TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tu Chân Giả Tại Dị Thế
Chương 510: phương thuốc dân gian

"Có chừng bốn mươi người chia ra nắm phần lớn đội hộ vệ Trần gia trong tay, cho nên nhóm trưởng lão trung lập này cực kỳ trọng yếu đối với ta và Trần Tân. Nhưng các trưởng lão này đều là Luyện dược sư, lúc bình thời rất thích nghiên cứu luyện dược thuật." Trần Bưu khẽ nói.

"Nghiên cứu thuật luyện dược." Nhạc Thành lẩm bẩm trong lòng, do dự chốc lát rồi móc ra một cái ngọc giản đưa cho Trần Bưu, nói: "Trong ngọc giản này có vài phương thuốc đặc thù, hãy chia ra đưa cho những trưởng lão thích nghiên cứu thuật luyện dược kia, có lẽ sẽ được bọn họ ủng hộ."

"Ý của đại nhân là..." Trần Bưu nhận lấy ngọc giản trong tay Nhạc Thành, nhưng vẫn chưa hiểu rõ ràng lắm.

"Trong đó có một vài phương thuốc của ta, đã đủ cho những trưởng lão kia mê muội rồi. Chẳng qua là chỉ có một nửa, ngươi nói với bọn họ nếu ủng hộ ngươi ngồi lên vị trí tộc trưởng, ta sẽ giao một nửa còn lại cho bọn họ." Nhạc Thành nói.

Tuy những trưởng lão thích nghiên cứu thuật luyện dược kia vốn được xưng là luyện dược đệ nhất nhân, nhưng Nhạc Thành vẫn tin tưởng rằng mấy phương thuốc cao phẩm này nhất định sẽ làm cho bọn họ sinh ra hứng thú.

"Ta hiểu rồi, đại nhân, ta đi đây." Trần Bưu lộ vẻ vui mừng, phương thuốc của đại nhân xuất ra có giá trị thế nào, hắn tự nhiên là vô cùng rõ ràng, tuyệt đối không có người nào có thể so sánh.

"Đừng gọi ta là đại nhân, gọi ta là đại ca đi, nếu không ngày mai ngươi sẽ không có bất kỳ hi vọng nào." Nhạc Thành nói.

"Đại nhân, có người ngoài ở đây ta sẽ gọi là đại ca, nếu như không ai, ta cảm thấy nên gọi là đại nhân mới tốt." Trần Bưu nói.

"Được rồi, ngươi trước tiên đi an bài, ta còn một số việc." Nhạc Thành khẽ nói.

"Vâng, ta đi giao phương thuốc cho các vị trưởng lão." Trần Bưu mừng rỡ nói, có được mấy phương thuốc này, Trần Bưu sẽ có thêm chín thành nắm chắc đả động những trưởng lão xưa nay chỉ chuyên tâm tu luyện đan dược kia.

"Xoẹt !" Thủ Ấn khẽ chuyển, một tờ Ẩn Thân Phù hiện ra trong lòng bàn tay, ngay sau đó thân ảnh Nhạc Thành biến mất ở trong phòng.

Trần Bưu nhìn chăm chú vào ngọc giản trong tay, sau đó cũng rời khỏi gian phòng.

Sau nửa canh giờ, Nhạc Thành mới về đến đình viện, sau khi nhìn thấy Hỏa lão, Nhạc Thành kể lại đại khái sự tình cho nhóm người Hỏa lão và Nhạc Thuần một lần, rồi mới cất bước trở về phòng mình. Không ngờ tới lại gặp được Trần Bưu ở Trần gia, cho đến bây giờ Nhạc Thành vẫn còn kinh ngạc.

Thế nhưng Trần Bưu là người Trần gia, lại có khả năng tranh đoạt chức tộc trưởng. Nhạc Thành nhất định là phải trợ giúp Trần Bưu đoạt được vị trí tộc trưởng Trần gia, nếu Trần Bưu thành công đạt được chức vị này không khác gì hắn nắm giữ một nửa lực lượng Trần gia ở trong tay mình. Chuyện tốt như vậy Nhạc Thành tự nhiên sẽ không bỏ qua, đặc biệt là Trần gia còn có bảo vật Cổ Linh châu, sau khi Trần Bưu ngồi lên vị trí tộc trưởng, hắn sẽ có cơ hội tiếp xúc một ít bảo vật, đến lúc đó rất nhiều chỗ tốt sẽ ập tới ào ào.

Dành một đoạn thời gian suy nghĩ xem ngày mai có thể sẽ đối mặt chuyện gì, sau đó Nhạc Thành khoanh chân ngồi xuống tiến hành tu luyện, hắn vẫn thường xuyên không có nhiều thời gian bế quan tu luyện, mỗi ngày rảnh rỗi lúc nào là tu luyện lúc đó, cũng may có linh khí dày đặc ở trong Hỏa linh châu hỗ trợ nên quá trình tăng tiến vẫn tương đối khả quan.

