Chỉ thấy con chuột màu vàng này chỉ có thể dùng từ diện tích rất lớn để hình dung, giống như là một con mèo nhỏ, toàn thân màu vàng nhạt, ở trong thế giới chuột tuyệt đối là một con chuột vua/
-Lục giai ma thú Thông Thiên Thử.
Tất cả mọi người đều biết sắc, đây là loại ma thú khó chơi nhất.
- Chết tiệt, tại sao các ngươi phát hiện ra ta?
Toàn thân Thông Thiên Thử lấp lánh ánh sáng màu vàng, Âm Dương kiếm đã rạch trên người của nó một vết máu dài, máu trên người đang chảy ra.
- Ngươi muốn đánh lén chúng ta sao?
thủ ấn của Nhạc Thành biến đổi, Âm dương Kiếm nổi lên trên không trung, đánh về phía Thông Thiên Thử.
- Ta không phải muốn đánh lén các ngươi, ta là…
Thông Thiên Thử nhìn Âm Dương Kiếm trên không trung mà kiêng kỵ, vừa rồi thanh kiếm này đã khiến cho nó dính không ít thiệt thòi.
- Ngươi muốn gì?
Sắc mặt của Nhạc Thành hơi trầm xuống, nếu như không phải linh hồn lực của mình mạnh mẽ thì đã không thể phát hiện ra con ma thú này.
- Ta muốn đi, các ngươi hại ta bị thương, ta sẽ quay về báo thù.
Ngay sau đó ánh sáng màu vàng lóe lên, căn bản không thấy tung tích nữa.
- Thịch.
Trong nháy mắt khi Thông Thiên Thử chạy trốn, Nhạc Thành tâm niệm động đậy kiếm Âm Dương bắn lên, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện một mảng đất đá bắn về phía nó.
- Đáng chết, đã khiến cho nó chạy mất.
Nhạc Thành cất tiếng mắng, con Thông Thiên Thử này thật là quá nhanh, kiếm Âm Dương cũng chỉ khiến cho nó bị một vết thương nhẹ mà thôi.
- Chủ nhân, nó chạy đi nơi nào?
Yêu Cơ cất tiếng hỏi, dựa vào tu vi của Yêu Cơ cũng không nhận ra.
- Nó trốn vào trong lòng đất.
Nhạc Thành mỉm cười nói:
- Từ nay về sau mọi người cẩn thận một chút, ta sợ con Thông Thiên Thử này sẽ quay lại.
Nhạc Thành có một số chuyện phải sợ hãi con Thông Thiên Thử này, tốc độ của nó quá nhanh.
Mọi người thu dọn một phen rồi tiếp tục lên trên đường, trên đường đi bọn họ đề cao phòng bị tránh Thông Thiên Thử đánh lén.
Thực lực của Nhạc Thành lan tràn, đề phòng Thông Thiên Thử đánh lén.
Một ngày rốt cục đã trôi qua, Nhạc Thành không thể không tìm một chỗ để nghỉ ngơi.
- Xùy.
Một thanh âm nho nhỏ vang lên trong đầu của Nhạc Thành, hắn truyền âm tới Yêu Huyên:
- Yêu Huyên, Thông Thiên Thử lại đến, ngươi phụ trách bảo vệ Lạc Nhan.
- Ừ.
Yêu Huyên gật nhẹ đầu, sau đó lập tức tìm tòi xung quanh, nàng không phát hiện ra tung tích của Thông Thiên Thử cho nên không kìm được mà nhìn Nhạc Thành.
Sắc mặt Nhạc Thành hơi biến đổi, trên khóe môi nở ra nụ cười lẩm bẩm:
- Ta xem ngươi chạy trốn đi đâu, lần này ngươi chỉ có thể ngoan ngoãn ở trong lòng đất.
- Xoẹt.
Mi tâm của Nhạc Thành hiện lên thanh mang, Vô Thượng Khốn Tiên Tháp đột nhiên xuất hiện và biến hóa, sau đó ở trên không trung đổ xuống dưới mặt đất.
- Xoẹt.
Thủ ấn của Nhạc Thành sau đó lại biến đổi một lần nữa, Vô Thượng Khốn Tiên tháp toát ra thanh quang sau đó biên mất vô ảnh vô tung. Nguồn: http://
Đây chính là tầng thứ hai trận pháp của Vô Thượng khốn Tiên tháp do Nhạc Thành bày ra.
- Mọi người nghỉ ngơi đi, khuya hôm nay chắc sẽ không xảy ra chuyện gì.
Nhạc Thành cất tiếng nói với mọi người, sau đó thủ ấn di động, Vô Thượng Khốn Tiên Tháp tràn ngập ánh lửa, sáng như ban ngày.
- Nhạc Thành, ngươi làm gì vậy, thật là thần kỳ.
Đông Phương Lạc Nhan kinh ngạc khong thôi bình thường Nhạc Thành chỉ dùng tòa tháp này để làm vũ khí, không ngờ bây giờ lại có thể như vậy.
