Lúc Phủ Chủ Thất Sinh Phù gặp mặt mấy người Cao Mỗ Mỗ thì lập tức mỉm cười hỏi dò: - Thầy Nam này, các ngươi tìm ta là vì cần thứ gì ở trên đảo à?
- Chuyện là thế này đây, tiên sinh ngài muốn chúng tôi dạy luận ngữ cho thổ dân trên đảo, như vậy chúng tôi cần một quyển luận ngữ đầy đủ để làm sách giáo khao. - Gia Cát Trung Dương bước lên trước, mỉm cười nói.
Lúc này Gia Cát Trung Dương lại đáng tin đến lạ, không còn bộ dạng xấu xa hại bạn kia nữa.
Cũng đúng…. Tuy rằng tên này nhìn qua có vẻ điên điên kỳ cực, lại thêm cái miệng rất vô sỉ. Nhưng mấy năm nay hắn quản lý mấy cái công ty và tập đoàn lớn. Lúc hắn mà nghiêm túc thì rất đáng tin.
- Ha ha, ta quên mất chuyện này. Thầy Nam đừng vội nhé, ta sẽ đi chuẩn bị một bản luận ngữ đầy đủ rồi sai người đưa tới cho ngươi. - Phủ Chủ Thất Sinh Phù nói.
Giáo sư Nam Thiên Tinh nghe thấy thế thì lập tức thở phào nhẹ nhõm, không ngờ vấn đề này lại giải quyết dễ dàng như thế.
- Các vị còn chuyện gì nữa không? - Phủ Chủ Thất Sinh Phù thấy mấy người Cao Mỗ Mỗ vẫn chưa lập tức rời đi nên hỏi luôn.
Cao Mỗ Mỗ bước lên, nói: - Đúng vậy, chúng tôi còn một việc muốn hỏi thăm tiên sinh thử xem…. Là thế này, lúc ngài phát hiện ra chúng tôi, có phát hiện cậu bạn Tống Thư Hàng của chúng tôi hay không? Cậu ta cao chừng 175cm, có lẽ bây giờ cậu ta cao hơn một chút rồi. Trông mặt mày sáng sủa hiền lành lắm. Cậu ta cũng ở trên chiếc may bay gặp tai nạn chung với chúng tôi.
Cậu ta tả lại vẻ ngoài của Tống Thư Hàng cho Phủ Chủ Thất Sinh Phù nghe.
Tống Thư Hàng?
Nghe cái tên này, lại thêm mấy lời miêu tả của Cao Mỗ Mỗ, hai mắt của Phủ Chủ Thất Sinh Phù lập tức sáng lên - chẳng lẽ người bọn họ nói chính là Tống Thư Hàng tiểu hữu?
- Thư Sơn Áp Lực Đại? - Phủ Chủ Thất Sinh Phù hỏi thử.
Lâm Thổ Ba vội vàng trả lời: - Đó là nickname trên mạng của Thư Hàng.
Hóa ra là vậy….. mấy người này là giáo viên dạy ngữ văn do Tống Thư Hàng tiểu hữu tốt bụng gửi tới cho mình à?
Đúng là phải cảm ơn Thư Hàng tiểu hữu lắm lắm, Thư Hàng tiểu hữu đã giúp hắn rất nhiều ở nguyện vọng to lớn là dạy thổ dân trên hòn đảo nguyên thủy học tiếng Trung này. Chữ cái rồi cả bính âm cũng là do Thư Hàng tiểu hữu đề nghị cả.
Chờ mình hoàn thành chí nguyện dạy một vạn người học tiếng Trung xong thì phải gửi cho Tống Thư Hàng tiểu hữu một bao lì xì thật dày mới được, ngoài ra còn phải giao dịch mảnh huyết thần toản kia với hắn nữa.
Tiểu hữu đúng là phúc tinh của mình mà. Trong lòng Phủ Chủ Thất Sinh Phù thầm nghĩ.
