- Đại ca!
Gabri lao tới như tên lửa. Trong phòng, Đỗ Duy thân dựa trên ghế, 2 chân ngâm nước nóng, bên cạnh có thị nữ giúp hắn rửa chân, đồng thời còn có người dùng khăn nóng lau mặt cho hắn.
- Đại ca!
Gabri vừa chạy vào, rèm cửa hơi bị kéo lên, lập tức có gió lạnh tràn theo.
Đỗ Duy mở tròng mắt nhìn em mình, khẽ cười:
- Chạy gấp vậy làm gì?
Gabri cười nói:
- Em nghe nói hôm nay chị dâu tới, cho nên tức tốc xuống đây, giữa đường gặp tuyết, đi thực khổ.
Đỗ Duy chỉ 1 cái ghế bên cạnh, sau đó đưa chén trà qua, Gabri trực tiếp 1 ngụm uống hết.
Bên cạnh, thị nữ đa kéo ống quần Đỗ Duy lên, dùng tay xoa bóp đùi của hắn – nghe nói là để đề phòng cơ thịt bị teo rút khi tê liệt.
Tuy nhiên, nguyên nhân tê liệt của Đỗ Duy rất đặc thù, căn bản không cần những hành động này. Chỉ là hắn vẫn phải chịu loại đãi ngộ ấy – đằng nào hắn cũng đang "giả bệnh", có trời mới biết người hầu trong nhà có tai mắt của hoàng thất hay không.
Phải biết, phủ công tước là do Thần hoàng tử cấp cho mình, bên trong chắc chắn có gián điệp. Đỗ Duy sau khi tiếp thu, cũng lười kiểm tra, trực tiếp thu hết toàn bộ.
Nhìn anh mình vô lực dựa vào ghế, tròng mắt Gabri đột nhiên hơi đỏ, nhè nhẹ đẩy thị nữ ra, xắn tay ao, ngồi xổm trướt mặt Đỗ Duy, sau đó xoa nắn chân hắn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Đỗ Duy nhíu mày:
- Em…
- Đừng xem thường em, hồi ở trong nhà, khi cha bệnh nặng, anh lại chưa về, lúc đó chính em giúp cha tắm rửa.
Gabri nhẹ nhàng nói.
Một câu nói như vậy, Đỗ Duy nguyên bản còn muốn hỏi thêm, nhưng cuối cùng cảm động ngậm miệng lại.
Yên tĩnh 1 lúc, Đỗ Duy ôn nhu nói:
- Em yên tâm, anh chỉ là tu luyện ma pháp có chút trục trặc, qua vài ngày là tốt rồi.
- Em biết!
Gabri ngẩng đầu cười:
- Anh là anh trai của em, là cường giả nổi danh đại lục!
Hai anh em khẽ cười, lại không nói gì thêm, khoảng khắc tràn đầy tâm ý. Sau đó Đỗ Duy thuận miệng hỏi tình hình học viện quân sự. Từ khi hắn nhiễm bệnh, đương nhiên không thể đi học viện, chẳng qua đội trưởng đệ tử Lohr làm rất tốt, người người đều phục, dù Đỗ Duy không tới, nhưng lịch học vẫn tiếp tục bình thường.
Hai người đang ngồi tán gẫu, đột nhiên nghe tiếng bước chân, rồi nghe tiếng quản gia Sandy:
- A! Bệ hạ, để ta…
Rèm cửa cuộn lên, tiểu hoàng đế Charles tiến vào. Hắn là hoàng đế, vào cửa cũng không thông báo, trực tiếp tiến vào, ai có thể ngăn trở hắn?
Nhìn thấy 2 anh em, 1 người ngồi trên ghế, 1 người giúp anh rửa chân, Charles sững người 1 cái, sau đó lui lại nửa bước, cung kính vái 1 cái:
- Lão sư!
Đỗ Duy nhìn vị tiểu hoàng đế này, trong ánh mắt lóe lên 1 tia sắc bén, lập tức cười cười:
- Bệ hạ tự mình tới thăm, ta lại không cách nào hành lễ được, xin thứ tội.
- Nói gì vậy?
Charles cười nói:
- Ngài là lão sư của ta, sao ta có thể để lão sư hướng đệ tử hành lễ, ngài là người ta tôn kính nhất.
Đỗ Duy khẽ cười thầm, tôn kính nhất? Thế cha ngươi đi đằng nào rồi?
Tuổi quá nhỏ, tâm lý chưa vững, lời nói này lập tức mất tác dụng.
Gabri cũng không dám chậm trễ, đứng lên hành lễ với bệ hạ. Đỗ Duy muốn đuổi người hầu ra, Charles lại ra tay ngăn lại, nói:
- Không nên quấy nhiễu lão sư đang nghỉ ngơi.
Xem bộ dạng vị tiểu hoàng đế này chỉ sợ là muốn diễn kịch đến cùng, Đỗ Duy trong bụng nháy 1 cái, đưa mắt cho em trai 1 cái, Gabri lập tức hiểu ý, lập tức thả quần dài hắn xuống. Làm không nhanh, lỡ vị tiểu hoàng để này nổi hứng ngồi xổm rửa chân cho Đỗ Duy thì phiền lắm.
