Hoàng Sơn Chân Quân lập tức gọi điện thoại cho Tống Thư Hàng, sau đó, chân quân nghe thấy một giọng nói dễ nghe lần lượt đọc ba lần:
- Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi tạm thời không nghe máy, xin quý khách vui lòng gọi lại sau!
Hoàng Sơn Chân Quân bất đắc dĩ cúp máy:
- Thư Hàng tiểu hữu đang làm gì vậy? Sao lại không nghe máy cơ chứ?
Lúc này Tống Thư Hàng còn đang bận khế ước linh quỷ, di động để im lặng, đương nhiên là không nghe máy được rồi.
- Xài chiêu cũ, thiên lý truyền âm cho cậu ta thử xem? - Hoàng Sơn Chân Quân thầm nghĩ trong lòng.
Thế nhưng hắn lại lắc đầu ngay. Tuy rằng trong tay Tống Thư Hàng có thiên lý truyền âm địch, xong thực lực của Thư Hàng không đủ. Nếu hai người trao đổi thì chỉ có thể trò chuyện một phía thôi, cậu ta nghe được mà không nói được.
Đến lúc đó, vạn nhất Bạch Tôn Giả đang ở bên cạnh Tống Thư Hàng, nghe thấy nội dung trò chuyện của họ thì ngại lắm.
Thôi thì để sau thử lại đi, vừa hay đợt xe đầu tiên mai sẽ đưa vào bãi đỗ ở Giang Nam, tới lúc đó lại nói chuyện của Bạch Tôn Giả với Thư Hàng tiểu hữu vậy.
Hoàng Sơn Chân Quân nghĩ thầm.
…
Bên kia, nhân lúc còn chưa qua giờ Tý, Bạch Tôn Giả lại bố trí trận pháp Ngũ Hành Khế Linh Đàn một lần nữa.
Lần này không dùng quỷ long tiên, bởi vì linh quỷ đã thoát ra ngoài Phong Hồn Băng Châu rồi, quỷ long tiên chẳng còn tác dụng gì nữa.
Sau khi bày xong Ngũ Hành Khế Linh Đàn, Bạch Tôn Giả ấn thằng linh quỷ chỉ còn to bằng nắm tay vào giữa trận, đến trận pháp phong ấn cũng chẳng buồn dùng.
Linh quỷ bất an vặn vẹo người, sau đó ngoan ngoãn nằm im tại chỗ. Nó đã yếu ớt đến không còn cử động được nữa, cho dù có thể cử động nó cũng không dám động!
- Thư Hàng, tí nữa bỏ qua giai đoạn Ngũ Kiếp, trực tiếp kích hoạt trận pháp khế ước nó đi. - Bạch Tôn Giả nói.
Bây giờ linh quỷ đã suy yếu cùng cực, lại thêm phẩm cấp bị tạm thời giảm xuốn khiến cho tiểu thuẫn vàng kim cũng không ngưng tụ được. Giờ này đừng nói ngũ kiếp, chỉ cần kim kiếp đầu tiên thôi nói không chừng đã có thể lấy cái mạng nhỏ của nó rồi.
Tống Thư Hàng gật đầu, miệng niệm chú văn, nhảy đại thần quanh trận một vòng, sau đó hai tay kết ấn, vỗ lên trận pháp, kích hoạt Ngũ Hành Khế Linh Đàn.
Sau khi kích hoạt, hắn bỏ qua trình tự lúc trước, trực tiếp khởi động lực lượng của trận pháp Ngũ Hành Khế Linh Đàn, hóa thành một “khế ước” đưa về phía linh quỷ.
Linh quỷ hơi hơi do dự, song không hề phản kháng mà ngoan ngoãn nhận lấy khế ước linh quỷ. Nó quá yếu ớt, nếu không được ăn lót dạ gì đó để bổ sung sức lực thì có nguy cơ tiêu tán bất cứ lúc nào.
Hơn nữa sau khi ngưng tụ ra linh quỷ hạch tâm thì trí lực của nó cũng tăng lên không ít, nó hiểu rõ cái gì là hảo hán không chịu cái thiệt trước mắt.
