TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ác Ma Pháp Tắc
Chương 572: Tử Chiến

Tướng quân Ruga, bây giờ có lẽ phải gọi hắn là Xích Thủy Đoạn thì đúng hơn!

Hắn mặc một bộ y phục đen nhánh, bao phủ toàn thân. Do vạt áo kéo dài trên mặt đất nên khi hắn chầm chậm bước tới, cả người cứ như đang lướt là là.

Đứng trước mặt Đỗ Duy, trong đôi mắt mang theo sát khí âm trầm, quang mang chớp động giống như là là đao phong đâm tới, làm trong lòng Đỗ Duy phát lạnh.

Đỗ Duy hiểu rõ, trên đại lục này, tuy đã gây thù kết óan với không ít người nhưng cái tên Xích Thủy Đoạn này chính là một trong những người cùng Đỗ Duy kết thù sâu đậm nhất, có thể nói là thù sâu như biển!

Nếu rơi vào tay Tinh Linh vương thì ít nhất với tâm cao khí ngạo, ngòai ra còn cố kỵ thân phận của Đỗ Duy, thêm vào đó là thiên tính của Tinh Linh tộc, sẽ không làm gì hắn. Huống hồ Đỗ Duy vẫn còn một lần được chạy thóat nữa.

Nhưng mà Xích Thủy Đoạn lại không giống thế. Cái tên này là tiền nhiệm thống soái quân Tây Bắc, tính tình không thiếu kiên nghị cùng tàn nhẫn, có thể nói là không chừa thủ đoạn nào, âm ngoan độc lạt; nên sẽ không chú trọng phong độ như Tinh Linh vương. Huống chi hắn cùng Đỗ Duy có cừu hận sâu sắc, chỉ sợ là hận không thể ăn thịt lột da hắn ngay được!

Rơi vào tay Tinh Linh vương thì cùng lắm cũng chỉ là bị đùa cợt vài câu, vẫn còn cơ hội xoay sở, rơi vào tay tên này thì chỉ có đường chết mà thôi.

Đỗ Duy đã sẵn sàng chuẩn bị liều mạng, nhưng trên mặt vẫn mang theo vẻ mỉm cười mê hoặc đối phương:

- Ngài Xích Thủy Đoạn đáng mến, ta không ngờ sau khi ngài rời đi đế quốc lại chịu ủy khuất ở lại chỗ này làm một thủ lĩnh mã tặc a!

Xích Thủy Đoạn cười cười, ánh mắt của hắn giống như con độc xà nhìn con ếch đã rơi vào trong cạm bẫy của mình. Trong ánh mắt hắn tràn đầy sự hí hửng và đùa cợt:

- Đỗ Duy, tính tình của người vẫn không thay đổi a…. Hừ hừ, tay phải ngươi rút vào trong tay áo làm gì? Tưởng rằng có thể tìm cơ hội lấy cây cung ma pháp của ngươi đánh lén ta à? Hay là dùng thanh bạch cốt ma trượng ngươi cướp đi từ tay tên hắc ám ma pháp sư của ta?

Đỗ Duy bị đối phương soi thấu động tác, trong lòng càng lo lắng Giờ phút này hắn làm gì còn để ý việc sử dụng ma pháp sẽ bị Lạc Tuyết phát hiện? Cho dù là bị Lạc Tuyết phát hiện cũng tốt hơn chết ở trong tay cái tên khốn kiếp này.

Xích Thủy Đoạn là đệ tử Đại Tuyết Sơn, vu thuật vũ kỹ song tuyệt. Theo lời Lam Hải Duyệt đã nói, vũ kỹ của Xích Thủy Đoạn cường hãn, về phương diện pháp thuật thì rất yếu kém… Nhưng mà, cái yếu kém này là đối với cấp bậc của Lam Hải Duyệt và Bạch Hà Sầu mà thôi. Đỗ Duy cũng không ngây thơ cho rằng chính mình trên phương diện pháp thuật có khă năng thắng được cái tên đệ tử đích truyền của tiền nhiệm vu vương đại tuyết sơn này.

Nhìn bộ dáng tự tin thong dong của XÍch Thủy Đoạn, Đỗ Duy đột nhiên cao giọng quát:

- Ra tay!

Nói xong, thân thể Đỗ Duy nhanh chóng bay lui về phía sau, mà Jojo bên người hét lên một tiếng, nắm lấy một nhánh cây trong đống lửa bổ thẳng về phía Xích Thủy Đoạn.

