TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ác Ma Pháp Tắc
Chương 437: Ta Rất Già Sao? (P1)

Người đại diện lớn nhất của Quang Minh nữ thần chí cao vô thượng tại nhân gian, thần phó được công nhận là tiếp cận thần linh nhất, giáo hoàng của quang minh thần điện St.Paolo XVI. Biểu tình lúc này nhìn như một ông già bình thường, đôi mắt mờ đục không một tia thần quang, đang chật vật ngồi trên đất ngơ ngác nhìn về phương bắc, trong miệng lẩm bẩm mấy chữ một tên điên:

- Đến rồi ! Quả nhiên là đến rồi!

Đỗ Duy cũng nhìn ra thật sâu trong mắt ông già này đang ẩn dấu một tia sợ hãi. "Trận động đất này…Phương bắc?"

Trong lòng Đỗ Duy chớp qua một tia bất an, nhưng hắn lại không thể nắm bắt được rõ ràng là ý gì vì sự tập trung của hắn lập tức bị phân tán. Bạch Hà Sầu cùng giáo hòang đánh đến lưỡng bại câu thương. Một cánh tay của giáo hoàng gần như tàn phế, trên khuôn mặt già nua của giáo hòang vừa hư nhược lẫn bất lực. Còn trong mũi miệng Bạch Hà Sầu cũng chảy máu, tuy không giống ói máu trầm trọng như giáo hòang nhưng thương thế cũng chỉ nặng chứ không nhẹ hơn giáo hòang. Đỗ Duy chợt nhớ trong lữ điếm của tiểu trấn, Bạch Hà Sầu từng thẳng thắn nói với Rodriguez, tuy lão đã lĩnh ngộ được lực lượng thánh cấp có tầng cấp cao hơn, đại biểu là chiêu "hư không trảm" phá giải "pháp tắc trong tranh". Nhưng chiêu số cường đại như vậy bằng vào cơ thể lão đang sử dụng một cơ thể mượn tạm, thêm vào linh hồn lão không cách nào đạt đến trạng thái dung hợp hòan hảo cho nên lão không cách nào thi triển được nhiều lần. Mỗi khi thi triển một lần phải hao tổn sức lực rất lớn. Còn giáo hòang hiện tại ngay cả đứng cũng không đứng nổi.

Trong lòng Đỗ Duy nảy ra một ý định rất dụ hoặc… "Chẳng lẽ thật sự là lượng bại câu thương? Vậy hiện tại chẳng phải là bản thân…" Hắn chậm rãi từ dưới đất bò dậy, sau cơn động đất lúc nãy tuy dưới chân còn chút run rẩy nhưng bây giờ đôi mắt hắn láo liên nhìn nhìn Bạch Hà Sầu rồi lại nhìn nhìn giáo hòang với trái tim hưng phấn đập thình thịch.

Bạch Hà Sầu cũng đang đánh giá Đỗ Duy, khi ánh mắt hai người tiếp xúc, người mở miệng trước lại không phải Đỗ Duy mà là Bạch Hà Sầu :

-Mi không phải đang tưởng rằng mình cuối cùng đã có cơ hội trốn chạy sao? _ Trong ngữ điệu Bạch Hà Sầu mang chút cười nhạo.

Đỗ Duy cũng không phủ nhận mà thành thật gật đầu:

- Bạch tiên sinh, Bạch lão đại! Giữa chúng ta vốn không phải là bạn tốt gì. Ta bị ngài bắt, hiện đang có cơ hội này nếu ta còn không chạy chẳng lẽ đợi cho ngài bắt về Đại Tuyết sơn à ?

Bạch Hà Sầu cười cười:

-Ngươi nói không sai nếu ngươi muốn trốn vậy hiện tại đúng là cơ hội tốtnhất rồi."

Hai người nhìn nhau,đều như cười, Đỗ Duy hướng về Bạch Hà Sầu khom thấp người hành lễ rồi trầm giọng nói:

-Bạch tiên sinh, ta bị ngài bắt tới đây tuy mang tính cưỡng chế nhưng ngài dọc đường đối với ta cũng rất lịch sự, không làm nhục ta chút nào. Ta trong lòng đối với ngài cũng rất là kính phục. Ngoài ra… cũng cám ơn ngài đã dạy ta bộ thể thuật. Hôm nay chia tay ở đây cũng không biết phải đến lúc nào mới có thể gặp lại.

Nói xong hắn gật gật đầu với Bạch Hà Sầu, muốn rời đi. Vừa đi được hai bước, lại nghe phía sau truyền đến âm thanh già nua của giáo hòang:

- Công tước Hoa Tulip xin dừng bước !

Đỗ Duy xoay người lại nhìn giáo hòang, giọng điệu của hắn đối với giáo hòang lại không được nhẹ nhàng cho lắm:

- Oh, bệ hạ tôn kính! Người lại có gì cần dặn dò sao?

Đỗ Duy cười không được lễ phép lắm, hắn đối với tên già này thật sự không có hảo cảm gì!

Thứ nhất, trong lúc lão cùng Bạch Hà Sầu tinh thần lực xung kích, mém chút nữa là tiện tay giết luôn hắn không, một chút nương tay. Ngược lại Bạch Hà Sầu lại cứu một mạng của hắn.Thứ hai, tên già này mở miệng là muốn đem lãnh địa của hắn tặng cho người khác, đối với chủ nhân chính hiệu sờ sờ ở đây không thèm nhìn một cái. Đối với việc quá giới hạn như vậy thật sư làm cho Đỗ Duy vô cùng tức giận.

