TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tu Chân Liêu Thiên Quần
Chương 614: Người Chết Không Thể Nào Mai Táng Cho Người Chết Được

- Đúng thế, linh thạch là được rồi.

Tống Thư Hàng nói chắc nịch. Hắn nghèo lắm, giờ trên người hắn ngoại trừ viên linh thạch đã dùng quá nửa trong người con rối ngân long ra thì đến cả bã linh thạch cũng chẳng có tí tẹo nào.

Thân là một tu sĩ mà trên người đến một viên linh thạch cũng không có, hắn thảm khỏi nói luôn.

Tống Thư Hàng nhìn sang Thiên Nhai Tử đạo trưởng, bây giờ trên người hắn có hai mươi viên huyết trân châu, không biết có thể đổi được bao nhiêu viên linh thạch từ trên người Thiên Nhai Tử đạo trưởng nhỉ?

Chuyện buôn bán quan trọng là hai bên đều phải tự nguyện, cho dù chỉ là một khúc gỗ mục, chỉ cần ngươi tìm được đúng người mua, mà đối phương cũng thích hàng của ngươi thì cũng có thể bán được giá tốt.

Những viên trân châu huyết ma trong tay Tống Thư Hàng, nếu như bán cho những tu sĩ khác thì giá cả hẳn không cao. Vì những tu sĩ khác cũng không có nhu cầu cấp thiết gì với trân châu huyết ma cả.

Những trân châu huyết ma này là một thí nghiệm của Bạch Tôn Giả. Bạch Tôn Giả vốn muốn biến những viên trân châu huyết ma này thành đồ vật giống như linh thạch, nhưng chuyển hóa không thành công cho lắm.

Cuối cùng, dù cho những viên trân châu huyết manày có linh lực lục phẩm nhưng lượng linh lực trong một viên trân châu huyết ma chỉ bằng bảy phần mười linh lực trong linh thạch cấp sáu bình thường mà thôi. Hơn nữa độ tinh thuần của linh lực trong trân châu huyết ma không bằng linh thạch lục phẩm thông thường, trong linh lực của chúng còn có lẫn tạp chất của huyết ma.

Vì thế một viên trân châu huyết ma chỉ có giá trị tương đương với hai viên linh thạch ngũ phẩm mà thôi.

Nhưng đây là tình huống thông thường.

Vị Thiên Nhai Tử đạo trưởng đối diện này hiện đang rất cần số huyết trân châu này, hơn nữa đạo trưởng nhìn qua cũng không phải là người nghèo.

Nghĩ tới đây, Tống Thư Hàng thầm định giá trong lòng là, năm viên linh thạch ngũ phẩm đổi lấy một viên huyết trân châu!

Như thế thì hắn có thể có được một trăm viên linh thạch ngũ phẩm, tương đương với một nghìn viên linh thạch tứ phẩm rồi.

Đối với Tống Thư Hàng, đây đã là một số lượng lớn rồi.

Phải biết rằng, một lần đi vào “Kim Cương động phủ” của “Thông Huyền Đại Sư”, lĩnh ngộ tầng tiếp theo của “Kim Cương Căn Bản Quyền Pháp” là “Kim Cương Phục Ma Quyền” từ giếng cổ luyện tâm thì cần đến sáu viên linh thạch tứ phẩm. Một nghìn viên linh thạch tứ phẩm đủ cho Tống Thư Hàng lĩnh ngộ được bao nhiêu lần đây?

Còn nếu muốn học được pháp thuật giữ mạng thần kì ““Hỏa Diễm Thế Thân Pháp” từ chỗ Thất Tu Tôn Giả thì phải cần tròn mười nghìn viên linh thạch ngũ phẩm.

Cái pháp thuật giữ mạng thần kì đó, về sau rồi tính vậy. Mười nghìn viên linh thạch cấp năm, giờ có bán Tống Thư Hàng thì cũng không được nhiều tiền như thế.

Sau khi nghe được Tống Thư Hàng muốn đổi lấy linh thạch thì hai mắt Thiên Nhai Tử đạo trưởng sáng lên.

Chuyện mà có thể dùng linh thạch để giải quyết thì không gọi là chuyện khó!

Thiên Nhai Tử đạo trưởng hỏi:

- Tiểu hữu định bán thế nào?

Tống Thư Hàng mỉm cười, nói ngược lại:

- Đạo trưởng ngươi tự ra giá đi.

Thiên Nhai Tử đạo trưởng suy nghĩ một lát, trong đầu hồi tưởng lại hình dáng của “trân châu huyết ma”.

