TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ác Ma Pháp Tắc
Chương 568: Đánh lén ban đêm (1)

Đám lính đánh thuê ở bên toàn bộ đã bị kinh động, từ lâu đã có người đến kéo hắn ra. Tiếp đó liền nghe thấy một tiếng huýt sáo, trong bóng tối âm thanh hồn hậu của Toya vang lên:

- Nhấc khiên lên, tất cả mọi người cảnh giới! Không được hoảng! Trước tiên hãy tập trung lại đã!

Người trong thương đội đều đã quen xông pha nam bắc, khi hạ trại ở ốc đảo nhỏ bé này ai nấy đều rất nghiêm cẩn, đã tập trung hết hơn trăm con ngựa lạc đà, la, còn có hơn trăm cái rương lớn thành một cụm hình thành nên một vòng phòng ngự vững chãi, cho dù có gặp phải tập kích cũng sẽ không bị kẻ địch xông vào.

Lúc này tiếng vó ngựa đằng xa mới vang lên, chắc đó là những kẻ đánh lén. Mới đầu còn là tiếng ngựa phi thong thả lén lút lại gần, đến khi gần rồi liền bắt đầu xông tới. Đám mã tặc trong sa mạc đích xác rất mạnh mẽ, từ xa một hàng đuốc sáng bừng lên trong đêm. Đỗ Duy nhìn thấy rõ ràng ở bên ngoài, phía đông và phía bắc cùng lúc có hai đội mã tặc phi ngựa tới vây quanh thương đội rồi nhanh chóng chạy quanh một vòng, bởi vì nhìn rõ đối phương hạ trại rất hợp lí nên không xông liều mà chạy quanh doanh địa trước.

Ngay sau đó liền nghe thấy tiếng quát nghiêm lệ của Toya vang lên:

- Các anh em hãy nhấc khiên lên! Những người khác nấp hết ra phía sau cho ta!!!

Tiếng nói của hắn vừa dứt đã nghe uỳnh một tiếng, tiếng động từ bên ngoài truyền vào, trong không khí vang lên tiếng vun vút xé gió, đối phương quả nhiên đang bắn tên. Một làn mưa tên bắn tới, lập tức nghe thấy tiếng kêu thảm thiết vang lên trong doanh địa. Tuy đám lính đánh thuê đều đã nhấc khiên lên một cách bài bản nhưng vẫn còn vài thương nhân nấp sau những cái rương không may bị thương. Hai đội mã tặc thấy đánh không thành, hai đội đã hợp làm một, sau hai lần phóng tên liên tiếp lại hò nhau rút lui. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Tiếng vó ngựa dồn dập, thương đội trong trận doanh ai ấy biến sắc, đến cả Toya sắc mặt cũng rất khó coi, bởi vì từ tiếng vó ngựa xem ra đối phương ít nhất có trên năm trăm người! Năm trăm tên mã tặc hung hãn, trong sa mạc đã có thể coi như không ít. Thế mà bên mình cả thương đội có tổng cộng không đến ba trăm người, biết đánh nhau chỉ có Toya cũng đám thủ hạ khoảng năm mươi gã lính đánh thuê, ngoài ra đám thanh niên mạnh khỏe trong thương đội tuy cũng không yếu nhưng vẫn chỉ là người bình thường, gặp phải đám mã tặc hung hãn đó quá nửa là không làm nên trò trống gì.

Lúc này những người trong thương đội ai nấy mặt mũi trắng xanh, dưới ánh đuốc lập lòe của bọn mã tặc bên ngoài người nào người nấy mặt cắt không còn giọt máu.

- Quỷ tha ma bắt! Đúng là ra ngõ gặp gái! Chẳng qua chỉ là một thương đội, sao lại dẫn đến một đám mã tặc lớn thế này chứ! – Toya mắng một câu.

Đám mã tặc thấy đối phương đã có chuẩn bị, ngựa, lạc đà và rương hòm xung quanh quây thành một vòng, vòng bảo hộ này người của mình không cách nào lợi dụng sức ngựa xông vào, sau hai đợt phóng tên lại lui ra xa, trong bóng đêm nghe thấy tiếng gào rú dương oai của mấy trăm tên mã tặc.

Toya nhanh chóng xông lên phía trước, phóng mắt nhìn ra chỉ thấy đối phương đèn đuốc lập lòe, mấy trăm tên mã tặc ngồi trên lưng ngựa giơ cao mã đao, ánh đao loang loáng khiến người ta hoa mắt.

