TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ác Ma Pháp Tắc
Chương 561: Đỗ Duy cầu nguyện

Jojo vốn còn định móc máy vài câu, nhưng nhìn bộ dạng của Đỗ Duy thì lại mềm lòng xuống, vội vã sán lại đỡ lấy Đỗ Duy:

- Anh …. Anh sao rồi?

Đỗ Duy nôn ọe cả nửa ngày, thực sự không nôn ra được thứ gì, bực quá gạt phăng tay Jojo ra sau đó lần tìm trong ngực một lúc, lấy trong túi trữ tồn ma pháp ra một ít quần áo sạch với khăn bông.

Dù gì thì nước mang theo trong túi đựng ma pháp của Đỗ Duy cũng không nhiều, còn phải lưu lại để uống nên hai người tuy rất muốn lau rửa bùn đất đầy mình nhưng lúc ấy lại không thể dùng, chỉ có thể lấy khăn lau qua loa một chút, dùng nước sạch súc miệng rửa mặt mũi tai cho sạch sẽ sau đó ai nấy thay một bộ quần áo sạch.

Đỗ Duy thay quần áo sạch xong, tuy chưa tắm rửa, trên người vẫn còn nhiều vết nhem nhuốc nhưng được thay quần áo vẫn thấy thoải mái hơn nhiều, lại nhìn Jojo đỏ mặt đứng đó không động đậy, Đỗ Duy nghĩ ngợi rồi cười ha ha:

- A, ta suýt nữa thì quên cô là con gái ….., ừm, ta xoay người đi không nhìn cô, cô cứ việc thay đồ.

Jojo tức giận đáp:

- Thế này, thế này làm sao được!

Đỗ Duy chau mày:

- Thế thì cũng hết cách rồi. Chỗ này bé tí, cô bảo ta tránh đi đâu? Ta nói này Jo đại tiểu thư, cô mau mau thay đồ đi, vả lại, … trong lòng ta từ trước đến nay đều coi cô như con trai mà.

Câu "coi cô như con trai" cuối cùng – giọng điệu này thật đắc tội to với Jojo rồi. Sắc mặt Jo đại tiểu thư sầm xuống, giận dữ nói:

- Anh nói gì cơ?

Đỗ Duy thở dài, cũng không tranh cãi với cô:

- Hai chũng ta đang trong vây hãm, cô đừng có kén cá chọn canh nữa đi. Bây giờ không còn cách nào khác, nếu như cô không chịu … hay là cô cứ tiếp tục mặc bộ quần áo hôi thối đó.

Jojo lúc này mới nguôi giận, hết cách cô nàng đành ra lệnh cho Đỗ Duy quay người đi.

Đỗ Duy quay lưng lại với Jojo, nghe thấy tiếng thay đồ sột soạt, bỗng dưng không biết tại sao lại nhớ đến lúc mình cõng Jojo khi nãy ở ngoài, cảm giác lâng lâng khi Jojo áp ngực lên lưng mình, trong lòng cũng không biết là tư vị gì nữa khiến hắn bất giác tâm hồn treo ngược cành cây. Đang nghĩ đến xuất thần thì đột nhiên tỉnh lại, giơ tay véo nhẹ mình một cái mắng thầm: lúc nào rồi mà còn khởi sắc tâm.

Jojo miễn cưỡng thay y phục, chỉ có điều bộ quần áo này là đồ con trai lấy ra từ nhẫn trữ vật của Đỗ Duy, cô nàng mặc vào không khỏi hơi quá cỡ, cộng thêm quần áo bẩn bên trong đã cởi ra --- đến cả đồ lót cũng cởi rồi, lúc này mặc một cái áo bào rộng thùng thình như vậy khó tránh trong lòng thấp thỏm. Chợt thấy Đỗ Duy thự nhéo mình một cái thì tò mò hỏi:

- Ý? Anh làm cái gì đấy?

Đỗ Duy đỏ mặt, may mà mặt hắn vẫn còn vết bùn đen nên không bị Jojo nhìn ra, ấp úng:

- Ta … ta đập muỗi.

Jojo tức tối vặn:

- Trong nước làm gì có muỗi … á!

Mới nói đến đây cô nàng chợt tỉnh ngộ ra. Nguồn truyện:

Hai người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, nhất thời không ai nói gì cả.

