Hai tháng sau, Đỗ Duy lại lần nữa tạo ra một mô hình mới.
Hắn thuyết phục thống soái bộ, từ trong sở Trị An đế đô điều tạm tám trăm binh sĩ vào đóng quân tại học viện quân sự!
Sau đó hắn đem một trăm lẻ tám học viên trộn lẫn với tám trăm quân sĩ này, mỗi người đều đảm nhiệm chức vị sĩ quan cấp thấp như: đội trưởng,... ít nhất thì chỉ huy hai mươi danh binh sĩ, nhiều nhất một trăm người.
Những sĩ quan này đều đã diễn luyện trong lúc điểm binh nên những công tác này bọn họ làm rất khá. Đỗ Duy cho bọn họ mười ngày thời gian để làm quen với bộ hạ của mình, ăn và ngủ cùng bộ hạ một chỗ. Mỗi ngày sáng sớm và buổi tối, bọn họ đều phải tham gia luyện tập như những binh sĩ bình thường, ban ngày thì tiếp tục chương trình học tại học viện quân sự.
Mà sau mười ngày, rất nhiều sĩ quan mới rốt cục cảm nhận được tác dụng của việc Đỗ Duy lập nhiều nội quy trong học viện!
Đầu tiên tại việc chấp hành, sĩ quan chỉ huy nghiêm khắc tuân theo nội quy trường học, khiến cho binh lính phía dưới không ai dám không tuân theo! Sau đó, Đỗ Duy lập nhiều yêu cầu cổ quái - sĩ quan phải đợi lúc binh lính dùng cơm xong mới được ăn cơm, khiến bọn lính lập tức đối với những sĩ quan xa lạ sinh ra hảo cảm!
Thời đại này dù sao vẫn là thời đại phong kiến. Trong quân đội, sĩ quan hưởng thụ đặc quyền cũng rất nhiều, bây giờ sĩ quan và binh lính ăn cùng một chỗ đương nhiên khiến những tiểu binh bình thường này lập tức sinh ra cảm kích.
"Nếu như bộ hạ của ngươi vẫn đói khát mà ngươi lại ăn no. Nếu bộ hạ của ngươi còn không đủ áo ấm mà ngươi lại mặc thượng đẳng chiến bào. Sĩ quan như vậy đừng hòng được binh lính chân tâm ủng hộ!"
Đạo lý này rất đơn giản. Đỗ Duy muốn bỏ đi truyền thống của quý tộc và các đặc quyền của sĩ quan trong quân đội của Roland đế quốc. Dưới nghiêm lệnh của Đỗ Duy, các sĩ quan này ở doanh trại cùng với các binh lính ăn chung một loại thức ăn, cùng tuân theo nội quy của trường học! Đỗ Duy thậm chí quy định sĩ quan phải chờ đến lúc tất cả các binh lính đều ngủ mới có thể lên giường.
Đúng là trước đây những tên gia hỏa này cảm thấy quy định đó rất nhàm chán. Nhưng hiện tại lại khiến những người này trong mười ngày có được sự ủng hộ của binh lính. Đương nhiên, mười ngày thời gian dù sao cũng quá ngắn, cũng chỉ làm binh lính cảm kích một chút mà thôi. Thế nhưng để điều khiển 1 chi quân đội thì đây là bước đầu tiên phải hoàn thành.
Đỗ Duy thấy, ngoại trừ Bạo Phong quân đoàn có sức chiến đấu cực mạnh tại phương bắc, quân phòng các nơi đều không thể làm được bước đầu tiên… tưởng như đơn giản nhất này! Sau mười ngày, Đỗ Duy bắt đầu chương trình học mới, lần này cũng không phải "thôi diễn" mà là thực chiến!
Học viện đế quốc! Nơi này là một cứ điểm quân sự quan trọng được xây nhiều năm trước, các loại kiến trúc như doanh trại, bộ chỉ huy, nhà lầu, trạm gác bên ngoài, thành, tường, tiễn tháp... đều có đủ.
Đỗ Duy bắt đầu khóa thực chiến!
