Khi Tống Thư Hàng trở về phòng của mình thì đúng lúc có một cái kén lớn xảy ra khác thường.
Là cái kén của “Tuyết Lang Động Chủ” tiền bối. Hắn tới muộn nhất, đổi được một phần tư liều “Long Ma dược tề” từ chỗ Tống Thư Hàng, nó cũng kết kén muộn nhất.
Nhưng hắn lại là người đầu tiên phá kén.
Chỉ thấy móng vuốt sắc bén của Tuyết Lang tiền bối nhẹ nhàng vạch một đường là xé rách được cái kén ra, tiếp đó cơ thể to lớn của hắn bước ra từ trong kén, rơi xuống mặt đất một cách vững chãi.
- Ố? Ta vẫn là người nhanh nhất à?
Đến tự bản thân Tuyết Lang Động Chủ cũng có phần không dám tin.
Ngư Kiều Kiều nhìn sang Tuyết Lang Động Chủ, hơi thất vọng, nói:
- Cơ thể của Tuyết Lang Động Chủ không hề thay đổi tí nào.
Cô còn mong có thể nhìn thấy bộ dáng cơ bắp căng tràn của Tuyết Lang Động Chủ. Nếu thế thì lúc động chủ và Tống Thư Hàng đứng cùng một chỗ chắc chắn rất có cảm giác vui mắt.
Nếu như bốn vị tiền bối phá kén mà ra, biến thành Bạch cơ bắp, Diệt Phượng cơ bắp, Bạch Hạc cơ bắp, Tuyết Lang cơ bắp, cộng thêm Hàng cơ bắp cùng nhau chụp ảnh rồi gửi lên “nhóm Cửu Châu số 1”… thì nhóm Cửu Châu số 1 có thể có thêm một biệt hiệu là “nhóm Cửu Châu cơ bắp” rồi.
Đáng tiếc biết bao. Ngư Kiều Kiều thở dài não nề.
- Thể hình vẫn có chút thay đổi nhưng không khoa trương như Thư Hàng tiểu hữu.
Đôi mắt của Đông Phương Lục Tiên Tử đứng bên cạnh chuyển động, bằng “Thiên Ma nhãn” cô có thể nhìn thấy cơ thể của Tuyết Lang Động Chủ phình to hơn một chút. Nhưng không rõ ràng, cơ bản không nhìn ra.
- Ha ha ha, Đông Phương Lục đạo hữu tinh mắt quá.
Tuyết Lang Động Chủ cười nói.
Đông Phương Lục Tiên Tử tiếp tục nói:
- Thế nào, kết kén có thú vị không?
- Thú vị lắm, hơn nữa thể chất cũng được nâng cao nhiều hơn ta tưởng tượng. Đợt nhả tơ này không thiệt tí nào.
Tuyết Lang Động Chủ gật đầu đáp.
Trong lúc họ đang nói chuyện thì… cái kén thứ hai bị xé rách, Bạch Hạc Chân Quân chui từ bên trong ra.
Hình thể của Bạch Hạc Chân Quân cũng không có gì thay đổi, vẫn duy trì trạng thái mảnh khảnh thiên về nữ tính.
Sau khi phá kén chui ra, nó lập tức quay đầu sang nhìn cái kén của “Bạch Tôn Giả” bên cạnh.
- Bạch Tiền bối còn chưa phá kén chui ra sao.
Bạch Hạc Chân Quân nói bằng giọng tiếc nuối.
Nhưng mà một lúc sau, trên gương mặt của nó lại nổi lên rặng mây đỏ xấu hổ. Cái kén mà cô kết và cái kén của Bạch Tôn Giả buộc chặt lại với nhau đấy.
Trong chớp mắt Bạch Hạc Chân Quân liền tưởng tượng ra hàng trăm cảnh tượng.
Lát nữa đợi sau khi Bạch Tôn Giả phá kén chui ra, cô phải lập tức bảo quản hai cái kén buộc chặt với nhau này.
Đây chính là minh chứng cho việc cô và Bạch Tôn Giả “liên kết” với nhau.
…
- Bạch Hạc tiền bối cũng không thay đổi gì… Đáng tiếc quá.
