Kakalot trở thành ngôi sao mới của đế đô.
Là người thắng trong đại hội luận võ, hắn chiếm được phần thưởng 10 vạn kim tệ, danh hiệu kỵ sĩ cấp 8 - mặc dù thực lực hắn chỉ có cấp 7, nhưng dù sao thân là đoàn trưởng kiếm kỵ sĩ đoàn Roland, cấp 7 thì… thấp quá.
Do đó, Deron hội trưởng lập tức vung bút, cho hắn 1 cái danh hiệu kỵ sĩ cấp 8.
Hơn nữa, Kakalot cũng còn rất trẻ, tướng mạo có thể gọi là anh tuấn. Lai có thực lực cao cường, tự nhiên được quý tộc đế đô rất hoan nghênh - đồng thời mọi người đều biết, Kakalot hình như cùng công tước hoa Tulip có vài phần giao tình.
"Thanh kiếm Roland" kỵ sĩ đoàn, trước mắt biên chế gồm 50 người - đương nhiên, Allu khi đó trên sân rộng liền khiêm tốn thối lui khỏi... Kỵ sĩ đoàn, mà là âm thầm rời đi, cho nên, sau khi trưng cầu ý kiến Đỗ Duy, Kỵ sĩ đoàn bổ sung một tên thành viên mới, thay thế vị trí Allu lưu lại.
Mã Long! Cái tên từng cùng Randall kỵ sĩ trưởng thần thánh kỵ sĩ đoàn giao thủ. Hắn có được thực lực cường hãn, từng dùng 2 tay không bóp chết gấu. Cái gã man rợ này, bị thu vào kỵ sĩ đoàn luôn.
Thuận tiện mà nói, căn cứ phán đoán của Đỗ Duy, hắn cảm giác được Mã Long là 1 võ giả cực mạnh trong kỵ sĩ đoàn. Chỉ tiếc vận khí hắn quá kém, mấy trận đầu đã gặp kỵ sĩ trưởng thần thánh kỵ sĩ đoàn.
Nhưng nếu thực sự thực lực tương đương đánh nhau, chỉ sợ Kakalot cũng chưa chắc chiến thắng được Mã Long.
Ngoài ra, Đỗ Duy đối với Mã Long rất hứng thú, bởi lực lượng cơ thể gã này thật sự quá lớn, trong số những người hắn từng gặp, chỉ có dưỡng tử Seine của giáo chủ Maxmimos mới có thể so sánh.
Mặc kệ thế nào, Hiệp Hội kỵ sĩ của đại lục, dựa vào lần luận võ đại hội này mà thanh danh đại chấn, trọng yếu hơn là dẫn phát bên trong đế quốc 1 hồi không khí tập võ, mặc kệ là theo phong trào cũng tốt, tham gia cho náo nhiệt cũng được. Tóm lại, ngay cả những thanh niên quý tộc đế đô bây giờ cũng có thói quen mặc trang phục võ sĩ xuất đầu lộ diện. Những bộ lễ phục quý tộc trong dĩ vãng đều bị vứt bỏ, thay vào đủ loại trang phục võ sĩ.
Quan trọng hơn là, dựa vào trận đấu này, Hiệp Hội kỵ sĩ kiếm được khá nhiều tiền, mà công tước hoa Tulip khẳng khái tặng 100 chiến mã thượng đẳng, cho kỵ sĩ đoàn Thanh kiếm Roland làm vật cưỡi.
Đỗ Duy vừa từ phương bắc quay về đế đô, mới về tới nhà đã được biết, vị Kakalot tiên sinh, liên tục 3 ngày đến cửa bái phỏng, mỗi ngày đều chờ đợi hồi lâu tại phủ công tước.
- Gabri thiếu gia rất thích cai tên kia, hắn thường lôi kéo vị Kakalot tiên sinh kia luyện võ.
Tiểu quản gia Sandy một mặt giữ ngựa Đỗ Duy, một mặt cười nói:
- Hôm nay, vị Kakalot kia sáng sớm đã tới, bây giờ chỉ sợ còn trong sân với Gabri thiếu gia.
Đỗ Duy gật đầu:
- Hussein quay về chưa?
- Đã về! Hắn hiện giờ hẳn đang ở trong thư phòng của ngài.
Đỗ Duy nghe xong mỉm cười, nói với Sandy:
- Mời kỵ sĩ Kakalot tới thư phòng của ta gặp ta.
Hussein sẽ ngụ ở thư phòng Đỗ Duy, trong 1 gian phòng khác.
