TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tu Chân Liêu Thiên Quần
Chương 489: Bí Mật Bên Trong Sợi Dây Xích Vàng

- Đừng có nói tới Tống Tam, như thế chúng ta vẫn là bạn tốt. - Tống Thư Hàng trả lời.

Quy luật ‘quá tam ba bận’ của Cuồng Đao Tam Lãng tiền bối và đạo hiệu Tống Tam này là thứ mà hắn tuyệt đối không muốn kế thừa.

Viện trưởng bệnh viện tâm thần: - Vậy Tống Tứ, Tống Ngũ thì sao?

- Đừng nói vấn đề này nữa, ta sẽ rất cảm ơn ngươi đó.- Tống Thư Hàng trả lời, sau đó quả quyết chuyển đề tài: - Tại sao dạo này không thấy ngươi lên mạng chơi trò chơi nữa vậy?

- Ta tốt nghiệp đi làm rồi, cho nên thời gian chơi game cũng ít đi.- Viện trưởng bệnh viện tâm thần cảm thán nói: - Ngoài ra, dạo này ta đang nghiên cứu cách làm thế nào để bỏ một cái tật xấu của ta.

- Tật xấu gì thế? - Tống Thư Hàng hỏi.

- Là một tật xấu khiến cho ta rất buồn phiền. - Viện trưởng bệnh viện tâm thần nói: - Nói thế nào nhỉ.... Làm một phép so sánh nhé, lúc một người đàn ông nhìn thấy người phụ nữ rất quyến rũ xinh đẹp, thì sẽ muốn ‘xình xịch’ đối phương ngay đúng không?

- ..... - Tống Thư Hàng: - Ngươi là ngựa giống, tinh trùng lên não đấy à?

- Sao sánh, chỉ là so sánh thôi mà! - Viện trưởng bệnh viện tâm thần vội nói.

Tống Thư Hàng nói: - Được rồi, tuy rằng có thể là ngươi tinh trùng thượng não thật, nhưng sau khi đàn ông nhìn thấy gái đẹp quyến rũ, sinh ra dục vọng muốn ‘xình xịch’, cũng không thể xem là tật xấu gì mà.

- Nhưng vấn đề chính là... tật xấu của ta không chỉ như vậy. - Viện trưởng bệnh viện tâm thần cảm thán nói.

Tống Thư Hàng trả lời bằng một dấu chấm hỏi: - ?

- Tật xấu của ta chính là, khi trong đầu ta xuất hiện dục vọng muốn xình xịch đối phương, thì ta lại không quản được bản thân mà xông lên, ‘hốt’ luôn cô ấy. - Viện trưởng bệnh viện tâm thần cảm khái nói.

- ....- Tống Thư Hàng: - Ta có thể báo cảnh sát không? Chú cảnh sát ơi, cái gã ở trên là biến thái đấy, đáng sợ quá đi mấti, nhanh đến bắt hắn lại đi!-

- Đã nói rồi mà, ta chỉ đang so sánh, so sánh mà thôi!- Viện trưởng bệnh viện tâm thần nói.

Tống Thư Hàng: - Dùng cái kiểu so sánh biến thái đáng sợ như vậy, quả nhiên vẫn phải báo cảnh sát mới được.

- STOP! Đừng có nói cái vấn đề báo cảnh sát với 110 này nữa, chúng ta vẫn là bạn tốt đấy. - Viện trưởng bệnh viện tâm thần bất đắc dĩ nói.

Tống Thư Hàng: - Ha ha ha.

- Hơn nữa, ta thật sự muốn trị khỏi cái tật xấu ‘trên bảo dưới không nghe’ này lắm. - Viện trưởng bệnh viện tâm thần cảm thán nói.

- Có 2 cách giải quyết đấy. - Tống Thư Hàng đề xuất ý kiến: - Một là dựa vào ý chí kiên cường!

Viện trưởng bệnh viện tâm thần: - Nếu dựa vào ý chí, thì ta đâu cần phải buồn phiền như thế nữa.

- Cách thứ 2, chính là ngươi tự thiến đi! Người cắt đứt nguồn gốc của dục vọng, như vậy thì ngươi có muốn xình xịch thì cũng không có công cụ để gây án rồi. Ha ha ha ha. - Tống Thư Hàng xấu xa trêu ghẹo.

