TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ác Ma Pháp Tắc
Chương 646: Thế thân của hoàng đế (hạ) - đoạn 2

Trong lúc Đỗ Duy đang muốn rời đi, chợt Grooms nắm lấy cổ tay hắn:

- Đại nhân, ta hy vọng hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ này.

Đỗ Duy cười cười, hắn nắm chắc tâm lý của đàn ông:

- Nếu quả thực muốn chết, thì gắng mà làm cho xong nó, thân nhân của mình mới có thể nhận được chút phụ cấp.

- Tin ta đi! Ta cũng giống ngươi hy vọng hoàn thành thuận lợi, hơn nữa… ta rất am hiểu ngụy trang…

Đỗ Duy tựa như vô thức nói ra một câu, sau khi nói vậy, trong lòng hắn chợt thấy hồi hộp.

Trong nháy mắt, sắc mặt Đỗ Duy biến đối, bất quá hắn lại che giấu rất tốt, không thể hiện trước mặt Grooms.

Hắn xoay người rời khỏi cung điện. Lúc đi ra ngoài bậc thang, trong lòng hắn vọng lại câu nói của Thần hoàng tử trước khi rời khỏi: "Theo như ta biết, ngươi hẳn là một cao thủ ngụy trang rất xuất sắc, ngươi có thể trở thành một người ngụy trang bản lĩnh cao siêu."

"Tại sao hắn lại nói những lời đó? Lời hắn có ý gì?"

Trong đầu Đỗ Duy chợt xẹt qua một ý niệm. Hiển nhiên, chỉ có một đáp án duy nhất là Thần hoàng tử đã biết chuyện Hussein.

"Hắn đã biết chuyện Hussein được mình ngụy trang tướng mạo và thân phận, ẩn bên mình làm thủ hạ."

"Sao mà hắn biết được?"

"Thần hoàng tử ngay cả chuyện bí ẩn thế cũng biết. Không biết hắn còn biết bao nhiêu chuyện?"

"Hắn có biết những chuyện mình làm với vị vương phi tương lai kia không? Chỉ sợ bất cứ thằng đàn ông nào cũng không cho phép thằng khác làm chuyện này với vị hôn thê của mình."

"Liệu hắn có biết chính mình bắt công chúa Louise lại gây ra trò "tàu nhanh"? Chỉ sợ bất cứ kẻ nào cũng không dễ dàng tha thứ cho kẻ khác đùa giỡn với em gái mình."

"Thần hoàng tử rốt cuộc hắn biết được bao nhiêu bí mật của mình?"

Hít thật sâu, Đỗ Duy nhìn trời đêm. Trong lòng luôn tự nhắc nhở mình "tỉnh táo! Tỉnh táo!"

Hắn nhanh chóng rõ rang ý nghĩ của mình "Nếu như Thần hoàng tử biết Hussein ở bên cạnh mình, vậy hắn biết từ lúc nào? Trước giờ hắn chưa từng có nói qua chuyện này. Hôm nay chợt nói, chẳng lẽ hắn gần đây mới biết bí mật này?"

Gần đây…

Nhãn tình Đô Duy sang lên.

Có lẽ Thần hoàng tử cũng không phải từ chỗ nào đó của mình biết được, cũng không phải trong gia tộc mình xuất hiện phản đồ ngầm liên lạc với Thần hoàng tử. Rất có thể là tin tức lộ ra từ trong Thần Điện.

Rất có thể.

Giáo hội và Hoàng thất đấu tranh cơ hồ cả ngàn năm. Song phương cho tới bây giờ cũng không có chính thức đánh đối phương. Trong suốt quá trình tranh đấu dài đẵng ngàn năm. Trong ta có ngươi, trong ngươi có ta, cũng không phải là chuyện gì khiến người ta ngạc nhiên, đem vài nội gián cài vào trong trận doanh của đối phương cũng không có gì là kỳ lạ. Nguồn: http://

"Hừm, nhất định là vậy. Thần hoàng tử khẳng định là mới gần đây biết được bí mật mình thu nhận và giúp đỡ Hussein."

Trong lòng Đỗ Duy sau khi đã xác định mới rời khỏi tòa cung điện này.