Qua một lúc lâu, Jojo mím chặt môi nói nhỏ:

- Ê … Đỗ Duy.

- Ừm.

Giọng Đỗ Duy cũng đã trở lại bình tĩnh.

- Chúng ta …. Chũng ta chẳng lẽ phải ở đây đợi một tháng sao?

Khi Jojo nói lời này, tuy trong lòng có chút căng thẳng nhưng sâu trong nội tâm ngược lại không biết vì sao lại thấp thoáng chút chờ mong.

Tuy rằng nơi này xú khí xung thiên, vừa tối vừa ẩm, chỗ ở lại chật chội không có ngày đêm …. Nhưng nếu như có thể ở một mình với hắn trong một tháng … thế thì ….

Thế thì cũng rất tốt.

Thế nhưng câu trả lời của Đỗ Duy lại không chút thương xót cho trái tim thiếu nữ, hắn ha ha cười đáp:

- Làm sao thế được!! Ở cái chốn này một tháng ư? Chỉ sợ cả hai chúng ta đều chết ngắc! Trong nhẫn trữ vật và túi đựng đồ ma pháp ta mang theo, thức ăn và nước cũng không nhiều. Chỉ đủ cho hai người dùng hai ngày, nếu tiết kiệm chút cùng lắm kiên trì đến ngày thứ tư thứ năm mà thôi. Chúng ta cũng không cần ở đây lâu quá. Nếu như kế hoạch của ta thành công, ba ngày là đủ rồi!

- Ba ngày?

- Đúng. Nếu tất cả thuận lợi, thật sự có thể gạt được gã Lạc Tuyết đó, ba ngày sau chúng ta có thể đường hoàng đi lên rồi!

Trong không gian chật chội, mượn ánh sáng yếu ớt Jojo nhìn sang ánh mắt đắc ý của Đỗ Duy, nhất thời cũng gạt hết những hụt hãng trong lòng sang một bên. Dù sao hai người thoát hiểm mới là vấn đề quan trọng nhất. Jojo bất giác hỏi:

- Tại sao lại là ba ngày? Tôi hiện giờ cũng không hiểu, cho dù anh có làm ra nhiều thủy tinh tím như vậy để mê hoặc Lạc Tuyết nhưng hắn vẫn có thể di động tức thời trong cự li dài, với hắn mà nói chẳng qua chỉ là thuấn di tám lần mà thôi! Sợ rằng bây giờ hắn đã tìm đến khu rừng này rồi, thậm chí …. Nói không chừng đang đứng ngay ngoài đầm lầy ấy chứ! Tám cái tinh linh ma pháp ấn kí, dù vận khí hắn không tốt, đến cái cuối cùng mới tìm đến đây, thế thì cũng chẳng mất bao lâu.

Đỗ Duy hăng hắc cười:

- Vi diệu chính là ở chỗ này!

Nụ cười của hắn vừa giảo hoạt vừa âm hiểm, nhìn Jojo hỏi ngược lại:

- Nếu như cô là tên Pê đê chết tiệt đó, khi cô đi theo tinh linh ma pháp ấn kí tìm đến, kết quả phát hiện ra cảm ứng được tám cái ấn kí, suy nghĩ đầu tiên của cô là gì?

Jojo nghiêm túc nghĩ ngợi, thật thà đáp:

- Nếu là tôi, quá nửa tôi sẽ nghĩ: chẳng lẽ đối phương đã phá giải được ma pháp của mình? Lại có thể phân ấn kí thành tám cái!

- Đúng, không tồi! Cứ để hắn tưởng rằng ta đã phá giải được ma pháp ấn kí của hắn! Nhưng trên thực tế ta chỉ có thể chia ra chứ không có cách nào loại trừ hẳn được! Điểm này Lạc Tuyết hắn không biết, hắn sẽ nghi ngờ độ tin cậy của cái ma pháp ấn kí này, thấy rằng lợi dụng ma pháp ấn kí phán đoán hướng đi của chúng ta đã không còn có thể dựa dẫm hoàn toàn nữa!

Jojo gật đầu:

- Có lý.

- Không chỉ có thế!