….
Đồng thời, sau khi nghĩ tới chuyện mấy người này là bạn tốt của Thư Hàng tiểu hữu xong, Phủ Chủ Thất Sinh Phù lại càng thêm nhiệt tình hơn nữa.
- Hóa ra là bạn của Thư Hàng tiểu hữu đấy à. - Phủ Chủ Thất Sinh Phù bước lên, cho Cao Mỗ Mỗ và Lâm Thổ Ba một cái ôm nồng nhiệt.
Đầu óc Cao Mỗ Mỗ thoáng cái đã đơ ra - thằng Tống Thư Hàng có máu mặt như thế thì khi nào thế nhỉ?
Ngay cả người đàn ông mặc áo đen cực kỳ có uy trên hòn đảo này mà cũng nể mặt Tống Thư Hàng như thế cơ á?
- Cứ yên tâm đi, tuy rằng Thư Hàng tiểu hữu không ở cùng các ngươi, nhưng nhất định là hắn rất an toàn. Để ta đi hỏi xem bây giờ hắn đang ở đâu, nếu có tin tức thì sẽ báo cho các ngươi biết. Ngaoì ra, các ngươi không cần phải lo lắng về chi phí ăn uống trên đảo, ta sẽ cung cấp toàn bộ nhu yếu phẩm hằng ngày cho các ngươi. - Phủ Chủ Thất Sinh Phù cười nói.
Cuối cùng…. Nhóm người Cao Mỗ Mỗ và Lâm Thổ Ba ù ù cạc cạc rời khỏi chỗ ở của người đàn ông mặc áo đen.
Rất nhanh đã có thổ dân chạy tới. Đưa bọn họ và những hành khách đi tới vài căn nhà đá không tệ, lại đưa rất nhiều loại đồ ăn tới cho bọn họ….
Sau đó chừng mười phút, một quyển luận ngữ chép tay dày cộp đã được đưa tới trước mặt bọn họ.
Tất cả mọi người đều cảm giác giống như mình đang nằm mơ vậy.
Truyện được cậ-p nhật nhanh nhất -tại i-read-.vn- Hình như Thư Hàng nó quen với người đàn ông mặc áo đen này thì phải? - Cao Mỗ Mỗ hỏi thử.
- Tao lại thấy giống như Thư Hàng nó ăn được quả ‘máu mặt’ đấy. - Lâm Thổ Ba cầm một quả chuối lên cắn.
- Liệu bạn Thư Hàng có gặp chuyện gì không nhỉ? - Cô nàng Lục Phỉ kia hơi lo lắng.
Cao Mỗ Mỗ lắc đầu: - Từ giọng điệu của vị tiên sinh mặc áo đen này thì có vẻ như Tống Thư Hàng không gặp phải hiểm nguy gì đâu. Mặc kệ thế nào…. Tạm thời chúng ta không gặp phải nguy cơ gì. Vậy thì tiếp theo chúng ta phải nghĩ xem nên dạy luận ngữ kiểu gì đây.
Tất cả mọi người đều gật đầu đồng ý.
….
Phủ Chủ Thất Sinh Phù lại lên Nhóm Cửu Châu Số 1 lần nữa.
- @Thư Sơn Áp Lực Đại, cảm ơn về giáo sư ngữ văn mà Thư Hàng tiểu hữu đã đưa đến nhé. - Phủ Chủ Thất Sinh Phù vui vẻ gửi một tin nhắn.
Nhưng chờ cả buổi trời mà vẫn không thấy Tống Thư Hàng trả lời.
Lúc này, Minh Nguyệt Kỷ Thời Hữu mới trả lời: - Hóa ra đó là giáo viên dạy ngữ văn mà Thư Hàng tiểu hữu đã đưa tới à?
