TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ác Ma Pháp Tắc
Chương 600: Nụ cười của Vu Vương (Phần 1+2)

"Ngươi có muốn ta dạy cho ngươi hay không?"

Câu nói này vừa lọt vào trong tai Đỗ Duy thì gần như hắn muốn thốt lên: "Muốn!"

Nhưng khi từ này vừa lên tới khóe miệng thì lại bị hắn mạnh mẽ dằn lại.

Bởi vì hắn cảm giác được rất rõ ràng là có một cặp mắt xuyên thấu qua thủy tinh, dường như đang ngắm nhìn và chờ đợi phản ứng của mình.

Đỗ Duy lấy lại bình tĩnh, không trả lời mà lại nhìn về phía Jojo đang nằm, đưa ra câu hỏi: "Bằng hữu của ta đến khi nào thì có thể tỉnh lại?"

"Bất cứ lúc nào." Ares bình tĩnh trả lời: "Tuy nhiên khi ta trị liệu cho nàng thì phát hiện một số chuyện thú vị… Có phải vị nữ bằng hữu này của ngươi còn có một người chị em sinh đôi hay không?"

Đỗ Duy hơi sửng sốt: "A? Tại sao lại hỏi như thế? Quả thực là nàng có một người em gái, nhưng mà…"

Ares trầm ngâm trong giây lát, không có trả lời câu hỏi mà lại tiếp tục hỏi Đỗ Duy một câu: "Hãy nói cho ta biết, ngươi có muốn học Bầu Trời Vô Song?

Đỗ Duy: "…"

Xích Thủy Đoạn đứng ở bên dưới bậc thang …, không biết trải qua bao lâu, rốt cuộc mới nhìn thấy bóng dáng của Đỗ Duy từ trên bậc thang bước chậm rãi từng bước đi xuống.

Hai tay Đỗ Duy ôm ngang Jojo, nhìn thoáng qua có thể thấy những vết thương trên cơ thể hai người đều đã hoàn toàn khép lại.

Khi Đỗ Duy đi tới trước mặt Xích Thủy Đoạn, nụ cười của hắn hơi cổ quái: "Sư huynh, chuyện ở nơi đây đã kết thúc, chúng ta có thể đi được rồi."

Xích Thủy Đoạn nhíu mày: "Ngươi…Đã gặp mặt vị ma thần kia rồi phải không?"

Đỗ Duy suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Cũng có thể nói là đã nhìn thấy cũng có thể nói là không."

Câu trả lời của hắn khiến cho Xích Thủy Đoạn cảm thấy có chút khó hiểu.

Nhưng Đỗ Duy rõ ràng là không muốn nói thêm, hai người quay trở về theo con đường cũ, đi tới quảng trường ở phía ngoài Ma thần điện.

Đỗ Duy lấy ra Khuyết Nguyệt Ngũ Quang Giáp mà A Thụy Tư đưa tặng và cây cung "mũi tên địa ngục Fedora" của mình. Theo những gì mà A Thụy Tư đã nói, cầm trên tay hai kiện thần khí này thì có thể xuyên qua đàn tế, sau đó rời đi khỏi chỗ này.

"Hai chiếc thần khí, một lần chỉ có thể mang đi ra ngoài hai người, ta sẽ mang Joanna ra trước, sau đó quay lại đón ngươi ra." Đỗ Duy nói xong, đang muốn ôm Joanna rời đi.

"…."

Sắc mặt của Xích Thủy Đoạn đột nhiên có một chút biến hóa.

Đỗ Duy xoay người lại nhìn Xích Thủy Đoạn, từ trên khuôn mặt của tuyệt thế cường giả này hắn nhìn thấy được sự quyết tâm!

"Ngươi… không cần quay trở lại đón ta." Câu nói của Xích Thủy Đoạn khiến cho Đỗ Duy ngây người.

Qua một lúc, hắn nhíu mày hòi: "ngươi vừa nói cái gì?"

"Ta muốn lưu lại đây." Xích Thủy Đoạn thản nhiên nói.

Đỗ Duy nhịn không được định chất vấn "Tại sao?", nhưng trong nháy mắt, khi hắn cẩn thận quan sát vẻ mặt cùng với ánh mắt của Xích Thủy Đoạn, trong nháy mắt Đỗ Duy liền hiểu được suy nghĩ của con người si mê võ thuật này!

