TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tu Chân Liêu Thiên Quần
Chương 611: Ta Không Phục, Ta Không Phục Đâu!

Mượn rượu trợ hứng, chỉ trong thời gian một đêm Cao Mỗ Mỗ đã viết được hơn năm mươi nghìn chữ.

Trong ngày thường, dù cho Ngư Kiều Kiều có nhốt hắn trong phòng tối một ngày, cho hắn uống dược dịch, linh mạch bích trà cộng thêm thối thể dịch bổ sung thể lực và tinh thần thì một ngày hắn có cố sống cố chết cũng chỉ viết được có ba, bốn mươi nghìn chữ thôi.

Nhưng trong tối hôm nay, những ngón tay của hắn lướt như bay trên bàn phím, chỉ trong một đêm mà đã có thể viết xong lượng chữ của hai ngày đó! Nếu như không phải say quá thì hắn còn có thể viết nhiều hơn nữa!

Viết được vừa đúng hơn năm mươi nghìn chữ.

Đợi Ngư Kiều Kiều tỉnh lại thấy Cao Mỗ Mỗ viết ra hơn năm mươi nghìn chữ thế này, không biết cô ấy sẽ kinh ngạc đến mức nào đây?

Một bên khác, ở trong trúc uyển gần bên hồ trong khu Giang Nam.

Nơi này từng là nơi dừng chân của một người bạn thân của Biệt Tuyết Tiên Cơ, toàn bộ kiến trúc nơi này, bao gồm cả hàng rào bên ngoài, đều được làm từ trúc.

Biệt Tuyết Tiên Cơ dùng thời gian một đêm để tập hợp đủ các nguyên liệu nấu ăn phù hợp, trong đầu cô ấy đã có sẵn thực đơn tiệc tiên trân giúp nâng cao thể chất cho Tống Thư Hàng rồi.

Thực đơn bao gồm một món ăn chính và mười ba món ăn phụ. Món chính thì cần ăn một miếng là hết, món phụ thì phải ăn một lượng vừa đủ. Chỉ cần ăn xong bữa tiệc này là đủ khiến thể chất của Tống Thư Hàng tăng cái vèo.

Sau khi suy nghĩ xong, Biệt Tuyết Tiên Cơ bắt đầu xử lí nguyên liệu nấu ăn.

Cô phải làm xong bữa tiệc tiên trân ở đây rồi gửi thẳng đến biệt thự của Ngư Kiều Kiều.

Viên kết tinh hành tinh mà Tống Thư Hàng đưa cho cô được đặt bên cạnh bếp lò trong bếp. Biệt Tuyết Tiên Cơ định cho thêm vị hành vào trong món chính, xem thử xem hiệu quả ra sao.

Đúng lúc Biệt Tuyết Tiên Cơ đang nhanh chóng chế biến nguyên liệu nấu ăn thì cửa phòng bếp ở trúc uyển bị mở ra, một bóng người nhỏ nhắn vừa ngái ngủ, vừa lắc mông đi vào trong.

Cô ấy chính là bạn thân của Biệt Tuyết Tiên Cơ, chủ nhân của trúc uyển này. Cô có vóc dáng thon dài, còn cao hơn Biệt Tuyết Tiên Cơ cả một cái đầu, tuy rằng cơ thể không nóng bỏng nhưng cô lại sở hữu vòng eo rất nhỏ, đúng là eo rắn nước chân chính. Lúc cô ấy đi lại thì vòng eo lắc lư, mỗi bước đi của cô ấy đều giống như đang khiêu vũ.

- Biệt Tuyết, mới sáng sớm mà cô đã làm gì thế?

Cô gái này đến bên cạnh Biệt Tuyết Tiên Cơ, ngó đầu ra nhòm vào trong nồi.

- Đừng lộn xộn, đây là thức ăn ta nấu riêng cho một vị tiểu đạo hữu đấy.

Biệt Tuyết Tiên Cơ lên tiếng:

- Lát nữa ta lại làm đồ chay để cho cô ăn sáng nhé.

