Lúc nghe nói thế, nhiều người không nhịn được nhìn Gabri. Mọi người đều biết đấy là em trai của Đỗ Duy. Rất rõ ràng, chức vụ béo bở như vậy, hơn phân nửa là muốn cho hắn. Với việc này, mọi người trong lòng đã có chuẩn bị.
- Kỵ sĩ Knight. Bước ra khỏi hàng!
Đỗ Duy đột nhiên hô tên 1 người xa lạ.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, trong đội ngũ, 1 người chừng 30 tuổi đi 1 bước dài, đứng ở phía trước đội ngũ!
Người này đứng trong gió thẳng tắp, không chút nào run rẩy hay rụt cổ. Vẻ mặt bình thản mà lạnh lùng, tràn ngập 1 loại nghiêm nghị của quân nhân!
Đương nhiên, không có nghĩa những người khác không có bộ dạng quân nhân, dù sao họ cũng là từ quân đội các nơi gửi tới. Nhưng... người này hoàn toàn bất đồng!
Hắn đứng ở đó, thân thể thẳng tắp như trường thương. Trên người mơ hồ có 1 loại khí thế khác người. Đó là khí thế đã chân chính trải qua chiến tranh tôi luyện.
- Từ bây giờ, ngươi là đội trưởng. Lúc ta không có mặt, ngươi toàn quyền với người vi phạm xử phạt. Hiểu không?
2 người thực ra đã quen biết lâu.
Năm đó, thảo nguyên Đầu Sói Vàng mang 2 vạn thiết kỵ đánh lén thành Gileat. Lúc đó vị Knight kỵ sĩ này, dưới lệnh của tổng đốc hành tỉnh Norin - Bohan, mang 300 kỵ binh gấp rút tiếp viện Đỗ Duy. Gã thanh niên tác chiến dũng cảm mà kiên quyết, kỷ luật nghiêm minh khiến Đỗ Duy rất có hảo cảm.
Trọng yếu hơn là, lúc đó Knight mang cho Đỗ Duy 1 câu nói, trong khi quan hệ giữa Đỗ Duy mà Bohan tổng đốc không tốt - 1 câu "quốc sự làm trọng".
Sau đó...
Sau khi quân Tây Bắc bị đánh tan, tổng đốc Bohan bị dời đi. Vì hắn là người của Đại hoàng tử, nên Nhiếp Chính vương bãi chức hắn. Cho hắn 1 địa vị vinh quang nhưng không có thực quyền.
Còn về Knight, hắn cũng tham gia tiêu diệt phản quân Tây Bắc. Hơn nữa tác chiến dũng cảm. Chỉ là, hắn là quân dưới trướng tổng đốc Bohan. Trong lúc thưởng công, quân của tổng đốc Bohan bị xa lánh, đãi ngộ không công bằng.
Lần này, trong ban huấn luyện, Đỗ Duy đã có tâm tư nuôi sẵn một vài vây cánh cho mình. Ý nghĩ rất hèn hạ, không phải sao?
Cho nên hắn cần vài người quen cũ. Từ quân đội gia tộc hoa Tulip không ổn, sẽ khiến Thần hoàng tử nghi kỵ. Nên xem danh sách, kết nạp vị Knight này, coi như chiến hữu đã từng cùng mình chiến đấu.
Đỗ Duy tuyên bố Knight là đội trưởng xong, phía dưới đã có phản đối.
- Ta phản đối, viện trưởng đại nhân!
Từ đội ngũ truyền ra thanh âm, rất hiển nhiên, đại biểu ý tứ của không ít người.
- Lý do!
Đỗ Duy lạnh lùng nhìn tên kia, theo tư liệu, hắn là con 1 vị tướng quân.
- Knight trước đây chỉ là kỵ trưởng. Ta cho hắn không đủ khả năng để mọi người phục tùng!
Đỗ Duy cười hừ hừ…
- Ý ngươi là, trong đám các ngươi, quân hàm hắn thấp nhất?
- Đúng thế!
Người kia kiên trì.
- Còn lý do nào khác không?
Đỗ Duy sắc mặt cũng không quá kinh khủng:
- Nói ra, nói đúng có thưởng!
- Knight võ kỹ cũng không giỏi. Ta thấy nên chọn 1 người võ kỹ thực giỏi làm đội trưởng!
- Tước vị không đủ, ta thấy nên để người tước vị cao nhất đảm nhiệm. Ta đề cử Gabri.
Hiển nhiên, lời này là muốn vỗ mông ngựa Đỗ Duy.
Nhìn đội ngũ bắt đầu có người nói chuyện, Đỗ Duy lạnh lùng cười hừ hừ.
Gabri đã nhìn thấy vẻ mặt Đỗ Duy, cũng chỉ Gabri hiểu được vẻ mặt ấy. Khi đại ca mình lộ ra nụ cười ấy, sẽ biến thành 1 ác ma đáng sợ. Trong lòng hắn đã cầu khẩn thay cho vị đồng nghiệp tương lai.
- Trước hết nói về tư cách.
Đỗ Duy thản nhiên nói:
- Knight kỵ sĩ quân hàm không cao? Được, vậy ta cho các ngươi biết cái gì là tư cách. Trong quân đội, Knight từng chặt 6 đầu thảo nguyên dị tộc. Kinh nghiệm của hắn qua chiến tranh, là giết người trong thiên binh vạn mã. Các ngươi ai làm hơn được, đứng ra!
