Vốn là sau cơn hồng thủy ma thú lui đi, quân đoàn trưởng Rostock lập tức kêu gọi một đội cảm tử liều chết tiến vào trong rừng rậm Đóng Băng thám thính tin tức. Lúc đó, một trăm binh sĩ tinh nhuệ được kêu gọi đều ôm quyết tâm cảm tử đi vào trong rừng rậm. Mệnh lệnh của tướng quân Rostock lúc tiễn biệt họ là: "Có thể đi bao xa thì cứ đi!"
Ai nấy đều biết, nếu không có ma pháp sư cùng võ giả thực lực từ trung cấp trở lên mà đi vào trong rừng rậm Đóng Băng thì chỉ thuần túy là một loại hành vi tự sát. Trong rừng rậm Đóng Băng, khắp nơi đều là ma thú, ban ngày cũng như đêm tối đều phải phòng bị đám khát máu trong bóng tối. Nhưng may mắn là đội cảm tử này đi một mạch vào trong rừng rậm, hướng về phía Bắc, trên suốt đoạn đường đi đừng nói là ma thú mà ngay cả một cái bóng cũng không nhìn thấy! Đám ma thú đó sau khi lui vào trong rừng rậm, chỉ một đêm dường như đã toàn bộ biến mất hoặc chui xuống lòng đất!!
Việc đi bình an suốt lộ trình khiến nhóm binh sĩ vốn tưởng là đi nộp mạng này, gần như xem hành trình mạo hiểm này là đi du lịch! Thật sự là quá yên tĩnh! Suốt đường đi chỉ có một binh sĩ không cẩn thận bị thương ở chân, ngoài chuyện này ra họ không gặp phải chút nguy hiểm nào. Rất nhanh họ đã đến được Đại Viên hồ được xưng là "Giới hạn của mạo hiểm giả"! Kẻ ngốc cũng đều biết Đại Viên hồ là không thể xuyên qua, nhưng vì mệnh lệnh của tướng quân Rostock là "Có thể đi được bao xa thì đi", thêm vào mấy ngày trước yên tĩnh lạ thường như vậy. Đám binh sĩ quyết chí vòng qua Đại Viên hồ tiếp tục lên bắc.
Rất nhanh mấy ngày sau họ đi đến rìa phía bắc của rừng rậm Đóng Băng. Khi đi đến rìa bắc, đám binh sĩ này cứ ngỡ mình đang nằm mơ. Ngàn năm qua, đây là nơi mà vô số kỵ sĩ, võ sĩ, ma pháp sư cường đại đều không thể đi qua. Vô số cao thủ cường giả đều không cách nào xuyên qua "dải đất nguy hiểm" này. Vậy mà lại để cho một nhóm binh sĩ bình thường hoàn thành một cách nhẹ nhàng như thế!!! Hơn nữa, còn là không có thương vong!
Phía bắc rừng rậm là một mảng băng nguyên bằng phẳng nhìn không thấy bờ bến, vào lúc này chỉ huy của nhóm binh lính này đưa ra một quyết định: Tiếp tục hướng về phía Bắc! Nhưng để cho cẩn thận, vị chỉ huy này đã đưa ra một quyết định thông minh: Chia ra một nửa người ở lại, một nửa còn lại tiếp tục hướng về phía Bắc. Kết quả, quyết định này đã cứu lấy mạng của năm mươi binh sĩ, giúp họ tránh khỏi kết cục toàn quân bị diệt.
Ngay dưới sự chứng kiến của năm mươi binh sĩ còn lại, năm mươi binh sĩ kia vừa đi vào băng nguyên. Khi còn trong tầm mắt, độ khỏang vài trăm thước, bầu trời vốn yên bình đột nhiên xuất hiện gió giật và lốc xoáy cực lớn. Cuồng phong thổi cho nhóm binh lính trên băng nguyên đến nghiêng ngã. Lúc này nếu có Đỗ Duy ở đây, nhất định sẽ nói với họ, đừng có hành động chống cự nào, lập tức quay lại! Đáng tiếc, đám binh sĩ đi vào băng nguyên này lại đưa ra một lựa chọn rất là sai lầm. Họ lấy ra một cái ma pháp quyển trục cấp thấp do một vị ma pháp sư trong quân đoàn đã tặng cho vào lúc xuất phát, đây là một cái ma pháp nhỏ có thuộc tính phòng ngự. Chính là cái ma pháp này đã lấy mạng của họ!
Ma pháp quyển trục nho nhỏ này sau khi phóng thích ra, lập tức phát ra một màn ánh sáng nhu hòa ngăn cản gió lớn xung quanh. Nhưng còn chưa đợi cho đám binh sĩ này hoan hô thì trong nháy mắt….