- Ta đang ngủ thì ngửi thấy mùi thơm nên bị đói tỉnh. Đều tại cô cả, mới sáng sớm đã làm món ăn thơm như thế này, lát nữa ta muốn ăn thịt chay, gà chay, bò chay… tóm lại là làm cho hương vị của nó giống thịt là được.

Cô gái có vòng eo rắn nước kia cười hì hì rồi nói.

Nhưng cô ấy không hề ăn vụng thức ăn mà Biệt Tuyết Tiên Cơ đang nấu, làm gián đoạn một vị tiên trù nấu ăn thì sẽ chọc giận tiên trù đó.

Tuy rằng với quan hệ của cô ấy và Biệt Tuyết Tiên Cơ thì chắc hẳn Biệt Tuyết Tiên Cơ sẽ không tức giận. Nhưng những chuyện vượt quá giới hạn, phá hoại tình bạn này thì vẫn nên tránh thì sẽ tốt hơn.

Quan trọng hơn là do một số nguyên nhân nên cô ấy chỉ có thể ăn chay, không được động vào chút đồ tanh mặn nào! Ít nhất còn phải nhịn một năm mười tháng nữa cơ!

Thế nên cô gái có vòng eo rắn nước đó ngồi xổm bên bếp lò, ngửi mùi thơm của thức ăn, thèm rỏ dãi rồi nhưng chỉ có thể nhìn chứ không thể ăn.

Cô ấy bỗng nhiên nhìn thấy viên Thông Yêu Kết Tinh được đặt bên bếp lò kia.

Thứ này rất thơm.

- Biệt Tuyết, đây là cái gì thế?

Cô ấy hỏi.

- Là hành, nhưng hình dáng đã được biến đổi, bị người ta biến thành kết tinh.

Biệt Tuyết Tiên Cơ trả lời cô ấy nhưng không quay đầu lại.

Hành ư?

Vậy thì chính là thực vật đúng không?

Nếu như là thực vật thì chính là đồ chay rồi, cái này ăn được.

Nghĩ tới đây, cô gái có vòng eo rắn nước nhanh chóng vươn đầu ra, thè lưỡi cuốn lấy viên Thông Yêu Kết Tinh kia một cách khéo léo, nhai hai cái thì nuốt luôn.

- Ngon quá, ngon tuyệt luôn, hạnh phúc quá đi.

Cô ấy giơ hai tay ôm lấy má, gương mặt tràn đầy vẻ hạnh phúc.

Biệt Tuyết Tiên Cơ quay đầu lại: …

Cô xoa xoa huyệt Thái Dương, nói:

- Cô ăn kết tinh hành tinh rồi à?

- Ừ, ngon cực luôn.

Cô gái có vòng eo rắn nước vẫn còn đang đắm chìm trong cảm giác hạnh phúc khi được ăn đồ ngon.

- Đó là hành đấy. Không phải gần đây cô phải kiêng đồ tanh chỉ được ăn chay thôi sao?

Biệt Tuyết Tiên Cơ cười khổ, hơn nữa nó còn là hương liệu bảo bối mà cô ấy dùng một bữa tiệc tiên trân để đổi lấy đó. Vẫn còn chưa kịp dùng thì đã bị người khác ăn mất rồi.

- Ta biết, vì thế nên nó là thực vật, vì thế nên có thể ăn.

Cô gái có vòng eo rắn nước nói với vẻ đắc ý.

- Tuy rằng hành là thực vật thật… nhưng, hành thuộc vào năm loại đồ tanh đấy!

Biệt Tuyết Tiên Cơ nói.

- Cái gì? Còn có chuyện đó sao? Nhưng khi tên đầu trọc chết tiệt cảnh báo ta phải ăn chay thì chỉ nói với ta là không được ăn thịt động vật, còn thực vật thì có thể ăn. Nhưng hắn không nói với ta là hành là đồ tanh mà nhỉ? Cái tên đầu trọc đáng chết đó dám bẫy ta à?

