TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tu Chân Liêu Thiên Quần
Chương 445: Vấn Đề Của Thiên Đạo Mới

Khi Tống Thư Hàng nhắm mắt vào hắt xì mạnh mấy cái, có vô số hình ảnh lóe lên trước mắt hắn.

Có một ao máu rộng lớn với vô vàn những cánh tay, cẳng chân và những tấm da người bị phơi khô bên cạnh nó… hòa với âm thanh kêu rên thảm thiết mơ hồ.

Có một hòn đảo nhỏ thần kì phủ đầy hoa thơm và tiếng chim hót véo von, cũng có cả những con ưng thần khổng lồ bay lượn. Pha lẫn với hình ảnh về hòn đảo nhỏ ấy là bóng dáng của Cửu Đăng cô nương. Giữa những hình ảnh mơ hồ, dường như có ai đó đang giảng giải cho hắn chuyện gì, trong đó có thể nghe rõ ba chữ “Thiên đạo cũ” ngắn ngủi.

Còn có hình ảnh một tảng băng rất lớn, hình ảnh trước mắt kết thành băng giá… và tiếng thiếu nữ nào nôn nóng kêu to thảng hoặc vang lên.

Những hình ảnh ấy đều vùn vụt lướt qua trước mắt Tống Thư Hàng trong lúc hắn hắt hơi mấy cái.

- Cái quái gì thế? - Tống Thư Hàng xoa xoa cánh mũi.

Hắn ra sức lắc người, thế nhưng cảm giác lạnh buốt đến từ sâu thẳm linh hồn vẫn không hề tiêu tán đi.

Diệt Phượng công tử có tu vi Kim Đan Linh Hoàng ngũ phẩm, đã không còn biết tới nóng lạnh từ lâu, chẳng lẽ cái lạnh này không phải ở thân thể của Diệt Phượng công tử, mà đến từ thân thể của mình ư?

Thân thể mình không sao đấy chứ?

Trong lòng Tống Thư Hàng có chút lo lắng.

Hi vọng là không sao, nếu có vấn đề gì thì hai đệ tử Sở gia trông coi nhất định phải phát hiện ra mới đúng.

10 giây sau, chiếc máy kéo có tay cầm số 44 của Tống Thư Hàng ngừng xoay tròn và rơi xuống đất.

Sau khi rùng mình một cái, Tống Thư Hàng một lần nữa điều khiển máy kéo có tay cầm hăng hái phóng đi. Thế nhưng lúc này thì hi vọng của hắn đối với top 10 càng ngày càng xa vời.

“Thủ đoạn tăng tốc” mà Diệt Phượng công tử trang bị cho chiếc máy kéo có tay cầm của hắn đúng là phạm quy.

Nói cách khác, phương pháp quan trọng nhất để Tống Thư Hàng giành chiến thắng trong cuộc đua này đã bị hủy.

Ai cũng có thủ đoạn của riêng mình để tăng tốc, chỉ có hắn là không. Cuộc đua như chạy bộ này vừa mới bắt đầu thì hắn đã bị quay cho chóng hết cả mặt.

Đã thế còn có ba giây đếm ngược đáng sợ kia nữa…

Tuyệt cmn vọng luôn rồi.

Chắc chắn mình sẽ đội sổ trong cái cuộc đua máy kéo có tay cầm này mất thôi!

- Không, mình không thể bỏ cuộc được. Hãy nghĩ đến cuộc du hành vũ trụ một tháng đáng sợ kia đi, nghĩ đến một tháng không có ai bên cạnh đi. Một tháng không được lên mạng, không được đọc sách, không được xem phim, không có bất cứ cái gì để giải trí, chỉ có mỗi mình với sao trời.. Không được, tuyệt đối không được! - Tống Thư Hàng lẩm bẩm nói thầm: - Hắt xì, hắt xì ~ Nghĩ thử xem còn cách nào để giành được thắng lợi không. Trời không tuyệt đường người mà, chỉ cần vào top 10 là đủ rồi.