Xích Thủy Đoạn chậm rãi nói: "Tâm nguyện lớn nhất của ta cả đời này đã được thực hiện, những thứ ẩn giấu ở trong Tuyết Sơn ta cũng đã thấy được…Nếu như nói còn có điều gì khiến cho ta cảm thấy không cam tâm … thì đó chính là Bạch Hà Sầu. Từ khi lên mười, ta đã hi vọng mình có thể thắng được hắn. Cho tới hôm nay, ta đã cố gắng rất nhiều, nhưng khoảng cách giữa ta và hắn ngày càng xa…"

Nói đến đây, giọng nói của Xích Thủy Đoạn có chút trầm thấp. Tuy nhiên sau đó trong giọng nói của hắn lại một lần nữa xuất hiện một tia hi vọng: "Khi đến đây, dường như ta nhìn thấy được một tia hi vọng! Ta biết, nếu như chỉ dựa vào cách tu luyện như bình thường thì cả đời này ta đều không có hi vọng vượt qua hắn. Dù sao bây giờ hắn đã tới cấp độ lĩnh vực. Nhưng ở chỗ này… vừa rồi ta nghe được những lời của kẻ bảo vệ nơi này đánh nhau với ngươi, ở nơi này có thể có được sinh mệnh gần như vô hạn. Nói cách khác, ở nơi này ta có thể có được thời gian tu luyện vô hạn! Hơn nữa cho dù chết cũng không sợ! Cho nên… thế giới này chẳng phải là nơi tu luyện tốt hơn so với ra bên ngoài hay sao?"

Đỗ Duy há hốc miệng: "Nhưng nếu ngươi lưu lại thì có thể vĩnh viễn sẽ không đi ra ngoài được."

"Ta không cần!" Giọng nói của Xích Thủy Đoạn cực kì kiên định!

"Ta đã trải qua tất cả, không còn điều gì phải quyến luyến nữa! Cuộc sống giàu sang, quyền lực và vinh quang, ta đều đã hưởng thụ. Nói thật, nếu như không phải chuyện này, ta cũng quyết định chết già ở trên Tuyết Sơn. So sánh với cuộc sống buồn tẻ ở Tuyết Sơn thì ở đây cũng chẳng có gì khác biệt."

Lúc này Đỗ Duy không biết nói gì hơn.

Nhưng hắn có thể cảm nhận rất rõ ràng quyết tâm kiên định của Xích Thủy Đoạn.

Có lẽ từ phương diện nào đó mà nói, ba người đệ tử của Vu Vương Cổ Lan Tư, mỗi người thật sự là một tuyệt thế thiên tài! Cho dù Xích Thủy Đoạn, mặc dù hắn không có được tài năng có một không hai khiến người khác phải kinh sợ như Bạch Hà Sầu, nhưng nghị lực và quyết tâm của hắn cũng không phụ cái danh "si mê võ thuật" của hắn.

"Nếu như vậy… ta sẽ không khuyên can ngươi." Đỗ Duy thở dài: "Nếu đã như vậy, một thời gian nữa ta sẽ mang thần khí đi vào, đến lúc đó nếu như ngươi muốn ra ngoài, ta sẽ mang ngươi đi ra…tuy nhiên lão Đoạn à."

Đỗ Duy bỗng nhiên có chút cảm thông với con người tàn nhẫn này. Dù sao mọi người cũng ở chung với nhau đã nhiều ngày. Từ lúc bỏ đi….hắn đã hô to "từ nay về sau ta chỉ sống vì chính Xích Thủy Đoạn", thống lĩnh quân tây bắc Ruga đã chết thật rồi.

Bây giờ lưu lại nơi này chính là kẻ si mê võ thuật Xích Thủy Đoạn hồi còn học nghề ở Đại Tuyết Sơn.

"Lão Đoạn a." Đỗ Duy thở dài: "Ngươi ở lại đây cần phải cận thận một chút, kẻo bị hai kẻ thủ hộ ở đây giết chết. Một khi bị chết ở nơi này thì vĩnh viễn sẽ không đi ra ngoài được nữa."

"Chết già ở Tuyết Sơn và chết già ở đây thì có gì khác nhau hay sao?" Xích Thủy Đoạn cười nhạt.

Nụ cười mặc dù bình tĩnh nhưng trong đó ẩn chứa sự kiên nghị làm cho Đỗ Duy không khỏi cảm thấy cảm động trong lòng.

Đỗ Duy không nói gì nữa mà chỉ lặng lặng nhìn Xích Thủy Đoạn thật kĩ lần cuối. Sau đó ôm Jojo, chậm rãi đi lên đàn tế. Khi chân hắn giẫm lên đàn tế nằm giữa cái hồ thì hắn cảm giác được thần khí trên tay hắn phát ra một chùm ánh sáng chiếu khắp toàn thân, thân thể hắn chậm rãi trầm xuống dưới mặt nước.

"Đỗ Duy…" Giọng nói của Xích Thủy Đọan bỗng từ phía sau truyền đến.

"Sao vậy?"

"Ngươi…" Khuôn mặt của Xích Thủy Đoạn dường như khẽ giật giật, cuối cùng nhẹ nhàng nói ra một câu:

" Ngươi hãy giúp ta chiếu cố cho Sebastian một chút đi! Dù sao hắn cũng từng là một cái sai lầm của ta, không nên để hắn phải gánh chịu vận mệnh bi thảm như thế."