Charles quả có cái ý này, Gabri vừa động, hắn sững người 1 cái, rồi thấy người hầu đưa khăn lông nóng tới, tiến lên 1 bước tự tay đưa tới trước mặt Đỗ Duy.
Đỗ Duy khẽ cười – hắn đã lau mặt rồi, khăn này là cho Gabri.
Chẳng qua nếu hoàng đế đã muốn diễn vở kịch chiêu hiền đãi sĩ, mình cũng không thể không phối hợp, nhận lấy khăn lông, tuy trong bụng dở khóc dở cười, nhưng vẫn dùng sức tử tế lau mặt.
Sau đó, Đỗ Duy cho người hầu lui ra, hắn rõ ràng, vị tiểu hoàng đế này hôm nay tự đến, tuyệt không đơn giản thế - mình bệnh đã nhiều ngày, không phải hôm nay hắn mới biết được.
Nhìn vị tiểu hoàng đế thông minh nổi tiếng đế đố, Đỗ Duy không nhịn được thở dài trong bụng. Hắn đúng là thông minh, nhưng có chút quá kiêu ngạo. Hơn nữa … tuổi nhỏ thể hiện thông minh quá cũng không phải việc gì tốt.
Đã qua nửa năm, chỉ cần sau mùa đông, vị tiểu hoàng đế này đã đủ 12 tuổi.
Đối với 1 đứa trẻ 12 tuổi mà nói, sinh tại hoàng gia, từ nhỏ hưởng an nhàn sung sướng như Charles, có thân thể khỏe mạnh, trí tuệ thông minh chín sơm, xem bề ngoài, hắn cũng lớn hơn 2-3 năm so với tuổi thật.
Tiểu hoàng đế lúc đầu còn kìm nén tâm tư ngồi xuống, cùng Đỗ Duy tùy ý nói vài câu vớ vẩn, hỏi thăm thân thể Đỗ Duy, rồi hoài niệm 1 ít ngày được dạy bảo, thậm chí còn hỏi ít vấn đề học thuật – chẳng qua Đỗ Duy vừa nghe đã rõ ràng, thằng nhóc này bịa ra vài lời để mở đầu thôi.
Hắn cũng không nói ra, tùy ý giải đáp mấy cái nghi vấn kia.
Chỉ là sau 1 lát, rốt cục là 1 thiếu niên nhỏ tuổi, tâm tư làm sao so được với Đỗ Duy đã sống tới 2 kiếp? Charles ngồi trên ghế đã có chút không kìm nén được, thay đổi mấy tư thế, khuôn mặt cũng dần để lộ tâm tư.
Đỗ Duy khẽ cười, nhìn Gabri nói:
- Đệ đệ, em đi cầm mấy bình mật ong từ tây bắc đưa tới tháng trước ra đây. Bệ hạ cùng công chúa Karina từ nhỏ thích đồ ngọt, chốc nữa để mang về.
Hành động này rõ ràng mở cửa cho Gabri chạy ra, tức thì Charles mới hơi giãn ra. Gabri vừa ra khỏi cửa, Charles tức thì nhảy ra khỏi ghế, hướng Đỗ Duy cúi đầu thật sâu, trên mặt một mảnh nhiệt huyết:
- Lão sư! Đệ tử có bế tắc lớn trong lòng!
Đỗ Duy thở dài, chẳng qua là tránh không nổi, mỉm cười nói:
- Mời bệ hạ nói.
Tiểu hoàng đế chớp mắt:
- Lão sư, như thế nào mới tính là hoàng đế tốt?
Đỗ Duy trầm ngâm 1 lát, mỉm cười nói:
- Bệ hạ, hoàng đế là chí tôn đại lục. Nếu làm cho con dân trên toàn đại lục đều có ăn có mặc, ngoại bang không dám xâm lược, quốc thế cường thịnh, như vậy có thể tính là hoàng đế tốt.
Đáp án này chắc chắn là Charles hôm nay không muôn nghe, hắn nhíu mày, nghĩ 1 chút nói:
- Lão sư, ta hiểu ý ngài. Chỉ là ta muốn hỏi… một hoàng đế, phải làm thế nào, phải làm việc gì … mới có thể tính là 1 hoàng đế tốt, 1 hoàng đế chân chính!
Hắn nhấn mạnh vào mấy chữ "chân chính".
Lời này có chút quá gấp. Hiển nhiên sự nôn nóng trong lòng thiếu niên này đã rất cao. Nếu không làm sao không cần nghĩ đã hỏi 1 loạt được như thế?
Đỗ Duy thầm thở dài, nhìn đệ tử, đột nhiên nảy ra 1 ý nghĩ: nếu là tiểu công chúa Karina, dù gấp cách mấy cũng sẽ không hỏi ra lời không hợp thân phận thế này.