Cái chiến thuật này là do hai người đã thương lượng kỹ trên đường, bởi vì khả năng cận chiến của Đỗ Duy tương đối yếu kém mà ưu thế của ma pháp sư thì phải dựa vào việc kéo dài khoảng cách rồi mới có thể biểu hiện ra. Cho nên hai người đã thương lượng khi gặp phải cường địch thì thi triển sách lược, Jojo áp sát tấn công còn Đỗ Duy thì nhân cơ hội lui về phía sau, kéo dài khoảng cách thi triển pháp thuật. Ban đầu, kế sách này chuẩn bị để phòng ngừa vạn nhất đến thời khắc cuối cùng phải liều mạng với Lạc Tuyết, nhưng giờ phút này lại phải dùng với Xích Thủy Đoạn.

Ngọn lửa trên nhánh cây dưới đầu khí của JoJo, bùm lên một tiếng, hỏa quang nhất thời bành trướng mười lần, giống như là một hỏa cầu to lớn mang theo đấu khí sắc bén vô cùng hướng về giữa cổ và bả vai của Xích Thủy Đoạn.

Jojo tất nhiên biết đối thủ lợi hại, vừa tấn công liền xuất ra toàn lực. Đấu khí của võ sĩ cấp tám toàn lực xuất ra, thanh thế thực không nhỏ.

Xích Thủy Đoạn trên mặt cười nhạt, đứng nhìn nhánh cây Jojo đâm tới, hai tay vẫn buông lỏng ở hai bên, không hề có ý định nhúc nhích. Trong lúc đó Jojo cảm thấy không được ổn, nàng mơ hồ cảm giác được phía sau có một hồi gió lạnh thổi qua cổ mình… Cảm giác này làm nàng lập tức cảm thấy rợn tóc gáy.

Đúng vào lúc này, nhánh cây mang theo hỏa quang trong tay đập về phía trước, đánh vào cổ của Xích Thủy Đoạn. Nhưng mà tiếp theo sau đó, JoJo lại nhìn thấy thân ảnh của Xích Thủy Đoạn trước măt mình đột nhiên hóa thành một mảnh hư vô.

- Tàn… Tàn tương thuật?

Trong lòng Jojo cảm thấy như rơi xuống tận đáy vực, ngữ điệu đùa cợt của Xích Thủy Đoạn từ phía sau truyền đến bên tai:

- Con bé kia, cái này không phải là Tàn tương thuật, do mắt của ngươi không theo kịp tốc độ của ta thôi!

Tiếng nói vừa dứt, Jojo cảm thấy sau lưng đau nhức vô cùng! Ngón tay của Xích Thủy Đoạn đã nhẹ nhàng điểm lên xương bả vai của Jojo, tiếng xương cốt vỡ tan nghe thanh thúy!

Lực tấn công mạnh mẽ mang theo băng sương đấu khí cuồng bạo của Xích Thủy Đoạn, tất cả chạy ào ào trong cơ thể Jojo, điên cuồng tàn phá bên trong thân thể.

- Bùm!

Jojo ngẩng đầu, trong miệng phun ra một đống máu. Cổ nàng đau nhức, cơ hồ trong nháy mắt làm suy sụp ý chí của mình, trước mắt tối sầm, nửa thân người đã không còn nghe theo sự khống chế của chính mình!

Nhưng dù sao cũng là một phụ nữ bao lực, trời sanh tình tình dữ dằn, với vẻ ngoài yểu điệu mỹ lệ, Jojo vẫn còn một trái tim cường hãn! Ân oán của Đỗ Duy cùng với cái tên Ruga này nàng cũng cực kỳ rõ ràng, rơi vào tay Tinh Linh vương vẫn còn cơ hội nhưng rơi vào trong tay người này thì chỉ có một đường chết!

Cố nén cơn đau, nàng mạnh mẽ gượng đứng vững lại, sau đó hét lên một tiếng, dùng cánh tay còn lại hung hãn bổ về phía ngực của Xích Thủy Đoạn.

Trong cự ly gần như vậy bổ xuống, Xích Thủy Đoạn "Ồ!" một tiếng ngạc nhiên, không nghĩ tới con bé duyên dáng này lại kiên cường như thế.

- Bồng!- Một cú đánh vào giữa ngực Xích Thủy Đoạn.

Jojo một đòn trúng đích, trong lòng đầu tiên là vui vẻ nhưng sau đó đột nhiền liền cảm giác được cánh tay cứng ngắc. Xích Thủy Đoạn đã bắt lấy cánh tay của Jojo, trên mặt hắn mang theo tiếu ý tàn khốc:

- Hừ… Đấu khí của võ sĩ cấp tám mà muốn đánh ta bị thương? Nực cười!