Cô gái eo rắn nước hét lên.

Trong lúc hai người đang nói chuyện thì ở bên ngoài trúc uyển, có một bảo tháp tinh xảo giáng từ trên trời xuống.

- Con rắn ngu ngốc kia, ngươi phạm vào giới luật ăn mặn, mau ngoan ngoãn vào trong tháp tu luyện với tiểu tăng, đóng cửa tu luyện ba năm sáu tháng, niệm kinh để rửa sạch tội lỗi của bản thân đi!

Có một giọng nói hùng hậu truyền ra từ trong bảo tháp tinh xảo nọ.

Trong lúc âm giọng nói đó vang lên, có một tia sáng phóng ra từ trong bảo tháp tinh xảo, chiếu vào trong phòng bếp ở trúc uyển, chiếu lên trên người cô gái có vòng eo thon thả.

Ánh sáng đó hóa thành một lực hút, hút cô ấy vào trong bảo tháp tinh xảo.

- Đừng, đừng mà. Tiên sư cái thằng đầu trọc chết tiệt, ngươi lại bẫy ta, ta vừa mới ra khỏi tháp có hai tháng, chưa hưởng thụ được cái gì, ta không muốn lại phải quay lại đó ngay đâu. Hơn nữa tại sao lại là ba năm sáu tháng nữa thế, ngươi thích ba năm sáu tháng thế cơ à?

Cô gái có vòng eo con rắn kêu lên, hai tay cô ấy cố sống cố chết bám lấy cạnh bếp lò để chống lại ánh sáng phát ra từ bảo tháp.

- Điều này không phải do ngươi quyết, khi thả ngươi ra khỏi tháp hai tháng trước, ngươi đã hứa với tiểu tăng, sau khi ra khỏi tháp sẽ tuân thủ lời hứa, tiếp tục ăn chay hai năm nữa… Chỉ cần ngươi có thể kiên trì thì tiểu tăng sẽ không bắt ngươi về tháp nữa. Nhưng bây giờ ngươi đã phá vỡ giới luật, ngươi thua rồi! Cho dù là người hay là rắn, chỉ cần làm sai thì phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình, mau ngoan ngoãn vào tháp tu luyện, niệm kinh ba năm sáu tháng với tiểu tăng đi thôi!

Giọng nói trong bảo tháp lại vang lên, sức hút của bảo tháp lại mạnh hơn mấy phần.

Cô gái có vòng eo nhỏ nhắn kia cứ thế bị hút từng chút một ra khỏi phòng bếp.

Ngón tay của cô ấy để lại mười vết cào trên mặt đất, cuối cùng cô ấy cố sống cố chết bám lấy cánh cửa:

- Tên đầu trọc kia, nhưng chẳng phải ngươi nói không ăn thịt động vật, chỉ ăn thực vật là được sao? Hành không phải là thực vật à? Tiên sư nó, ngươi dùng âm mưu chơi xỏ ta, ta không phục, ta không phục đâu.

Cô gái eo thon hét lớn:

- Biệt Tuyết cứu ta với!

Khóe miệng Biệt Tuyết Tiên Cơ co giật, cô ấy đúng là lực bất tòng tâm.

- Ể, con rắn ngốc này còn bẻm mép bẻ cong sự thật, tiểu tăng nói với ngươi chỉ ăn thực vật bao giờ? Tiểu tăng chỉ nói với ngươi là kiêng đồ tanh mặn, không được ăn thịt động vật thôi!

Giọng nói vang dội truyền ra từ bên trong tháp lúc này đã có vẻ giận dữ.

Cô gái có vòng eo rắn nước chớp chớp mắt, hồi tưởng lại một chút. Eo, hình như lúc ấy tên đầu trọc chết tiệt này nói như thế thật! Hắn không nói "cứ ăn thực vật là được". Nửa câu sau là do não của cô tự bổ sung thêm vào, không được ăn thịt động vật thì chỉ có thể ăn thực vật chứ gì nữa.

