- Khục.
Vũ Văn Minh Quang ho khan một tiếng, đến nước này hắn không thể không bước ra hòa giải.
- Nhạc Thành, thôi quên đi, Vũ Văn gia tộc không lo lắng chu toàn, ta đại biểu cho Vũ Văn gia xin lỗi ngươi, chẳng lẽ ngay cả cữu cữu này ngươi cũng không nể mặt?
Vũ Văn Minh Quang hơi biến sắc mặt mà nói với Nhạc Thành.
- Ha ha.
Nhạc Thành hơi biến sắc mặt mà nói:
- Nói đùa rồi, Vũ Văn gia tộc tuy đối với tại hạ không chu toàn nhưng nói như vậy thì tại hạ cũng có lỗi rất lớn.
- Xoẹt.
Nhạc Thành thả người rơi vào trong đại sảnh, ánh mắt nhìn đám trưởng lão.
- Các vị trưởng lão, bây giờ hôn sự của Hiểu Kỳ và Nhạc Thành không có ai phản đối chứ, muốn nói về vấn đề huyết mạch thì ta thấy không có vấn đề gì, Hiểu Kỳ có tới chín thành huyết mạch là minh chứng rõ nhất.
Vũ Văn Quyên nhìn đám trưởng lão trong đại sảnh mà nói.
- Đúng là như thế, chúng ta dĩ nhiên không ai phản đối.
Trong đại sảnh, các vị trưởng lão hai mặt nhìn nhau, sau đó một vị trưởng lão áo xanh cất tiếng nói.
- Được rồi, mọi chuyện cứ như vậy đi.
Vũ Văn Quyên nhìn về phía Nhạc Thành mà nói:
- Nhạc Thành đừng để ý quá nhiều chuyện có một số quy củ trong tộc cho nên không có cách nào khác.
- Không dám, chỉ là tại hạ cũng kính xin các vị trưởng lão lượng thứ.
Nhạc Thành nhìn đám trưởng lão trong đại sảnh mà nói.
Nhạc Thành cũng không phải là muốn cho đám trưởng lão khó xem, vừa rồi khiêu chiến, Nhạc Thành cũng biết vị trưởng lão kia cũng là lục tinh Đấu Tôn, mình nếu chống lại cũng không phải là đối thủ, nếu thực sự động thủ thì cần phải có Thụ Linh Căn trong Hạo Thiên Tháp trợ giúp.
Trong đại sảnh, đám trưởng lão đưa mắt nhìn Nhạc Thành, tất cả đều lộ vẻ ngạc nhiên.
- Nhạc Thành, ngươi là hậu nhân của Nhạc Thiên tiền bối?
Đám người trong đại sảnh cất tiếng hỏi.
- Không sai.
Nhạc Thành hơi biến sắc, không hiểu Vũ Văn Hạo Nguyên hỏi mình vấn đề này là có ý gì.
- Không ngờ Nhạc Thiên tiền bối lại có một hậu nhân như thế, quả khiến ta bất ngờ.
- Tộc trưởng biết tổ tong của tại hạ?
Nhạc Thành cất tiếng hỏi.
- Xem như cũng biết, năm đó ta so với tiên tổ của ngươi thì kém nhiều, tuy nhiên y là cường giả mạnh nhất của Nhạc gia mấy nghìn năm, cho dù Hắc Ám Thần Điện nhìn thấy tiên tổ của ngươi cũng phải đi đường vòng.
Vũ Văn Hạo Nguyên cất tiếng nói.
- Được rồi, tất cả giải tán đi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Vũ Văn Hạo Nguyên nói với đám người trong đại sảnh.
Quay trở lại trong đình viện, nhóm người Nhạc Thành ngồi ở trong một phòng nhỏ, Yến Hiểu Kỳ cũng quay trở lại đình viện.
- Nhạc Thành, muội muốn bế quan ở trong tộc mười tháng.
Yến Hiểu Kỳ cất tiếng nói với Nhạc Thành.
- Được rồi, muội cũng nên chuẩn bị một chút.
Nhạc Thành cất tiếng nói, Yến Hiểu Kỳ bế quan là một chuyện tốt.
- Nhưng mà muội bế quan không thể cùng đi với huynh.
Yến Hiểu Kỳ cất tiếng.
- Không sao, bế quan mười tháng mà thôi sẽ rất nhanh mà.
Nhạc Thành mỉm cười, dù sao Nhạc Thành cũng có một số dự định không tiện mang Yến Hiểu Kỳ theo.
- Vậy huynh đi đâu, hay là ở lại chỗ này?
Yến Hiểu Kỳ cất tiếng hỏi.
- Ta muốn trở về thăm Nhạc gia, đến lúc đó ta sẽ tìm muội.
Nhạc Thành cất tiếng nói.
- Vậy được rồi, huynh cũng cần phải cẩn thận một chút.
Yến Hiểu Kỳ cất tiếng nói với Nhạc Thành, bởi vì Tứ Đại Nhân Tộc cùng với Tứ Đại Thú Tộc tỉ thí có quan hệ tới việc mẫu thân của nàng trở về Lập Anh trấn cho nên nàng không dám khinh thường.
