngựa còn cắm một cái lông chim dài màu trắng…

Đỗ Duy vừa thấy cách ăn mặc của đội kỵ binh này, liền biết ngay đây nhất định là đội thân vệ của hầu tước phu nhân trong gia tộc Listeria, bọn họ được xưng là "kỵ sĩ đoàn Bạch Vũ". Bởi vì trong gia tộc Listeria chỉ có một mình hầu tước phu nhân là có danh hiệu quý tộc, nhưng cuối cùng cũng chỉ là thân chế quý tộc, không phải thế tập. Cho nên dựa theo luật pháp đế quốc, gia tộc Listeria không thể thuê mướn tư quân, đương nhiên, mặc dù pháp luật là như thế, nhưng một gia tộc to lớn như thế này, há có thể không có lực lượng bảo vệ chính mình sao? Cho nên kỵ sĩ đoàn Bạch Vũ này đây trên danh nghĩa là lính đánh thuê dưới trướng của Listeria gia tộc.

Luật lệ đế quốc: ngoại trừ những thế tập quý tộc , không được phép thuê tư quân, nhưng pháp lệnh đế quốc cho phép những kẻ có tiền tự mình thuê mướn dong binh đoàn.

Kỳ thật mọi người đều biết, kỵ sĩ đoàn Bạch Vũ này căn bản không phài là lính đánh thuê gì cả, mà hoàn toàn là tư quân của gia tộc Listeria, nhưng chỉ là một cái danh nghĩa. Sẽ chẳng ai lấy sự loại việc này mà đắc tội với gia tộc Listeria để tìm phiền toái cả. Chỉ có điều là bị pháp lệnh của đế quốc ngăn cản, thuê lính đánh thuê không được vượt quá năm trăm người, cho nên danh sách chính thức của kỵ sĩ đoàn Bạch Vũ số người vẫn bảo trì ở con số bốn trăm chín mươi chín.

Mà Đỗ Duy đã biết, bốn trăm chín mươi chín người này, người nào cũng có chỗ kì diệu cả. Cái gọi là trên có chính sách, dưới có đối sách, pháp lệnh của đế quốc đối với loại kỵ sĩ đoàn này tương đối khoan dung. Dù sao thời đại kỵ sĩ mặc dù đã trôi qua, nhưng cũng đã từng một thời huy hoàng, điều then chốt nhất ở chỗ : Một kỵ sĩ, ngoài bản thân mình, còn cho phép có tối đa bốn người tùy tùng, những người kỵ sĩ này cho dù là phụ tá, hay là đồng bọn lúc chiến đấu, ngày thường bọn họ phụ trách lau chùi, sửa chữa vũ khí khải giáp, chăm sóc chiến mã, vừa huấn luyện kĩ xảo chiến đấu, thời điểm chiến đấu thì kỵ sĩ là thủ hạ hoặc là cùng đồng bọn giết địch…

Mà điều kỳ diệu chính là….nhân số hỗ trợ, không tính tới danh sách chính thức của kỵ sĩ đoàn trên!

Nói như vậy, kỵ sĩ đoàn bạch vũ này, mặc dù danh sách chính thức chỉ có bốn trăm chín mươi chín người, nhưng nếu dựa vào việc mỗi cá nhân kỵ sĩ có thể nhận thêm 4 người tùy tùng, nếu tính toán như vậy thì nhân số ít nhất cũng nhiều hơn hai ngàn!

Trên danh nghĩa thì chỉ có bôn trăm chín mươi chín người này, trên thực tế thì kỵ sĩ đoàn này đã vượt quá con số hai ngàn, đều là lực lượng hộ vệ tinh nhuệ của gia tộc Listeria. Gia tộc Listeria là gia tộc buôn bán, nên không có lãnh địa riêng cho mình, không giống như Đỗ Duy cần một lượng lớn quân đội để thủ bị địa phương như thế, cho nên hơn hai ngàn kỵ binh này đã đủ tự bảo vệ mình rồi.

Nhìn thấy một đội mặc ngân giáp bạch mã, kỵ sĩ tướng mạo anh tuấn, Đỗ Duy không khỏi thở dài.

