TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ác Ma Pháp Tắc
Chương 570: Oan gia ngõ hẹp

"Hả?"_Đỗ Duy ngẩn ra một lúc.

Sau đó hắn nhíu mày, đứng dậy :

- Đưa ta đi tìm đầu lĩnh của thương đội này

Toya thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói them :

- Thưa ngài, dong binh đoàn Cáo Sa Mạc chúng tôi tại hành tỉnh Desa ở Tây Bắc là dong binh đoàn đăng ký chính quy hơn nữa còn theo hạn mà nộp thuế, đối với gia tộc Tulip tuyệt đối trung thành! Chuyện này, cho dù trong đó có âm mưu gì cũng chẳng can hệ đến chúng tôi.

Đỗ Duy mỉm cười, vỗ vỗ tên hán tử đang căng thẳng :

- Ngươi yên tâm, ta hiểu các ngươi chỉ là hộ vệ đơn thuần mà thôi, chẳng hề biết chuyện gì.

Có được sự an ủi của quý khách "tới từ gia tộc Tulip ", Toya mới thật sự yên tâm. Hắn cùng với Đỗ Duy và Jojo đi ra ngoài lều, khẽ nói :

- Thưa ngài, tôi có nên tập hợp mọi người lại, khống chế tên đầu lĩnh đoàn thương buôn này trước không?

Đỗ Duy mỉm cười :

- Không cần.

Toya hắc hắc cười khan hai tiếng, lại nhìn Jojo đứng bên cạnh vẻ mặt lạnh lùng, có một cao thủ như thế bên cạnh đâu cần người của mình giúp đỡ.

Đầu lĩnh của thương đội ở một mình trong một lều vải, hơn nữa người bên ngoài trông thấy Đỗ Duy cùng Toya đi đến cũng không dám ngăn cản. Đỗ Duy bảo Toya đứng đợi bên ngoài, bản thân cùng Jojo đi thẳng vào trong. Tên thủ lĩnh thương đội này là một trung niên ước chừng hơn bốn tuổi. Tóc quăn màu nâu, mũi tẹt, tựa hồ là một người Rolan có huyết thống của người thảo nguyên. Loại người ở vùng biên cảnh rất nhiều nên cũng không kỳ quái.

Thấy Đỗ Duy đi vào, tên thủ lĩnh thương đội giật mình, sau đó vẻ mặt tươi cười nói :

- A! Thì ra là ngài Harry Potter tôn quý. Ta ...

Đỗ Duy nét mặt bình tĩnh, thẳng tiến vào trong lều vải ngồi xuống sau đó nhìn tên thủ lĩnh thương đội điềm tĩnh nói :

- Quý ngài đây, ta có một vấn đề cần hỏi xin hãy thành thật trả lời ... Xin hỏi, ngài có mang theo một bức thư bên mình không?

Câu này vừa dứt, tên thủ lĩnh thương đội liền biến sắc, lui lại một bước. Theo bản năng, tay liền sờ vào cây loan đao đeo bên hông. Tại vùng biên giới, rất nhiều người có thói quen đeo loại loan đao mà người thảo nguyên thường dùng này.

Bất quá nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Jojo, trán tên thủ lĩnh thương đội liền đổ mồ hôi lạnh --- ban nãy chứng kiến thực lực của Jojo, y tự biết không phải là đối thủ của nữ võ sĩ này. Cho nên tay chạm chuôi đao, nhưng lại buông ra, chỉ khẩn trương nhìn Đỗ Duy :

- Quý ngài, đây là việc riêng của ta, xin ngài tốt nhất đừng can dự vào! Nếu không, đối với các hạ chưa chắc có ích lợi gì cả.

Đỗ Duy bậtcười, hắn nhìn tên thủ lĩnh thương đội, tủm tỉm nói :

- Ồ ?

