- Nhạc Thành, ngươi muốn gì, mau trở về.
Nhạc Thạch Đầu sốt ruột nói với Nhạc Thành, bây giờ Nhạc Thành đi vào trong trường khiến cho sắc mặt của Nhạc Thạch Đầu trở nên khó coi.
- Thạch Đầu đội trưởng, những con ruồi này quá phiền đã ảnh hưởng tới chúng ta.
Nhạc Thành quay đầu lại nhìn Nhạc Thạch Đầu, sau đó ánh mắt quét về phía đám hộ vệ Hoàng Long trong trường.
Mà lúc này thấy Nhạc Thành đi vào trong trường ý tứ rõ ràng là khiêu khích đám hộ vệ, đột nhiên Nhạc Bình Nhạc Lệ, Nhạc Đại Dũng đều trợn tròn mắt.
Bọn họ thật không ngờ có người lại muốn thách thức Hoàng Long hộ vệ.
Mà lúc này mấy nghìn người thanh long hộ vệ mặc dù tán thưởng sự can đảm của Nhạc Thành nhưng càng lo cho hắn.
- Tiểu tử, ngươi nói cái gì, ngươi muốn chết hay sao?
Nghe thấy lời nói của Nhạc Thành xong, đoàn người hộ vệ Hoàng Long đều lạnh lùng đưa mắt nhìn hắn.
- Các ngươi mau lui ra.
Nhạc Khinh Ngân nhìn Nhạc Thành, sau đó hướng về phía đám hộ vệ Hoàng Long mà la lớn. Nhạc Khinh Ngân sau đó đi thẳng về phía Nhạc Thành.
Những hộ vệ Hoàng Long bị đội trưởng quát thì phải lui xuống, mỗi người đều lạnh lùng mà nhìn Nhạc Thành, nếu như không có Nhạc Khinh Ngân gọi bọn họ lại thì bọn họ đã lập tức ra tay với Nhạc Thành.
- Là ngươi, Nhạc Thành.
Nhạc Khinh Ngân cũng nhận ra Nhạc Thành, sắc mặt liền hơi biến, ánh mắt hiện ra một vẻ hàn khí.
- Không sai, là ta, Thanh Long hộ vệ chúng ta dường như không quan hệ tới Hoàng Long hộ vệ, không liên hệ thì mau biến đi.
Nhạc Thành cất tiếng nói.
Nhạc Thành ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không
Nhạc Khinh Ngân hít vào một hơi để ổn định tâm tình.
- Ta biết, nhưng ngươi có biết hiện tại ngươi đang ảnh hưởng tới chúng ta không.
Nhạc Thành cất tiếng nói, không thèm để ý tới Nhạc Khinh Ngân.
- Nhạc Thành, hiện tại ta muốn khiêu chiến với ngươi.
Nhạc Khinh Ngân hung hăng nhìn Nhạc Thành mà nói.
Vừa nghe thấy lời nói của Nhạc Khinh Ngân, tất cả mọi người đều biến đổi sắc mặt, càng lo lắng thêm cho Nhạc Thành, tuy nhiên cũng không ai dám đứng ra.
- Khinh Ngân đội trưởng, Nhạc Thành đâu phải là đối thủ của ngươi, ngươi tạm tha cho hắn là được rồi.
Nhạc Thạch Đầu tuy hơi khó khăn nhưng vẫn mở miệng nói cho Nhạc Thành.
- Nhạc Thạch Đầu, sao vậy, ngươi muốn lên thay thế cho hắn sao, bị gãy ba cái xương sườn còn chưa đủ sao?
Nhạc Khinh Ngân hung hăng nhìn Nhạc Thạch Đầu một mắt.
Nhạc Thạch Đầu bị Nhạc Khinh Ngân trừng mắt như vậy thì không dám làm gì, trước kia hắn bị Nhạc Khinh Ngân bẻ ba cái xương sườn, phải tu dưỡng một tháng mới khỏi.
- Thạch Đầu đội trưởng, lần trước chính là hắn đã đả thương huynh?
Nhạc Thành cất tiếng nói, sau đó quay sang về phía Nhạc Khinh Ngân:
-Ngươi muốn khiêu chiến với ta sao, ngươi còn chưa đủ tư cách, bất quá hôm nay ta cho ngươi cơ hội.
- Nhạc Thành, ta lại muốn nhìn xem thực lực của ngươi thế nào.
Nhạc Khinh Ngân trầm khí lại mà nói trên không trung:
- Hôm nay ta muốn cho đám Thanh Long hộ vệ biết rõ, Hoàng Long hộ vệ không phải là thứ mà Thanh Long hộ vệ có thể chống lại.
- Xoẹt.
Thân ảnh của Nhạc Khinh Ngân tung lên, trong mắt tràn ngập lãnh ý.
- Tiểu tử này thảm rồi.
Đám hộ vệ Thanh Long cũng đồng tình nhìn Nhạc Thành ở trên không trung, tuy nhiên bọn họ không thể giúp được hắn.
- Tiên tổ phù hộ.
Nhạc Thạch Đầu cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà nhìn Nhạc Thành phía trên không trung.
- Ngươi ra tay đi, ta sợ ta ra tay thì ngươi cũng không có cơ hội.
Nhạc Khinh Ngân lạnh lùng nhìn Nhạc Thành.
- Tốt lắm, ta cũng không cần phải khách khí với ngươi, dù sao kết quả cũng giống nhau.
Nhạc Thành hàn ý lóe lên, thủ ấn biến đổi.
- Tru ma chưởng.
Nhạc Thành mỉm cười hét lớn, thủ ấn trong tay biến đổi, toàn thân hắn bắt đầu tràn ngập thanh mang.