Để sống sót, cũng là để nhanh chóng khôi phục lại thân thể mình, sau khi nó kí kết khế ước với Tống Thư Hàng còn chủ động mở ra ý thức và liên kết năng lượng của mình, nối liên kết với hắn.
Bởi vậy, quá trình Tống Thư Hàng đồng bộ với nó, tiến hành “Tâm linh tương thông, năng lượng cộng hưởng” có thể giảm đi rất nhiều thời gian.
Tối đa là một tuần, hắn sẽ có thể hoàn thành việc đồng bộ cùng linh quỷ.
Hết thảy chuẩn bị xong xuôi, Tống Thư Hàng quát khẽ một câu:
- Khế ước, thành lập!
Ngũ hành thạch và các loại tài liệu trong trận pháp Ngũ Hành Khế Linh Đàn đồng loạt sáng lên, cuối cùng lực lượng của trận pháp biến thành hai phù văn khế ước, một mảnh dung nhập thân thể linh quỷ, mảnh còn lại chui vào vị trí trái tim của Tống Thư Hàng.
- Thành công! - Tống Thư Hàng vui vẻ nói. Chỉ hai lần mà khế ước đã thành công, kết quả tốt hơn quá nhiều so với dự tính của hắn.
Phải biết đến Vũ Nhu Tử cũng đã thất bại mấy lần rồi đấy nhé.
- Làm tốt lắm. - Bạch Tôn Giả tiếp tục chỉ điểm: - Nhân lúc khế ước vừa thành lập, hiệu quả của Ngũ Hành Khế Linh Đàn còn chưa tan đi, ngươi hãy mau chóng vận chuyển minh tưởng pháp, thể ngộ một chút liên hệ giữa mình và linh quỷ, rèn sắt khi còn nóng đi.
- Vâng. - Tống Thư Hàng khoanh chân ngồi xuống, vận chuyển "Chân ngã minh tưởng kinh".
Tinh thần lực tản ra từ “chân ngã”, theo khế ước phù văn thử tạo thành liên kết với linh quỷ.
Thân thể linh quỷ trong trận pháp bay lên, chui vào trong cơ thể Tống Thư Hàng theo phù văn nơi trái tim.
Sau đó, Tống Thư Hàng đột nhiên có cảm giác mất trọng lượng như khi thang máy vừa chuyển động, thế rồi cảm quan của hắn và linh quỷ nối tiếp cùng nhau.
Hắn có thể cảm ứng thế giới bên ngoài thông qua linh quỷ.
Linh quỷ có cảm quan giống với con người, thính giác, thị giác, khứu giác, xúc giác không khác gì với nhân loại.
Thế nhưng thị giác của nó lại có thể chuyển hoán, ngoài trạng thái thị giác giống như con người, nó còn có “thị giác thượng đế” nhìn xuống mặt đất từ trên không.
Hiện tại, thông qua linh quỷ, Tống Thư Hàng có thể cảm ứng được nó đang ở một nơi ấm áp, từ bốn phương tám hướng đều có linh lực ấm nóng tràn về linh quỷ, khiến cho nó mau chóng khôi phục lại.
- Đây là…tâm khiếu sao? - Tống Thư Hàng lập tức hiểu ra nơi linh quỷ đang ở là tâm khiếu nơi mà hắn mở ra đầu tiên, luồng linh lực không ngừng chảy về phía linh quỷ chính là khí huyết chi lực của hắn.
Khi linh quỷ bị thương tiêu hao rất lớn, phẩm cấp còn rớt xuống cấp thấp, hiện tại nó cần một lượng cực lớn khí huyết chi lực để một lần nữa thăng lên phẩm chất linh quỷ trung cấp.
Đáng tiếc mình mới mở một khiếu, khí huyết chi lực có thể cung cấp cho linh quỷ còn ít quá. Nếu mình có thể mở thêm một khiếu nữa, cung cấp cho nó lượng khí huyết chi lực gấp đôi thì chắc là nó sẽ khôi phục nhanh hơn nhiều nhỉ?