Viện trưởng bệnh viện tâm thần: - ....

Nhưng một lúc sau, hắn trả lời nghiêm túc: - Có lẽ, đây cũng là cách hay đấy.

Lần này đến phiên Tống Thư Hàng câm nín.

- Ê ê ê, viện trưởng, ngươi đừng có nghĩ quẩn nhé! - Tống Thư Hàng vội vàng nói: - Ta không muốn chỉ vì một câu nói đùa của ta mà ngươi sẽ biến thành vị thái giám cuối cùng của Hoa Hạ đâu!

- Phắn đi, ai nói ta muốn làm thái giám hả? Ta chỉ nói, có lẽ giải quyết nguồn gốc của sự kích động - thân bất do kỷ- đó cũng là một cách hay.. - Viện trưởng bệnh viện tâm thần nói: - Được rồi, không nói chuyện với ngươi nữa. Tiền bối gọi ta rồi, sau khi đi làm rồi thì phiền toái như thế đấy, lúc nào cũng chẳng được yên thân.

- Đi đi. - Tống Thư Hàng cười ha ha nói.

...

...

Trên biển rộng mênh mông, một chiếc thuyền nhỏ chở hơn hai mươi người đàn ông.

Chính là chiếc thuyền của mấy người bắt yêu nọ.

Trong đó, có một người người bắt yêu trẻ tuổi cầm điện thoại của mình, lẩm bẩm nói: - Giải quyết từ gốc... nhưng, người bắt yêu gặp phải yêu quái thì sẽ nổi cơn kích động muốn xông lên tấn công, cái này phải cắt bỏ kiểu gì bây giờ.

- Lầm bẩm cái gì đấy? - Vị đội trưởng bắt yêu cao to kia cười ha ha, vỗ mạnh lên vai của người bắt yêu trẻ tuổi này.

- Không có gì, nhưng mà đội trưởng, lần này ngay cả dây trói yêu của chúng ta cũng bị đối phương cuỗm mất rồi, thật sự không có vấn đề gì chứ? - Người bắt yêu trẻ tuổi này hỏi.

- Yên tâm đi, chỉ là một sợi dây thừng trói yêu thôi mà. Hơn nữa sợi thừng trói yêu đó sẽ trở thành tọa độ, giúp chúng ta biết định vị được vị trí của con yêu quái vừa rồi. - Vị đội trưởng kia siết chặt nắm tay nói: - Một ngày nào đó, chúng ta nhất định sẽ phong ấn trấn áp nó!

Khóe miệng người thanh niên bắt yêu giật giật.

**

Tống Thư Hàng cất điện thoại, sau khi rửa mặt xong xuôi thì lại gọi tiểu hòa thượng dậy.

- Chào buổi sáng Thư Hàng sư huynh. - Tiểu hòa thượng dụi mắt thức dậy.

- Rửa mặt cho sạch đi, chút nữa đi ăn sáng. Sau đó đừng quên tu luyện buổi sáng đấy. - Tống Thư Hàng mỉm cười nói.

- Dạ. - Tiểu hòa thượng xoay người đứng dậy, chạy đi rửa mặt. Dạo này nó luôn ở cùng với Tống Thư Hàng, có được sự trợ giúp của ‘ngộ đạo thạch’, cho nên tốc độ tu luyện tiến triển cực nhanh.

Ngư Kiều Kiều từ trên bệ cửa sổ nhảy xuống vai Tống Thư Hàng, ngộ đạo thạch cũng rất có hiệu quả với cô, cho nên gần đây cô càng ngày càng thích ở gần Tống Thư Hàng.

- Khi nào chúng ta về đến Hoa Hạ thế? - Ngư Kiều Kiều hỏi.

Tống Thư Hàng nói: - Ta cũng không biết nữa, nhưng chiếc du thuyền này là do Thất Sinh Phù tiền bối cải tạo qua, chắc là tốc độ của nó sẽ nhanh hơn du thuyền bình thường.

- Về đến Hoa Hạ nhanh một chút, sau đó chúng ta đi bắt tên tác giả kia đến đây để còn viết kịch bản phim nữa. - Ngư Kiều Kiều hưng phấn nói.

Tống Thư Hàng cười nói: - Ha ha, được.