Mỗi lần chương trình học đều rất đơn giản. Hắn tùy ý chỉ định một tòa kiến trúc, có thể là một kho vũ khí, có thể là một đoạn tường đất hoặc là một tòa tiễn tháp, có thể chỉ là một doanh trại… Sau đó hắn đem tám trăm binh lính chia làm hai bộ phận, để cho chính những đệ tử này điều quân, tự thân dẫn binh lính tiến hành đối kháng!
Đỗ Duy lợi dụng tất cả các địa hình trong học viện để cho những học viên này cùng các binh lính của họ tiến hành "Trò chơi chiến tranh".
Đương nhiên, diễn trò như thế…. Để tránh cho thương vong, Đỗ Duy đem toàn bộ trường kiếm bao bằng vải bông, trường mâu cũng gỡ bỏ đầu thương… và còn điều vài tên mục sư am hiểu trị liệu thuật quang minh hệ cùng y sư. Hơn nữa, chính Đỗ Duy cũng là một ma pháp dược sư có thực lực cường hãn.
Liên tục thực chiến khiến cho các sĩ quan kiểm tra chiến thuật của mình trên thực tế. Độ lớn của "trò chơi" cũng vì vậy mà tăng lên, từ đối kháng cấp tiểu đội cho đến đối kháng cấp trung đội, thậm chí cuối cùng phát triển thành đối kháng cấp đại đội, hoặc là đối chiến giữa hai doanh!
Vì để cho những sĩ quan này bồi dưỡng ra kinh nghiệm chỉ huy thực tế, Đỗ Duy không ngừng từ đế đô sở Trị An điều động quân đội đến. Cuối cùng sau 3 tháng, binh lính sở Trị An đồn trú ở cái học viện này đã đạt đến hơn hai nghìn người, thực sự đạt đến 1 bộ binh doanh.
Đỗ Duy còn đề ra chế độ lên cấp và… giáng cấp!
Trong đối kháng, bên thua kể cả binh lính và sĩ quan nhất loạt bị giáng cấp, mà bên thắng thì được lên chức… liệt trưởng (chẳng hiểu cấp gì) có thể thăng lên làm đội trưởng, đội trưởng lại được thăng lên làm trung đội trưởng...
Bởi vì họ không có cách nào ra chiến trường, nên tạo ra "Trò chơi chiến tranh" này nhằm làm cho sĩ quan có được một chút kinh nghiệm chỉ huy thực tế.
Thuận tiện nói thêm, vì quá say mê chương trình học của học viện quân sự đế quốc, bá tước tương lai Rowling - Garbi thiếu gia đã đem nghi thức trưởng thành của mình trì hoãn lại.
Mấy tháng sau Đỗ Duy lại mở 1 chương trình học mới là "Sử dụng hỏa dược"...
***
Xuân qua hạ đến.
Đế quốc tân hoàng Charles kế vị đã được gần nửa năm. Mùa hè đã đến, cái lạnh trong không khí đã trở thành hư không.
Cho dù là tại phương bắc đế quốc, băng tuyết cũng bắt đầu tan, trên mặt đất bắt đầu có cảnh qua đông vào xuân, vùng đất cứng lạnh cũng dần dần trở nên mềm mại. Ánh mặt trời ấm áp càng ngày càng nhiều, bọn lính bỏ y sam dày, mặc vào trang phục mùa hạ.
Trong lúc đó ở phương bắc, phòng tuyến Karpesky… Bạo Phong quân đoàn đã hoàn toàn đóng quân tại cứ điểm trung tâm và phía đông, để lại cứ điểm phía tây cho quân đoàn Lôi Thần Chi Tiên.
Khí trời chuyển ấm khiến cho việc đào hào tại phòng tuyến phương bắc trở nên nhanh hơn. Khí trời chuyển ấm, mặt đất không hề cứng rắn như đá tảng nữa. Mà trong lúc đó, dưới chân phòng tuyến, công tác đào chiến hào dài hơn trăm mét cuối cùng đã kết thúc.