Một viên trân châu huyết ma có linh lực gần bằng với linh thạch lục phẩm, nếu thế thì, đổi một viên linh thạch lục phẩm lấy một viên huyết trân châu nhỉ?

Mà bây giờ hắn rất muốn có được trân châu huyết ma này, nhưng nếu lấy một viên linh thạch lục phẩm để đổi lấy trân châu huyết ma thì không quá thực tế.

Như thế thì… lên giá gấp đôi vậy.

- Một viên trân châu huyết ma đổi hai viên linh thạch lục phẩm, thế nào?

Thiên Nhai Tử đạo trưởng trầm giọng xuống, nói.

Nét mặt của Tống Thư Hàng không thay đổi, Thiên Nhai Tử đạo trưởng thật hào phóng, vừa mở miệng thì đã nâng thẳng giá trong lòng hắn lên gấp bốn lần.

Vì thế, hắn gật đầu đáp:

- Giao dịch thành công!

Có lẽ nếu hắn bắt chẹt chút nữa thì Thiên Nhai Tử đạo trưởng sẽ ra giá càng cao hơn, vì dù gì thì đây cũng chỉ là lần ra giá đầu tiên của Thiên Nhai Tử đạo trưởng mà thôi, chắc chắn là vẫn còn chút khoảng cách với giá cả cao nhất trong lòng đạo trưởng.

Nhưng Tống Thư Hàng thấy cái giá này cũng được rồi. Hắn chắc chắn không phải là một thương nhân giỏi, nếu như hắn ra ngoài làm ăn buôn bán thì lỗ vốn là cái chắc.

- Thành giao!

Thiên Nhai Tử đạo trưởng thầm thờ phào một hơi.

Hai người một tay giao tiền, một tay giao hàng.

Hai mươi viên trân châu huyết ma đổi lấy bốn mươi viên linh thạch lục phẩm.

Cũng tương đương với bốn trăm viên linh thạch ngũ phẩm, bốn nghìn viên linh thạch tứ phẩm.

Lại là một cuộc giao dịch cả hai bên đều vừa lòng đẹp ý.

Thiên Nhai Tử đạo trưởng nhận lấy hai mươi viên trân châu huyết ma, vuốt nhẹ lên từng viên trân châu một, sau đó hắn nhìn sang chủ nhân của căn biệt thự Ngư Kiều Kiều:

- Kiều Kiều đạo hữu, có thể cho lão đạo mượn một căn phòng yên tĩnh được không?

Đạo trưởng chuẩn bị làm một thực nghiệm với những viên huyết trân châu này, xem xem độ tương khớp của những viên trân châu này với “pháp khí độ kiếp” mà hắn tự tay tạo ra như thế nào?

Hắn đã có chút nóng lòng không chờ đợi được nữa rồi.

- Không thành vấn đề, đạo trưởng, mời bên này.

Lúc này Ngư Kiều Kiều vẫn đang dùng ghim cài áo biến hình của Vũ Nhu Tử để giữ hình dáng của mẹ cô.

Cô đứng lên, dẫn đạo trưởng vào căn phòng ở sâu nhất trong căn biệt thự. Chỗ đó khá yên tĩnh, không bị người khác quấy rầy.

- Cảm ơn Kiều Kiều đạo hữu.

Thiên Nhai Tử đạo trưởng nói với vẻ cảm kích.

- Đạo trưởng đừng khách khí.

Ngư Kiều Kiều mỉm cười đáp, chỉ cần không nhắc đến chuyện “truyền công” thì chúng ta có thể làm đạo hữu thân thiết rồi.

Ở bên kia, Tống Thư Hàng đút hết linh thạch vào trong túi, giờ hắn không dám để linh thạch vào trong túi thu nhỏ một tấc nữa, trong cái túi đó vẫn còn có một con rối biết nuốt linh thạch kia kìa.

Theo như kết quả của Giám Định Thuật thì thứ đó là “con rối cao cấp mà Hắc Môn thượng cổ chế tạo riêng cho khách, nó có nhiều chức năng thần kì quái dị. Phải cần năm mươi nghìn viên linh thạch bát phẩm thì mới có thể khởi động được nó!”

Ôi năm mươi nghìn viên linh thạch bát phẩm đấy, chỗ này của hắn chỉ có bốn mươi viên linh thạch lục phẩm mà thôi, còn không bằng số lẻ của số lẻ nữa, nếu như số linh thạch này mà bị ăn thì sẽ chẳng còn sót lại tí tẹo nào.

