TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ác Ma Pháp Tắc
Chương 356: Khoai núi bỏng tay (tiếp)

Ngược lại hắn không sợ tên rồng đen này một chút nào. Với thực lực bây giờ của mình, lưu lại tên kia cũng không phải vấn đề khó giải quyết gì cả. Hơn nữa …… trong hầm ngầm ở dưới chân tòa thành còn có một Gandalf mũ xanh.

Cái lão già kia đang nhìn long tộc thấy ngứa mắt đấy! Trước tiên bởi vì không vừa mắt, thuận tiện làm thịt một tên vương tử rồng, nếu làm cho lão này phát hiện rồng đen tới chơi, quá nửa sẽ thuận tay làm thịt một tên. Nguồn: http://

Nhưng mà ngược lại Đỗ Duy cũng không muốn giết con rồng ngốc này. Nhất là …… sau khi lại biết được tội dân xâm lấn……

Vẫn nên cho long tộc lưu lại một chút lực lượng nhỏ chứ. Dù sao, đến từng này tuổi rồi mà vẫn làm một con chó trông cửa, cũng thật sự khó tìm đó.

Hiện tại xem ra, phiền phức của mấy tên vương tử này đã tạm thời được giải quyết rồi. Mặc dù Đỗ Duy không sợ vương tử long tộc nào cả, nhưng mà dù sao loại quái vật này tới chơi vẫn còn rất phiền toái. Hơn nữa, so với Đại vương tử phong nhã, nhị vương tử kiêu ngạo ….. xem ra, vị tam vương tử này dường như không phải một người cao quý. Đối mặt một kẻ địch thực lực lớn mạnh có lẽ không cần sợ, nhưng mà đối mặt một người thực lực lớn mạnh, hơn nữa kẻ địch có nhân phẩm rất kém cỏi, cái đó thì rất phiền toái đấy.

Với thực lực của Đỗ Duy, hắn không sợ bất cứ vương tử của long tộc đến khiêu chiến trước mặt. Nhưng mà nếu ngấm ngầm chơi xấu sau lưng thì rất mệt đấy.

Bây giờ sao, giải quyết phiền phức rồi, dường như trong cuộc sống sau này, Đỗ Duy có thể thoải mái một chút.

Đỗ Duy bắt đầu tập trung tinh thần để lo lắng về vấn đề của hành lang Tây Bắc.

Làm sao canh gác một hẻm núi rộng mười dặm, dài mấy chục dặm……

Mà sau đó lại có một việc tìm tới Đỗ Duy.

Phiền toái lần này đến từ đế đô!

Nguyên nhân là chuyện trước kia vị đầu sói vàng kia mang quân lẻn vào tỉnh Desa, đế đô tức giận. Hoàng Tử Thần cho dù dù có ẩn nhẫn đi nữa thì đối mặt với loại hành vi "ngang nhiên chà đạp chủ quyền lãnh thổ" này cũng chẳng thể nhẫn nại.

Cho dù Đỗ Duy biết rõ, bây giờ đế quốc căn bản chưa chuẩn bị đánh một cuộc chiến tranh toàn diện. Trong vài năm tới, hoàng tử Thần cũng quá nửa là sẽ tập trung sự chú ý vào phương diện tích góp lực lượng và vấn đề ổn định nội bộ, đối với người thảo nguyên, tạm thời vẫn còn lấy sách lược lấy an ủi làm chính…..

Nhưng mà việc này, Đế quốc lại không thể bảo trì sự im lặng. Nếu không thì, ít nhất đối với sự uy nghiêm của đế quốc cũng là một vấn đề khó xử lý.

Cho dù là vì mặt mũi, cũng phải tỏ ra một chút cứng rắn thích hợp.

Vương đình trên thảo nguyên dường như cũng tồn tại thái độ dàn xếp ổn thỏa. Trên thảo nguyên đã phái sứ giả đi đế đô.

Nghe nói vì chuyện này, bộ chỉ huy quân đội trung ương đế quốc trải qua tranh cãi xích mích mấy ngày rồi, mấy lão già quân đội trung ương đập nát mấy cái mặt bàn, đập vỡ hơn mười cái chén trà, thậm chí còn có một đám tướng quân trẻ tuổi viết thư máu cho Nhiếp chính vương xin chiến…..

Mà đàm phán cùng người thảo nguyên lại chưa đạt đến một kết quả tốt.

Hai bên đều đang cãi vã.