Quản lí Listeria gia tộc suy cho cùng cũng là đàn bà, cả thủ hạ kỵ binh đều khiến cho xinh đẹp rực rỡ như vậy, mấy tên kỵ sĩ bạch vũ này, mặc dù tư thế rất đẹp, nhưng vô cùng theo đuổi vẻ bề ngoài. Nhìn kĩ thì, ngay cả tầm mắt của ngựa, chiều cao của kỵ sĩ trên ngựa cơ hồ cũng không lệch lắm, như vậy đều đem tinh lực của quân đội đậy ở vẻ bề ngoài, chiến đấu có thể rất mạnh sao?

Mặc dù âm thầm lắc đầu, nhưng trên khuôn mặt của Đỗ Duy cũng đã nở ra nụ cuời rồi

Tư thế xuống ngựa của đội bạch vũ kỵ sĩ này thật là chỉnh tề, sau khi cả đội đứng hai bên xếp thành hàng hai mươi người liền nhảy xuống ngựa, phía sau là vài chiếc xe ngựa đang chậm rãi chạy tới cửa, nhất là chiếc xe ngựa bằng gỗ lim thượng đẳng phía trước, kéo xe là bốn con tuấn mã thượng đẵng trắng như tuyết, những cái chuông gắn trên ngựa đồng thời vang lên kèm theo âm thanh trong trẻo.

Chiếc xe ngựa này nhìn như bình thường, kỳ thật tinh hoa đều nằm ở bên trong,Đỗ Duy nhìn ra giá cả làm ra chiếc xe ngựa này thạt sự là làm cho người ta kính ngưỡng, thùng xe hoàn toàn được làm bằng gỗ lim đen thượng đẳng

Ngay cả chiếc xe ngựa mà hoàng tử Thần tặng cho mình còn kém hơn, mà bên dưới bánh xe, còn có một bộ máy dùng tài liệu thượng hạng để chế tạo, chỉ là nhìn bên ngoài không có vẻ phô trương nhưng rất có phong cách quý phái.

Trên mặt đất sớm đã trải một tấm thảm tốt màu hồng, vị thủ lĩnh của kỵ sĩ đoàn bạch vũ kia diện mạo còn rất trẻ, hắn chậm rãi đi đến trước mặt xe ngựa, người này trên người mặc áo giáp màu bạc, xung quanh là một ít sợi tóc xoăn màu vàng, trên mặt còn có một tia cẩn thận lờ mờ, thậm chí ẩn đi ngạo khí, hắn một tay nắm chuôi kiếm bên hông, một tay mở cánh cửa xe ngựa, sau đó có chút hạ thân người mình xuống.

Sau đó là một bàn chân hết sức nhỏ nhắn thanh tú, từ trong xe ngựa bước ra, mắt cá chân kia thật là mượt mà, da thịt trắng đến nổi mơ hồ như trong suốt, một hình dáng xin xắn nhẹ nhàng bước ra từ trong xe ngựa.

Thần linh chứng giám, cô gái này, ngay cả động tác xoay người xuống xe ngựa đều gần như đạt đến cực hạn, phảng phất bên trong mỗi phần động tác, đều dẫn theo một loại khí chất đặc biệt ưu nhã và đẹp mắt…..

Thời điểm hắn ngẩng đầu lên, Đỗ Duy thấy rõ diện mạo của cô gái này, trái tim của Đỗ Duy liền đập liên hồi không thể dừng lại

Đây là khuôn mặt kiểu gì thế…..

Gái đẹp ở thế giới này Đỗ Duy đã gặp qua không ít !