Trong nháy mắt, ngay dưới sự chứng kiến của đám binh lính ở lại bên bờ rừng rậm, gió lớn trên bầu trời như bị ánh sáng của ma pháp nho nhỏ này đột nhiên dẫn phát, trở nên cuồng bạo thêm gấp mười lần!! Một cái lốc xoáy cực lớn kèm theo vô số đao gió mà ngay cả mắt thường cũng có thể nhìn thấy, cứ như là máy xay thịt gào thét giáng xuống. Ma pháp phòng ngự nho nhỏ đó, chớp mắt liền bị phá hủy! Chỉ trong một nhịp thở, năm mươi binh lính ở trên băng nguyên tòan bộ bị vô số những lưỡi đao gió chém thành từng mảnh vụn!
Dưới mắt của mọi người ở lại, cuồng phong gào thét giáng xuống, sau đó mang theo một màn sương máu, sau khi nhìn lại lần nữa thì chỉ còn lại xác vụn đầy mặt đất! Cảnh tượng này thật sự quá hãi hùng. Những người ở lại phải trải qua một hồi lâu mới tỉnh táo lại được. Đội trưởng dẫn đầu nhóm còn lại xem như có chút kiến thức, lập tức liền nhận ra: "Nơi này nhất định là có ma pháp trận lợi hại tồn tại!". Nếu đã như vậy, họ không dám phái thêm người đi nộp mạng nữa, chỉ có thể một mạch lui về.
Ai có thể nghĩ tới trong rừng rậm Đóng Băng một mạch đi ra rồi đi vào mà cũng không gặp bất kì nguy hiểm nào, nhưng ra khỏi rừng rậm Đóng Băng lại đột nhiên tổn thất hết một nửa người.
Rất nhanh, năm mươi binh lính may mắn sống sót trở về liền đem toàn bộ sự việc vừa trải qua trình báo cho quân đoàn trưởng Rostock. Lập tức đích thân tướng quân Rostock viết một bức quân tình khẩn cấp, đem việc này truyền đạt đến đế đô. Lúc trước vì chuyện ma thú xông phá, quân bộ đã dùng tốc độ nhanh nhất phái người lên phương Bắc, ở trong đại bản doanh của Bạo Phong quân đoàn thiết lập một ma pháp trận chuyên dụng. Ma pháp trận này giúp cho quân tình được trực tiếp truyền đạt đến đế đô với tốc độ nhanh nhất. Không thể phủ nhận rằng, từ khi thành lập học viện ma pháp đế quốc tới nay, quân đội đã được hỗ trợ rất nhiều từ sức mạnh của ma pháp.
" Rừng rậm Đóng Băng không có ma thú…. Phía bắc là một mảng băng nguyên…. Còn có ma pháp trận tự nhiên cực lớn không cách nào đi qua….." Thần hoàng tử sau khi đọc bức quân tình này, suy tư tỉ mỉ một hồi.
Có thể nói chính vì quân tình này mà Thần hoàng tử đã hạ quyết tâm! Chỉ vì lúc trước giáo hòang đến thăm, trong nội dung nói chuyện cùng hắn, giáo hòang từng nói qua về chuyện ma pháp trận thiên nhiên cực lớn ở phương bắc rừng rậm Đóng Băng. Nguồn truyện:
"Đây là do Nữ thần vĩ đại ban cho nhân loại chúng ta một đạo phòng tuyến cuối cùng…."_ Nguyên văn lúc đó của giáo hòang.
Mà từ quân tình của Bạo Phong quân đoàn, xem ra sự việc này là có thật! Như vậy giáo hòang không có nói dối! Tai nạn quả nhiên bắt đầu rồi.
- Bịch!!
Thần hoàng tử đấm mạnh lên bàn, vị quân chủ trẻ tuổi này sắc mặt âm trầm, giữa tay hắn xuất hiện một luồng hỏa diễm đốt bức quân tình ấy thành tro bụi. Các trọng thần trong đế đô vốn kinh ngạc đối với việc gặp mặt lần này giữa Nhiếp Chính vương và giáo hòang, nay đang vừa mới uống trà buổi chiều thì lại bất ngờ nhận được mệnh lệnh của Nhiếp Chính vương điện hạ do sứ giả hoàng cung mang đến: "Lập tức vào hoàng cung nghị sự!"
Lão thừa tướng Rabosil, tài chính đại thần Maldini, còn có Camille Ciro sắp rời chức thống lĩnh cục trị an cùng với bá tướng Billia… Mười mấy nhân vật quyền quý, tay nắm quyền lực trọng đại của đế quốc vào đến hoàng cung. Điều khiến cho họ kinh ngạc là hội nghị lần này lại không họp bàn ở phòng làm việc của Nhiếp Chính vương như thường lệ hay trong sảnh nhỏ để bí mật hội nghị.