Truyện -đượ-c dị-c-h tại iREAD.vn- Mặc kệ, ta mặc kệ, tên đầu trọc nhà ngươi chơi đểu, dùng bẫy ngôn ngữ, ta đây không phục!

Cô gái có eo rắn lại hét to lên.

Nhưng cô không phục thì cũng không có tác dụng gì, lực hút kia càng lúc càng mạnh, tiếng kêu của cô gái có vòng eo con rắn càng lúc càng nhỏ, cô cứ thế bị hút vào trong bảo tháp!

Biệt Tuyết Tiên Cơ xoa mặt của mình, cô cảm thấy biểu cảm trên gương mặt của mình bị cương cứng, không còn gì để nói đến cực điểm rồi.

- Thế nhé, Biệt Tuyết Tiên Cơ, tiểu tăng cáo từ trước đây, ta phải đem con rắn ngốc này về đọc kinh tu luyện đây.

Giọng nói trong tháp lại vang lên lần nữa… Hiển nhiên, hòa thượng ở trong tháp đó cũng quen biết với Biệt Tuyết Tiên Cơ, quan hệ của hắn với Biệt Tuyết Tiên Cơ cũng không kém gì cô gái có vòng eo nhỏ nhắn kia cả.

- Ừm, tạm biệt đại sư…Chúc hai người chơi vui vẻ nhé.

Chứng kiến việc bạn thân của mình bị hòa thượng bắt đi song Biệt Tuyết Tiên Cơ có vẻ rất bình tĩnh.

Dù sao thì trong mười năm nay việc này cũng đã xảy ra hơn ba mươi lần rồi.

Chuyện này xảy ra trước mặt cô nhiều lần như thế nên cô cũng quen rồi!

Lúc Biệt Tuyết Tiên Cơ nói chuyện thì có tiếng "đùng đùng đùng" truyền từ trong bảo tháp ra, đó là sự giãy giụa cuối cùng của cô gái có vòng eo nhỏ nhắn kia.

Nhưng chỉ một lát sau, bảo tháp lại yên tĩnh trở lại.

Bảo tháp xoay lại, "vèo" một cái bay thẳng lên trời, biến mất không thấy bóng dáng…

...

Ngày 8 tháng 8, trời râm mát, không có ánh nắng mặt trời bỏng rát, thời tiết cũng mát mẻ hơn một chút.

Chín giờ sáng.

Ngư Kiều Kiều cuối cùng cũng tỉnh lai từ trong cơn say. Hôm qua, sau khi Cao Mỗ Mỗ về, cô ấy và Thư Hàng uống cho Thổ Ba và Dương Đức gục trước.

Sau đó, cô ấy và Tống Thư Hàng lại bị Thiên Nhai Tử đạo trưởng hạ gục!

Núi cao còn có núi cao hơn, sóng sau mạnh hơn sóng trước!

Bây giờ tỉnh rồi nhưng cô cảm thấy đầu có hơi đau buốt.

Thấy cô ấy tỉnh lại, người hầu liền dâng canh giải rượu và một phần đồ ăn sáng lên.

Vốn dĩ hôm qua Tống Thư Hàng mua liền năm mươi cái bánh bao kẹp thịt, đến cả phần ăn sáng hôm nay cũng tính vào cả luôn.

Nhưng Tống Thư Hàng, Ngư Kiều Kiều và cả bạn cùng phòng mới ăn hết có mười cái, bốn mươi cái còn lại tối qua đã nằm trong bụng Thiên Nhai Tử đạo trưởng cả rồi.

Lão đạo trưởng này hôm qua ăn no uống đủ, sắc mặt hồng hào. Đúng là đồ mặt dày!

Ngư Kiều Kiều lại xoa huyệt Thái Dương lần nữa.