-Công tước Hoa Tulip, người không thể đi!

Paolo XVI cố dùng sức ho khan hai tiếng rồi dùng âm thanh khàn khàn nói:

-Ta nhờ ngài làm dùm một việc!

Đỗ Duy căng da đầu, cười khổ nói:

- Ngươi…Ngươi không phải là muốn ta…. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Giáo hòang hít sâu một hơi, lão xem ra thương thế đúng là không nhẹ, lúc hô hấp phổi như là thùng khí bị thủng lỗ, cố gắng trầm giọng nói từng chữ một:

- Công tước hoa tulip, ta nhờ người lập tức giết hắn!

Đỗ Duy lùi sau một bước liên tục lắc đầu:

- Giết hắn? Giết vu vương Đại Tuyết Sơn ? Rất xin lỗi giáo hòang tôn kính, ta không thể làm được!

Giáo hòang miễn cưỡng cố dùng sức lấy kim trượng muốn đứng dậy, đáng tiếc lão thử hai lần mà không thành công, chỉ có thể bất lực than:

- Thuật dự ngôn lớn kia không phải là lực lượng nhân gian nên có! Ta lấy nó làm chỗ dựa tưởng rằng nhờ vào chủ bài này, Vu vương cũng chắc không chống nổi. Không nghĩ cảnh giới của Vu vương đã cường đại đến mức này, ngay cả lực lượng không phải của con người cũng có thể chống cự. Nhưng mà…hôm nay Vu vương không chịu đáp ứng yêu cầu của ta. Vậy ta tuyệt đối không thể để hắn rời đi mà trở về được !

Đỗ Duy vẫn lắc đầu:

- Giáo hòang bệ hạ, rất xin lỗi ta vẫn không thể nghe mệnh lệnh của ngài. Ngài tuy là giáo hòang, là tồn tại chí cao trong lòng ngàn vạn tín đồ trên đại lục nhưng đáng tiếc ta…lại không phải tín đồ! Ta chưa từng nhận tẩy lễ của Thần điện! Đối với ngài, ta có thể tôn kính nhưng không cần phải nghe lệnh. Hơn nữa…

Ngữ điệu Đỗ Duy dần dần nghiêm nghị lên:

- Bệ hạ tôn kính ngài lúc nãy ý đồ cùng Vu vương Đại Tuyết Sơn giao dịch, theo ta thấy thật là đã nghịch phản pháp điển đế quốc! Dù ngài là giáo hòang nhưng cũng không có quyền lực này, việc này nghiêm khắc mà nói đã được xem như là phản quốc rồi! Ta không phải tín đồ nhưng lại là quý tộc đế quốc!

Giáo tông cười khổ một tiếng:

- Công tước Hoa Tulip, ngài không hiểu…! Đại lục Roland sắp phải hứng chịu cục diện ngàn năm nay chưa từng có! Nếu vu vương bệ hạ chịu đồng ý đều kiện mười năm không vào đại lục Roland thì ta tin lời hứa của Vu vương nên sẽ không làm khó hắn. Nhưng mà Vu vương bệ hạ không bằng lòng, vậy...

Trong lòng Đỗ Duy thật không nhẫn tâm giết Bạch Hà Sầu. Tuy lập trường mọi người xem như là kẻ địch nhưng đối với nhân vật cô ngạo thiên tài tuyệt đỉnh này thì trong lòng hắn thật sự không có nhiều hận ý, ngược lại hảo cảm lại nhiều hơn một ít. Hắn lập tức ngắt lời nói:

- Thưa giáo hòang tôn kính, cho dù sau này đế quốc cùng thảo nguyên thành địch vậy trấn giữ phương bắc, ngăn cản sự xâm nhập của người thảo nguyên cũng là chuyện khổ não của công tước ta đây tại hành tỉnh Desa. Ngài tuy là chủ Thần điện nhưng ngoài chuyện giáo vụ ngài vụ trách ngoài ra thì những chuyện khác không phiền đến ngài phải đau đầu đến. Cho dù có một ngày Vu vương dẫn quân đông chinh thì đứng mũi chịu sào cũng là Đỗ Duy ta đến cản lão!

Trên mặt giáo hòang tràn đầy thất vọng, dùng lực lắc đầu thở dài nói:

- Ngươi không hiểu! Ngươi không hiểu! _ Sau đó ông ta thấp giọng nói_Công tước hoa tulip, ta thật sự không còn sức tiếp tục nói chuyện lớn tiếng. Ngươi qua đây ta nói cho ngươi nghe!

Trong lòng Đỗ Duy máy động, từ từ đến gần mấy bước. Bạch Hà Sầu ngồi một bên chỉ cười lạnh không thôi. Đỗ Duy đi đến còn cách giáo hòang khoảng mười bước liền dừng lại nhìn giáo hòang nói:

- Được rồi, giáo hòang ngài có chuyện gì thì nói đi! Nói thật, ta đối với ngài không quá an tâm. Hôm nay ta đã nghe được không ít thứ không nên biết, ta sợ ngài sẽ giết người diệt khẩu !

Giáo hòang cố sức sặc sụa, trên áo lão đã đầy vết máu, thở dốc một hồi rồi đưa mắt lên nhìn Đỗ Duy, miễn cưỡng cười một tiếng:

-Công tước hoa tulip ngươi có biết trận động đất mạnh lúc nãy là chuyện xảy ra gì không?

Đọc truyện chữ Full