Ở khoảnh khắc cuối cùng, một kẻ tàn khốc như Xích Thủy Đoạn vẫn không nhịn được mà toát ra một chút ôn hòa.

Nhìn thấy thân thể của Đỗ Duy đi vào trong ao, Xích Thủy Đoạn hít vào một hơi thật sâu, sau đó hắn nắm chặt hai bàn tay, hướng về phía Ma thần điện bước tới.

Rất nhanh hắn đi qua Ma thần điện, đi tới phía dưới cầu thang của Thông Thiên Tháp…. Hắn đứng ở đây, hít sâu một cái, dùng hết sức lực toàn thân hét lớn: " Hỡi thần linh ở trong tháp! Ta tên là Xích Thủy Đoạn! Ta tình nguyện ở lại chỗ này, chỉ hi vọng ở chỗ này có thể học tập được lực lượng mạnh mẽ! Đạt tới đỉnh cao của lực lượng!"

Hắn nói xong, ở phía trên không hề có bất cứ thứ gì đáp lại.

Nhưng Xích Thủy Đoạn cũng không nổi giận mà tiếp tục nói. Khi hắn nói đến lần thứ ba thì từ phía trên Thông Thiên Tháp rốt cuộc truyền xuống giọng nói âm u của Ares:

"Người kia, ngươi cũng đã biết, nếu như ngươi ở lại đây nghĩa là ngươi đã từ bỏ đi điều gì hay không?"

"Ta biết, nhưng ta sẽ không hối hận!" Xích Thủy Đoạn cắn chặt hàm răng rồi nói: "Trăm năm không hối hận! Ngàn năm không hối hận! Vạn năm không hối hận!"

Sau một lúc, giọng nói âm u kia lại vang lên.

"Ngươi đi lên đi…."

Trong ánh mắt của Xích Thủy Đoạn hiện lên một tia kích động, sau đó hắn mang theo quyết tâm kiên định và mạnh mẽ, hắn đi lên bậc thang….

"Ngươi còn muốn thử một lần nữa không?"

Bạch Hà Sầu khoanh chân ngồi ở phía trước bức tường. Một tay hắn đặt ở trên đầu gối, một tay giơ cao.

Tinh Linh Vương với cái trán tràn đầy mồ hôi ở trước mặt hắn, khi nghe được lời này liền gật đầu, dùng sức cắn chặt hàm răng, sau đó hô to một tiếng, từ trong lòng bàn tay của hắn toát ra một chùm ánh sáng màu tím. Chùm ánh sáng màu tím khuếch tán nhanh chóng ra xung quanh.

Trong chớp mắt thời gian dường như trôi chậm lại. Tinh Linh Vương tập trung tinh thần cẩn thận không chế chùm sáng màu tím quanh thân, từng tia sáng lần lượt bắn tới Bạch Hà Sầu.

Hai người dường như bị bao phủ bởi những tia sáng màu tím.

Bạch Hà Sầu khẽ thở dài, ngón tay giơ lên, dường như tùy tiện hướng về một hướng điểm nhẹ một cái.

Tinh Linh Vương lập tức biến sắc, liên tục lui liền ba bước.

Hang động vốn đã nhỏ cho nên hắn lui ba bước thì lưng đã chạm phải vách đá, nhưng mà hay tay liên tục chuyển động dường như đang cố gắng hết sức để duy trì chùm ánh sáng màu tím.

Dưới sự cố gắng của hắn, chùm ánh sáng màu tím dường như được rót thêm sinh mệnh lực vào, đột nhiên trở nên mạnh liệt hơn rất nhiều.

"Hừ." Bạch Hà Sầu khẽ hừ một tiếng, gật đầu, ngón tay nhẹ nhàng chuyển động, một vết nứt rất nhỏ từ đầu ngón tay hắn lan ra ngoài.

Tinh Linh Vương rốt cuộc thở dài, chỉ thấy chùm ánh sáng màu tím dễ dàng bị chia làm hai sau đó biến mất không để lại một chút dấu vết.

"Lần thứ mười bảy." Bạch Hà Sầu khẽ cười cười: "Tinh Linh, ngươi còn muốn tiếp tục lần thứ mười tám hay không?"

Lạc Tuyết dường như có chút ngẩn ngơ, bỗng nhiên quay đầu nhìn ra phía ngoài hang động rồi lại nhìn về phía chiếc đồng hồ cát đặt trong góc của sơn động …lúc này đã chảy hết.

"Đã đến giờ." Lạc Tuyết bất đắc dĩ thở dài, buồn bả nói: "Đã ba ngày rồi… ba ngày này trôi qua thật mau a."