Bời vì văn kiện này là chuyện đặc thù, Đỗ Duy cũng không có quay về công tước phủ tại đế đô, mà ở lại trong hoàng cung.

Hắn mang đến năm trăm thiết kỵ, tạm thời đóng quân cùng Ngự Lâm quân hoàng cung.

Đêm nay, Đỗ Duy cũng không chợp mắt, trong đầu hắn vắt óc suy nghĩ biện pháp giải quyết.

"Thần sẽ dứt khoát gọn gàng tuyên bố để Charlie tiểu vương tử thừa kế ngôi vị! người khác nói gì kệ họ! Dù sao quyền to thế lớn đang nắm trong tay, vị trí của hoàng đế, chính hắn không ngồi, muốn để cho con của mình ngồi lên, cũng là chuyện hoàng thất không dị nghị, để cho người khác không phải cười chê."

"Mà về phần giáo hội khẳng định sẽ phản đối…. Đây là đương nhiên! Ngay cả Thần hoàng tử đem giáo hội liên kết vững chắc thông suốt."

"Nhưng Mihus XVI biết rõ không lâu nữa tội dân sẽ xâm lấn. Lúc đó hắn dám công khai trở mặt với hoàng thất sao? Hắn có lá gan này sao? Không lấy đại cục làm trọng ư?"

Chắc hắn cũng không dám, không chừng đánh rơi răng chỉ có thể ngậm miệng mà nuốt.

"Hừm… nhưng…"

Đỗ Duy nghĩ lại, thời điểm này, hắn cũng dám phái người đến Tây Bắc để tính kế cho mình, bản thân cũng có hành vi thiếu suy nghĩ.

Cũng không thể đem hy vọng đánh cuộc trên nhân phẩm của giáo hoàng.

Nghĩ đến nửa đêm, bản thân Đỗ Duy cũng không khỏi có chút phiền muộn. Mọi phiền não cũng là vấn đề của hoàng thất, ta việc gì phải bận tâm! Tai tiếng này tai tiếng nọ cũng rời trên đầu hoàng thất, muốn trở mặt với giáo hội, cũng là hắn gánh trách nhiệm trước Thần hoàng tử! cha ta cũng ở Tây Bắc làm Tulip đại công tước như ta.

Mặc dù suy nghĩ tức giận như vậy, Đỗ Duy cuối cũng biết rõ chuyện này, Thần hoàng tử không có khả năng động đến mình dễ dàng. Dù sao bản thân hắn là trọng thần được tín nhiệm nhất.

Tờ mờ sáng, Đỗ Duy liền đi ra khỏi phòng.

Ngoài chỗ ở hắn được an bài, sớm đã có người hầu đợi cả đêm, vừa thấy vị Tulip đại công tước ra khỏi phòng, lập tức kinh hoảng. Người cầm đầu vội vàng chào đón:

- Đại nhân, chẳng lẽ nơi này ở không thoải mái sao? Hay những tiên tiểu gia hỏa này hầu hạ không được chu đáo?

Đỗ Duy cười cười:

- Nếu ngay cả hoàng thượng cũng mà ở không được thoải mái, trên thế giới này chỉ sợ cũng không có chỗ nào thoải mái.

Hắn nhìn tên đầu lĩnh đang khiếp sợ, cười nói:

- Ta ở Tây Bắc bần hàn đã thành thói quen, nơi này sung sướng, ta ngược lại không quen.

Tên đầu lĩnh này vội mở miệng tươi cười, vỗ mông ngựa:

- Đúng đúng, công tước đại nhân vì nước trấn thủ biên cương, tự nhiên là thích những hưởng thụ những loại này. Bất quá cũng là công tước đại nhân ngài mới có thể được Nhiếp Chính vương tin tưởng, có tư cách qua đêm ở trong hoàng cung, nếu là người khác, đâu có được sủng ái như vậy a.

Đỗ Duy mỉm cười, móc trong lòng ngực vài đồng ném qua, thản nhiên nói:

- Những người ta đem đến hôm qua đều ở chỗ Ngự Lâm quân, ngươi phái người đi gọi thị vệ trưởng của ta đến, ta có chuyện riêng muốn bàn với hắn.

Đọc truyện chữ Full