Bạ-n đang đọc tru--yện tại iREAD.vn-Tống Thư Hàng nghĩ thầm.
Cố gắng thôi, phải cố gắng gấp bội thôi. Trước khi linh quỷ khôi phục hoàn toàn sẽ tiêu hao liên tục khí huyết chi lực trong khiếu huyệt của hắn, vô tình khiến cho quá trình tiếp tục khai khiếu của hắn khó khăn hơn nhiều.
Thế nhưng mài đao không lỡ công đốn củi, một chút tiêu hao ấy coi như là chi phí mình dùng để bật hack linh quỷ đi.
Tống Thư Hàng vừa nghĩ như thế, đột nhiên linh quỷ trong tâm khiếu chấn động.
Sau đó, thân thể linh quỷ tan ra, ngoại trừ linh quỷ hạch tâm và một chút năng lượng để duy trì trạng thái tồn tại của cơ thể thì toàn bộ thân thể nó đều hóa thành năng lượng, đưa vào tâm khiếu của Tống Thư Hàng.
Tiếp theo, luồng năng lượng tinh thuần này cuồn cuộn tỏa ra từ tâm khiếu, lan dọc theo thông đạo giữa tâm khiếu và nhãn khiếu đổ vào trong nhãn khiếu!
Vụ này là ý gì? Tống Thư Hàng mau chóng hiểu ra. Linh quỷ muốn trợ giúp hắn mở nhãn khiếu!
Ngay sau đó Tống Thư Hàng lại thể nghiệm cảm giác khí huyết trị tăng cao, lâng lâng sảng khoái, y hệt khi đứng ở vị trí được các tiền bối trong nhóm chỉ điểm, lúc ở ngoài Nguyệt Đao Tông hôm ấy.
Mà lúc này đây, khí huyết trị ở nhãn khiếu tăng lên càng nhanh và dũng mãnh hơn!
Bạch Tôn Giả ở một bên nhanh chóng phát hiện ra dị trạng của Tống Thư Hàng.
Hắn vội vàng kiểm tra cho Tống Thư Hàng một lượt rồi bật cười ha hả.
- Quả nhiên là một tiểu đạo hữu may mắn. - Bạch Tôn Giả nhẹ giọng tự nói, sau đó lấy ra chiếc nhẫn đồng cổ mà tán tu áo xanh ngàn dặm phi xác tới tặng cho.
Đối với một cường giả ở đẳng cấp như Bạch Tôn Giả mà nói thì chiếc nhẫn pháp khí vỏn vẹn tam phẩm có phẩm chất quá thấp. Cho dù là tụ linh trận pháp hữu dụng nhất cũng chỉ là tôm tép mà thôi. Cái tụ linh trận Bạch Tôn Giả vẽ bậy trong tủ lạnh cũng có tác dụng chẳng kém gì nó cả.
Đương nhiên đối với Tống Thư Hàng mới có nhất phẩm thì tụ linh trận này đã có hiệu quả tốt lắm rồi!
Bạch Tôn Giả miết một cái lên nhẫn đồng cổ, xóa bỏ lạc ấn của chủ nhân cũ Lý Thiên Tố, sau đó ngồi xuống bên cạnh Tống Thư Hàng, đeo chiếc nhẫn lên tay hắn.
Bạch Tôn Giả cười vang, đoạn nhẹ giọng nói:
- Vừa hay có thể trừ tiền ngươi mua máy tính và điện thoại cho ta.
Bạch Tôn Giả đưa chiếc nhẫn này cho Tống Thư Hàng, hiệu quả hệt như vẽ rồng điểm mắt!
Vừa được đeo lên tay Tống Thư Hàng, chiếc nhẫn đã được chủ động kích hoạt. Chỉ trong nháy mắt, linh khí xung quanh hắn nhiều hẳn lên, mỗi một nhịp thở đều có thẻ hít vào không ít linh khí tinh khiết.
Trong nhãn khiếu, lượng khí huyết cứ không ngừng tăng lên, tăng mãi.
Cuối cùng, giống như tâm khiếu lúc trước, nước chảy thành sông, nhãn khiếu mở ra!