Thì ra sau khi lên núi, Lạc Tuyết và Vivian một mạch đi tới sơn động của Bạch Hà Sâu, một lần nữa đưa ra yêu cầu tỷ thí luận bàn đối với Bạch Hà Sầu.

Từ thực lực mà nói, Lạc Tuyết thật sự là người mạnh trên thế gian này tiếp cận gần nhất với Bạch Hà Sầu.

Trong ba ngày này, Tinh Linh Vương đã giao thủ với Bạch Hà Sầu tất cả mười bảy lần, nhưng mỗi lần đều thất bại thảm hại. Nhưng Tinh Linh Vương cũng không phải đánh bừa, hắn cũng đã cẩn thận quan sát những quy tắc lực lượng mà Bạch Hà Sầu sử dụng.

Một khi lĩnh vực của Bạch Hà Sầu được triển khai, ở trong lĩnh vực của đối phương, Lạc Tuyết cơ hồ không có một chút cơ hội chống lại, nhưng hắn dường như đã tìm thấy được điểm để đột phá.

Trong lần thử cuối cùng vừa rồi, hắn cố gắng đem tinh linh ma lực của mình điên cuồng mở ra, đồng thời lại nén vào trong phạm vi nhỏ giữa hai người, cố gắng dùng tinh thần lực của mình để bố trí ra một cái "lĩnh vực".

Tuy nhiên hắn vẫn tiếp tục thất bại.

"Ngươi có một trí tuệ rất hiếm thấy." Bạch Hà Sầu thở dài: "Trong thời gian ba ngày, thực lực của ngươi đã tăng lên, nhưng ta cũng muốn nói cho ngươi biết rằng, lĩnh vực không phải là thứ có thể lĩnh ngộ một cách dễ dàng."

"Vậy phải làm thế nào mới có thể làm được?" Tinh Linh Vương lập tức hỏi.

"Phá!" Bạch Hà Sầu khẽ cười một tiếng: "Ta và ngươi đều giống như người trong bức tranh, phải nhảy ra ngoài bức tranh, một lần nữa tạo ra một bức tranh thuộc về mình. Như vậy đầu tiên ngươi cần phải đột phá được bức tranh đang trói buộc ngươi! Trước tiên ngươi phải học cách phá tranh, sau đó mới nói đến những chuyện khác!"

Phá tranh…

Tinh Linh Vương lặng im suy nghĩ trong chốc lát, sau đó ngẩng đầu lên, trịnh trọng nói: "Bạch Hà Sầu tiên sinh, xin cảm ơn sự chỉ điểm của ngài!"

Sau khi nói xong, hắn hướng về phía Bạch Hà Sầu thi lễ, sau đó quay đầu bước đi ra phía ngoài sơn động.

"Ngươi không muốn thử một lần nữa sao?" Giọng nói hờ hững của Bạch Hà Sầu vang lên.

"Không cần! Lần sau khi ta và ngươi động thủ, chính là lúc ta đến tìm kiếm đột phá!" Tinh Linh Vương không quay đầu lại mà lớn tiếng trả lời, thân ảnh của hắn cũng đã đi tới phía bên ngoài sơn động. Âm thanh từ phía xa tiếp tục truyền đến:" Nói với Đỗ Duy giúp ta, một tháng thời gian mà ta nói đã qua rồi, ta sẽ không chờ hắn đi ra, ta sẽ rời đi trước!

Trong góc tường, vivian cũng đã chờ ở nơi này gần ba mươi ngày. Nàng chứng kiến rõ ràng từng lần giao thủ của hai cao thủ tuyệt đỉnh. Tới lần cuối cùng, nhìn Tinh Linh Vương rời đi, nàng không nhịn được bèn mở miệng hỏi: "Bạch, Bạch Hà Sầu tiên sinh. Ngài, tại sao ngài… tại sao lại để…"

Bạch Hà Sầu nhìn Vivian, mỉm cười: "Tri kỉ khó cầu, đối thủ tốt càng khó cầu. Tiếc là ngươi không đứng ở vị trí của ta cho nên ngươi nhìn không thấy."

Vivian dường như không hiểu, chỉ khẽ gật đầu, rồi lại nhịn không được nhìn về phía tường băng: "Còn Đỗ Duy thì sao…hắn, tại sao hắn còn chưa đi ra? Chị của ta như thế nào rồi…."

Bạch Hà Sầu thản nhiên nói: "Ta không biết, tuy nhiên tên Đỗ Duy kia không phải là kẻ có thể chết dễ dàng như vậy."

Quả nhiên, lời vừa dứt thì chợt thấy từ trong tường băng truyền ra giọng nói lười biếng của Đỗ Duy:

"Ha ha ha ha! Được Vu Vương của Đại tuyết sơn coi là tri kỉ, quả thực là một điều vinh dự và may mắn a!"

Vừa nói, Đỗ Duy cũng từ bên trong tường băng đi ra, trong lòng ôm ngang một người, chính là Jojo.