Tống Thư Hàng suy nghĩ nát óc.

Trong lúc hắn đang nẫu ruột nẫu gan thì đột nhiên có một đạo kiếm quang bay vèo qua người hắn.

- Hì hì hì hì ~ - Tiếng cười như chuông bạc của Vũ Nhu Tử rơi xuống từ trong đạo kiếm quang nọ.

Đồng thời, giọng nói của bình luận viên Giang Sơn cũng vang lên:

- Các vị đạo hữu trước màn hình thân mến, kì tích luôn đến với người có chuẩn bị. Sau khi bị đẩy về vạch xuất phát lần thứ hai và lên đường một lần nữa không lâu, Vũ Nhu Tử tiên tử lại gặp được một cạm bẫy may mắn. Được nữ thần may mắn phù hộ, chiếc máy kéo có tay cầm của cô lại hưởng thụ thêm một lần “tăng tốc trong nháy mắt”, bây giờ cô đang vượt qua các tuyển thủ khác. Thứ hạng của cô đang tăng dần theo đường cô đi, bây giờ đang là hạng 40… hạng 3, hạng 4… vị trí thứ 4! Quá trình tăng tốc của cạm bẫy may mắn đã kết thúc! Chúc mừng Vũ Nhu Tử cô nương, cô lại lọt vào top đầu của cuộc đua máy kéo có tay cầm lần này và hiện đang chạy ở vị trí thứ tư. Chúc mừng cô!

Tống Thư Hàng:

-…

Từ lúc bắt đầu cuộc đua đến bây giờ, trong số gần 60 tuyển thủ dự thi, những người khác chưa từng một lần cán trúng cạm bẫy “Về thành miễn phí” và cạm bẫy may mắn, thế mà Vũ Nhu Tử lại lần lượt cán trúng những hai lần.

Thực sự không biết nên nói cô may mắn hay là số nhọ nữa.

Nhưng bây giờ thì tạm thời cô đang may mắn lắm, bởi vì cô đã phóng vèo một cái lên tận vị trí thứ tư, lọt vào top đầu của cuộc đua rồi.

- Đúng rồi, cạm bẫy may mắn!

Hắn không có bí kíp gì để tăng tốc, bây giờ chỉ có thể trông chờ mình cán trúng cạm bẫy may mắn thôi. Đó là tăng tốc đó, là kiếm quang hộ tống tăng tốc vèo vèo đó!

Đang nghĩ như thế thì hai mắt của Tống Thư Hàng bỗng sáng ngời lên. Vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến! Hắn thật sự thấy một thứ có vẻ là cạm bẫy may mắn.

Trong một bụi cỏ không bắt mắt có một trận pháp nhỏ dạng linh điệp thoáng hiện lên. Nếu hắn đoán không sai thì đây chính là trận pháp gia tộc xuất xứ từ bàn tay của Linh Điệp Tôn Giả, không còn nghi ngờ gì nữa.

- Cán lên! - Tống Thư Hàng cắn chặt răng, sau đó điều khiển phương hướng của máy kéo có tay cầm số 44, lao thẳng về hướng bụi cỏ kia.

100m…. 80m… 60m… 30m….

Chỉ cần có được trận pháp gia tốc này, tăng tốc lên gấp mấy chục lần, thì hắn có thể nhảy một phát lên đến top 10 rồi!

- Ta đến đây, ta muốn chinh phục!!!

Khi chiếc máy kéo có tay cầm số 44 của Tống Thư Hàng sắp sửa nghiến lên trận pháp tăng tốc thì…

- Á á á á á Diệt Phượng đạo hữu mau tránh raaaaaa!! - Từ phía trước mặt truyền đến tiếng hô thất thanh.

Tống Thư Hàng khống chế Diệt Phượng công tử quay đầu nhìn về phía ấy một cách khó khăn.