Sau khi bò ra khỏi giường, cô ấy kéo lấy máy tính bảng quẹt vài cái theo thói quen, cô muốn xem hôm qua Cao Mỗ Mỗ viết thêm được bao nhiêu chữ.

Nhưng sau khi kéo máy tỉnh bảng qua thì cô ấy nhớ tới mọi chuyện hôm qua, cả ngày hôm qua Cao Mỗ Mỗ đều nói chuyện phiếm với bạn thân, buổi tối thì lại uống rượu với cô ấy, cuối cùng uống đến say mèm, lấy đâu ra thời gian để sáng tác chứ?

Nói cách khác, hôm qua chắc là Cao Mỗ Mỗ không cập nhật chương mới rồi… Ngư Kiều Kiều thở dài một tiếng đầy ảo não, mấy hôm nay ngày nào cũng có mấy chục nghìn chữ để đọc, đột nhiên một ngày không có, trong lòng cảm thấy không an tâm.

Đúng lúc cô ấy đang suy nghĩ, máy tính bảng của cô ấy tải lại trang, cô liền nhìn thấy tiểu thuyết của Cao Mỗ Mỗ cập nhật liền một lúc mười sáu chương mới.

Ngư Kiều Kiều dùng móng vuốt nhỏ dụi hai mắt với vẻ không dám tin.

Đúng là mười sáu chương thật, mỗi chương đều có ba nghìn chữ.

Đây là khoảng năm mươi nghìn chữ đấy!

Có chuyện gì thế này?

Cao Mỗ Mỗ viết được nhiều chữ như thế từ lúc nào vậy?

Ngư Kiều Kiều cố gắng nhớ lại mọi chuyện ngày hôm qua.

Sau đó, có một hình ảnh đột nhiên hiện lên trong đầu cô ấy.

Hôm qua sau khi uống rất nhiều rượu, Cao Mỗ Mỗ đột nhiên đứng dậy một cách tiêu sái, nói một đoạn các mục tiêu nguyện vọng rất trâu bò.

Sau khi nói xong, Cao Mỗ Mỗ lại vẫy vẫy tay:

- Bây giờ tao sẽ đi viết, hôm nay tao muốn viết đến điên thì thôi, chiến đến trời sáng luôn! Ai cũng đừng hòng kéo tao dậy, ai mà kéo tao thì tao sẽ liều mạng với nó!

Lúc đấy tất cả mọi người đều uống say rồi nên đương nhiên không ai kéo Cao Mỗ Mỗ lại.

Chẳng lẽ lúc đó Cao Mỗ Mỗ đi gõ chữ thật sao? Lại còn gõ chữ tới tận sáng luôn à?

Hơn nữa còn viết đến năm mươi nghìn chữ nữa.

Ngư Kiều Kiều chớp chớp mắt.

Khoan đã, năm mươi nghìn chữ, trùng hợp thế sao?

Cô lấy điện thoại của mình ra, mở màn hình điện thoại lên, trên đó có ảnh của Bạch Tôn Giả.

Lúc nắm lấy điện thoại, trong lòng Ngư Kiều Kiều có hơi kích động.

Thật sự linh nghiệm thế sao?

Hôm qua cô thử cầu nguyện với bức ảnh của Bạch Tôn Giả, nguyện vọng của cô là Cao Mỗ Mỗ có thể viết được năm mươi nghìn chữ.

Nhưng theo tình hình ngày hôm qua, lý ra Cao Mỗ Mỗ căn bản không có thời gian để viết truyện.

Nhưng thật không ngờ, sáng sớm hôm nay Cao Mỗ Mỗ lại thật sự viết được năm mươi nghìn chữ!

Đây chắc hẳn là sức mạnh của điều ước rồi!

“Bạch tiền bối, Bạch tiền bối vạn năng!”

Ngư Kiều Kiều siết chặt móng vuốt, cô cảm thấy mình phải làm gì đó.

Sau khi suy nghĩ, Ngư Kiều Kiều mở máy tính bảng của mình ra, đăng nhập vào một tài khoản.