- Nhạc Thành, ngươi chuẩn bị khi nào thì đi Nhạc gia, hôm nay ngươi thật là khiến ở đây náo động.
Hỏa Lão cất tiếng nói với Nhạc Thành.
- Hỏa Lão.
Nhạc Thành khẽ mỉm cười.
- Chúng ta khoảng hai ngày mai sẽ lên đường.
- Nhưng mà đi Nhạc gia sẽ phiền phức, ngươi nghĩ kỹ rồi chứ?
Hỏa Lão cất tiếng nói.
- Vãn bối biết, nhưng chúng ta phải nhanh chóng tới.
Nhạc Thành cất tiếng nói, nếu như quan hệ tới Tẩy lễ Từ Đường thì Nhạc Thành cũng phải đi một chuyến.
- Vậy ngươi quyết định nhanh đi, chỉ là bên trong Nhạc gia ta cũng quen biết vài người, chỉ là mấy lão bất tử kia không biết còn ở đó hay không?
Hỏa Lão cất tiếng.
- Hỏa Lão, ông quen biết cũng không ít người.
Nhạc Thành khẽ mỉm cười mà nói.
- Trước kia cũng biết một chút.
Hỏa Lão mỉm cười:
- Như vậy đi, chúng ta đến gặp mấy lão bất tử đó.
- Được, chúng ta chuẩn bị một chút rồi lên đường.
Nhạc Thành cất tiếng nói.
Nhạc Thành ở trong phòng, Hỏa Lão cùng với Yêu Huyên rời đi, Nhạc Thành liền mang Yến Hiểu Kỳ tới phòng của mình.
- Hiểu Kỳ, ta cần muội giúp ta thu xếp một chút.
Nhạc Thành cất tiếng nói với Yến Hiểu Kỳ.
- Hai chúng ta không có khoảng cách, huynh cần gì thì nói đi.
Yến Hiểu Kỳ cất tiếng nói với Nhạc Thành, trong mắt tràn ngập ôn nhu.
- Muội tới đây.
Nhạc Thành do dự một chút rồi thủ ấn đánh ra, ngay sau đó Hạo Thiên Tháp xuất hiện ngay trước mặt của hắn, lập tức thủ ấn của Nhạc Thành cũng biến đổi, thân ảnh cùng với Yến Hiểu Kỳ biến mất khỏi phòng.
- Hiểu Kỳ, muội nhớ kỹ, phía trên là một viên linh châu thượng cổ, Vũ Văn gia cũng có một viên, hiện tại ta cần tìm viên linh châu đó.
Nhạc Thành cất tiếng nói.
- Được, muội sẽ lưu ý giúp huynh, chỉ là nơi này muội cũng không biết rõ lắm.
Yến Hiểu Kỳ cất tiếng, hơi áy náy mà nói.
- Ừ, nhưng nghìn vạn lần đừng cho người khác biết muội tìm linh châu
- Muội biết, muội sẽ âm thầm giúp huynh, Vũ Văn gia tộc tại sao lại có vật phẩm như vậy, thật là kỳ quái.
Yến Hiểu Kỳ cất tiếng nói.
- Đây là chuyện nghìn năm trước, cũng không có gì kỳ quái.
Nhạc Thành cất tiếng nói.
- Vậy huynh đi Nhạc gia cũng phải cẩn thận sau đó mau chóng trỏ về Vũ Văn gia thăm muội.
Yến Hiểu Kỳ cất tiếng nói .
- Hôm nay muội làm huynh ủy khuất như vậy thật là có lỗi.
- Đồ ngốc, còn không phải mọi chuyện đã xong rồi sao.
Nhạc Thành khẽ nói rồi ôm Hiểu kỳ vào ngực.
- Bà ngoại hôm nay muốn nói với huynh một tiếng.
Yến Hiểu Kỳ cất tiếng, khuôn mặt đỏ ửng.
- Ừ.
Nhạc Thành khẽ hôn vào thái dương của Yến Hiểu Kỳ, rồi cất tiếng nói:
- Chúng ta ra ngoài, có người tới.
Thủ ấn trong tay biến đổi, Nhạc Thành cùng với Yến Hiểu Kỳ rời khỏi Hạo Thiên Tháp, thu hồi Hạo Thiên Tháp lại hai người ra khỏi phòng, đúng lúc này Vũ Văn Minh Quang tới.
- Cữu cữu, tại sao lại tới đây?
Yến Hiểu Kỳ cất tiếng hỏi.
- Thì sao, chẳng lẽ ta quấy rầy hai người?
Vũ Văn Minh Quang mỉm cười nói.
- Cữu cữu, cậu lại giễu cợt con rồi.
Yến Hiểu Kỳ thẹn thùng mà nói.
- Được rồi Hiểu Kỳ, con đi vào đi, bà ngoại con ở trong đó, lão nhân gia tìm con có chuyện.
Vũ Văn Minh Quang cất tiếng nói:
- Ta cùng với Nhạc Thành có chuyện cần nói, con đi trước đi.
- vâng.
Yến Hiểu Kỳ cất tiếng nói rồi rời khỏi căn phòng.