Tống Thư Hàng quyết định đưa con rối này cho Bạch Tôn Giả tháo ra chơi, tóm lại hắn tuyệt đối sẽ không vung tiền như rác, đi kiếm năm mươi nghìn viên linh thạch bát phẩm về để chơi cái con rối này đâu.

Sau khi cất linh thạch đi, Tống Thư Hàng lấy ra một hộp quà từ túi thu nhỏ một tấc, bên trong chiếc hộp đó có đủ một bộ “ba mươi ba Linh Thú Tinh”, toàn bộ đều là nhị phẩm.

Thể chất của Tống Thư Hàng đã tăng lên mức cao nhất của nhị phẩm, có thể thông qua “Kình Thôn thuật” để hấp thụ những viên linh thú tinh này, hoàn thiện tiên thiên chân khí trong cơ thể mình.

Hiện tại Tống Thư Hàng đã nuốt linh thú tinh của năm loại động vật là “cá mập, dê, ngựa, lừa, lạc đà”.

- Hôm nay, mình sẽ nuốt năm loại linh thú tinh “bò, nai, lợn, chó, mèo”. Mỗi ngày nuốt một viên, nhất định sẽ nhanh chóng tu luyện được Tiên Thiên Chân Khí của “Tam Thập Tam Thú Thần Tiên Thiên Nhất Khí Công” thôi!

Tống Thư Hàng thầm nhủ.

Vì thế, hắn trở lại phòng của mình, lấy ra năm viên linh thú tinh, dùng “Kình Thôn thuật” nuốt chúng vào, bắt đầu một ngày tu luyện mới.

Khoảng cách đến giấc mộng tứ phẩm ngự kiếm phi hành càng ngày càng gần rồi.

Đúng lúc đang nghĩ như thế thì Tống Thư Hàng đột nhiên nhớ ra trong tay hắn còn có một pháp thuật ngự đao phi hành tên là “Tha Đao Thuật”.

Ý nghĩ độc ác tan biến nha!

Trừ phi phải bỏ chạy để bảo vệ tính mạng, nếu không hắn nhất định sẽ không để bị đao kéo bay đi, trông ngu lắm.

Truyện được .dịch trực tiếp t.ại i.RE.AD…

Ở nơi khác, nơi bi*n đ*ng xa xôi.

Cái tên thư sinh trong suốt đã chiếm mất linh quỷ của Tống Thư Hàng đã tìm kiếm rất lâu ở bi*n đ*ng, cuối cùng cũng tìm thấy người mà hắn cần tìm.

Ở trên bi*n đ*ng, có một người đàn ông người mặc nho sam như thư sinh đang chạy như bay trên mặt biển.

Tóc tai hắn bù xù, quần áo xộc xệch, giày trên chân cũng chỉ còn lại một chiếc.

Gương mặt hắn mang nụ cười ngơ ngác, trong lúc chạy, “tiên năng” đáng sợ xung quanh người hắn làm tóe lên những cơn sóng biển khủng khiếp.

Lúc nhìn thấy cái người tóc tai tán loạn này, có nước rơi xuống từ hốc mắt của tên thư sinh chiếm mất linh quỷ của Tống Thư Hàng. Chỉ có điều nước đó không phải là nước mắt mà là linh lực thuần khiết không gì bì kịp.

- Đạo Tử sư huynh, ta tới rồi.

Thư sinh trong suốt nói khẽ, trong đôi mắt chứa đầy sự điên cuồng và sát khí của hắn lộ ra một chút ấm áp.

Nhưng thư sinh điên khùng kia hoàn toàn không để ý gì đến thư sinh.

Hắn vẫn tiếp tục cười điên khùng, chạy như bay trên mặt biển, hoặc là chui xuống dưới đáy biển trong nháy mắt, lẻn vào chỗ sâu nhất dưới biển, không thấy tung tích.

Thư sinh trong suốt xoa xoa hai mắt của mình, bám sát thư sinh điên quần áo không chỉnh tề kia, không rời nửa bước.

Thư sinh điên phía trước không ngừng chạy, tìm kiếm đủ loại cá kì quái, lại còn chơi đùa với cá, rùa, tôm.

Bộ dáng này của Đạo Tử sư huynh chưa từng xuất hiện trong kí ức của thư sinh trong suốt

Trong kí ức của hắn, Đạo Tử Thư Sinh là đại sư huynh, đồ đệ đầu tiên của lão sư thánh nhân nho môn.

Mỗi lời nói, mỗi hành động của hắn đều là mẫu mực cho những đệ tử khác, giống như sách mẫu vậy.

Đại sư huynh uy nghiêm, đại sư huynh kính yêu, đại sư huynh vừa như anh vừa như cha.