Vivian thì đẹp một cách hồn nhiên đáng yêu làm cho trong lòng mỗi người đều yêu thương, nhất là một phần ngây thơ kia, liền làm cho người ta đối với cô gái trẻ này sinh ra cảm giác khó kiềm chế được, vừa muốn khi dễ nàng, vừa muốn bảo vệ tốt cho nàng cái loại xúc động này thật là phức tạp

Nữ kỵ sĩ Roline lại làm cho mọi người choáng váng bởi than hình nóng bỏng, trời ban cho nàng cái vốn liếng hữu dụng là thân hình mãnh liệt tựa như ma quỷ, hơn nữa kinh nghiệm giang hồ qua nhiều năm, càng làm cho Roline hiểu rõ việc sử dụng từng phần vẻ đẹp của mình, đem sự quyến rũ của chính mình chia ra rồi phát huy đến mức tận cùng

Còn Joanna, chính là loại mỹ nữ băng tuyết, dung mạo tươi đẹp lạnh lùng, hơn nữa vẻ mặt luôn luôn cao ngạo, khiến cho vị nữ sĩ này giống như là ánh trăng lạnh lẽo của mùa đông, như thế vừa lạnh lùng vừa trong sáng, lại đồng thời thu hút sự chăm chú của mọi người

Mọi người trong số họ, tướng mạo đơn thuần đều xuất sắc nhất, lại còn có vị Medusa nữ vương kia, bây giờ là Nicole tiểu thư, tướng mạo vị xà mỹ nữ này, gần như đã được Đỗ Duy cho rằng là tuyệt sắc nhất trên đời. Đơn leẻ dựa vào tướng mạo mà nói, nàng ấy gần như không thể chê vào đau được, đẹp đến nỗi làm cho lòng người kinh hãi, đẹp đến nỗi làm cho người ta không dám nhìn gần, đẹp đến nỗi làm cho người ta thậm chí…sợ hãi!

Nếu đơn giản nói về tướng mạo, Vivian cũng đẹp, Roline cũng đẹp mà Joanna cũng đẹp, nhưng so với Medusa thì có một chút thua kém nữa phần

Nhưng hôm nay, Đỗ Duy rốt cuộc đã thấy tướng mạo của người con gái kia, có thể nói nàng và Medusa nữ vương là những nữ nhân không phân biệt hơn kém!

Cô gái trước mắt này, có thể nhìn ra ngay là em gái của hầu tước phu nhân Listeria.

Đỗ Duy không có cách nào dùng ngôn ngữ chuẩn xác để miêu tả cụ thể tướng mạo nàng, thế nhưng nhìn thấy cô gái trước mắt, trong lòng Đỗ Duy bỗng nhiên nhớ tới một câu mà cổ nhân ở kiếp trước của mình dùng để miêu tả đánh giá hay nhất về tuyệt thế mĩ nữ.

Lấy trăng làm thần, lấy hoa làm nhan sắc, lấy băng làm thịt, lấy ngọc làm xương, lấy tuyết làm da!

Cô gái trước mặt này, thật không thể nghi ngờ gì là không ai có đủ khả năng để bình phẩm, mà trên người cô nàng còn có một chút khí tức mờ mờ làm mê hoặc lòng người, cái cổ cao lớn kia giống như loài thiên nga thật ưu nhã, mùi thơm trên cánh môi hàm chứa một tia cười nhẹ nhàng.

Nhưng mà…làm người ta khó hiểu nhất chính là, nghe nói em gái của hầu tước phu nhân Listeria năm nay vừa tròn mười sáu tuổi, mà cô gái trước mắt này , tướng mạo của nàng đẹp đến mê người, nhưng nhìn vào tướng mạo của nàng, trang phục mỏng manh, vẻ bề ngoài toát lên những tia mê hoặc người, vóc dáng thật là mê người, làm gì có cái bộ dạng nụ hoa mới nở của người con gái mười sáu tuổi?

Nhìn qua, hình dáng cô gái này khoảng trừng mười tám, mười chín tuổi

Chẵng lẽ là thị nữ của em gái hầu tước phu nhân? Nhưng mà mùi vị khí chất ưu nhã này thì làm gì có nhân vật thị nữ nào có được?

Tuy nhiên, Đỗ Duy lại thay đổi suy nghĩ, mỹ nữ trên thế giới này, đại đa số đều trưởng thành sớm, cũng chẳng có gì là kì quái.