Tiến vào trạng thái tu luyện, trước tiên Nhạc Thành bố trí một đạo thanh mang nhàn nhạt bao phủ quanh người, thần thức khuếch tán ra ngoài, một khi chung quanh có bất kỳ dị động sẽ không thể nào thoát khỏi thần thức Nhạc Thành.

Chung quanh đình viện tựa hồ hình thành một đạo cấm chế kín kẽ.

Trong đại sảnh đình viện, đám người Long Tam, Hổ Đồ Hoàn còn có U Minh đại lão và Phượng Kình ngồi cùng một chỗ.

"U Minh đại lão, ngươi nói tiểu tử kia chính là người lần trước mang nữ nhân Bát Sí Linh Mãng nhất tộc rời đi hả?" Long Tam nói với U Minh đại lão.

"Không sai, chính là tiểu tử đó, nhưng ngươi cũng thấy đấy, thực lực tiểu tử kia không tệ, cộng thêm bây giờ có được thân phận con rể Vũ Văn gia, lại là tộc trưởng Nhạc gia. Chúng ta không dễ động đến hắn đâu.

"Mặc dù là như thế, nhưng mấy người chúng ta đều rõ ràng, năm đó tổ tiên viễn cổ Hổ tộc, Minh Xà Tộc, còn có Toan Nghê tộc chúng ta cùng nhau liên thủ tiêu diệt Bát Sí Linh Mãng nhất tộc. Không nghĩ tới bây giờ còn có Bát Sí Linh Mãng tồn tại, hơn nữa còn thành công đón nhận truyền thừa vương giả Bát Sí Linh Mãng nhất tộc. Nếu chờ thêm vài chục hoặc một trăm năm nữa, Bát Sí Linh Mãng nhất định một đường thẳng tiến, đến lúc đó ba tộc chúng ta sẽ rất phiền toái." Hổ Đồ Hoàn của viễn cổ Hổ tộc nói.

"Nữ nhân Bát Sí Linh Mãng nhất tộc quả thật rất trọng yếu đối với ba tộc chúng ta, cho nên chúng ta nhất định phải dựa vào tiểu tử kia tìm được nữ nhân Bát Sí Linh Mãng nhất tộc. Nếu chúng ta không thể hạ thủ trước mặt, vậy thì có thể hạ thủ ngầm cũng không sao." Long Tam nói.

"Tốt lắm, chỉ cần có cơ hội, chúng ta lại ra tay không muộn." Hổ Đồ Hoàn nói.

"Ngày mai sẽ là ngày trưởng lão Trần gia ra quyết nghị, lần này không nghĩ tới Trần Tân dĩ nhiên lại dám xuất huyết nhiều như thế." Phượng Kình nói.

"Nghe nói lần này là Trần Tân không tốt lắm, mà Trần Bưu là cháu của hắn, chúng ta cũng không cần để ý tới quá nhiều làm gì. Chuyện tình Trần gia căn bản không liên quan tới chúng ta, bốn đại Thú Tộc và bốn đại Nhân tộc quan hệ không có tốt đến mức đó." U Minh đại lão nói.

"Đúng vậy, bốn đại Thú Tộc chúng ta lười quản sự tình của bốn đại Nhân tộc, căn bản là không liên quan gì tới chúng ta." Phượng Kình khẽ nói.

Ngày thứ hai, trời sáng sớm, Nhạc Thành chậm rãi thu hồi khí về đan điền thở ra một ngụm trọc khí, ngừng việc tu luyện lại.

"Hỏa lão, chuyện ngày hôm nay ngươi nghĩ thế nào?" Nhạc Thành ra khỏi phòng hỏi chuyện Hỏa lão, ngày hôm qua Trần Bưu và Nhạc Thành đã bàn với Hỏa lão rồi, có lẽ Hỏa lão sẽ nghĩ ra một vài biện pháp.

"Dựa theo lời ngươi nói, Trần Bưu rất khó ngồi lên cái ghế tộc trưởng, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không thể. Bởi vì điểm mấu chốt nằm ở trên người đám Thái thượng trưởng lão kia, tựa hồ bọn hắn nghiêng về phía Trần Tân." Hỏa lão do dự hồi lâu mới nói.

"Hỏa lão có ý bốn là…?" Nhạc Thành mỉm cười dò hỏi.

"Trần gia biến thành như vậy nhưng không có một vị Thái thượng trưởng lão nào ra mặt, rõ ràng là có ý nghiêng hướng Trần Tân. Điều này cũng không thể trách bọn họ, nồng độ huyết mạch của Trần Bưu quá thấp, vì tương lai sau này của Trần gia, các vị Thái thượng trưởng lão tự nhiên hi vọng Trần Bưu có thể rời đi. Mặc dù Trần Tân không quá phúc hậu nhưng ván đã đóng thuyền, không còn cách nào khác." Hỏa lão nói.

"Ý Hỏa lão là các vị Thái thượng lão kia ủng hộ Trần Bưu, hơn phân nửa trưởng lão trung lập khác cũng không thể khống chế." Nhạc Thành nhàn nhạt hỏi.