- Đây là linh khí, ở chỗ này đã an toàn hơn.
Nhạc Thành khẽ cười nói, lúc này không có vấn đề gì.
Yêu Huyên cùng với Khiếu Thiên Hổ, Yêu Cơ, Tử Điện Mãng nhóm người bọn họ cũng kinh ngạc dò xét bốn phía.
- Được rồi, nghỉ ngơi đi, sáng mai chúng ta còn lên đường.
Nhạc Thành mỉm cười nói.
Mọi người kinh ngạc kỳ quái, sau đó bắt đầu khoanh chân mà tu luyện, mà ngay cả Đông Phương Lạc Nhan cũng trở nên yên tĩnh.
Yêu Huyên nhìn Nhạc Thành rồi dùng linh hồn truyền âm:
- Nhạc Thành, con Thông Thiên Thử nó đi nơi nào rồi?
- Thông Thiên thử đang ở ngay trướcmặt chỗ này.
Nhạc Thành cất tiếng trả lời.
- A, ở nơi nào?
Yêu Huyên vội vàng hỏi, thủ đoạn ẩn nấp của Thông Thiên Thử khiến nàng đau đầu không thôi.
- Yên tâm.
Nhạc thfnh mỉm cười nói.
- Nó đang bị ta nhốt, lúc này đang thống khổ.
- Ngươi đem nó nhốt tại đây?
Yêu Huyên cảm nhận Nhạc thành ngày càng bí hiểm, từ khi theo Nhạc Thành đã hai năm, mỗi lần Nhạc Thành ra tay đều làm cho nàng rung động.
Nhạc thành phát hiện ra tung tích của Thông Thiên Thử và dùng Vô Thượng Khốn Tiên tháp để vây lại, bày ra mê huyễn trận bao bọc ở bên trong, bây giờ Thông Thiên Thử phỏng chừng đang kêu trời oán đất.
- A...a
Thông Thiên Thử bây giờ đã vô cùng thê thảm, toàn thân nó bị thương quá nặng, Vô Thượng Chân Hỏa không ngừng thiêu đốt, nó muốn chạy xuống dưới mặt đất nhưng lại phát hiện ra mặt đất cứng như sắt.
Thông Thiên thử vốn âm thầm theo dõi đoàn người Nhạc thành, bỏi vì khí tức của đối phương quá mạnh cho nên nó không dám làm ẩu, ai biết trong lòng nó đang thất vọng thì có một mảnh hoang giao xuất hiện, khiến nó không thoát ra được.
- Xoẹt.
Một tia chớp ở trên không trung xoẹt qua, tấn công về phía Thông Thiên Thử.
- Đáng chết, đây là nơi nào?
Trong ánh mắt của Thông Thiên Thử hiện ra một vẻ bực mình, thân ảnh của nó như điện chớp, mặc dù không đào đất nhưng tốc độ tuyệt đối không kém so với Yêu Cơ.
- A...a
Ngay đúng lúc Thông Thiên Thử thoát khỏi tia chớp đó, một mũi tên có lông chim tiến tới công kích, mũi tên này mang theo một lực cường hãn, nếu như trúng phải thì thật không thoải mái.
- Xuy xuy.
Toàn thân thông Thiên thử tràn ngập hoàng mang, nhanh chóng lao về phía sau, tuy nhiên sau đó có vài mũi tên đã bắn trúng nó.
Những mũi tên này mới chỉ trúng vào da lông của Thông Thiên Thử mà thôi, dù sao nó cũng là lục giai ma thú đỉnh cấp, lực phòng ngự rất cao.
- Đây rốt cục là chỗ quỷ dị nào, tại sao ta không thoát được.
Thông Thiên Thử cắn răng hung hăng nios.
- Vèo.
Một thân ảnh như điện bắn về phía nó, nó không thể tin nổi.
Thông Thiên Thử đáng thương cuống cuồng mà chạy.
Thật lâu thật lâu sau, Thông Thiên Thử phát hiện ra rằng bất kể nó có chạy thế nào thì cũng vẫn ở nguyên một vòng lớn, một lát lau quay lại chỗ cũ.
Sáng sớm hôm sau, mọi người sau khi trải qua một đêm điều tức thì tinh thần ai cũng sáng rạng, lập tức Nhạc Thành lấy Vô Thượng Khốn Tiên tháp ra, thủ ấn ngưng kết, Vô Thượng Khốn Tiên tháp thu nhỏ rơi vào trong tay hắn.
- Thật thần kỳ, tối hôm qua chúng ta ở trong cái này sao?
Đông Phương Lạc Nhan không tin nổi mà nhìn tòa tháp của Nhạc Thành.
- Tử Long, Khiếu Thiên, Yêu Cơ, ba người các ngươi dạy dỗ con Thông Thiên THử đó một phen, tuy nhiên đừng để cho nó chết.
Nhạc Thành nói với ba người.
- Vâng.
Ba người đáp, Yêu Cơ trả lời:
- Chủ nhân, người giam Thông Thiên thử ở bên trong sao?