Một chưởng ấn màu xanh đánh ra, không gian xung quanh bắt đầu tối sầm lại, mang theo một khí tức cường hãn tràn ngập vô cùng.
- Đáng chết.
Nhạc Khinh Ngân đột nhiên biến đổi sắc mặt, hắn làm sao nghĩ đến việc Nhạc Thành có thể có sức mạnh như thế, thật là khủng khiếp.
- Hoàng Long thân thể.
Cảm nhận thấy khí tức trên người của Nhạc Thành, Nhạc Khinh Ngân không hề do dự tung ra Hoàng Long thân thể, cùng lúc đó một mảng đấu khí chuyển động, trong tay chưởng mang ngưng tụ công kích tới Nhạc Thành.
- Hám Thiên chưởng.
Nhạc Khinh Ngân ngưng tụ chưởng ấn, khuôn mặt cũng biến đổi chuyển sang màu trắng bệch.
Hám Thiên chưởng, chính là đấu kỹ thiên cấp của Nhạc gia, cũng chỉ có đội hộ vệ Hoàng Long mới có thể tu luyện, đội hộ vệ Thanh Long chưa đủ tư cách.
Vượt không gian, Nhạc Khinh Ngân ngưng tụ chưởng ấn vội vàng nghênh hướng Tru Ma chưởng của Nhạc Thành.
Chưởng ấn mà Nhạc Khinh Ngân ngưng tụ rất mạnh, chung quanh liền gió nổi mây phun mà đổi màu, tuy nhiên chưởng ấn so với Tru Ma chưởng thì vẫn còn kém một bậc.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía trước, chưởng ấn khiến bọn họ kinh hoàng. Nguồn truyện:
Một thanh âm khổng lồ vang lên, quang mang chói mắt rồi tràn ngập.
Nhạc Thành ngưng tụ chưởng ấn màu xanh rất lớn đánh tan Hám Thiên chưởng của Nhạc Khinh Ngân, chưởng ấn vượt không gian, đồng thời khóe miệng của Nhạc Khinh Ngân cũng phun máu ra.
- Xoẹt.
Tru ma chưởng của Nhạc Thành lập tức đánh lên trên người Nhạc Khinh Ngân, một mảng hoàng mang tiêu tán, Nhạc Khinh Ngân rơi thẳng tắp từ trên không trung xuống.
- Ầm
Một tiếng ầm thật lớn vang lên, Tru Ma chưởng của Nhạc Thành đã đánh xuống mặt đất, cả mặt đất cũng kịch liệt chấn động.
Chỉ thấy xung quanh cát bay đá chạy, trên mặt đất cát đá bay tới hơn nghìn thước.
Thân hình của Nhạc Khinh Ngân bị rớt xuống một hố sâu, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.
- Ta tới giúp ngươi.
ở giữa không trung, một thân ảnh màu xanh hiện lên, trong mắt của Nhạc Thành hiện ra hàn ý, thủ ấn lại biến đổi một thanh mang ngưng tụ quanh thân Nhạc Khinh Ngân.
- Hãy tới cho ta.
Ở giữa không trung, thủ ấn của Nhạc Thành thu lại, ngay lập tức thân hình của Nhạc Khinh Ngân rơi xuống trước người Nhạc Thành.
Chuyện này phát sinh, những người xung quanh còn chưa phục hồi tinh thần vẫn không thể tưởng tượng được.
Nhạc Khinh Ngân, đội trưởng Hoàng Long hộ vệ, vậy mà bị Nhạc Thành dùng một chiêu đánh cho trọng thương, ai cũng không thể tin nổi, Nhạc Khinh Ngân chính là nhất tinh Đấu Tôn chứ không phải là Nhạc Thành Đấu Tông.
- Đội trưởng đội hộ vệ Hoàng Long chỉ như vậy sao?
Nhạc Thành biến đổi sắc mặt, ánh mắt quét về phía xa xa trong thung lũng, thần thức của Nhạc Thành cảm ứng được có một số khí tức mịt mờ quét quanh người hắn.
- Muốn âm thầm xem ta, ta đây cho các ngươi nhìn kỹ.
Nhạc Thành chăm chú nhìn khí tức phía thung lũng mà thầm nói trong lòng.
- Hôm nay chỉ trách ngươi vận khí không tốt, về sau đụng phải đội hộ vệ Thanh Long thì tốt nhất hãy đi đường vòng.
Thanh âm lạnh lùng của Nhạc Thành thốt ra.
- Ầm.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Nhạc Thành bao phủ thanh mang, hung hăng vung Nhạc Khinh Ngân lên trên không.
- Ầm
Một quyền đánh thẳng về phía Nhạc Khinh Ngân.
- Két.
Thanh âm gãy xương sườn của Nhạc Khinh Ngân vang lên, giáp vàng của Nhạc Khinh Ngân cũng bị nứt ra.
- Ầm.
Một quyền vừa phóng ra, Nhạc Thành đã đánh một quyền nữa, lập tức nắm tay không ngừng phóng lên trên người Nhạc Khinh Ngân.
- A,a…
Từng ngụm máu tươi không ngừng phun ra, Nhạc Khinh Ngân đã trở thành một người máu.
- Dừng tay, tiểu tử ngươi dừng tay.
Một người trong đám hộ vệ đã phục hồi tinh thần mà xông ra.
- Hừ, các ngươi muốn quần công, ta không khách khí.
Nhạc Thành khẽ cười lạnh, thủ ấn đánh ra, thân hình lui về phía sau, Nhạc Khinh Ngân đồng thời bị Nhạc Thành ném từ trên không trung xuống đất, miệng máu phun ra.