Nhưng vị đại sư huynh trước mắt hắn đây lại giống như một đứa trẻ, cười đùa, ngơ ngác đuổi theo tất cả những thứ mà hắn nhìn thấy.

Cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng thì Đạo Tử sư huynh cũng chơi đùa mệt rồi, hắn cứ để mặc bản thân chìm xuống.

Cứ chìm mãi chìm mãi.

Cuối cùng, chìm sâu xuống đáy biển.

Thư sinh trong suốt cũng chìm xuống dưới đáy biển theo hắn.

Đạo Tử sư huynh cứ nằm im dưới đáy biển như thế, hai mắt nhắm nghiền, không hề cử động.

Ở bên cạnh hắn, “tiên năng” đã tạo thành một khoảng không gian để nước biển không thể xâm nhập được vào người hắn.

Thư sinh trong suốt ngồi xuống bên người sư huynh mình.

Rất lâu rất lâu sau.

Đạo Tử sư huynh vốn đang ngủ say mở mắt ra. Đôi mắt ngây thơ trong sáng như đôi mắt của một đứa trẻ của hắn nhìn thư sinh trong suốt trước mặt với vẻ tò mò.

- Đạo Tử sư huynh, ta tới rồi.

Thư sinh trong suốt nói lại một lần nữa.

Trong đôi mắt của Đạo Tử sư huynh vẫn chỉ có vẻ hiếu kì, hoàn toàn không nhận ra thư sinh trong suốt.

Thư sinh trong suốt quỳ xuống, dập đầu:

- Xin Đạo Tử sư huynh nói cho ta biết tung tích di thể của Thánh Nhân và di thể của các sư huynh đệ đã bị cướp đi.

Năm đó, Thánh Nhân lão sư thất bại trong việc tranh cướp “thiên đạo mới”.

Trong cuộc chiến, nếu như không chiến thắng thì sẽ chết chắc, Thánh Nhân của nho môn chết trong tay “thiên đạo mới”.

Không chỉ có thế, những đả kích thiên đạo mới tạo ra cứ nối tiếp nhau. Mười ba kiếp tiên dưới trướng của Thánh Nhân hầu như toàn bộ đều chết hết. Vô số bảo điển của nho môn bị hủy, hàng chục nghìn nho sinh dưới trướng Thánh Nhân bị kiếp hỏa thiêu rụi.

Mà trong cơn hạo kiếp của nho môn đó, di thể của Thánh Nhân, di thể của những người đã chết trong mười ba kiếp tiên cũng biến mất không thấy tung tích.

Đạo Tử sư huynh nghiêng đầu, vẫn nhìn thư sinh trong suốt với ánh mắt tò mò như cũ.

- Sư huynh, kiếp nạn đã chấm dứt, xin để cho ta đưa di thể của Thánh Nhân và các sư huynh đệ về, để ta an táng cho họ.

Thư sinh trong suốt quỳ mọp trên mặt đất, trầm giọng nói.

Một trong những nguyên nhân hắn cầu xin Tống đầu gỗ phong ấn hắn lại, kéo dài hơi tàn cho đến nay chính là để cho hắn vượt qua hạo kiếp của nho môn. Sau đó hắn mới có thể có cơ hội an táng cho sư phụ và sư huynh đệ của mình.

- Hì hì hì hì.

Đạo Tử sư huynh đột nhiên cười hì hì:

- Người chết rồi thì làm sao mà an táng được cho người chết cơ chứ?

- Đạo Tử sư huynh!

Thư sinh trong suốt dập đầu xuống vô cùng kiên định.

- Người chết không thể nào an táng cho người chết.

Đạo Tử sư huynh lại chỉ cười hì hì rồi nói.

Thư sinh trong suốt cười khổ, cuối cùng thầm thở dài một hơi:

- Ta hiểu rồi.

Thư sinh lại dập đầu với Đạo Tử sư huynh lần nữa, nói với vẻ cung kính:

- Đạo Tử sư huynh, ta đã lưu lại truyền thừa của Thánh Nhân rồi, đợi chờ người có duyên. Nhiêm vụ sư huynh giao cho ta năm đó ta cũng coi như đã hoàn thành rồi. Bây giờ ta đã không còn lưu luyến gì với thế gian này nữa rồi… Vì thế, ta muốn hỏi sư huynh việc cuối cùng, thiên đạo mới là ai?

Thiên đạo mới là có lai lịch gì!

Tại sao, cả giới tu hành, dù là Đạo, Nho, Phật, Ma hay Yêu, không có bất cứ ai biết rõ lai lịch của hắn. Năm đó rốt cuộc Thánh Nhân lão sư đã tranh chấp tư cách “bất hủ” với ai!