Nghĩ tới đây, Đỗ Duy sắc mặt nghiêm túc mấy phần, nhìn Charles:
- Bệ hạ, ngài năm nay bao nhiêu tuổi?
- Sang năm sau là tròn 12 tuổi.
Charles ưỡn ngực.
Đỗ Duy phẳng phất cười cười, trên mặt nhìn như có như không, mang vẻ hư ảo, giọng điệu cũng phiêu hốt:
- Bệ hạ, ngài có biết khi ta 12 tuổi thì ta làm gì không?
Charles sửng sốt.
Đỗ Duy tự hỏi tự đáp, nhàn nhạt trả lời:
- Khi ta 12 tuổi, bị phụ thân tống cổ về bình nguyên Rolling, ta ngồi trong thành xem sách, tổ chức cho tướng sĩ trong quân đội đá bóng, lúc nhàn rỗi chế ra nhiệt khí cầu, trong thành thì loạn lên đến mức gà bay chó chạy. Khi đó ta còn nhớ, lão quản gia ở đó, mỗi tháng đều viết thư cho phụ thân ta ở đế đố, hung hăng nói hết tội trạng của ta, nói ta cứng đầu như thế nào.
Dừng 1 chút, Đỗ Duy chuyển ánh mắt tới Charles, nói rất chân thành:
- Chỉ là, hiện giờ nhớ lại, khi đó là lúc ta vui sướng nhẹ nhàng nhất, thoải mái hưởng thụ nhất.
- Chả lẽ ngài hiện tại không sung sướng ư? Charles nhíu mày.
- Lão sư, ngài hiện là đại công tước hoa tulip nổi danh toàn đại lục, trên đại lục sợ rằng gần như không có ai không biết tên ngài. Ngài trẻ tuổi như vậy đã có tước vị công tước, quân hàm thượng tướng, cường giả nổi danh đại lục, ma pháp sư, học giả thiên tài …
Đỗ Duy gật đầu, nhẹ nhàng bổ sung 1 câu:
- Chỉ là, giờ ta không có thời gian đi đá bóng, không có thời gian nghịch nhiệt khí cầu, không có thời gian cùng thị vệ đánh bạc, cũng không thể quậy cho khu rừng đến gà bay chó chạy.
Hắn nói lời này tuy nhẹ, nhưng lại mang sự cảm khái từ đáy lòng.
Chỉ là, đáng tiếc lời thành khẩn này, vị tiểu hoàng đế lại không nghe nổi.
Mặt Charles chả có biến đổi gì, Đỗ Duy hiểu lời này của mình như nước đổ đầu vịt.
- Lão sư!
Charles đột nhiên tâm lý xoay chuyển, phảng phất như quyết tâm đem lời thật lòng nói ra
- Từ đầu tháng trước đến cuối tháng này, ta ngày nào cũng đi săn! Ta mỗi ngày đều mang theo chó săn cùng thị vệ, ban đầu là ở trường săn của hoàng gia, sau này ta chơi đến phát chán, đi xem rừng cây. Tới hôm nay là dừng, ta đã đi liền 11 ngày.
- Xem ra, bệ hạ rất thích đi săn:
Đỗ Duy thong thả nói.
- Không, ta chẳng thích 1 chút nào!
Charles đột nhiên phẫn nộ nói:
- Ta nói thật vời ngài! Hiện giờ mỗi lần đi săn, ta đều nhanh chán! Đi săn đúng là hay, nhưng liên tục đi 11 ngày, ai cũng sẽ chán! Hôm nay giết 1 con thỏ, ngày mai 1 con hồ ly. Mười một ngày, mỗi trưa ta đều mang đội hộ vệ ra thành, đến chạng vạng mới quay về.
- Thế sao bệ hạ còn muốn đi?
Charles ngậm miệng lại, hắn nhìn kỹ Đỗ Duy đến mười mấy giây mới trả lời, thanh âm buồn bã:
- Không đi săn, ta còn có thể làm chuyện gì? Ta còn chuyện gì để làm?
Nhìn vẻ mặt bi phẫn của thiếu niên, Đỗ Duy không nói…
Charles phẳng phất tìm được chỗ phát tiết, nắm chặt tay, cắn răng nói:
- Trong hoàng cung, mỗi ngày cũng là lão sư dạy thuật cưỡi ngựa, lão sư cung đình dạy ta đọc sử, hoặc là xem sách, hoặc là dạo chơi trong vườn hoa… Ta còn có thể làm gì? Không đi săn, ta ngộp tới chết mất.
Đỗ Duy thở dài:
- Vậy bệ hạ muốn làm việc gì?
- Ta muốn…
Charles gắt gao nhìn Đỗ Duy:
- Làm 1 việc mà hoàng đế nên làm!
Thanh âm nho nhỏ, lại mang 1 cỗ nguyện vọng cường liệt.
Đỗ Duy nhìn thiếu niên, không khỏi cảm khái.
Làm 1 việc hoàng đế nên làm?
Đứa bé này … mới 12 tuổi…