Đỗ Duy có chút sững sờ, mọi người xung quanh ánh mắt đều tập trung vào trong, nhưng mà kỵ sĩ bạch vũ của Listeria gia tộc, thần sắc trên mặt cũng không có gì là bất ngờ cả, dường như tự mình đối với dung mạo kinh người của tiểu thư đã tạo thành thói quen. Đỗ Duy nhẹ nhàng ho khan một tiếng, lúc này mới đi qua, dùng một tiêu chuẩn lễ tiết quý tộc, khom người xuống, sau đó đưa một tay ra, phía trên xuất hiện dội cung đình lễ nghi cùng với nụ cười ưu nhã nhất :

- Tiểu thư Listeria, hoan nghênh nàng đến đây. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Vị tuyệt sắc mỹ nữ này trên mặt cười ngọt ngào, sau đó cuối thấp than người xuống một chút, đưa bàn tay nhỏ bé ra, đặt vào phía trên bàn tay Đỗ Duy. Đỗ Duy liền cảm giác bên trong bàn tay nhỏ bé này, dường như không xương mềm mại và trắng như tuyết, gần như là phản ứng bản năng, nhịn không được liền nhẹ nhàng nhéo một chút, động tác này thuần túy chỉ là một phản ứng vô ý thức, nên người bên ngoài cũng không biết chỉ có điều vị tiểu thư Listeria này nhịn không được nên đỏ mặt lên. Đôi mắt như làn nước mùa thu phảng phất phủ lên một màn hơi nước, hiện lên một tia ngượng ngùng, sắc mặt có hơi chút hồng, mí mắt lại buông xuống, không dám nhìn Đỗ Duy

Đỗ Duy nghe rõ giọng nói trong trẻo, làm dáng đưa tay của đối phương đến gần trước mặt, sau đó lễ độ hôn trên tay một cái, rồi bước về phía sau nữa bước mĩn cười nói :

-Tiểu thư trên đường vất vả rồi .

-Đức ngài công tước thật khách sáo.

Tiểu thư Listeria trên mặt đỏ ửng lùi lại phía sau, tiếng nói của nàng làm cho trong lòng Đỗ Duy không khỏi rung động. Thanh âm của cô gái này trời sinh phảng phất một chút lờ mờ giọng mũi, vừa êm ái vừa mềm dẽo, chỉ là một câu nói nhẹ như vậy, lại có thể dụ dỗ hồn phách con người đến thế, quả thật là kỳ diệu, làm cho lòng người run rẩy không thôi. Nếu như nói nhu mì quá mức, thì bao giờ cũng lộ ra một tia giả bộ, thế nhưng riêng tiểu thư Listeria mặc dù mềm mại đáng yêu đầy sức sống vô cùng, nhưng do trời sinh đã vậy, làm cho người ta không hề bất ngờ, dường như tiếng nói của cô ấy sinh ra đã như vậy, nếu như không phải như vậy, thì ngược lại không phải là cô ấy nữa rồi.

Sau đó nghe thấy nàng mỉm cười nói :

-Thưa ngài công tước, tôi trên đường đã nghe qua, người dân trên tỉnh Desa đồn đại cùng với truyền thuyết bên trong không giống nhau , có thể thấy rõ ràng chiến tích của đúc ngài công tước tại tây bắc này. Đức ngài tuổi còn trẻ, sau này tương lai rộng lớn mênh mông, thật làm cho trong lòng mỗi người sinh kính sợ đó.

Dừng một chút, nàng hình như nhớ tới cái gì đó, trên mặt xuất hiện một nụ cười nhè nhẹ :

-Ôii, em trai và em gái của ta, trên đường đi mệt mỏi, ngày hôm qua vẫn còn một chút khí lạnh, lúc này gặp nhau sợ rằng không thể xuống xe làm lễ với ngài được, xin ngài đừng trách .

Đỗ Duy vốn không để ý, bỗng nhiên nghe được một câu cuối cùng "em trai và em gái của ta", không khỏi không ngẩn người ra một cái?

Người này không phải là Listeria tiểu thư sao?

Đọc truyện chữ Full