Cung đình thị giả phụ trách nghênh tiếp dẫn đường cho các trọng thần này đi đến đại điện "Thánh-Hoa bụi gai-Huy hoàng" ở trong hoàng cung.
Đại điện này là điện có diện tích lớn nhất trong cả hoàng cung, là một nơi cổ xưa trong lịch sử khoảng hơn chín trăm sáu mươi năm của đế quốc. Chính trong đại điện này, khai quốc hoàng đế đã đứng trước hàng trăm tướng quân tinh nhuệ của mình tuyên bố thiết lập đế quốc Roland. Hai trăm năm trước, khi hoàng triều Augustine hưng thịnh cũng đã cử hành lễ đăng ngôi ở đây. Mấy chục năm trước, chiến tranh Tây Bắc và lần đầu tiên viễn chinh Nam Dương cũng được Augustine VI trước mặt đám đông đứng ở đây tuyên bố "Chiến tranh lệnh".
Có thể nói, nơi đây đối với đế quốc Roland là một nơi có ý nghĩa trọng đại..
"Xem ra là đã xảy ra chuyện lớn gì rồi!"_ Mỗi trọng thần khi được dẫn đến nơi này, trong lòng đều đồng thời có ý nghĩ như thế. Khi họ đi vào đại điện, hai hàng võ sĩ giáp vàng đứng nghiêm tại đại điện, Nhiếp Chính vương ngồi phía trên cao, sắc mặt âm trầm càng thêm khẳng định dự đoán trong lòng bọn họ. Quả nhiên, sau khi mười mấy nhân vật nắm trong tay quyền lực của đế quốc đều đã ngồi xuống. Nhiếp Chính vương của đế quốc, Thần hoàng tử mở miệng nói:
- Hôm nay mời mọi người tới đây là muốn tuyên bố một quyết định của ta!
Nhiếp Chính vương đứng dậy, ánh mắt lạnh lẽo từ từ quét qua toàn trường, trầm trọng gọi:
- Thừa tướng đế quốc tạm thay quân vụ đại thần, Rabosil!
Lão thừa tướng lập tức vội bước lên mấy bước, nhẹ nhàng khom người.
- Ban bố hoàng lệnh Hoa bụi gai…
Giọng nói Thần hoàng tử trầm thấp, từng chữ chậm rãi vang vọng trong đại điện:
- … Mở rộng thêm hai mươi vạn quân, tiêu chuẩn một đế quốc quân đoàn chủ chiến. Thừa tướng Rabosil nhận lệnh tạm thay quân vụ đại thần. Thống lĩnh cục trị an đế đô- Nam tước Camille Ciro, phong thêm quân hàm tướng quân cấp ba của đế quốc. Tài chính đại thần Maldini phong làm tài chính tổng quản. Bốn chiến khu lớn của đế quốc cùng lúc tiến hành chiêu quân dự bị trong vòng một năm…Không, nửa năm! Trong vòng nửa năm, ta muốn nhìn thấy một quân đoàn chủ chiến mới của đế quốc!
Thân thể Rabosil run lên, nhìn sắc mặt Nhiếp Chính vương, lão muốn nói rồi lại cân nhắc mà ngậm miệng lại - " Chuyện gì vậy? Mấy ngày trước không phải là vừa mới đưa ra quyết định đối với chuyện phương Bắc xong rồi mà. Chỉ là điều động quân lực phương Nam thôi mà? Sao giờ đột nhiên lại quyết định mở rộng quân đội?"
" Trời ạ, đây là cả một quân đoàn chủ chiến!!" - Thân thể tài chính đại thần run lên, trên khuôn mặt già của lão, da mặt đã nhăn lại thành một đống. Lão cắn răng đi lên phía trước lớn tiếng nói:
- Điện hạ, thần phản đối!!
Ánh mắt âm trầm của Nhiếp Chính vương quét qua lão, ý muốn hỏi: "Lý do?"
- Không có tiền!
Tài chính đại thần ngạnh kháng lại ánh mắt của Nhiếp Chính vương, lão già này cảm thấy hôm nay khí thế của vị điện hạ này đặc biệt uy nghiêm khiếp người.
- Hừm!
Thần hoàng tử lạnh lùng ra quyết định:
- Maldini truyền lệnh, bắt đầu từ hôm nay, tám tỉnh phương Nam ngoại trừ hai tỉnh bị tuyết nạn ra, còn có bốn tỉnh Đông Nam, bốn tỉnh phương Bắc, ba tỉnh Tây Bắc, tiền thuế nhất loạt tăng gấp đôi!!