Tài khoản đó là "Giao Bá Muốn Sinh Đủ Một Đội Bóng Đá Nam".

Đúng thế, đó là tài khoản của cha cô. Về phần tại sao cô ấy lại có tài khoản của cha mình… thì là vì tài khoản Giao Bá Chân Quân là do chính cô ấy lập chứ sao.

Sau khi đăng nhập vào tài khoản của chân quân, cô vào "nhóm Cửu Châu số 1" một cách thông thạo rồi tải lại "Gói meme Bạch tiền bối" từ trong thư mục nhóm.

Cô mở gói meme này ra, gửi lại vào tài khoản "Long Ngư A Kiều" của mình.

Thế là gói meme Bạch tiền bối tới tay cô rồi.

Ngư Kiều Kiều đã chuẩn bị rồi, mỗi ngày thay một hình nền Bạch tiền bối khác nhau, dù có chuyện gì hay không thì cũng lạy vài cái, tích góp chút vận may.

Như thế thì nói không chừng lần sau có nguyện vọng gì cũng có thể thành hiện thực và hoàn mỹ hơn nữa, hay lần sau thử để cho Cao Mỗ Mỗ viết thêm một trăm ngàn chữ một ngày nhỉ?

Ừm, thế thì không ổn, nếu một lần mà viết tận một trăm nghìn chữ thì nội dung chắc chắn là nhạt như nước ốc. Nếu thế thì đổi thành để Cao Mỗ Mỗ trong một tháng ngày nào cũng giữ được mức hai mươi nghìn chữ thì sao nhỉ?

Trong lúc suy nghĩ, Ngư Kiều Kiều đổi toàn bộ màn hình bảo vệ và wallpaper của mình thành meme Bạch Tôn Giả. Như thế thì mỗi lần khóa màn hình thì cô đều có thể cầu nguyện với Bạch Tôn Giả một lần.

Đúng rồi, cô còn phải chia sẻ niềm vui này với người khác mới được!

Chia sẻ niềm vui, chia sẻ cuộc sống!

Ngư Kiều Kiều lại đăng nhập vào tài khoản trên điện thoại của mình, cập nhật trạng thái cá nhân của mình.

“Hôm qua cầu nguyện trước ảnh của một vị tiền bối xinh đẹp, hôm nay vừa tỉnh dậy thì liền phát hiện nguyện vọng của mình được thực hiện rồi, cảm thấy trên thế gian này tràn ngập tình yêu.”

Đính kèm một bức ảnh mẹ Ngư Kiều Kiều cười xán lạn.

Tài khoản "Long Ngư A Kiều" này của cô không có nhiều bạn bè, chủ yếu là người nhà của Giao Bá Chân Quân, các bà vợ của hắn, còn có những đứa con trai sắp góp thành một đội bóng đá nam và còn rất nhiều con gái của hắn nữa.

Còn có một vài vị đạo hữu, trưởng bối có quan hệ tốt.

Ngoài ra, cách đây không lâu, Ngư Kiều Kiều mới kết bạn với Bạch Tôn Giả, chính là vào lần Bạch Tôn Giả nhờ cô ấy giúp đỡ việc kêu gào ở một hòn đảo hoang ở ngoài bi*n đ*ng, hai người tiện tay kết bạn luôn.

Chính vì thế nên khi Ngư Kiều Kiều đăng status mới dùng cụm "tiền bối xinh đẹp" để thay cho Bạch tiền bối, tránh cho Bạch tiền bối nhìn thấy thì lại gửi "phi kiếm dùng một lần bản mới nhất" đến cho cô.

Cô cũng không phải là Vũ Nhu Tử, cô hoàn toàn chả thích thú gì với việc ngồi phi kiếm bay lên trời chơi vòng quay Thomas cả.

Ngư Kiều Kiều duỗi lưng một cái, nhìn qua cửa sổ ngắm phong cảnh, tâm trạng vô cùng vui vẻ.

Đọc truyện chữ Full