Trên mặt Ngư Kiều Kiều tràn đầy vẻ tiếc nuối, cô quay đầu lại nhìn Tống Thư Hàng:
- Thư Hàng, chỉ có thể hình của ngươi thay đổi thôi, xem ra ngươi là người đặc biệt nhất.
Tống Thư Hàng cười khổ.
Tiếp theo đây, chỉ còn sót lại kén của Bạch Tôn Giả và Diệt Phượng Công Tử thôi.
Bạch Tôn Giả uống hết nguyên một bình Long Ma dược tề, vì thế nên thời gian phá kén chui ra muộn hơn một chút sao?
Diệt Phượng Công Tử thì sao, sao mãi mà không phá kén ra thế?
…
Trong lúc mấy người Tống Thư Hàng nhàm chán chờ đợi Bạch Tôn Giả phá kén thì điện thoại của Tống Thư Hàng vang lên.
Hắn lấy điện thoại ra xem ai gọi đến.
Ngư Kiều Kiều hỏi:
- Chắc không phải lại là nhân viên sale kia chứ?
- Không biết nữa, lại là số lạ.
Tống Thư Hàng nhận điện. Dù gì bây giờ hắn cũng rảnh rỗi phát chán lên được, nếu như thật sự là điện thoại chào hàng, hắn có thể nói chuyện với người kia miễn phí. Nếu như người chào hàng là cô bé nào đó thì hắn không bận tâm đến việc nói chuyện suốt đêm đâu.
“Gâu gâu, Thư Hàng, Thư Hàng, gâu! Ngươi vẫn ở trong phòng mình à? Gâu gâu!”
Giọng nói quen thuộc của Đậu Đậu truyền từ trong điện thoại tới.
Là Kinh Ba Đậu Đậu.
“Vẫn ở trong phòng, Đậu Đậu ngươi đi đánh phó bản với vợ ngươi xong rồi sao?”
Lúc Tống Thư Hàng nói đến chủ đề này thì trong lòng có chút hổ thẹn… Lúc đầu vì giao dịch với Đậu Đậu nên hắn liền đóng vai “Đậu Đậu” chat video với “vợ” trong game của nó. Bây giờ chắc không phải cô bé đó vẫn tưởng hắn là “Đậu Đậu” chứ? Chỉ cần nghĩ thôi là có cảm giác tội lỗi rồi.
“Gâu gâu! Đã đánh phó bản của vợ lớn xong từ lâu rồi, ta vừa mới đi đánh công hội với vợ thứ hai. Gâu! Sảng khoái lắm luôn, đánh cho chúng nát bét, không kẻ xứng làm đối thủ của bản gâu gâu.”
Đậu Đậu nói với vẻ đắc ý.
Tống Thư Hàng:
“…”
Đột nhiên hắn rất muốn cúp điện thoại.
“Đúng rồi Thư Hàng, có phải Diệt Phượng vẫn kết kén ở trong phòng ngươi phải không?”
Đậu Đậu lại hỏi.
Tống Thư Hàng nhìn Diệt Phượng Công Tử vẫn chưa phá kén chui ra một cái, gật đầu:
“Diệt Phượng tiền bối đã kết thành kén lớn một lúc rồi, vẫn chưa ra.”
“Ha ha ha, tuyệt cú mèo! Ngươi đợi một chút, ta qua đó ngay đây.”
Đậu Đậu vui vẻ nói.
Vẻ mặt Tống Thư Hàng đầy nghi hoặc, Đậu Đậu muốn làm gì đây?
…
Một lúc sau, cửa phòng Tống Thư Hàng bị Đậu Đậu đẩy ra, lúc này Đậu Đậu hóa thành một con chó lớn dài năm mét.
Sau khi vào phòng, nó đứng thẳng dậy, Tống Thư Hàng nhìn thấy hai chân trước của nó còn treo một cái túi lớn.
- Diệt Phượng Công Tử đâu rồi, cái nào là kén của hắn?
Đậu Đậu ngẩng đầu nhìn lên hai chiếc kén vẫn chưa mở ra ở trên trần nhà.
Ngư Kiều Kiều chỉ vào cái kén của Diệt Phượng Công Tử, nói:
- Kia chính là kén của Diệt Phương tiền bối.