Bạch Hà Sầu nghe thấy giọng nói của Đỗ Duy thì mày khẽ nhíu lên, thản nhiên nói: " Đỗ Duy bé nhỏ, làm sao ngươi biết ta nói "tri kỉ" chính là ngươi?"

Đỗ Duy cười cười: "Lão Bạch a. Nếu nói về đối thủ, bản lĩnh của ta không sao bằng được thằng đồng tính chết toi kia, cho nên hắn có thể miễn cưỡng coi như là đối thủ của ngươi. Còn về phần ta, dường như cũng có thể coi như là tri kỉ của ngươi. Hơn nữa, chẳng lẽ ngươi không chịu thừa nhận rằng câu nói "tri kỉ khó tìm" là ám chỉ ta hay sao?"

Bạch Hà Sầu tập trung nhìn vào mắt Đỗ Duy, rốt cuộc trên khuôn mặt lạnh lùng của hắn lộ ra vẻ tươi cười.

"Không sai. Chính là ám chỉ nhà ngươi."

Đỗ Duy cười lớn một tiếng, bước tới bên người vivian, trong ánh mắt có một tia kinh ngạc, tuy nhiên sau đó liền híp mắt cười: "Bé ngốc của ta, tại sao ngươi cũng đi đến nơi này? A, ta biết rồi, ngươi đến tìm "ông xã" phải không?"

Khuôn mặt Vivian lập tức đỏ lên, nhưng hai mắt lại chăm chú nhìn Đỗ Duy thật sâu, chỉ là lại nói không nên lời.

Đỗ Duy nhẹ nhàng đặt Joanna xuống, sau đó đưa tay kéo Vivian lại phía mình. Vẻ mặt cười cười biến mất, hắn lần lượt nhìn Jojo ở bên phải ngực và Vivian ở bên trái ngực. Đỗ Duy lắc lắc đầu, bỗng nhiên hắn thấp giọng nói một câu với Vivian:

"Xin lỗi bé ngốc."

"Xin lỗi? xin lỗi … xin lỗi vì cái gì?" Đôi mắt của Vivian khẽ chớp chớp.

Đỗ Duy thở dài, trong lòng cảm thấy có chút áy náy, lại như cũ chậm rãi trịnh trọng nói: "Ta..lần này ta mắc nợ……cho nên ta cần phải trả nợ cho người ta. Ta cảm giác được chuyện này đối với ngươi có chút không công bằng cho nên… thật xin lỗi!"

Dường như Vivian không hiểu hắn muốn nói gì, chỉ là nhìn Joanna ở trong tay Đỗ Duy, nàng bỗng nhiên hô to: "A! chị ấy, chị ấy bị làm sao vậy? chị ấy…"

"Chị ấy chỉ ngất đi thôi, rất nhanh sẽ tỉnh lại." Đỗ Duy cười khổ.

Về việc bên trong phong ấn này ẩn chứa cái gì, Đỗ Duy liền kể cho Bạch Hà Sầu nghe tất cả, hắn cũng không có giấu diếm bất cứ điều gì.

Tuy nhiên Bạch Hà Sầu sau khi nghe xong dường như cũng không quá quan tâm.

Quả thật nếu là một người bình thường mà nói, những câu chuyện về các vị thần thời cổ nhất định sẽ khiến cho người nghe cảm thấy thần bí và tò mò.

Nhưng đối với Bạch Hà Sầu, một người đã đặt chân lên con đường thành thần mà nói, Thần chẳng qua cũng chỉ là một ít người cổ đại mạnh hơn chính mình một chút mà thôi, không có gì phải quan tâm!

Cho nên vô luận là sau khi nghe kể về Ma thần điện hay là Ares, Bạch Hà Sầu cũng không biểu lộ cảm xúc gì.

Nhưng khi nói đến việc Xích Thủy Đoạn chủ động yêu cầu ở lại bên trong không ra lại khiến Bạch Hà Sầu thoáng trầm mặc một hồi.

Rõ ràng là giờ phút này vẻ mặt của Bạch Hà Sầu có vẻ nghiêm túc hơn rất nhiều.

Qua một lúc thật lâu, hắn bỗng nhiên cười!

Có thể thấy được nụ cười trên môi của người đàn ông lạnh lùng này vào bây giờ chính là hàng thật giá thật, hoàn toàn xuất phát từ nội tâm!

"Rất tốt, không hổ là Xích Thủy Đoạn." Giọng nói của Bạch Hà Sầu mặc dù vẫn lạnh lùng nhưng trong đó ẩn chứa một chút sắc thái tình cảm lạ lùng bị Đỗ Duy nắm bắt được: " Ta rất chờ mong, không biết hắn ở trong đó có thể sẽ có đột phá ra sao!"

Ba người theo nhau đi ra khỏi sơn động rồi đi tới cái sân rộng ở phía bên ngoài.