Bạn đang. đọc truy.ện tại .iREAD.vn.Vừa nhìn xong, suýt nữa thì hắn hồn phi phách tán!

Đông Phương Tiên Tử đang lái chiếc máy kéo có tay cầm đã đâm đổ linh tinh nát bấy lao thẳng về phía hắn!

Đừng đùa chứ… Đông Phương Tiên Tử, cô đang lái xe ngược chiều đấy!

Tống Thư Hàng không tài nào hiểu được rốt cuộc thì Đông Phương Tiên Tử lái xe cái kiểu gì? Chẳng lẽ cô không biết mình đang đi ngược hướng à?

Lái xe đi ngược chiều là bị trừ 3 điểm, phạt 200 tệ đó, đồ ngốc!

Tống Thư Hàng muốn lái xe mình tránh đi, thế nhưng hắn lại vướng phải ba giây đếm ngược chết bầm.

Từ khi hắn hạ mệnh lệnh cho thân thể đến lúc này mới được 2 giây mà thôi.

Chiếc máy kéo có tay cầm đâm đổ linh tinh của Đông Phương Tiên Tử đã tuyệt tình lao vào máy kéo của Tống Thư Hàng.

Việc làm cho Tống Thư Hàng đắng hết lòng mề là vị trí va chạm của hai người ở ngay trên bụi cỏ có trận pháp gia tốc.

Càng đắng lòng hơn, là chiếc máy kéo có tay cầm của Đông Phương Tiên Tử nhanh hơn Tống Thư Hàng một chút, đã nghiến lên trận pháp kia trước hắn một bước.

- Á á á á á, lại gia tốc, đừng màaaaaaa - Đông Phương Tiên Tử kinh hãi gào lên.

Tiên tử, nếu ngài không cần gia tốc thì có thể cho ta mà! Tống Thư Hàng nước mắt đầm đìa.

Ngay sau đó, chiếc máy kéo có tay cầm của Đông Phương Tiên Tử mồm kêu xình xịch, mông phun khói đen, đụng lật chiếc máy kéo của Tống Thư Hàng rồi húc bay nó, chẳng khác gì vừa uống một liều tăng lực Thiếu Lâm.

Không chỉ thế, máy kéo có tay cầm của Đông Phương Tiên Tử húc vào máy kéo bị lật của Tống Thư Hàng rồi kéo đi hơn hai chục mét vô cùng tàn nhẫn, sau đó hai xe mới bịn rịn rời nhau ra.

Sau đó chiếc máy kéo của Đông Phương Tiên Tử tăng tốc gấp sáu chục lần, xình xịch xình xịch bắn như bay về vị trí xuất phát.

Chỉ để lại Tống Thư Hàng bị lật xe khóc không ra nước mắt.

Hi vọng là… bây giờ ở vị trí xuất phát không có nhiều người xem.

Nếu không… Đông Phương Tiên Tử sẽ lái chiếc máy kéo số 37 với vận tốc tăng gấp 60 lần kia mà đại khai sát giới ở ghế khán giả mất.

- Thực sự là một tai nạn khủng khiếp! Đông Phương Tiên Tử phóng xe ngược đường đâm lật xe của Diệt Phượng công tử, hiện trường thảm thiết vô cùng! Có vẻ như vận may của Diệt Phượng công tử đã chấm dứt, hắn hoàn toàn mất đi may mắn khi liên tục chiếm cứ vị trí đầu tiên ở thời điểm cuộc đua bắt đầu! - Người chủ trì Giang Sơn bổ thêm một đao rất chi là đúng lúc.

Mấy tên đẹp trai được nhiều tu sĩ nữ yêu thích đều lật xe hết cả, Đông Phương Tiên Tử làm tốt lắm, tốt nhất là tí nữa lại quay đầu táng cho tên Diệt Phượng công tử này thêm phát nữa đi.