- Người trong kia nghe đây! Mau dẹp đống rương hòm ra! Thủ lĩnh của chúng ta nói rồi, giao hết hàng hóa tiền bạc sẽ tha cho các ngươi được sống!!

Tiếng hét vang lên trong đám mã tặc, liền đó phía bên này Toya đã bước ra từ sau đám rương hòm, trên trán hắn lấm tấm mồ hôi, cao giọng quát:

- Bên ngoài là người ở đâu đấy? Ta là Toya của Cáo Sa Mạc! Xin các hạ báo tên!

Phía xa truyền đến một âm thanh khinh khỉnh, tiếng nói đó cực kì chói tai, có kẻ cười lớn nói:

- Toya? Thì ra là người của dong binh đoàn Cáo Sa Mạc các ngươi! Hừ, ngoan ngoãn nghe lời ra đây, chúng ta chỉ cần tiền chứ không cần mạng của các ngươi!

Toya trấn tĩnh lại lớn tiếng đáp:

- Các ngươi là người của Xích Xà sao? Cáo Sa Mạc chúng ta có chút giao tình với ngài Sa Lang thủ lĩnh Xích Xà các ngươi đấy!

"Xích Xà" trong miệng Toya chính là đoàn mã tặc lớn nhất khu vực phụ cận, mà gã Sa Lang kia chính là thủ lĩnh của đám mã tặc này. Hai ngày gần đây mọi người luôn cảnh giác chính là vì bọn Xích Xà đó, ai ngờ ghét của nào trời trao của nấy, không ngờ vẫn gặp phải lũ khốn đó. Toya vốn định nói chuyện khách sáo với đối phương, dù sao thì những kẻ làm công việc hộ vệ này không thể chỉ đơn thuần dựa vào sức vóc đi giết chóc dọc đường được. Vào nam ra bắc, không thể đi đến đâu cũng dựa vào đánh đánh giết giết, nếu không cứ đánh giết mãi thì làm gì còn ai không bị tử thương? Dong binh đoàn có lớn đến đâu đi nữa, nếu như chỉ biết chém giết thì e rằng không đến nửa năm đã chết sạch mất rồi. Mã tặc cũng như vậy.

Cái nghề này phần lớn đều dùng một ít quy luật ngầm. Nếu gặp chuyện mọi người trước tiên hãy nói chuyện khách sáo đã, nếu có thể thương lượng được thì giao nộp luôn chút phí bảo kê, sau đó ai đi đường nấy. Vài binh đoàn lính đánh thuê có danh vọng cao thì chỉ cần nói rõ tên tuổi của mình thì mấy đoàn mã tặc nhỏ lẻ cũng không muốn chọc phải, thường chỉ nói vài câu cho có rồi rút lui ngay. Hơn nữa trong tình huống thông thường cũng sẽ không có ai muốn chính thức trở mặt với nhau. Dẫu sao đi nữa dong binh đoàn cũng có thực lực không tầm thường, nếu như gây thù chuốc oán quá sâu sau này gặp phải sự báo thù quy mô lớn của lính đánh thuê thì mã tặc cũng không nuốt nổi.

Thế nhưng lần này Toya đã tính sai rồi.

- Đám Xích Xà đó đã chết hết từ lâu! Còn về cái tên Sa Lang đó cũng đã bị sếp chúng ta chém nát óc! Toya, muốn dựa vào giao tình hả? Không có cửa đâu! Ngươi mau ngoan ngoãn bảo người ra đây giao hết tiền tài hàng hóa đi!

Không phải Xích Xà sao? Toya chết sững, lẽ nào là một đoàn mã tặc khác?

Nhưng mà có nghe nói trên con đường này xuất hiện đoàn mã tặc mới lợi hại nào đâu? Hơn nữa nghe ý tứ trong lời nói của đối phương thì đến cả băng Xích Xà tiếng tăm lừng lẫy cũng bị đám người này tiêu diệt! Xem thực lực của đối phương, một lần đã xuất ra đến năm trăm người, rõ ràng thực lực cực kì không tầm thường. Trong sa mạc từ lúc nào lại mọc ra đám người này vậy?

Toya ngẩn người mất một lúc, đối phương đã hơi sốt ruột rồi, giọng nói the thé chói tai kia lại quát lên:

- Toya! Ngươi rốt cuộc là muốn sống hay chết? Mau mau nói ra cho thống khoái! Hôm nay lô hàng này bọn ta lấy chắc rồi, đừng nói gì đến lũ Cáo Sa Mạc nhỏ bé các ngươi, cho dù Tuyết Lang dong binh đoàn đến đây ông mày cũng không thèm để vào mắt!