Tống Thư Hàng mở to mắt, trong ánh mắt tỏa hào quang sáng ngời, nước mắt đen chảy xuôi theo khóe mắt. Ấy là những tạp chất tích tụ trong mắt bị loại trừ ra khi nhãn khiếu mở.
Khiếu thứ hai, nhãn khiếu, khai mở!
Tu luyện một tháng đã mở liền hai khiếu huyệt nhất phẩm, đây chuyện hiếm thấy kể cả đối với đệ tử trong danh môn đại phái. Tuy rằng quá trình khai khiếu của Tống Thư Hàng phần lớn nhờ có trợ giúp bên ngoài, thế nhưng đối với tu sĩ mà nói, thì may mắn cũng là một loại thực lực.
Số mệnh huyền diệu khó lòng giải thích, nhưng không một tu sĩ nào dám xem nhẹ số mệnh. Chỉ cần may mắn của ngươi đủ để lật trời, thì cho dù là cặn bã cũng có khả năng trở thành đại năng!
Tu sĩ, là cái nghề ỷ lại rất nhiều vào số mệnh!
Tống Thư Hàng lau sạch nước mắt đen bên khóe mắt, rồi nhẹ nhàng chớp một cái.
Giờ đây thế giới trong mắt hắn như vừa chuyển từ định dạng SD sang HD, cảm giác này ngầu chết bỏ!
…
Một nơi khác, trong nhà tù Giang Nam.
Triệu Bất Luật ngồi dựa vào giường.
Hòa thượng Tây ngồi trước mặt hắn, nghiêm túc tụng niệm:
- Tẫn hình thọ, không sát sinh, ngươi có giữ được hay không?
Triệu Bất Luật hai mắt rưng rưng:
- Có thể giữ.
Hòa thượng Tây tiếp tục hỏi:
- Tẫn hình thọ, không trộm cắp, ngươi có giữ được hay không?
Triệu Bất Luật nghẹn ngào đáp:
- Có thể giữ.
Hòa thượng Tây hỏi câu thứ ba:
- Tẫn hình thọ, không nói dối, ngươi có giữ được hay không?
Triệu Bất Luật run rẩy đáp:
- Có thể giữ.
Hòa thượng Tây vừa lòng gật đầu, tay hóa thành đao, lướt nhẹ qua đầu Triệu Bất Luật.
Mái tóc đen của Triệu Bất Luật nhanh chóng trút xuống.
Hòa thượng Tây lại hỏi:
- Tẫn hình thọ, không uống rượu, ngươi có giữ được hay không?
Triệu Bất Luật ngây ngốc đáp:
- Có thể giữ,
Hòa thượng Tây vừa lòng, cạo đầu Triệu Bất Luật thành một cái đầu trọc phản quang. Cuối cùng, hắn hỏi:
- Tẫn hình thọ, không ham tiền tài dâm dục, ngươi có giữ được hay không?
Triệu Bất Luật hai mắt đờ đẫn, vẻ mặt như không còn gì lưu luyến trên đời:
- Có thể giữ.
- Thiện tai, thiện tai! - hòa thượng Tây lấy nén hương đặc chế đã chuẩn bị từ trước, liên tục ấn sáu dấu hương lên đầu Triệu Bất Luật, ấn thành sáu vết giới ba.
Hòa thượng Tây thổi một hơi lên đầu Triệu Bất Luật, sau đó tâm đắc đánh giá kiệt tác của mình:
- Bần tăng đối với ngươi tốt không? Chấm cho ngươi sáu cái một lúc luôn nhé. Không giống sư tổ ngươi chỉ chấm cho ta có bốn, còn lại ta phải tự chấm lên.
Trong ánh mắt chết chóc nguội lạnh của Triệu Bất Luật cuối cùng cũng trào lên một tia cảm xúc gọi là bi thống không thốt lên lời. Ta thì chỉ mong ngài có thể keo kiệt như thầy ngài vậy, thậm chí đừng có chấm cho ta cái nào hết thì tốt hơn nhiều!