Nói xong, Tống Thư Hàng lại nhìn mấy món đồ trên tủ đầu giường - chính là thứ lấy được từ trên người của cái gã đàn ông áo đen.

.Nguồ.n: i.read..vnHắn đưa tay cầm sợi dây xích vàng kim thô to kia lên, thứ này càng nhìn càng cảm thấy giống như xích chó mạ vàng!

- Đúng rồi, đúng rồi. Thư Hàng này, hôm qua ngươi đã thành công chưa? - Cô nhớ rõ Tống Thư Hàng đã cho người áo đen kia uống máu, sau đó muốn mượn đi ngủ để thi pháp nằm mơ thì phải?

- Thất bại rồi, một cốc máu kia coi như đi tong. - Tống Thư Hàng buồn bực nói, không thể thành công đi vào giấc mơ, ngược lại còn mơ thấy mình biến thành một con ngựa.

Ngư Kiều Kiều nói: - Vậy hôm nay chúng ta lại đi tra khảo người áo đen kia à?

- Ừ, cũng được.... chúng ta tìm Diệt Phượng tiền bối trước, xem xem tiền bối có cách nào hỏi ra được chút thông tin gì từ miệng người áo đen hay không.- Tống Thư Hàng nói.

...

...

Sau khi ăn sáng xong, tiểu hòa thượng bắt đầu phần tu luyện buổi sáng.

Diệt Phượng Công Tử còn đang đả tọa tu luyện, Tống Thư Hàng không muốn quấy rầy hắn, chỉ đành đợi tiền bối kết thúc tu luyện rồi lại đi tra khảo người áo đen kia sau cũng được.

Bây giờ, Tống Thư Hàng đang nằm phơi nắng trên mui du thuyền cùng mấy người bạn cùng phòng.

- Tuy rằng kế hoạch ở hòn đảo nghỉ dưỡng kia đã bị bể kèo, nhưng vẫn còn chuyến du lịch kích thích đầy bất ngờ này. - Thổ Ba cảm thán nói - Máy bay gặp tai nạn, dạy mấy người thổ dân trên hòn đảo kia học chữ Hán, sau cùng là được lên chiếc du thuyền siêu xa xỉ tthế này, những ngày bọn họ trải qua vô cùng phong phú.

Cao Mỗ Mỗ nằm cùng với bạn gái, nói với vẻ lười biếng: - Quãng thời gian này, nếu như không có mấy con kỳ đà cản mũi như bọn mày, tao sẽ cảm thấy rất hạnh phúc.

- A ha ha... nhưng mà, kế hoạch hẹn hò của tao với cô nàng họ Lục kia vẫn chưa có cơ hội thực hiện nữa. - Gia Cát Trung Dương nói. Chuyến đi lần này được tạo ra bởi vì cậu ta muốn hẹn hò với cô nàng họ Lục kia, nhưng không ngờ lại sảy ra nhiều chuyện như vậy.

Tống Thư Hàng quay đầu lại cười nói: - Còn mấy ngày nữa du thuyền sẽ về đến Hoa Hạ, cậu có thể nắm tranh thủ cơ hội này để hẹn hò với cô gái học Lục kia mà.

- Ý kiến hay. - Gia Cát Trung Dương xoa cằm, sau đó cậu ta lôi kéo Cao mỗ mỗ đứng dậy, muốn lập một kế hoạch hẹn hò khác.

Cao Mỗ Mỗ trợn mắt nhìn Tống Thư Hàng.

...

...

Tống Thư Hàng duỗi lưng, ngắm nghía sợi dây xích vàng trong tay. Sợi dây xích này khẳng định có quan hệ với ‘Tam Thập Tam Thú Thần Tông’, nhưng phải làm sao để giải được bí mật của nó đây?

Lẽ nào cần phải lấy máu nhận chủ à?

Hay là dùng lửa thiêu, ngâm nước, chôn xuống đất?

- Thư hàng, mày tìm được dây xích vàng to như thế lúc nào vậy? - Thổ Ba ở một bên nhìn thấy dây xích trong tay Tống Thư Hàng thì cười nói. Từ khi nào thẩm mỹ của Tống Thư Hàng đã thay đổi thành kỳ lạ thế này, lại đi mua loại dây xích chó màu vàng to uỳnh như thế?