"Không sai!"_Tên đầu lĩnh hơi trấn tĩnh lại, nghiến răng nói :

- Quý ngài đây, mặc dù thực lực mới lộ ra của ngài và vị nữ sĩ xinh đẹp này khiến ta rất ngạc nhiên... Hơn nữa, ta cũng đã nghe ra khẩu âm của ngài đậm chất khẩu âm Tây Bắc. Ta nghĩ hai vị cũng là người Tây Bắc cho nên ta khuyên hai vị việc này đừng cố can dự! Bất luận hai vị nghe gì, thấy gì, xin cũng giấu kín trong lòng đi. Ơn cứu mạng của hai vị chiều ngày hôm nay ta xin khắc ghi. Lời nói ban nãy, ta xem như không thấy gì… Nếu không, mặc dù hai vị thực lực xuất chúng, nhưng ở vùng Tây Bắc này… có một số việc, một số người, hai vị tốt nhất không nên trêu vào!

Lời nói này tuy rằng có cứng có mềm nhưng qua ngữ khí cũng không thiếu thành khẩn. Nhất là nói tới ân cứu mạng ban nãy, ánh mắt tên thủ lĩnh thương đội này, chí ít theo Đỗ Duy thấy, cũng rất chân thành. Đỗ Duy bỗng nhiên giật mình, nhớ ra một việc, trên mặt vốn dĩ lạnh lùng trở nên ôn hòa một chút, nhìn vào mắt tên đầu lĩnh, thình lình hỏi một câu :

- Có phải ngươi làm việc cho gia tộc hoa Tulip?

"Ngươi!"_Tên thủ lĩnh thương đội biến sắc, ánh mắt đột nhiên lóe lên một tia quyết đoán, hắn nghiến răng một cái, biết rõ không địch lại vẫn tuốt đao đồng thời tay còn lại mò vào trong lòng…

"Đừng vội!"_Đỗ Duy mỉm cười. Hắn sờ vào ngực lấy ra một cái huy chương màu vàng, quơ quơ trước mặt tên gia hỏa đó :

- Ngươi hẳn phải nhận ra cái này.

Tên thủ lĩnh thương đội ngẩn ra, nhìn kỹ món đồ trong tay Đỗ Duy, không nén được chấn động, đột nhiên thất thanh la lên :

- Huy chương bằng vàng? A! Ngài là người của gia tộc hoa Tulip ?!

Hắn không còn do dự nữa, vội vàng quỳ xuống :

- Thưa ngài, xin thứ lỗi cho tôi ban nãy đã mạo phạm, tôi không hề biết rõ lai lịch của ngài.

Chiếc huy chương trong tay Đỗ Duy hình dáng lạ lùng, mặt trên có khắc hình hoa Tulip lửa. Đây chính là biểu trưng thân phận của người trong gia tộc Tulip. Hơn nữa, để đề phòng kẻ khác ngụy tạo, mỗi chiếc huy chương đều có một bộ số đặc biệt, bộ số này là các số Ả Rập do Đỗ Duy đặc biệt soạn ra, người ngoài tuyệt đối không biết được ý nghĩa. Loại huy chương này, từ huy chương bằng sắt màu đen tới cấp cao nhất là huy chương bằng vàng, đều là chuyên môn thuộc về một nhóm nhân viên bí mật chuyên tiến hành phản gián trên thảo nguyên, do thị vệ trưởng Alfa lúc trước phụ trách.

Tên thủ lĩnh thương đội này tự nhiên cũng là một nội gián phụ trách việc lai vãng trên thảo nguyên, làm việc cho gia tộc Tulip. Thấy Đỗ Duy đưa ra huy chương bằng vàng, tên thủ lĩnh thương đội xác định rõ ràng thật giả, thở phào nhẹ nhõm, thái độ lại càng thêm cung kính :

- Ra là... Quý ngài.

Hắn không biết phải xưng hô với Đỗ Duy thế nào, bất quá có thể nắm giữ huy chương bằng vàng, tin rằng cũng là người có thân phận cực cao trong gia tộc, xưng một tiếng "Quý ngài" cũng không quá đáng. Bất quá, tên đầu lĩnh có nghĩ thế nào cũng không nghĩ đến đức ngài công tước hoa Tulip. Dù sao cũng không ai nghĩ đức ngài công tước ngày bận trăm công nghìn việc lại đột nhiên âm thầm chạy đến sa mạc.