Tống Thư Hàng hỏi với vẻ tò mò:
- Đậu Đậu ngươi muốn làm gì?
- Ha ha ha ha, ngươi nhìn là biết!
Đậu Đậu nói xong thì giơ móng lên đào bới trong cái túi lớn kia rồi móc ra một cuộn băng dính to vô đối.
Sau đó nó bay lên đến chỗ chiếc kén của Diệt Phượng Công Tử.
Dưới sự theo dõi của mấy người Tống Thư Hàng, Đậu Đậu giơ móng vuốt sắc bén ra, cẩn thận cắt chiếc kén của Diệt Phượng Công Tử từ trên trần nhà xuống.
Sau đó Đậu Đậu há miệng ra, thổi ra một ngọn gió yêu ma nhẹ nhàng, ngọn gió yêu ma này nâng cái kén của Diệt Phượng Công Tử, khiến cho nó lơ lửng ở giữa không trung.
- Rất tốt, vị trí rất thích hợp.
Đậu Đậu nói với vẻ tự tin.
Tiếp đó móng vuốt của nó xé băng dính ra, dán một đầu vào cái kén lớn của Diệt Phượng Công Tử.
- Ha ha ha gâu!, Diệt Phượng, hôm nay xem như đã để ta tìm được cơ hội rồi. Gâu gâu gâu!
Đậu Đậu cười đắc ý, miệng nó ngậm cuộn băng dính to, chuyển động từng vòng từng vòng quanh cái kén của Diệt Phượng Công Tử. Cứ như thế, băng dính quấn quanh chiếc kén từng vòng một.
Cái kén của Diệt Phượng Công Tử nhanh chóng bị băng dính bao quanh một vòng thật dày, cả chiếc kén bị dán chặt kín, không để lộ một khe hở nào.
Nhưng Đậu Đậu không hề ngừng lại, tiếp tục quấn quanh nhiều vòng nữa, cho đến tận khi cả cái kén bị quấn chặt hết thì mới mãn nguyện.
“Phì!”
Nhổ cuộn nhựa quấn băng dính trong miệng ra, Đậu Đậu lại đem cái kén đã trở nên càng to lớn hơn dán lại trên trần nhà.
- Xong việc rồi.
Đậu Đậu đắc ý vỗ hai chân trước.
Tống Thư Hàng:
- …
Ngư Kiều Kiều:
- …
Tuyết Lang Động Chủ,Đông Phương Lục Tiên Tử, Bạch Hạc Chân Quân:
- …
Sau khi xong việc, Đậu Đậu nhảy từ trên không trung xuống, thu nhỏ lại thành kích thước của một con chó Bắc Kinh bình thường rồi đi đến bên cạnh Tống Thư Hàng.
Nó đứng thẳng người dậy, một cái móng vuốt chống lên người Tống Thư Hàng, khiến cho bản thân có chỗ để dựa.
Sau đó, Đậu Đậu chỉ vào cái kén kia, nói bằng giọng đầy đắc ý:
- Thế nào hả? Tuyệt đúng không, đúng là một tác phẩm hoàn mỹ.
Tống Thư Hàng nói với vẻ chế giễu:
- Đậu Đậu ngươi làm thế thì có tác dụng gì? Cho dù ngươi có dán mười lớp băng dính lên đó thì đợi tới khi Diệt Phượng tiền bối phá kén chui ra, chỉ cần cào một cái là có thể xé tan đống băng dính đó rồi.
Đông Phương Lục Tiên Tử đứng ở bên cạnh chớp hai mắt. Thư Hàng tiểu hữu, không phải ngươi nên phỉ nhổ chuyện “Đậu Đậu dán băng dính lên cái kén của Diệt Phượng đạo hữu” mới đúng sao? Sao lại chuyển chủ đề tới chất lượng của băng dính rồi?
- Ha ha, ngươi tưởng rằng bản gâu gâu chưa nghĩ tới điểm này sao?