Nói rồi dưới sự chỉ huy của tên mã tặc đó, mấy trăm tên thủ hạ cùng lúc hô lên, mã đao vung múa, còn có kẻ lớn tiếng dọa nạt chửi bới:

- Đừng có phí lời nữa! Đánh tan chúng rồi trực tiếp cướp luôn!

- Còn không đầu hàng, toàn bộ giết hết!

- Ha ha! Đàn ông giết sạch, chỉ để lại phụ nữ là được!

Trái tim Toya đã chìm hẳn xuống, hắn hít sâu một hơi. Dù sao cũng là một lính đánh thuê kiếm sống trên ngọn đao mũi giáo, những lúc thế này mới biết tầm quan trọng của liều mạng. Hắn hít thật sâu, đang định hạ lệnh cho thủ hạ ai sẽ đi liều chết thì đột nhiên nghe thấy một tiếng nói lạnh lùng trong trẻo truyền đến từ phía sau:

- Vừa rồi là ai nói giết sạch đàn ông chỉ để lại phụ nữ?

Vụt!

Một trận kình phong lướt qua bên người Toya, gã chỉ thấy mắt mình hoa đi, một bóng người màu trắng từ sau lưng xông thẳng đến như một cơn gió lốc, tốc độ nhanh đến nổi võ sỹ cấp ba như gã cũng không cách nào nhìn rõ động tác của đối phương! Bóng người nhanh như chớp đó trong nháy mắt xông đến trước đội ngũ của băng mã tặc. Đám mã tặc này hình như cũng không ngờ được lại có một kẻ mạnh xuất đầu, một tiếng kêu thảm thiết đã vang lên …

Phụt! Một tia máu bắn thẳng lên trời, một bóng người bị hất văng khỏi lưng ngựa lên không trung, cuối cùng ngã bịch trên đất, miệng tứa máu, mắt thấy đã không sống nổi!

Jojo đứng giữa đội quân mã tặc, khuôn mặt lạnh lùng, trong tay nắm một thanh mã đao – chính là thanh đao của tên đáng thương khi nãy vừa xuất ngôn càn rỡ!

Đám mã tặc đầu tiên là ngẩn người, sau đó lập tức phản ứng lại, có kẻ tức thì quát lên:

- Giết! Giết ả ta!

Mười mấy thanh mã đao trước sau bổ tới, Jojo hừ lạnh một tiếng, anh mắt cô tỏa ra cái nhìn lạnh lẽo, trong tay bất chợt bùng lên vầng sáng lạnh lẽo lung linh!

Một loạt những tiếng đinh đinh đang đang vang lên, mười mấy tên mã tặc vừa ra tay lần lượt hô lên thảm thiết rồi bay ra ngoài. Trên mặt đất ngổn ngang hơn chục thanh mã đao gãy vụn, phàm là tên mã tặc bị bắn ra sau khi ngã xuống đất trong miệng đều phún máu không bò dậy nổi nữa! Đám mã tặc sợ hãi đến chết trân, lập tức có kẻ hét lên:

- Đấu khí! Đó là đấu khí!

Mắt thấy cô gái áo trắng đó không ngờ tùy tay lại thi triển ra đấu khí tượng trưng cho võ sỹ cấp cao, trong nháy mắt xông vào giữa băng mã tặc, giơ tay nhấc chân đã xử gọn mười mấy tên khiến cho khí thế của những tên còn lại không khỏi xìu xuống. Gã thủ lĩnh lập tức phản ứng lại:

- Quản nhiều thế làm gì! Cô ta chỉ có một mình, tất cả xông lên!

Mệnh lệnh đó đã kích thích huyết tính hung hãn của đám mã tặc, bọn chúng ào ào xông lên như ong vỡ tổ.

- Muốn chết! – Jojo hừ lạnh một tiếng, nỗi bực dọc do bị Lạc Tuyết truy sát mấy ngày nay tức thì bùng lên trong đầu.

Ngày trước khi Đỗ Duy lần đầu tiên gặp Jojo, cô nàng bạo lực này đã dám một mình xông vào trong quân doanh đế quốc chứ nói gì đến một đám mã tặc ô hợp thế này? Mắt nhìn ánh đao xung quanh lấp loáng ào ào bổ tới, Jojo không chút sợ hãi, thậm chí miệng còn nở nụ cười lạnh lùng.

Đọc truyện chữ Full