Sau đó, tên thủ lĩnh thương đội cũng nói rõ thân phận của mình là thủ hạ của thị vệ trưởng Alfa, chuyên chịu trách nhiệm đi lại giữa đế quốc và thảo nguyên. Với thân phận ông chủ thương đội, thăm dò động tĩnh của các bộ lạc trên thảo nguyên đồng thời cũng phụ trách chuyển một số thư tín và tin tức.

Không đợi Đỗ Duy nói ra, hắn đã chủ động lấy bức mật thư trong ngực áo giao cho Đỗ Duy, trên thư có niêm phong, chưa từng mở qua :

- Nhiệm vụ của tại hạ lần này là đem thư giao cho tộc trưởng Saladin.

Bất quá Đỗ Duy chỉ liếc nhìn một cái, cũng không có nhận lấy mà nói luôn :

- Ngươi thu lại đi.

Hắn không cần nhìn cũng biết rõ nội dung bên trong bức thư hiện tại bản thân căn bản xem không hiểu! Bởi vì "sáng ý" của Đỗ Duy nên hắn sớm đã hạ lệnh, liên hệ với Saladin trên thảo nguyên, hễ là thư tín đều không được dùng chữ viết thông thường mà phải dùng "mật mã". Loại mật mã này, Đỗ Duy phát minh ra cũng là tri thức thuộc về kiếp trước của hắn: thư từ qua lại, là một số những chữ số cổ quái tạo thành. Những chữ số này, người ngoài dù cho nhìn thấy cũng không biết là nghĩa gì, chỉ có người của mình mới biết.

Khi Saladin nhận được bức thư này, sẽ lấy ra một quyển sách mang theo bên người, án chiếu những chữ số trong bức mật thư, giở tới trang thứ mấy, hàng thứ mấy, chữ thứ mấy… Cuối cùng mới có thể trả lại như cũ nội dung của bức thư. Cái cách giữ bí mật này, trước mặt ở Rolan không có, có thể nói là phương pháp đi trước thời đại do Đỗ Duy sáng tạo ra.

"Quyển mật mã" Đỗ Duy và Saladin đã thống nhất không gì khác ngoài quyển "Giáo điển" của Quang Minh thần điện phổ biến nhất trên đại lục Rolan. Nếu những tín đồ của Quang Minh giáo hội biết Đỗ Duy lấy giáo điển thần thánh làm quyển mật mã, nhất định sẽ gán cho hắn tội danh bất kính với thần linh. Đỗ Duy cũng không mang theo "Giáo điển" bên mình nên dù hắn có mở bức thư cũng không hiểu nội dung. Dù sao đã khẳng định thủ lĩnh của thương đội này là "người của mình", cũng là đạt được mục đích. Sau đó Đỗ Duy dặn dò tên gia hỏa này, chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ của mình là được rồi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Có điều… không ngờ lại có một nhóm mã tặc biết được, muốn tới cướp bức thư này?!

Lẽ nào là bộ lạc khác trên thảo nguyên, biết mình và Saladin đã âm thầm cấu kết?

Nghĩ đến lời khai của tù binh lúc trước, băng mã tặc này và vài bộ tộc trên thảo nguyên ầm thầm có liên lạc... Như vậy xem ra các bộ tộc khác trên thảo nguyên cũng đang rục rịch a.

Hừ!

Đỗ Duy cười lạnh một tiếng, nói với tên thủ lĩnh thương đội :

- Ngươi tốt nhất nên cẩn thận một chút, thân phận của ngươi hẳn đã bại lộ! Bởi vì bọn mã tặc chiều nay là nhắm đến bức thư trên người ngươi mà tới cho nên trên đường đi, e rằng ngươi sẽ còn gặp một số nguy hiểm.

Tên thủ lĩnh thương đội vẻ mặt nghiêm nghị, thần sắc tràn ngập vẻ quyết đoán và kiên nghị, ngữ khí ngưng trọng, nói từng chứ một :

- Đại nhân, tính mạng của tôi là do ngài Alfa cứu về, tôi đã thề trung thành với gia tộc. Dù cho tôi có vì gia tộc mà bất hạnh chết đi thì gia tộc cũng sẽ chiếu cố vợ và con gái tôi, cho nên tôi không sợ chết!!

Đọc truyện chữ Full