Trên mặt đất xuất hiện một cái hào dài hơn trăm mét. Đối với địch nhân công thành mà nói, chính là 1 cái "Tử vong hành lang". Phải vượt qua cái chiến hào dài hơn trăm mét này, hơn nữa vẫn còn nằm trong phạm vi bao phủ của cung tiễn thủ trên tường thành! Dưới ánh mắt của đại tướng Rostock - thống soái Bạo Phong quân đoàn, địch nhân muốn vượt qua chiến hào này phải trả giá bằng đại lượng máu huyết.
Hoàn mỹ phòng tuyến… binh lính tinh nhuệ nhất đế quốc… Sung túc vũ khí trang bị.... Rostock đối với cuộc chiến trong tương lai tràn ngập niềm tin.
Điều duy nhất làm cho trong lòng hắn không thấy đúng là… tọa lạc tại phía sau phòng tuyến lại là "đệ nhất sư đoàn không quân đế quốc". Thực ra đây là sư đoàn độc lập Tây Bắc…. Andrea từng là bộ hạ của tướng quân Rostock. Quan hệ cá nhân của 2 người rất tốt nhưng quan hệ cá nhân là quan hệ cá nhân. Andrea tướng quân từng đưa ra một đề nghị là triệu tập không quân của hắn, phối hợp với thám báo kỵ binh ở mặt đất, lấy phòng tuyến Karpersky làm trung tâm, thành lập một khu vực tuần tra với bán kính 10 km.
Nhưng tướng quân Rostock đối với đề nghị này lại không cảm thấy thích hợp. Thân là một người điển hình tín ngưỡng "Kỵ binh", Rostock cả đời làm kỵ binh. Trong Bạo Phong quân đoàn dưới trướng hắn, kỵ binh cũng chiếm 1 vai trò tương đương. Hắn kiên quyết cho rằng, kỵ binh mới là binh chủng mạnh nhất của nhân loại, là chỗ dựa tối cường của nhân tộc. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://
Hắn không tin những cái khí cầu bay trên cao mấy trăm thước có thể đảm nhiệm cái gì thám báo công tác... Không sai!!! Bay ở trên trời thì có thể nhìn xa! Nhưng công năng thám báo của một kỵ binh thì những cái khí cầu này sao có thể thay thế được?
Kinh nghiệm phong phú của thám báo là có thể từ trên mặt đất các loại dấu chân, từ dấu vết thảm thực vật bị chà đạp có thể phán đoán ra tung tích địch nhân. Thậm chí là phương hướng! Mấy thứ này... những khí cầu bay trên trời cao này làm sao có thể thấy?
Rostock tướng quân đã chấp nhận số phận phụ trách phòng thủ phòng tuyến Karpersky. Từ chức vị mà nói, vô luận là Andrea - tướng quân không lực hay Aplay tướng quân - thống lĩnh quân đoàn Lôi Thần Chi Tiên đều phải nghe lệnh Rostock. Đương nhiên, vị trí thống soái còn có 1 trách nhiệm khác: việc chi trả chi phí quân lương cho toàn bộ phòng tuyến Karpersky đều do tướng quân Rostock phụ trách.
Ở trong mắt của vị lão tướng vùng biên cương này, những khí cầu có sức chiến đấu cường đại (Điều này từ việc tiêu diệt Tây Bắc quân đoàn mấy năm trước cũng đã thấy được). Điểm ấy Rostock cũng thừa nhận. Nhưng đối với hắn mà nói, sức chiến đấu như thế, giá cả có chút quá đắt.
Một đội khí cầu như thế, mỗi lần lên không tiến hành tuần tra 10 km, hao phí nhiên liệu, so với số lượng lương thực tiêu hao vượt quá mười lần cho kỵ binh thám báo cùng ngựa!
Rostock tướng quân cho rằng đây là một quả thực là một loại lãng phí! Công tác mà kỵ binh thám báo có thể hoàn thành, sao phải cho những khinh khí cầu đắt đỏ này đi làm?
Mặc dù là như vậy, nhưng với quan hệ của Andrea tướng quân và bản thân, ông cũng không nỡ bác bỏ hoàn toàn đề nghị của Andrea. Chỉ là, số khinh khí cầu tuần tra bị giảm đi một phần ba; đại bộ phận khu vực đều là dùng kỵ binh thám báo.