Đỗ Duy kéo Jojo ngồi xuống, bởi không gian quá nhỏ nên hai người chỉ đành ngồi sát vào nhau. Jojo tựa hồ có chút căng thẳng nhưng may mà Đỗ Duy không nhận thấy, tiếp tục nói:

- Còn có điểm thứ hai ….. ta lại hỏi cô, Jojo, giả như cô là tên Pê đê chết tiệt đó, sau khi cô phát hiện ra tám cái ấn kí, vẫn tiếp tục thuận theo ấn kí đi tìm …. Dù gì cô cũng chỉ thuấn di thêm tám lần mà thôi, nhưng lần thứ nhất, thứ hai cô phát hiện ra đi theo ma pháp ấn kí tìm thấy không phải thỏ thì là sói hoang hay chim sẻ ….nếu một lần thì đã đành nhưng ba bốn lần liên tiếp, lúc ấy cô sẽ nghĩ gì?

Jojo trầm ngâm một lúc, chậm rãi nói:

- Ừm … thế thì tôi có lẽ sẽ cảm thấy: nếu anh đã phá giải được ma pháp ấn kí của tôi thì chỉ sợ cho dù có đi tìm theo các ấn kí còn lại cũng vô dụng … nói không chừng cả tám cái đều là chim bay thú chạy gì đó! Tiếp tục đi theo các ma pháp ấn kí cũng không có ý nghĩa gì nữa. Còn mục tiêu thực sự là anh có khi đã sớm trừ bỏ ma pháp ấn kí lén chạy thật xa rồi!

- Không sai.

Đỗ Duy thở dài:

- Ông đây đánh không lại ngươi nên chỉ đành chơi âm chiêu với ngươi thôi.

Nhưng tiếp đó Jojo lại hỏi:

- Nhưng mà những điều này đều xây dựng trên giả thiết tên pê đê chết thiệt đó tìm thấy lũ thỏ cáo chim sẻ kia trước, mất lòng tin với ma pháp ấn kí rồi mới bỏ cuộc … nhưng nếu hắn rất may cái đầu tiên tìm được là anh thì sao? Không đi tìm những cái khác trước mà vừa khéo lại chạy đến cái một phần tám là anh đây thì thế nào?

Đỗ Duy cười khan hai tiếng:

- Cái này thì …. Liều theo cảm tính thôi! Cơ hội một phần tám, ta không tin Lạc Tuyết hắn lại ăn may đến thế, bao nhiêu sói thỏ đều mang theo ma pháp ấn kí, Lạc Tuyết hắn cái đầu tiên chạy đến là ta? Nếu thực sự trùng hợp như vậy ông đây cũng chỉ biết nhận xui thôi!

Jojo ngây người trừng mắt nhìn Đỗ Duy cả nửa ngàu mới miễn cưỡng nói được mấy chữ:

- Liều …. Liều theo cảm tính sao?! Anh lại còn đặt hết hi vọng vào cảm tính?

Đỗ Duy có vẻ cũng rất bất lực, dang tay:

- Trên thế gian này làm gì có kế sách nào thập toàn thập mĩ. Bị bức đến nước này ta cũng chỉ có thể phóng tay làm liều thôi.

Jojo bị Đỗ Duy làm cho tắc họng, sau đó thở dài:

- Vậy … chúng ta phải cầu xin nữ thân phù hộ rồi.

- Không sai không sai, phải xin nữ thần phù hộ.

Đỗ Duy lập tức lầm rầm khấn bái:

- Nữ thần ơi nữ thần, tuy ông đây thường xuyên mắng ngươi sau lưng là con điếm, còn luôn bất kính với ngươi nhưng nói thế nào đi nữa ông đây cũng là nhân loại! Ngươi là thần của loài người, lần này thế nào cũng không thể chạy đi giúp cái thằng tinh linh pê đê đó chứ? Hơn nữa bây giờ nói thế nào ta cũng đeo cái mác đại giáo chủ danh dự, cũng coi như một tiểu đệ dưới tay ngươi, ngươi không phù hộ ta thì phù hộ ai?

Những câu khấn nhẩm loạn cào cào này chỉ sợ là không tiền khoáng hậu từ khi đại lục Roland xuất hiện đến nay. May mà kiểu cầu nguyện này quang minh nữ thần không nghe thấy, chứ nếu không khi nghe những lời đại nghịch bất đạo thế này chắc chắn sẽ giáng thiên lôi đánh chết cái tên thiếu niên đáng ghét dám báng bổ thần linh kia.

Đọc truyện chữ Full