Jojo cảm giác được một lực lượng cực mạnh đánh tới, thân thể nàng bay lên trên không, ngay lập tức cảm giác được cánh tay bị đối phương bắt được đang đau nhức mãnh liệt. Rắc một tiếng, Jojo biết cổ tay mình đã bị gãy.

Xích Thủy Đoạn chỉ mới dùng một chút lực mà đã đánh bay JoJo. Nhưng Jojo ở giữa không trung đột nhiền giơ chân lên hung hăng đá vào mặt Xích Thủy Đoạn.

Một cước này chính là liều mạng đá ra, mặc dù sức mạnh tuy không lớn nhưng đường đường là thành giai cường giả bị đá trúng ngay mặt thì còn mặt mũi nào nữa? Xích Thủy Đoạn hừ một tiếng, lại một lần nữa bắt được mắt cá chân Jojo.

Đột nhiên trong lúc đó, bàn tay của hắn trên bắp chân của Jojo liên tục bóp bóp vài phát! Một chuỗi động tác lưu loát liền mạch như chỉ có một, chỉ trong nháy mắt đã xong. Trái tim Jojo như lạnh đi sau loạt động tác ấy.

- Răng rắc!

Không có một cảm giác đau đớn nào! Thân thể nàng bay nhanh ra phía sau, rơi trên mặt đất, nàng phát hiện phần chân từ đầu gối trở xuống đã không còn cảm giác! Trong cơn kinh ngạc, bỗng nhiên nhìn thấy trên bắp chân đột nhiên hiện lên một đạo quang mang màu bạc, bùm một tiếng, vô số tia máu từ trong da thịt thẩm thấu ra ngoài!

- Cái chân này của người coi như đã phế bỏ! - Xích Thủy Đoạn cười lạnh-Ta dùng băng sương đấu khí đem mạch máu cùng xương cốt trong bắp chân của người phá hủy toàn bộ… Cho dù ma pháp khôi phục tốt nhất trên đại lục này cũng đừng mong chữa được cho ngươi!

Jojo liên tục bị trọng thương ba chỗ, rốt cuộc cũng chống đỡ không được nữa! Nàng lảo đảo một cái, lại cố ngẩng đầu lên, nâng cái chân còn khả năng cử động ,dùng mũi chân đá mạnh vào nhánh cây bên cạnh, nhánh cây kia quán nhập đấu khí rồi đột nhiên bắn về phía Xích Thủy Đoạn.

Xích Thủy Đoạn không chút hoang mang, ngón tay nhẹ nhàng búng một cái, nhánh cây kia đã bị hắn đánh bật trở về. Xoẹt một tiếng, cơ hồ là bay qua gần sát khuôn mặt JoJo, thậm chí kình phong còn để lại một vết máu rất nhỏ trên khuôn mặt Jojo! Chỉ trong mấy nhịp hô hấp, JoJo đã bị trọng thương,mất đi năng lực chiến đấu. May mà Đỗ Duy đã tụng xong một đoạn chú ngữ ma pháp!

Trong tay hắn cầm một cây ma trượng bằng gỗ hồ đào, một đoàn ma pháp quang mang đột nhiên từ trên ma trượng bắn ra như pháo hoa. Trong nháy mắt biến thành một cái vòng cung bao phủ nơi ba người đang hiện diện!

Sau đó, tất cả mọi thứ trong không gian này dường như đọng lại, ma lực của Đỗ Duy như sóng nước tuôn trào, từ ma trượng trong tay trút ra ngoài. Cảm giác ma lực toàn thân trong nháy mắt bị rút sạch ra bên ngoài làm Đỗ Duy vô cùng khó chịu. Đây là lần thứ hai Đỗ Duy sử dụng ma pháp cường đại này, lần đầu tiên Gandaff áo trắng đã cảnh cáo, ma pháp này đối với trình độ của hắn còn chưa đủ khả năng để khống chế, nhưng đây là ma pháp mạnh nhất mà Đỗ Duy học được, đối với tình cảnh bị tử vong uy hiếp lúc này thì không thể không thi triển ra!

Thời gian trong phạm vị ma lực bao phủ như tạm ngừng lại, Jojo ngồi trên mặt đất, máu tươi chảy trên bắp chân tựa hồ cũng ngừng kết lại lưng chừng, một giọt huyết châu chuẩn bị rơi xuống cũng đọng lại trong không khí. Bạn đang đọc truyện được copy tại

Xích Thủy Đoạn đứng đối diện vẫn đang duy trì trạng thái giơ tay lên, mà ngay cả nhánh cây mà hắn bắn ngược trở về, sau khi lướt qua khuôn mặt Jojo cũng đọng lại ở trong không khí!