- Hì hì hì hì.

Đạo Tử sư huynh vẫn cứ cười hì hì, hắn trở mình, bắt đầu cuộn mình lại dưới đáy biển.

- Sư huynh, thời gian của ta không còn nhiều nữa rồi. Ít nhất xin hãy cho ta một cơ hội để kết thúc, hay đúng hơn là hãy cho ta một cơ hội để giải tỏa đi.

Thư sinh trong suốt trầm giọng nói..

Đạo Tử sư huynh vẫn chỉ nhìn thư sinh trong suốt với vẻ tò mò. Sau đó hắn ngồi dậy, một tay chống cằm, hai hàng lông mày nhíu chặt lại tựa như đang suy nghĩ chuyện gì đó.

Nhưng nếu như hắn có thể dễ dàng nhớ lại thì hắn sẽ không điên khùng mãi thế này.

Cứ nghĩ mãi nghĩ mãi, Đạo Tử sư huynh lăn trên đáy biển, cứ lăn mãi không ngừng, ngón tay vẫn niết lấy cằm, dường như vẫn đang nghĩ gì đó.

Thư sinh trong suốt quỳ tại chỗ, không lên tiếng làm phiền Đạo Tử sư huynh.

Đột nhiên, Đạo Tử sư huynh ngồi bật dậy:

- Cửu U.

- Cửu U ư? Thiên đạo mới đến từ Cửu U sao?

Hai mắt của thư sinh trong suốt sáng lên.

- Không phải… nhưng mà, ngày đó người của Cửu U giết chết rất nhiều nho sinh.

Đạo Tử sư huynh vỗ tay nói.

Thư sinh trong suốt thầm thở dài một hơi, cuối cùng, hắn lại dập đầu với Đạo Tử sư huynh.

Sau đó, hắn đứng dậy, nổi lên mặt biển.

Chuyện an táng Thánh Nhân lão sư, hắn không thể làm được rồi. Truyền thừa của Thánh Nhân lão sư, hắn đã sắp xếp xong, chỉ cần đợi người có duyên nữa thôi.

Bây giờ, một chút thời gian cuối cùng của hắn… cứ đến Cửu U thôi!

Vào lúc Thư sinh trong suốt ngoi lên mặt biển, một con sứa phát sáng cũng đồng thời xé rách không gian xuất hiện trước mặt hắn.

- Đạo hữu, ngươi đúng là cố chấp.

Thư sinh trong suốt nhìn con sứa kia, trong đôi mắt điên cuồng có ẩn một ý cười.

- Bây giờ ngươi muốn đi đâu, làm gì thế?

Con sứa phát sáng nhìn Thư sinh trong suốt, sau đó phát hiện ra, hình dáng của hắn lai thay đổi rồi sao? Đây là hình dáng của vị Tống tiểu hữu kia mà nhỉ?

Con sứa phát sáng không nhìn thấy thư sinh trong suốt chiếm đoạt linh quỷ của Tống Thư Hàng nên mới kinh ngạc như thế.

- Ta muốn đến Cửu U.

Thư sinh trong suốt cười nhạt:

- Đó là nơi cuối cùng ta muốn đến, đi rồi thì cũng sẽ không quay về nữa. Thế nên đạo hữu ngươi không cần đi theo ta nữa đâu.

Con sứa phát sáng nhìn chằm chằm thư sinh trong suốt, cuối cùng gật nhẹ:

- Bảo trọng.

Thư sinh trong suốt khẽ lắc đầu.

Sau đó, hắn giơ tay ra xẽ rách không gian ở không gian đối diện, đó là một không gian tập trung mọi thứ “ác” trên thế gian, tràn ngập sự dơ bẩn và nguyền rủa.

Thư sinh trong suốt hít vào một hơi, đi vào trong Cửu U.

Vào khoảnh khắc khi hắn đi vào Cửu U, năng lượng vốn bị khống chế trên người hắn hoàn toàn bộc phát ra ngoài.

“Tiên năng” khổng lồ vô địch tràn ngập trong cơ thể linh quỷ của Tống Thư Hàng.

So với chân khí, thậm chí so với linh khí thì tiên năng còn cao hơn hai cấp, nó thuộc vào năng lượng của kiếp tiên cửu phẩm.

Đúng vào lúc thư sinh trong suốt hoàn toàn bộc phát năng lượng thì… ở trong căn biệt thự khu Giang Nam xa xôi, Tống Thư Hàng đột nhiên mở to hai mắt.

Truyền công sao?

Đọc truyện chữ Full