Người thảo nguyên không muốn đánh, đế quốc càng không muốn đánh. Thế là, vốn ban đầu như sắp đánh nhau lại biến thành phun nước bọt với nhau.

Chuyện này từ lúc bắt đầu đến bây giờ đã trôi qua một tháng rồi. Nhưng mà trên bàn đàm phán đế đô vẫn còn bị ở vào tình trạng vô cùng nóng ruột.

Ừm, hoặc là, chuẩn xác mà nói, công tác lớn nhất mỗi ngày của quan chức ngoại giao đế quốc cùng sứ giả thảo nguyên chính là khổ sở tiết ra càng nhiều nước bọt, sau đó tại trên bàn đàm phán phun về phía đối phương.

Đương nhiên, vì phối hợp đàm phán, quân đội trung ương cũng làm một ít thay đổi mang tính tượng trưng. Ví dụ như quân đoàn cận vệ của vương thành làm một cuộc thao diễn quân sự quy mô nhỏ, hơn nữa phát ra một bản công văn tượng trưng, yêu cầu quân đoàn Tây Bắc tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đâu…….

Mà Đỗ Duy lại biết, giá trị của loại công văn này so với *** chó cao hơn không được bao nhiêu.

Quân Tây Bắc tiến vào chuẩn bị chiến đấu? Đùa cái quái gì thế! Nhiều năm qua như vậy quân Tây Bắc hầu như vẫn ở vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu!

Hơn nữa, một khi đấu võ, sẽ động viên quân đội xuất phát, vô số tiền lương phải vận chuyển đi Tây Bắc….. vận chuyển cho ai? Vận chuyển cho quân Tây Bắc sao? Cho quân Tây Bắc bổ sung tiền lương vật tư à? Hoàng tử Thần sẽ không làm cái việc thiếu suy nghĩ này!

Đỗ Duy có thể khẳng định một chút là: khi chưa giải xong quyết quân đoàn Tây Bắc , hoàng tử Thần sẽ không khai chiến với người thảo nguyên. Đây là điểm mấu chốt.

Vì vậy bàn đàm phán sẽ thành nơi để các chính khách biểu diễn. Phái chủ chiến gấp rút diễn thuyết cùng xin chiến, phái phản chiến gấp rút thống kê con số dự tính tiêu hao cho chiến tranh – nhưng thật ra bọn họ thật sự dùng không ít thời gian, nghe nói tìm ra một phần kết quả thống kê làm cho người ta nhìn đã không kìm được trong lòng nguội lạnh! Với phần kết quả này xem ra, nếu một khi đế quốc khai chiến, chỉ sợ sẽ khiến cho thực lực quốc gia lùi lại một trăm năm …….

Nhưng mà thổi phồng như vậy thì vẫn hết sức được hưởng ứng ở Đế Đô.

Dù sao đế quốc hòa bình lâu lắm rồi, từ trên xuống dưới, có một bộ phận tướng đã hài lòng với hòa bình, đối với chiến tranh có một loại chán ghét bản năng hoặc là trong lòng sợ hãi.

Trong đế đô, Zach "bé" phụ trách quản lý làm ăn tại đế đô của Đỗ Duy, đem tất cả tin tức đều không ngừng cuồn cuộn truyền tới Tây Bắc. Lúc mới đầu, Đỗ Duy còn có một chút cười trên nỗi đau của người khác.

Bây giờ hoàng tử Thần nhất định rất đau đầu đây. Phía dưới, phái diều hâu và phái bồ câu làm cho không ngừng đau đầu, trên thực tế làm hoàng đế, bây giờ Hoàng tử Thần nhất định bị làm cho cực kì chán nản.

Nhưng mà rất nhanh… phiền toái đau đầu này đã rơi xuống đầu Đỗ Duy rồi!

Chuẩn xác mà nói, tám mươi ngày sau khi phát sinh chiến đấu tại thành Gilear, một vị sứ giả đặc biệt của đế đô đi tới phủ công tước thành Lâu Lan tỉnh Desa.

Vị sứ giả đặc biệt này dẫn một đội ngự lâm quân hoàng gia, cưỡi một chiếc xe ngựa lộng lẫy, phía trên xe ngựa lộng lẫy cắm một cờ hoa gai màu vàng, hơn nữa mang đến một cái quyền trượng tượng trưng cho quyền uy của đế quốc……. thêm nữa…….

Một phần mệnh lệnh ủy nhiệm tự tay Hoàng Tử Thần viết.