Đỗ Duy liền nhìn thấy Elune từ rất xa. Nữ thích khách này đã đứng ở chỗ này khoảng ba ngày ba đêm! Mặc dù nàng từ nhỏ đã học nghệ ở Đại Tuyết Sơn, trải qua quá trình tu luyện nghiêm khắc và tàn khốc. Nhưng đứng yên ba ngày ba đêm ở trên đỉnh của Đại Tuyết Sơn khiến cho phía trên mái tóc của nàng đã có một lớp băng mỏng, khuôn mặt trắng bệch, thân thể lung lay sắp đổ.

Đỗ Duy thở dài, nhìn về phía Bạch Hà Sầu, do dự một lát rồi nói: "Lão Bạch, người đồ đệ này của ngươi, dù sao cũng là vì giúp ta, liệu có thể bỏ qua cho nàng được không?"

Bạch Hà Sầu lạnh lùng nói: "Đỗ Duy, chẳng lẽ ngươi cũng muốn can thiệp vào chuyện riêng của Đại Tuyết Sơn hay sao?"

Đỗ Duy khẽ chau mày, lại nhìn thấy vẻ mặt và bộ dạng cầu khẩn của Vivian ở bên cạnh, Đỗ Duy thở dài: "Mặc kệ nói như thế nào, nàng mang Vivian tới. Nếu nàng vẫn ở trong Lâu Lan Thành thì sẽ không phải chịu tội như thế. Hơn nữa, dù thế nào đi nữa thì ta cũng coi như là đệ tử cuối cùng của sư phụ Cổ Lan Tu, vậy thì…"

Bạch Hà Sầu lạnh lùng cười một tiếng: "Đỗ Duy, nàng là đệ tử của ta, nhận lệnh của ta xuống núi mà lại còn phản bội Đại Tuyết Sơn. Ngươi cũng đã biết quy củ của Đại Tuyết Sơn, đối với phản đồ thì sẽ trừng phạt như thế nào?"

Đỗ Duy không hề sợ hãi, liền đáp lại: "Hừ, nói đến làm trái quy củ của Đại Tuyết Sơn, lão Bạch ngươi mới chính là nhân vật tiêu biểu! Đừng quên ngai vàng Vu Vương ngươi giành được bằng cách nào. Trong quy củ của Đại Tuyết Sơn hình như không có nói rằng vị trí Vu Vương có thể tranh đoạt phải không?"

Sắc mặt của Bạch Hà Sầu chợt trở nên tối sầm, hắn liếc mắt nhìn Đỗ Duy, đang định nói tiếp thì lúc này bỗng nhiên Elune quỵ ngã xuống mặt đất.

Toàn thân nàng vốn đã bị đông cứng, giờ phút này cho dù một chữ cũng nói không ra. Nhìn thấy bộ dạng này của nàng, Bạch Hà Sầu cau mày, rốt cuộc khẽ vung tay, một tia sáng màu đỏ yếu ớt liền bắn tới.

Ngay lập tức Elune liền cảm giác toàn thân được ngâm trong một dòng nước ấm, thân thể ấm hơn một chút. Nàng dùng sức dập đầu mấy cái trên mặt đất, trong giọng nói run rẩy và cầu khẩn:

"Đệ tử biết lỗi của mình nghiêm trọng, không dám xin sự phụ tha thứ, chỉ cầu xin sư phụ có thể cho đệ tử được chết ở Đại Tuyết Sơn để đệ tử được giữ lại thân phận là người của Đại Tuyết Sơn!"

Bạch Hà Sầu hừ một tiếng: "Elune, chẳng lẽ ngươi không muốn quay về La Lan đế quốc cùng người kia hay sao?"

Thân thể của Ngã Lộ run lên, nhìn Đỗ Duy một chút, trong ánh mắt có chút mờ mịt. Nhưng khi nhìn thấy bên cạnh Đỗ Duy có Vivian, ngoài ra trong lòng còn có Jojo thì trên khuôn mặt của nàng hiện lên vẻ lạnh lùng, cắn răng nói: "Không! Đệ tử nguyện ý ở lại trên núi chịu trừng phạt của sư phụ… chỉ cầu sư phụ không trục xuất đệ tử khỏi sơn môn! Đệ tử sống là người của Tuyết Sơn, chết cũng là người của Tuyết Sơn!"

khuôn mặt của Bạch Hà Sầu mặc dù vẫn được bao phủ bởi vẻ lạnh lùng, nhưng trong ánh mắt lại hiện ra một tia bình thản, ánh mắt của hắn dừng lại trên người Elune thật lâu rồi chậm rãi nói: "Cho tới hôm nay ta mới chỉ thu có một đệ tử duy nhất là ngươi. Trong ngày thường ta cũng không có thời gian để dạy ngươi bất cứ điều gì, đây là cái sai của ta….Thôi được rồi, nếu ngươi đã nói như vậy, ta sẽ lưu ngươi lại Tuyết Sơn. Tuy nhiên ngươi phạm vào sai lầm cho nên trừng phạt là điều không thể tránh khỏi!"