- Hôm qua mới lấy được đấy, đẹp không? - Tống Thư Hàng nói đùa.

- Ừ....rất hợp với dáng mày! - Thổ Ba cười hì hì: - Hay là mày đeo lên thử xem sao? Tao cứ cảm thấy nếu như mày mà đeo nó lên, sẽ rất thú vị.

- Đeo nó lên á? - Tống Thư Hàng suy tư cầm sợi dây xích vàng này đứng lên.

Từ lúc đoạt được nó đến giờ, mình chưa thử đeo nó lên. Bởi vì trông nó hơi bị lòe loẹt, nên khiến mình cảm thấy đeo lên thì xấu lắm.

Sau khi ngẫm nghĩ xong, Tống Thư Hàng lặng lẽ dùng ngón út, giật giật Ngư Thanh Kiều đang nấp ở trong tóc mình.

Sau đó hắn cẩn thận tròng sợi dây xích vàng này đeo lên cổ - nói không chừng, đeo nó lên chính là cách giải bí mật thì sao?

Nhưng hành vi đeo mấy thứ có liên quan tới tu sĩ lên cổ thế này rất mạo hiểm.

Vì vậy, để để phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hắn muốn nhờ Ngư Kiều Kiều giúp đỡ chú ý một phen. Nếu như sợi dây xích vàng này có gì kỳ lạ, thì Ngư Kiều Kiều cũng có thể ra tay tương trợ bất cứ lúc nào.

Đeo dây xích vàng lên.

Nhưng đáng tiếc chính là không có bất kỳ phản ứng nào hết.

Trong lòng Tống Thư Hàng thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại có chút thất vọng.

- Phụt!! - Thổ Ba ở bên cạnh phì cười rồi nói: - Mày đeo thật đấy à.

- Không đẹp à? - Tống Thư Hàng nhíu mày.

Thổ Ba: - Hoàn toàn không xứng với mày tẹo nào! Tao cảm thấy, đợi mày béo thêm chục vòng nữa, nói không chừng sẽ rất hợp với nó đấy.

- Như vậy thật đáng tiếc, bây giờ tao có muốn béo cũng không béo được nữa rồi. - Tống Thư Hàng giơ tay, chuẩn bị tháo dây xích vàng xuống.

Ngay lúc Tống Thư Hàng cầm dây xích vàng và tháo nó ra, lúc hắn nhấc nó lên ngang tầm mắt.... Thì hắn đột nhiên dừng động tác lại.

Khi nhìn dây xích vàng ở góc độ này, hình vẽ các con thú trên dây xích phát ra ánh sáng nhàn nhạt khi được mặt trời chiếu rọi.

Ánh sáng trên hình vẽ, hình như còn có năng lực thôi miên, làm người ta không thể dời mắt ra được. Nhưng nếu nhìn chằm chằm vào hình vẽ này thì lại cảm thấy tâm thần toàn thân giống như đang bị hút đi.

Loại cảm giác này, rất quen thuộc.

Chính là loại cảm giác xuất hiện khi hắn xem bí tịch của 'kim cương bản bản quyền pháp'!

Dựa vào sự phối hợp giữa hình vẽ và văn tự, sẽ tạo thành một huyễn thuật cấp thấp, đạt tới mục đích truyền công.

Còn hình vẽ trên dây xích vàng này, nhờ ánh nắng và góc độ đặc biệt, cũng sẽ hình thành một huyễn thuật đơn giản. Nhưng bây giờ, tinh thần lực của Tống Thư Hàng rất mạnh, sẽ không dễ dàng bị ảnh hưởng bởi huyễn thuật này.

Thú vị lắm!

Tống Thư Hàng nhếch môi cười, hắn tháo dây xích vàng xuống, vỗ Thổ Ba một cái thật mạnh: - Thổ Ba, cảm ơn mày nhé! Đợi sau khi quay về Hoa Hạ, tao sẽ mời mày ăn một bữa ra trò, muốn ăn gì thì ăn, đừng khách khí với tao!

Sau đó, hắn cầm sợi dây xích vàng kia, nghênh ngang đi về phòng của mình.

Chỉ để lại Thổ Ba đang đần mặt ra không hiểu gì sất ở sau lưng.

Đọc truyện chữ Full