Bây giờ chỉ thị riêng cho công tước Tulip đế quốc Roland, học giả cung đình, ma pháp sư cung đình , chiêm tinh thuật sư cung đình, ủy viên ma pháp Học viện Roland đế quốc, ủy viên ma pháp học hội, giữ chức tổng đốc tỉnh Desa, ngài Đỗ Duy Rudolf, làm ủy viên quốc hội đặc biệt của đế quốc! Xử lý chuyện lúc này giữa đế quốc cùng triều đình thảo nguyên, tất cả công việc tiếp xúc ngoại giao lần này cũng trao cho toàn quyền trách nhiệm! Mong ngài công tước không phụ sự ủy thác quan trọng, phát huy danh tiếng đế quốc, duy trì uy nghiêm của lá cờ bụi hoa gai!

-(Kí tên) hoàng đế Augustine VI đế quốc Roland, nhiếp chính vương đế quốc Thần. Lệnh này trao vào ngày 16 tháng 8 năm 961, lập tức có hiệu lực!

Mang đến phần thư ủy nhiệm do chính tay Hoàng tử Thần viết này không phải người lạ, cũng là một vị mà Đỗ Duy đã quen biết đã lâu rồi!

Bá tước Billia nhìn thấy sắc mặt khó coi của Đỗ Duy, khẽ cười nói:

-Ngài công tước, xem ra điện hạ Thần thật sự vô cùng tín nhiệm đối với ngài nhỉ. Sự việc lớn của quốc gia như thế cũng ủy thác toàn quyền cho ngài rồi! Bây giờ chúng ta là chiến hay hòa với người thảo nguyên là dựa vào một suy nghĩ của ngài trong lúc này đó.

Đỗ Duy đang trợn mắt há hốc mồm cầm phần thư ủy nhiệm này, thật sự là cảm giác được lúc này đầu phồng to gấp hai lần.

Ngươi! Hoàng tử Thần được lắm, lại có thể đem khoai lang nóng bỏng tay này ném cho ta rồi…….

Cố kìm nén không xé rách phần thư ủy nhiệm này, hoặc là kích động chửi ầm lên, Đỗ Duy cười rất miễn cưỡng, thu hồi thứ này, sau đó thân mật lôi kéo tay của bá tước Billia đi vào phòng sách của mình.

Sau khi đóng cửa phòng, Đỗ Duy nhìn vị bá tước này đang cười mỉm, thở dài:

-Ngài bá tước Billia, ta nhớ rõ ngài luôn luôn là không tham gia chính sự, lần này làm sao do ngài tự mình đi vào Tây Bắc vậy?

- Là ý của Thần điện hạ, do trong việc làm ăn của dòng họ chúng tôi có quan hệ cùng người trên thảo nguyên, đối với tình hình thảo nguyên cũng có phần hiểu rõ, cho nên ủy thác tôi đi tới Tây Bắc. Lần này ngài công tước đàm phán cùng người thảo nguyên, tôi sẽ tạo điều kiện trợ giúp cho ngài.

-Ha ha…..

Đỗ Duy cười vài tiếng:

-Nói như vậy, ta là chính sứ, ngài là phó sứ rồi.

Bá tước Billia xoa xoa mồ hôi trên trán, cũng là vẻ mặt cười khổ:

-Không phải như vậy đâu…… tôi hiền lành như vậy cũng bị bắt phái đi làm phần việc khổ sở này ư. Ngài công tước, ngài là người được tin tưởng nhất trong lòng Thần điện hạ, chuyện lần này, tôi chỉ là để ngài sai phái, đối với tất cả quyết định của ngài, nhất định tuân theo mà làm theo.

Hừ! Muốn chạy trốn trách nhiệm sao……. Trong lòng Đỗ Duy thử một chút người kia. Lập tức trầm giọng nói:

-Được rồi, bây giờ không phải thời điểm kêu đau đầu. Nếu Nhiếp chính vương phái ngài đến đây, vậy hẳn là ngài ấy có nói mang cho ta cái gì không?

Vẻ mặt Billia rùng mình, lập tức thở dài, thấp giọng nói:

-Lúc ta tới, Thần điện hạ chỉ để cho ta mang đến cho ngài một câu!

-Ồ? Điện hạ nói cái gì?

Vẻ mặt bá tước Billia bỗng nhiên cổ quái, sau đó cười khổ, nói ra một câu ngắn gọn.

-Điện hạ nói: "ngươi tự mình xử lý đi".

Lần này Đỗ Duy rốt cuộc không nhẫn nại rồi, hắn không nhịn được chửi một câu:

-FUCK!!!!!!

Đọc truyện chữ Full