Mà kết quả... ông ta cũng không biết được… Andrea bất đắc dĩ thở dài. Bởi vì quyền không chế quân phí tiêu hao đều nằm trong tay vị tướng quân Rostock này.
Mà kết quả, hệ thống báo động hoàn mỹ mà Andrea dự định sắp xếp, không đạt tới hiệu quả mong muốn... Khu vực tuần tra của khí cầu còn rất nhiều chỗ trống!
***
Roland đế quốc năm 965! Kỵ binh trinh sát rốt cuộc gửi về những tin tức không bình thường.
Một đội ngũ kỵ binh thám báo mười người, đáng lẽ phải sớm trở về báo cáo lại không có tin tức!
Tin tức này không được báo ngay lập tức lên tướng quân Rostock. Sĩ quan phụ trách thông tin phía dưới cũng không coi trọng tin tức này, họ chỉ nghĩ rằng đội thám báo này gặp phải ma thú gì đó hoặc có lẽ là trên đường chậm trễ. Hơn nữa, trong quân tổng cộng phái ra hơn hai trăm đội thám báo, đối với khu vực rộng lớn xung quanh phòng tuyến tiến hành tiến hành dò xét… Một đội chậm trễ, tịnh không tính là gì.
Kết quả ngày thứ hai, tin tức này mới được chuyển đến tướng quân Andrea.
Ngày thứ ba... Rốt cục một đội thám báo khác, tại phương bắc phát hiện đội thám báo mất tích nọ...
Thi thể!
Lúc đi qua khu vực này, những gì họ thấy được làm cho đội thám báo một trận hoảng sợ.
Bên bìa rừng. Trên mặt đất. Khắp nơi đều là máu tươi.
Thi thể thảm trạng cực kỳ kinh khủng!
Những con ngựa chết đi tựa hồ như không bị dã thú cắn xé qua.
Mà những chiến hữu lâm nạn này, thậm chí không thể tìm 1 khối thi thể đầy đủ.
Những thi thể này đều phảng phất là bị xé nát thành từng mảnh nhỏ! Khắp nơi đều nhuốm máu tươi! Thậm chí. Rất nhiều thi thể cũng không đầy đủ! Có cái bị cắn rớt một chân, có cái còn lại là thân thể chỉ có một nửa!
Tất cả thi thể… áo giáp trên người họ và vũ khí đều đã bị toàn bộ lột đi. Điều này tuyệt đối không là ma thú hoặc là dã thú làm! Dã thú có lẽ sẽ ăn thịt người nhưng là tuyệt đối sẽ không đoạt vũ khí và áo giáp!
Từ sĩ quan chỉ huy đến binh lính. Mỗi người thấy tràng diện đáng sợ như thế. Cho dù là binh lính dũng cảm cũng nhịn không được… hai chân như nhũn ra! Bởi vì bọn họ nhìn thấy... Trong lúc rừng cây bên bờ. Trên mặt đất ngoài ra giữ lại đống tro bụi vẫn còn ấm!
Trên những đống tro bụi này có vài cái cọc gỗ thô ráp. Cắm một ít lưu lại... Chân và cánh tay! Đúng là bộ phận từ những thi thể này chặt xuống!
Những... cánh tay và bắp đùi bị xuyên ở trên cọc gỗ. Hiển nhiên đã qua "Nướng"… bề mặt vẫn còn để lại vết gặm!
Chuyện này thật là đáng sợ!
Binh lính dũng cảm nhất, giờ phút này cũng nhịn không được bỗng nhiên liền xoay người, ôm đại thụ mà mãnh liệt địa nôn mửa. Sĩ quan chỉ huy sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. Nhưng trong lúc hắn hạ lệnh "ngay tại chỗ sưu tập tình báo sau đó rút lui"... thì bỗng nhiên …. ngựa cưỡi của hắn gõ gõ móng tỏ vẻ bất an.
Ngựa phảng phất ngửi được mùi vị nguy hiểm trong không khí mà hí ầm lên. Móng trước chồm chồm! Mặc cho nhóm kỵ binh như thế nào trấn an, những con ngựa này ra sức mà di dộng chân tại chỗ, không chịu nghe nói mà an phận...