Đậu đậu đáp lại đầy đắc ý:
- Băng dính lần này ta dùng rất đặc biệt. Nó không phải là băng dính bình thường mà là sản phẩm đã được pháp thuật của tu sĩ gia cố. Lúc đầu trên nhật báo tu sĩ, băng dính này hoành tráng lắm. Theo như miêu tả của , dù trên “tàu cao tốc” của tu sĩ xuất hiện vết nứt thì cũng có thể cấp tốc dùng băng dính này để dán chỗ tổn hại lại. Hơn nữa, dù là tu sĩ ngũ phẩm thì muốn phá hoại băng dính này cũng cần phải phí chút công sức. Huống hồ ta còn dán nhiều lớp như thế, quá đủ cho tên Diệt Phượng kia rồi.
Đậu Đậu nói bằng giọng đầy đắc ý.
Tống Thư Hàng:
- …
Mấy thứ này tin được à?
Nếu như có đáng tin thì… mọi người uống Sprite sẽ cảm thấy có nước tràn từ trên lưng xuống, ăn socola Dove thì sẽ có sợi tơ đen bay tới bay lui, mặc đồ của Xtep thì sẽ có cảm giác như đang bay, ăn kẹo là có thể triệu hồi siêu nhân rồi!
Nhưng hiển nhiên, đó đều là những chuyện không thể xảy ra.
Đậu Đậu nhìn biểu cảm trên gương mặt Tống Thư Hàng liền đoán ra được suy nghĩ trong lòng hắn, nó cười hề hề, nói:
- Yên tâm đi, Thư Hàng. Băng dính này đã được ta thử qua rồi, độ bền rất tốt.
Đậu Đậu nói tiếp:
- Tên khốn Diệt Phượng này tưởng rằng tấn thăng lên ngũ phẩm rồi thì ta không thu thập được hắn chắc? Ngây thơ quá! Sẽ có một ngày, ta sẽ khiến hắn nhớ lại nỗi sợ hãi khi bị ta đẩy ngã xuống đất!
Tống Thư Hàng:
- …
Đợi ngươi tấn thăng lên ngũ phẩm, Diệt Phượng Công Tử chắc chắn đã lên đến cảnh giới cao hơn rồi, ngươi vẫn không đánh lại hắn.
Hơn nữa, băng dính mà Đậu Đậu dán chỉ là “tu sĩ ngũ phẩm muốn xé rách phải mất chút công sức” thôi chứ không phải là không thể xé rách!
Đợi đến khi Diệt Phượng Công Tử từ trong kén chui ra, một khi xé rách lớp băng dính này thì chính là ngày chết của Đậu Đậu rồi.
Diệt Phượng Công Tử có thích lẩu thịt chó không nhỉ?
Tống Thư Hàng nhìn Đậu Đậu một cái, có cần nhắc nhở nó một tiếng để nó nhanh chóng chạy thoát thân không nhỉ?
Trong lúc Tống Thư Hàng đang suy tư thì điện thoại của hắn lại reo lên.
Đêm nay hắn có nhiều cuộc gọi quá.
Tống Thư Hàng lấy điện thoại ra, kéo điện thoại ra xem.
Sau đó hắn nhìn thấy, tên người gọi đến hiển thị là. “Bạch tiền bối”.
Tống Thư Hàng ngẩng đầu lên nhìn cái kén của Bạch tiền bối:
- …
Nhưng hắn vẫn nhận điện thoại.
“A lô, Thư Hàng à.”
Giọng nói của Bạch tiền bối dường như có chút mệt mỏi.
“Tiền bối? Ngươi làm sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi sao? Có cần ta mở kén của ngươi ra không?”
Tống Thư Hàng vội vàng hỏi.
“Không cần không cần, ta không có chuyện gì đâu.”
Bạch Tôn Giả nói:
“Ta chỉ cảm thấy cái kén này được lắm, mềm mềm, bất tri bất giác liền cảm thấy có hơi buồn ngủ. Ta ở trong cái kén này ngủ một lúc nhé, sáng mai ngủ dậy thì gọi ta nha.”
Bạch Tôn Giả tiếp tục nói bằng giọng mệt mỏi:
“Cứ thế nhé, ngủ ngon.”
Dứt lời, Bạch Tôn Giả lại ngáp dài, sau đó, Bạch Tôn Giả liền ngắt điện thoại.