Bắc Hà Tán Nhân cũng mỉm cười trả lời: - Đúng rồi, Thất Sinh Phù, có thể Thư Hàng tiểu hữu không online, hai ngày nay không thấy hắn lên rồi.
Trong lúc nói chuyện, Đồng Quái Tiên Sư mới trồi lên, hắn đắc ý cười nói: - Cái tên cùi bắp Bắc Hà nhà ngươi có biết vị trí của Tống Thư Hàng tiểu hữu không?
Bắc Hà Tán Nhân cười nhạo: - Ngươi nói cứ như thể ngươi biết ấy?
- Thật không khéo là ta thật sự biết đấy. - Đồng Quái Tiên Sư gửi một cái icon cười đắc ý, nói: - Bây giờ ta đang đi tới chỗ của Tống Thư Hàng tiểu hữu đây. Bây giờ hắn đang ở trên một hòn đảo nhỏ ở bi*n đ*ng. Ta được Dược Sư đạo hữu nhờ vả, đang tiện đường mang một phần cao dược tới cho Tống Thư Hàng tiểu hữu.
Cao dược là dùng để chữa trị thương thế cho cô nàng Sở Sở của thế gia họ Sở kia.
Bây giờ Dược Sư rất bận, căn bản không thể đi được, cho nên không thể nào tự mình tới hòn đảo của Tống Thư Hàng được.
Cho nên hắn chỉ có thể nhờ đạo hữu khác đưa thuốc chữa thương tới cho Tống Thư Hàng mà thôi, tiện đường bắt luôn hai tên tù binh là tu sĩ nhị phẩm ở trong tay Tống Thư Hàng về luôn.
Còn Đồng Quái Tiên Sư thì đang tiện đường.
………..
Lúc này, trên hòn đảo chơ trọi nằm trên bi*n đ*ng kia.
Trong lúc nhắm mắt minh tưởng, Tống Thư Hàng cảm ứng được có một cánh cửa khổng lồ xuất hiện ‘trước mắt’ mình.
Ở trong cánh cửa đó, có một thác nước lớn!
Đây là tiểu cảnh giới cuối cùng của nhất phẩm, dược long môn!
Dùng khí huyết chi lực toàn thân làm cơ sở, dọc theo dòng thác này, bơi ngược dòng lên vượt qua long môn này. Thì khí huyết toàn thân có thể hóa hư thành chân, biến thành chân khí.
Nếu như thất bại thì khí huyết sẽ tiêu hao toàn bộ, tu sĩ sẽ rớt xuống một tiểu cảnh giới.
Bất quá, cảnh giới của Tống Thư Hàng còn chưa đủ, nen ‘long môn’ trước mặt nhìn có vẻ rất mờ ảo.
Hắn hít sâu một hơi, kết thúc bế quan minh tưởng của mình.
Thư Hàng sẽ không mạo hiểm đi thử trùng kích cảnh giới dược long môn bây giờ, phải chờ khi khí huyết của mình tích trữ đủ thâm hậu thì hắn mới chọn thử xông lên long môn cao cao tại thượng kia.
….
Mà lúc này, hai tên tu sĩ nhị phẩm bị Bạch tiền bối dùng pháp thuật trói buộc là Kình Bát và Sa Cửu thì đang nằm bẹp ở một góc trên đảo.
Sa Chín cũng coi như may mắn, sau khi ăn phải một lá kiếm phù rồi, tuy rằng thiếu chút nữa đã bỏ mạng, nhưng sau cùng vẫn giữ được chút hơi tài, chưa bỏ mạng. Nhưng nói không chừng đợi bọn họ biết được vận mệnh sắp tới của mình thì sẽ còn tuyệt vọng hơn cả bỏ mạng nữa.
Mà lúc này, cái máy bộ đàm nho nhỏ nhét trong lỗ tai của kb chợt phát ra tiếng.
Là giọng của Lang Nhất: - Kình Bát, các ngươi đã bắt được con ả kia chưa?