Tòan bộ ma lực của Đỗ Duy cơ hồ đã trống rỗng, may mà có ma lực dự trữ trong ngũ sắc thạch đeo trên ngón tay nên mới đủ để cho hắn không biến thành một cái xác khô.

- Nghịch chuyển thời gian! - Đỗ Duy hô lên.

Từng tia từng tia máu tươi trên đùi Jojo như có linh tính, chảy ngược về bắp chân nàng, mà cái nhánh cây nọ cũng dọc theo quỹ tích đi tới từ từ lui trở về!

Đúng vào lúc này, Đỗ Duy đột nhiên dùng sức tiến về phía trước một bước! Tay nắm ma pháp trượng, tiếp tục rót ma lực trong thân thể trong ma pháp trượng, duy trì ma pháp mạnh nhất học được từ Vivian "Thời không chi luân", cũng là ma pháp sở trường mạnh mẽ nhất của Gandaff áo trắng. Cách tay còn lại của hắn gian nan huyễn hóa ra một tia ma lực từ trong tay hắn triệu hồi ra "Mũi tên địa ngục Fedora"

Ở trong thời không đang ngưng đọng này thì mỗi một động tác của hắn đều tốn hao lực lượng rất nhiều, mỗi một động tác nhỏ nhất cũng làm cho thân thể hắn muốn tan vỡ.

Chợt nghe xoẹt một tiếng, cái tay áo của Đỗ Duy đã vỡ vụn.

Vốn là hắn cường hành dùng ma pháp "Thời không chi luân" để tạo thành thời không ngưng kết, thậm chí quay ngược thời gian trong không gian ma pháp này là ma pháp cường đại của Gandaff áo trắng, đó không phải là thứ mà bây giờ Đỗ Duy có thể sử dụng.

Khống chế quy tắc của thời không là dấu hiệu của thành giai cường giả! Nhưng phép thuật "Thời không chi luân" này là do thiên tài của ma đạo sư Gandaff phát minh ra, tuy không đạt tới thực lực thành giai cũng có thể lợi dụng ma lực cường đại, bắt chước ra một cái thời không hoàn toàn bị ngưng kết. Cái khác biệt với thánh giai cường giả thật sự là ở chỗ, thánh giai cường giả sử dụng quy tắc thời không thì chỉ có người khác bị ảnh hưởng làm không thể chuyển động, còn thánh giai cường giả thi triển pháp thuật lại có thể tùy ý hành động; bởi vì thành giai cường giả là người đứng trên quy tắc.

Đỗ Duy lại không phải là thánh giai cường giả, cái "Thời không chi luân" của hắn là liều lĩnh tiêu hao một lượng lớn ma lực mới miễn cưỡng hoàn thành thời không ngưng kết. Hắn không chân chính nắm giữ được quy tắc thời không, nên dù là hắn dừng được thời không, nhưng chính hắn lại cũng không nhúc nhích được trong phạm vi thời không ngưng kết trói buộc.

Nếu Đỗ Duy muốn cử động thì mỗi khi thân thể nhúc nhích một chút đều phải gách chịu một sức nặng cực lớn. Nếu như là người bình thường đã sớm nổ tan xác. Y phục này bị xé rách là do áp lực khi Đổ Duy chuyển động trong phạm vi quy tắc thời không ngưng tụ.

May là Đỗ Duy có rèn luyện thể thuật Đại Tuyết Sơn cùng thể thuật nhập môn Tinh Không đấu khí khiến thân thể hắn mạnh mẽ hơn người thường. So với các võ sĩ cao cấp, tuy vũ kỹ vượt xa hắn nhưng nếu nói sự kiên cường dẻo dai của thân thể thì không bằng Đỗ Duy, Do vậy mà hắn mới có thể chịu đựng được tác dụng phụ vượt quá sức tưởng tượng trong thời không ngưng kết này.

Nói là nói như thế, nhưng mỗi khi chuyển động cánh tay, máu thịt bên ngoài cùng với xương cốt bên trong như muốn vỡ ra, cảm giác như toàn thân sắp nổ tan tành. Đỗ Duy lo sợ bất cứ lúc nào mình cũng có thể nổ banh thành một đống thịt vụn.

Với đau đớn vượt quá sức tưởng tượng như thế, bằng ý chí cường đại, Đỗ Duy mới có thể đem cung tên nhắm ngay Xích Thủy Đoạn. Trong miệng hắn thốt ra một chữ duy nhất:

- Lên!

Đọc truyện chữ Full