Cùng lúc đó.

Trên khoảng không trên vùng biển Philippines ở Đông Hải, một hòn đảo hoa lệ khổng lồ trôi lơ lửng.

Trên đảo nhỏ lại có một tòa thành trên không đồ sộ, tường thành cao sừng sững như những kim tự tháp chồng lên nhau xây nên.

Trên cửa thành, có một người mặc áo trắng đang im lặng đọc một cuốn sách.

Cuốn sách kia được tạo nên từ năng lượng vàng kim, nội dung của nó là từng tờ bản vẽ cấu trúc, nếu liên kết lại thì chắc hẳn là bản vẽ thiết kế của một cung điện.

Đột nhiên, người mặc áo trắng ngẩng đầu lên, nhìn về hướng Hoa Hạ.

Người mặc áo trắng này chính là Cửu Đăng sư thái. Sau khi nhìn về phía Hoa Hạ, cô gập ngón tay lại tính toán một hồi.

Một lát sau, cô bật cười ha hả:

- Bị ăn rồi, cuối cùng cũng ăn luôn cả đoạn búp hành của Thông Nương rồi. Tiếp theo phải xem Tống Thư Hàng có khai thác hết được chút kí ức mà ta phong ấn trong búp hành ấy hay không. Nếu hắn khai quật được hết phần kí ức ấy ra thì chúng ta có thể tiến thêm một bước hợp tác với hắn rồi.

- Ngươi làm thế quá mạo hiểm. Phần kí ức kia đề cập đến một vài thông tin về Thiên Đình viễn cổ, nếu như “Thiên Đạo mới” nhìn thấy thì Tống tiểu hữu sẽ rơi vào nguy hiểm lớn. - Lúc này, giọng nói của vị đại tiền bối ôm con thỏ vang lên ngay bên tai Cửu Đăng Sư Thái.

- Yên tâm đi, ta đã tạo ra rất nhiều lớp bảo hiểm, tuyệt đối sẽ không mang lại nguy hiểm cho Tống Thư Hàng…. Cho dù phần kí ức này thật sự bị Thiên Đạo phát giác ra chút gì, thì ta sẽ tự mình trả giá, bảo vệ Tống Thư Hàng chu toàn. Ta đã chuẩn bị sẵn cả tế đàn, lúc nào cũng có thể lo liệu được, cùng lắm thì tổn thất trăm năm thọ nguyên thôi. - Cửu Đăng duỗi eo lười biếng.

Tiếp đó, cô lại nói:

- Hơn nữa, ta không tin là đại tiền bối ngươi không động tay động chân gì vào cái túi thu nhỏ kia.

Đại tiền bối lắc đầu nói:

- Ta không động tay động chân gì cả.

Nàng không cần phải làm thế.

Chỉ cần chiếc túi thu nhỏ một tấc kia được Tống Thư Hàng mang ra khỏi đảo thần bí một cách thuận lợi, mà không bị “tự hủy”, thì đã chứng minh được một điều.

Đó là Thiên Đạo mới… quả nhiên đã có vấn đề!

Ít nhất thì Thiên Đạo mới không thể biết tất cả mọi thứ và tùy ý làm bậy như thời viễn cổ… Hơn nữa đúng như một vài đạo hữu đã suy đoán, “quyền lực” của Thiên Đạo mới cũng hao hụt đi nhiều.

Nó đã không thể giám sát được tất cả nhất cử nhất động của vạn vật trên thế gian như thời kì viễn cổ nữa.

Thế nhưng vẫn không thể sơ xuất được.

Cho dù Thiên Đạo mới xảy ra vấn đề rất lớn, thế nhưng nó vẫn là Thiên Đạo, thiên uy mênh mang, sâu không lường được.

Con đường xây dựng lại thiên đình của họ, vẫn còn rất đỗi xa xôi.

Đọc truyện chữ Full