Ngừng lại một chút, giọng nói của hắn lại vang lên: "Elune, bây giờ ngươi hãy đến Trù Hợp Gian, ta phạt ngươi ngồi quay mặt vào tường một trăm ngày.

Trong một trăm ngày ngươi cần phải đâm trụ băng đủ mười vạn tám ngàn lần! Nếu như thiếu một lần thì ngươi hãy nhảy xuống vách đá mà tử tự đi.!"

Nói xong hắn phất phất tay áo.

Cả người Allu run lên, trên mặt tràn ngập sự cảm kích, nàng miễn cưỡng đứng dậy, quay đầu đi xuống dưới chân núi. Đi được vài bước, khi lướt qua Đỗ Duy thì bỗng nhiên dừng lại, liếc mắt nhìn Đỗ Duy, khẽ nói một câu: "Bảo trọng."

Sau đó nàng liền thất tha thất thểu bước xuống dọc theo bậc thang.

Nhìn Elune như vậy rời đi , trong lòng Đỗ Duy cũng cảm thấy có chút không phải. Hắn thở dài, nhìn Bạch Hà Sầu cười khổ nói: " Được rồi, mọi chuyện đã kết thúc rồi, xem ra cũng đã đến lúc ta phải nói lời tạm biệt…"

Bạch Hà Sầu lạnh lùng nói: "Không tiễn!"

Đỗ Duy cười lớn một tiếng, không thèm quan tâm đến sự lạnh nhạt của Bạch Hà Sầu: " Lão Bạch a! Nói như thế nào thì bây giờ chúng ta cũng có danh phận là sư huynh đệ. Ta sắp rời đi rồi, chẳng lẽ ngươi không muốn nói gì với ta sao?"

Sắc mặt của Bạch Hà Sầu liền trầm xuống, hai đôi lông mày khẽ nhíu, rốt cuộc liếc mắt nhìn Đỗ Duy một cái. Mặc dù hắn đã cố gắng để che dấu nhưng trong ánh mắt lại ẩn chứa một tia ấm áp.

Chỉ là người này dường như không chịu mở ra lòng mình, quát lên với một giọng lạnh lùng: "Đỗ Duy ngươi hãy mau biến đi cho ta! Tuy nhiên…" Đến lúc này rốt cuộc hắn mới xoay chuyển lời nói, mặc dù giọng nói lạnh như băng nhưng cũng đã không giống với trước đó.

"Tuy nhiên…Bây giờ ngươi nếu đã là sư đệ của ta, ở bên ngoài không được đánh mất tôn nghiêm của Đại Tuyết Sơn! Nếu như ngươi gặp phải kẻ địch mà ngươi không đối phó được …thì quay về đây cho ta, trốn lên núi mà tránh nạn!"

Đỗ Duy tự nhiên nhận thấy được sự quan tâm trong giọng nói của Bạch Hà Sầu, hắn cười cười rồi nói: "Sư huynh, chẳng lẽ nếu ta gặp nguy hiểm, ngươi sẽ không xuống núi để cứu ta sao?"

Sắc mặt của Bạch Hà Sầu trầm xuống: "ta không thèm quan tâm đến sống chết của ngươi!"

Sau khi nói xong, hắn khẽ thở dài: "Ngươi cũng biết tình hình của ta rồi đấy, ta không thể nào xuống núi được."

Vẻ mặt của Đỗ Duy chợt động, hắn lui lại phía sau hai bước. Sau đó sờ soạng trong lòng ngực một hồi, lấy ra hai đồ vật, nhẹ nhàng đặt ở trước mặt Bạch Hà Sầu.

"Lão Bạch, lần này lên núi, thành thật mà nói. Từ lúc bắt đầu ta đích thật tới đây là để kiếm ngươi giúp ta tống cổ tên yêu quái kia đi. Tuy nhiên ta còn chưa nói thì ngươi đã giúp ta giải quyết. ta không phải là loại người thích thiếu nợ ân tình của người khác, cho nên hai đồ vật này coi như là thù lao ta trả cho ngươi!"