Lúc này, thám báo đội trưởng bỗng nhiên nghe thấy được một tiếng gầm gừ cổ quái, thanh âm kia phảng phất như là dã thú. Phảng phất phải.. như tiếng tru của chó sói?
Hắn mới xoay người lại…
Liền nhìn thấy trong rừng cây, vô số thân ảnh đáng sợ đột nhiên gào thét mà đánh tới, tốc độ nhanh giống như tuấn mã! Chính là lại trong hẹp hòi rừng cây…. Nhanh đến kinh người!... Ngẫm lại thì không nơi nào là ngựa của kỵ binh có thể có được sự nhanh nhẹn như vậy?
Còn không đợi những... này thám báo phản ứng lại. Từ trong rừng cây, hơn mười thớt cự lang đã nhào tới trước mặt! Những con cự lang này… Mỗi một con trên người đều khoác một lớp thiết giáp cứng rắn mà thô ráp. Mà ngồi trên lưng cự lang đều là quái vật mỏ nhọn với răng nanh lởm chởm! Bọn chúng trong tay giơ đại đao thật dài, cùng bầy sói gào thét...
Mà các thám báo… ngay cả tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra, liền bị một ngụm cắn đứt yết hầu.
Những người phản ứng nhanh hơn một chút thì ngay cả vũ khí cũng không kịp rút ra, liền bị những quái vật ngồi trên mình cự lang nhảy xuống chém rơi đầu!
Trong đội thám báo này, thân thủ xuất sắc nhất là đội trưởng. Hắn trong nháy mắt liền tạo ra quyết định: Trốn!
Thám báo đội trưởng đưa ra một quyết định vĩ đại mà mười người kia không thể nào nghĩ ra. Thân là thám báo, nhiệm vụ của hắn không phải là giết địch mà là đưa tin tức tình báo trở về!
Hắn vừa mới quay ngược đầu ngựa lại, dưới thao tác kỵ thuật ưu tú của hắn, con ngựa vừa mới sợ hãi đã chạy được vài bước. Lúc này, một cái bóng đen bỗng nhiên nhảy qua đỉnh đầu hắn! Bóng dáng này, thậm chí trong nháy mắt đã che khuất hết ánh mặt trời!
Thân hình cự lang to lớn như một con ngựa chẵng nhẽ có thể toát ra lực lượng mạnh đến vậy?
Con cự lang nọ từ đỉnh đầu lướt qua chặn trước mặt, mở rộng mồm, lộ ra răng nanh bén nhọn, phát ra âm thanh gầm rú thê lương!
"Liều mạng!" Tên thám báo đội trưởng ra sức rút trường kiếm, đang muốn liều chết xông lên. Đúng lúc này, ở phía bên cạnh, một lang kỵ binh đã hung hăng lao đến! Cự lang có được lực lượng cường đại, một con mãnh liệt lao vào, đem vị thám báo đội trưởng cả người lẫn ngựa đều ngã trên mặt đất!
Thám báo đội trưởng lúc rơi xuống đất, chân hắn bị ngựa đè lên, đang muốn ra sức giãy dụa. Lúc này, hắn nhìn thấy cự lang mở to miệng mà cắn về phía chính mình...
"Những... thứ này, là quái vật gì?" Đây là ý niệm sau cùng trong đầu hắn.
***
Một ngày kia... Công việc tuần tra bốn mươi sáu đội thám báo… Đã trở về ba đội! Mặt khác bốn mươi ba đội, bốn trăm ba mươi danh thám báo kỵ binh... Không có một người nào có thể trở về!
Mà vấn đề là ba đội còn sống trở về lại không có gặp phải bất cứ... địch tình nào! Nói cách khác, tổn thất bốn trăm ba mươi danh kỵ binh, mà bên trong phòng tuyến Karpersky của quân đội đế quốc không có thể có được một chút tung tích của địch nhân!
Chuyện này, nhất thời khiến cho phòng tuyến Karpersky rộ lên một cảnh náo động!
Địch nhân đến! Vậy địch nhân ở nơi nào? Địch nhân có bộ dáng gì nữa?