- Ngoài ra, ai nói đội trưởng phải có võ kỹ cao cường? Ta cho các ngươi biết các ngươi là 1 nhóm. Chỗ này không phải đại hội luận võ! Là quân doanh! Ta cần sĩ quan, không phải võ sĩ! Nếu không, ta đã giao chức đội trưởng này cho kỵ sĩ Kakalot đảm nhiệm rồi!
- Cuối cùng... vừa rồi ai nói tước vị cao nhất? Thế người tốt nhất chiều nay cuốn gói. Đi tiếp con đường quý tộc! Vì quân đội không cần ngươi!
Không ai nói gì.
Đỗ Duy đi tới bên Knight, vỗ vai hắn thấp giọng nói:
- Làm đội trưởng tốt, đừng làm ta thất vọng. Ngoài ra, hôm nay ta giúp ngươi lập uy. Nhưng uy nghiêm chân chính, cần 1 mình ngươi dựng lên. Muốn đám hỗn đản này chịu thua ngươi, cần dựa vào mình ngươi!
- Ta sẽ không để ngài thất vọng.
Knight nói vẻ mặt kiên quyết.
Đỗ Duy cười lạnh, sau đó ra lệnh đội ngũ xếp hàng.
- Mọi người!!! Xếp hàng, rồi bài học hôm này là… chạy quanh thao trường. Chạy!!! Đây là mệnh lệnh!
- Chạy bao nhiêu vòng? Viện trưởng đại nhân?
Có kẻ nhịn không được hỏi.
Đỗ Duy đi tới đá hắn 1 cước.
- Chạy đến khi ta nói dừng mới thôi!
Vừa nói, hắn vừa nhìn người dưới chân.
- Vì ngươi chất vấn mệnh lệnh cấp trên, cho nên, cơm trưa hôm nay, ngươi không cần ăn. Bây giờ, đứng lên.... Gia nhập đội ngũ, chạy! Chạy đến khi ta nói dừng mới thôi. Ai chạy chậm lại, giống như vậy, trưa không có cơm ăn!
Nhìn những sĩ quan vội vàng xếp hàng chạy trên thao trường, Đỗ Duy híp mắt cười ở đằng xa.
Những người này ít nhiều vẫn là quân nhân, lúc chạy đội ngũ có thể coi như chỉnh tề. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://
Lúc này, Carmille Ciro từ xa tới. Hôm nay là buổi tựu trường, hắn là đại biểu quân đội, cũng cần có mặt.
- Chạy bộ thế thì có tác dụng gì? Đỗ Duy?
Carmille Ciro nhíu mày.
- Chạy bộ đơn thuần thế vô dụng.
Đỗ Duy thản nhiên nói:
- Ta chỉ thị để họ nhớ kỹ 1 điều trọng yếu! Quân nhân chân chính, phục tùng mệnh lệnh là thiên chức! Ta yêu cầu tối hậu phải đạt được kết quả. Ví dụ như phía trước là vách đá, khi ta nói "chạy", không ai dám không chạy! Phục tùng! Phục tùng mệnh lệnh mới là quan trọng nhất!
Cái thao trường của học viện quân sự đế quốc này, diện tích cũng tương đối lớn. Khi 108 quân nhân chạy đến vòng 18, bắt đầu có người tụt lại phía sau.
Dù sao, bọn người kia được yêu cầu mặc áo giáp. Dù không phải trọng giáp kỵ binh, nhưng mấy cái giáp nhẹ này cũng nặng trên 10 cân.
Bắt đầu có người tụt lại phía sau. Đội ngũ vốn chỉnh tề ngày càng dài, tối hậu còn có người cởi bỏ áo giáp! Vật nặng nề này ép người ta không thở nổi!
Mà chạy trước tiên, vẫn là Knight.
Hắn chạy cũng không quá nhanh không quá chậm, hô hấp ổn định, chỉ có chân chính trên chiến trường, trải qua sinh tử mới hiểu được làm sao hành quân đường dài phải biết phân bố thể lực thế nào!
- Ba bước hít vào, 3 bước thở ra.
Knight đột nhiên nói với gã đi bên cạnh:
- Duy trì tiết tấu hô hấp, đừng chạy quá nhanh, đừng chạy quá chậm.
Đỗ Duy ở thao trường nhìn Carmille Ciro:
- Chuyện thứ nhất, đại nhân Carmille Ciro. Ngài cho ta 1 nhóm đệ tử, thật buồn cười. Bọn họ thật là phần tử nổi bật từ quân đội các nơi chọn ra ư?
- Không có biện pháp. Tinh anh chân chính, đều ở quân đoàn chủ chiến Bạo Phong và Lôi Thần Chi Tiên. Những người này… cũng có thể coi là không tồi rồi. Hơn nữa… đừng quên, người hôm nay bắt họ ra đây sớm, ngay cả ăn sáng họ cũng không ăn! Có thể chạy như vậy đã rất tốt rồi.
Carmille Ciro thở dài
- Chuyện thứ 2…
Đỗ Duy cười cười:
- Ta cần mấy gã thầy thuốc giỏi, tốt nhất là kêu giáo hội phái đến 2 gã quang minh trị liệu mục sư.
- Là... tại sao?
Carmille Ciro nhíu mày:
- Chẳng lẽ… ông trời ạ, chẳng lẽ trong lúc huấn luyện có thương vong? Ngươi tính toán cái quỷ gì thế?
- Chết thì sẽ không.
Đỗ Duy thản nhiên trả lời:
- Ta có chừng mực, nhưng chảy máu hay bị thương thì là bình thường.
Carmille Ciro nuốt nước bọt:
- Ta bắt đầu hối hận... để ngươi làm viện trưởng.