"Hẳn là thế, Trần Tân sở dĩ xuất huyết nhiều như thế để cho bốn đại nhân tộc và bốn đại Thú Tộc ủng hộ hắn, mục đích thật sự không phải là cần bốn đại Thú Tộc và ba đại nhân tộc kia hỗ trợ, mà là muốn bịt miệng của bọn họ Chuyện này là kế hoạch của Trần Tân, nếu như Trần Tân muốn tiếp tục đuổi Trần Bưu ra ngoài nhất định là giấy trắng không thể gói được lửa. Đến lúc đó sợ rằng ba đại nhân tộc và bốn đại Thú Tộc gây chuyện ảnh hưởng danh dự Trần gia. Lần này các ngươi tham dự vào đại sự của một đại tộc, cộng thêm các ngươi nhận được không ít chỗ tốt của bọn họ, sau này không nên ăn nói lung tung, nếu không, các Thái thượng trưởng lão Trần gia sẽ trực tiếp ra mặt." Hỏa lão nói.

Nghe Hỏa lão nói, sắc mặt Nhạc Thành bất chợ biến hóa, Hỏa lão nói làm cho Nhạc Thành không khỏi chấn động, thì ra mấu chốt sự tình dĩ nhiên là ở chỗ này, xem ra hôm nay sẽ có không ít phiền phức.

"Dĩ nhiên là các Thái thượng trưởng lão trong Trần gia cố ý thiên vị Trần Tân, sợ là Trần Bưu sẽ rất khó khăn đây." Hỏa lão nói.

"Tới đâu hay tới đó vậy." Nhạc Thành nói, sau đó cả nhóm bàn luận đường đi nước bước của hai phe.

"Nhạc tộc trưởng, tộc trưởng cho mời các vị." Giữa không trung xuất hiện mấy thân ảnh, bọn họ đều là cường giả cấp Đấu Tôn. Ngày hôm qua Nhạc Thành từng lưu ý, những người này đứng ở phía sau Trần Tân, tựa hồ cũng là trưởng lão Trần gia.

Ngay sau đó bọn họ lại đi mời đám người Vũ Văn Quang Minh và Hắc Sơn, đoàn người ba đại nhân tộc cùng nhau đi theo mấy vị trưởng lão Trần gia. Nửa canh giờ sau mới tới một khu kiến trúc rộng lớn, sau đó là dãy thạch thai có diện tích mấy ngàn thước, chung quanh là những đồ hình điêu khắc rất kỳ lạ.

"Các vị, hôm nay phiền toái mọi người." Trần Tân đã sớm chờ ở đây, nhìn thấy đoàn người Nhạc Thành xuất hiện liền mỉm cười đi lên chào hỏi, trên nét mặt không có chút khẩn trương. Phía sau lưng hắn là bốn mươi vị trưởng lão.

Mọi người khẽ gật đầu chào hỏi, Nhạc Thành lạnh nhạt quan sát bốn phía.

"Sưu sưu…" Giữa không trung vang lên một loạt tiếng xé gió, ngay sau đó là mười người rơi xuống mặt đất, chính là đám người bốn đại Thú Tộc, Long Tam và Phượng Kình.

Sau khi đám người Long Tam và Hổ Đồ Hoàn hạ xuống, đầu tiên là nhìn về phía Nhạc Thành, đặc biệt là Long Tam, ánh mắt hắn nhìn Nhạc Thành rất quái dị, thậm chí lộ ra một tia lãnh ý. Ngày hôm qua hắn ăn một trận chật vật trong tay Nhạc Thành, làm cho hắn cảm thấy cực kỳ mất mặt.

Nhạc Thành cảm giác được ánh mắt Long Tam lập tức bắn ra một luồng hàn mang phản lại, hung hăng nhìn chằm chằm vào người Long Tam, không hề có ý e sợ.

Nhìn thấy người của bốn đại Thú Tộc đã đến, Trần Tân cũng tiến lên chào hỏi.

Chốc lát sau, trên không trung lại là một loạt tiếng xé gió, sau đó hơn mười người nữa hạ xuống đất, cầm đầu là Trần Bưu, phía sau hắn là một đám trưởng lão.

Trần Bưu xuất hiện nhất thời làm cho sắc mặt Trần Tân biến đổi, lặng lẽ di chuyển ánh mắt sang nơi khác.

Nhưng vào lúc này, đám người Vũ Văn Quang Minh và Hắc Sơn, còn có Phượng Kình, Long Tam đang cẩn thận đánh giá Trần Bưu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Trần Bưu và đám trưởng lão tiến vào thạch thai, lặng yên quan sát động tĩnh của mọi người, chỉ khẽ gật đầu với Nhạc Thành xem như chào hỏi.

Nhóm kế tiếp xuất hiện có gần bốn mươi lão giả, phía sau những người này là một ngàn đại hán thân xuyên khải giáp, thực lực đều ở cấp Đấu Tông tám chín sao.

Đọc truyện chữ Full