Nói xong Đỗ Duy chỉ vào hai kiện đồ trên mặt đất: "Ở trong bình bên trái là một vài giọt chất lỏng, là một loại nước suối thần kỳ tên là Nước suối trẻ mãi không già, sau khi uống xong có thể làm cho cơ thể vĩnh viễn không bị lão hóa! Có lẽ có thể giải trừ được lời nguyền già yếu mà ngươi phải chịu. Ài, đây là biện pháp duy nhất mà sư đệ như ta có thể làm. Mặc dù lần này ta cũng mang theo con ma thú mà ngươi yêu cầu, tuy nhiên con ma thú kia đối với ta còn có chút tác dụng khác, huống hồ ta cũng không có thời gian chờ đợi ngươi nghiên cứu ra biện pháp xóa bỏ linh hồn khế ước, cho nên Nước suối trẻ mãi không già này đại khái có thể giải trừ khốn cảnh mà ngươi đang mắc phải… Thế nào? Lão Bạch, thù lao này có thể nói là rất hậu hĩnh phải không?"

Bạch Hà Sầu mặc dù vốn lạnh lùng cũng không khỏi lộ ra vẻ mặt xúc động, trong ánh mắt của hắn hiện ra hai tia sáng, chăm chú nhìn bình thủy tinh đặt trên mặt đất: "Không bị lão hóa?"

"Không sai. Năm đó Aragon cũng từng sử dụng thứ này." Đỗ Duy thở dài: "Nếu như vật này đối với ngươi không có tác dụng thì ngươi hãy phái người đến thành Loran nói cho ta biết, ta sẽ sắp xếp thời gian lên núi, mang con ma thú kia trả cho ngươi."

Giọng nói của Bạch Hà Sầu có chút kích động, mặc dù vẫn còn che dấu như: "Đỗ Duy, chẳng lẽ ngươi không sợ rằng nếu không có lời nguyền trói buộc, ta có thể tự do lên xuống núi… đối đầu với ngươi?

Đỗ Duy cười lớn một tiếng, chỉ vào Bạch Hà Sầu cười nói: "Thật vậy sao! Lão Bạch! Ngươi theo đuổi con đường trở thành thần, chẳng lẽ còn quan tâm đến những chuyện thế tục như vậy sao? Nếu như ngươi thật sự có hứng thú với chuyện thế tục, mấy hôm trước khi ta lên núi thấy có rất nhiều người do các bộ lạc phái tới đây ở dưới chân núi chờ đợi mỏi mòn. Chẳng phải ngươi ngay cả nhìn cũng thèm nhìn đến bọn họ hay sao?

Bạch Hà Sầu hít vào một hơi thật sâu, chăm chú nhìn Đỗ Duy một lần nữa, lúc này ánh mắt đã khác trước rất nhiều.

Rốt cuộc hắn nhìn về phía kiện độ được bao bởi vài trắng còn lại: "Đây là cái gì?"

"Cái này … ngươi mở ra nhìn thì sẽ biết."

Nói xong Đỗ Duy dùng sức ôm chặt Kiều Kiều đỡ lên trên vai, tay còn lại kéo lấy bàn tay bé nhỏ của Vivian, cười lớn: "Hẹn gặp lại!"

Sau đó hắn kéo tay vivian, bế Kiều Kiều bước theo bậc thang đi xuống dưới chân núi.

Bạch Hà Sầu đứng im tại một chỗ, lẳng lặng nhìn Đỗ Duy đi xa.

Sau đó hắn mới khom lưng nhặt lên những món đồ trên mặt đất.

Kì quái chính là, thứ mà hắn đưa tay lấy lên trước tiên không ngờ lại không phải là cái bình có chứa nước suối trẻ mãi không già có thể giải trừ lời nguyền của hắn, mà là món đồ được bọc vải trắng.

Nhẹ nhàng mở ra, nhìn thấy thứ ở bên trong, Bạch Hà Sầu chợt thấy ngây người.

Đơn giản là trong cái bao màu trắng này không phải là thứ gì kì lạ, mà chỉ là một khối thịt nướng chín!

Trong mơ hồ, Bạch Hà Sầu phảng phất nhớ lại câu chuyện khi hắn Bắt cóc Đỗ Duy, hai người ăn ngủ ở nơi hoang dã, Đỗ Duy nướng thịt cho mình ăn trên đống lửa. Nghĩ đến chuyện bản thân mình là Vu Vương nhưng lại ở trên Tuyết Sơn trong cảnh màn trời chiếu đất, thậm chí cả đời ngay cả một miếng thức ăn nóng ngon miệng cũng chưa từng được thưởng thức.

Lần đó, thậm chí bởi vì miếng thịt nướng quá nóng nên mình đã sử dụng băng sương đấu khí để làm lạnh, kết quả là khiến cho miếng thịt nướng nổ tung, thật đáng chê cười. Nguồn: http://

Nắm trong tay miếng thịt nướng, lại đột nhiên nghe thấy từ dưới chân núi, giọng nói của Đỗ Duy từ phía xa xa truyền đến.

"Nhớ kĩ phải làm nóng lại trước khi ăn a!"

Nghe thấy giọng nói này, khóe miệng trên khuôn mặt lạnh lùng của Bạch Hà Sầu chợt không nhịn được mà hiện ra một nụ cười…

Đọc truyện chữ Full