Mặc dù lệnh truy nã đã bỏ, nhưng qua mấy năm đã thành thói quen ru rú trong nhà không dễ bỏ như vậy.
Đỗ Duy quay về thư phòng, nhìn thấy Hussein trong sân lau chùi áo giáp của mình, biểu tình của thánh kỵ sĩ chân thật mà nghiêm túc, bộ dáng cẩn thận tỉ mỉ.
- Ngươi biết không?
Đỗ Duy cười nói:
- Thân là kỵ sĩ cao cấp, ngươi hẳn là cần mấy người hỗ trợ. Giống như lau chùi áo giáp hoặc giữ ngựa… những việc này, ngươi không nên làm 1 mình.
Hussein ngẩng đầu, nhìn Đỗ Duy đi quá, không có bao nhiêu biến đổi, thản nhiên nói:
- Chuyện ngươi yêu cầu đã hoàn thành, đồ quan trọng của ngươi, ta đã đặt trên bàn.
- À, tất cả thuận lợi?
Đỗ Duy gật đầu
- Rất thuật lợi, không ai biết ta đã làm. Chỉ là, tên kia xem ra rất đáng chết.
- Ồ!
- Lúc ta giết hắn, hắn đang dùng vũ lực… uy hiếp 1 nữ nhân.
Đỗ Duy gật đầu:
- Tốt lắm. Bằng hữu, để áo giáp của ngươi xuống đi… ngươi không cần lau chùi nó nữa. Trên thực tế, ta đã chuẩn bị cho ngươi một vài đồ tốt. Trước hết mời ngươi gặp 1 vị khách, rồi sẽ giao đồ tốt cho ngươi… lúc đó vứt bỏ mấy cái phế liệu trong tay ngươi đi.
Đỗ Duy nháy mắt, cười rất đắc ý.
Kakalot được Sandy mời đến thư phòng Đỗ Duy, trên mặt không giấu được 1 tia kích động.
Cửa phòng đóng lại, Đỗ Duy ngồi trên bàn, nhìn Kakalot có chút khẩn trương:
- Tốt lắm, ta nghĩ ngươi biết ta mời ngươi đến có việc gì. Chuyện tình ta đáp ứng ngươi, giờ có thể thực hiện.
Vừa nói, Đỗ Duy chỉ 1 cái hộp gỗ vuông trên bàn:
- Đồ quan trọng của ngươi ở đây.
- Ta biết. Kỳ thật, ngươi hy vọng tự mình ngươi động thủ, nhưng… vậy tốn thời gian quá. Mặc dù ta có thể giúp ngươi, nhưng dù sao, ngươi hiện giờ không có chức quan, chỉ có chút địa vị và tiền bạc thôi. Phải dựa vào ngươi đến làm thống lĩnh 1 chỗ phòng thủ. Ngươi ít nhất phải phấn đấu vài năm mới được. Nhưng chúng ta không có thời gian…
Đỗ Duy nhìn Kakalot rất chân thành:
- Ta biết bí mật của ngươi! Bí mật rất trọng yếu!
Kakalot hít 1 hơi thật sâu, đi tới bên bàn, nhấc cái hộp gỗ lên, nhìn thoáng qua.
Bên trong có 1 cái đầu người. Để phòng thối rữa, bên trong còn có vôi nhưng cũng có thể nhìn thấy bộ dáng của hắn.
Nhìn thấy cái đầu người này trong hộp, Kakalot sắc mặt trở nên rất phức tạp, trong mắt tràn ngập kích động, sau khi cẩn thận phân biệt rõ ràng, bèn đóng hộp lại.
- Ngươi có thể mang đi. Tùy ngươi xử trí.
- Ta nợ ngài!
Kakalot chăm chú nhìn Đỗ Duy:
- Ngài giúp ta báo cừu, nên ta thiếu ngài rất nhiều.
- Ta muốn biết … về bí mật của Sư thứu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Đỗ Duy thở dài:
- Ngươi giao nó cho ta, coi như hết nợ .
Kakalot móc trong lồng ngực ra 1 quyển sách nhìn khá rách nát:
- Bên trong này hết. Đây là bút ký lão sư của ta lưu lại khi còn sống.
Hắn đặt sách trên bàn Đỗ Duy, nhìn thẳng vào mắt Đỗ Duy:
- Công tước đại nhân, bắt đầu từ bây giờ, ta là người của ngài. Tính mạng của ta là của ngài. Ta lấy linh hồn ra thề, cả đời thuần phục ngài!