Tống Thư Hàng:
“…”
Không hổ là Bạch tiền bối.
-
- Bạch tiền bối nói hắn muốn ở trong kén ngủ một giấc, tối nay sẽ không ra đâu.
Tống Thư Hàng cất điện thoại đi, nói với vẻ dở khóc dở cười.
Đông Phương Lục Tiên Tử, Bạch Hạc Chân Quân, Ngư Kiều Kiều, Tuyết Lang Động Chủ:
- …
Ngư Kiều Kiều nói đầy tiếc nuối:
- Cũng tức là tối nay không được nhìn thấy cảnh Bạch tiền bối phá kén chui ra á? Tiếc quá, ta rất muốn biết lúc Bạch tiền bối chui ra từ trong kén sẽ có dáng vẻ như thế nào.
Bạch Hạc Chân Quân:
- Sao có thể như vậy chứ?
- Vậy là không có kịch xem rồi, giải tán thôi.
Đông Phương Lục Tiên Tử nói.
Lúc này, Tuyết Lang Động Chủ lên tiếng:
- Đợi chút đã, Diệt Phượng Công Tử còn chưa ra mà?
Tuyết Lang Động Chủ đang chờ mong màn Diệt Phượng Công Tử chui ra khỏi kén, xé rách “băng dính” mà Đậu Đậu quấn quanh sau đó tức giận xé nát Đậu Đậu.
Đông Phương Lục Tiên Tử:
- Xem chừng Diệt Phượng đạo hữu cũng không định ra đâu, hay là hỏi thử xem?
- Vậy ta đi hỏi.
Tống Thư Hàng tiện tay gọi cho Diệt Phượng Công Tử… Trong lúc bất giác, hắn đã lưu khá nhiều số điện thoại của các tiền bối trong “nhóm Cửu Châu số 1”.
Điện thoại reo hồi lâu nhưng Diệt Phượng Công Tử vẫn không nghe máy.
- Xem ra trong thời gian ngắn Diệt Phượng Công Tử sẽ không phá kén chui ra đâu.
Tống Thư Hàng tắt điện thoại, nhún vai nói.
Đậu Đậu:
- Đáng ghét, sao có thể như vậy chứ?
- Giải tán đi, giải tán nào. Khuya lắm rồi, mọi người nghỉ ngơi đi. Ngày mai còn phải đến Bạch Vân thư viện của nho môn để quay phim đấy.
Đông Phương Lục Tiên Tử vươn vai nói.
- Cũng chỉ đành như thế thôi, tạm biệt mọi người nhé.
Tuyết Lang Động Chủ nói, nó còn phải về với bà xã và đám con.
Sau khi Tuyết Lang Động Chủ và Đông Phương Lục Tiên Tử chào tạm biệt thì lập tức rời khỏi phòng của Tống Thư Hàng.
…
Ngư Kiều Kiều:
- Thư Hàng này, buổi tối chúng ta ngủ ở đâu bây giờ?
Trên trần nhà có treo hai cái kén lớn cộng thêm hai cái kén rỗng, trên giường còn có cái kén rỗng của Tống Thư Hàng. Phòng này làm sao mà ở được nữa đây?
- Ta dọn dẹp giường chiếu một chút là được, không cần đổi chỗ khác đâu.
Tống Thư Hàng nói, Bạch Tôn Giả và Diệt Phượng Công Tử đang kết kén, cần phải có người trông chừng mới được.
Con ngươi của Đậu Đậu đảo một vòng:
- Thư Hàng, tối nay ta cũng ở lại đây nha!
Nó không tận mắt nhìn thấy cảnh tượng lúc Diệt Phượng Công Tử chui ra từ kén thì sao có thể cam tâm? Khó khăn lắm nó mới quấn xong băng dính trên kén của Diệt Phượng Công Tử, nhất định phải xem được bộ dáng tức giận của Diệt Phượng Công Tử khi phá kén chui ra nhưng lại bị băng dính cản lại, không thể nào chui ra được.
Bạch Hạc Chân Quân thấy thế vội nói:
- Thư Hàng tiểu hữu, ta cũng muốn ở lại!
Hắn nhất định phải ở lại bảo vệ Bạch tiền bối. Hơn nữa, đợi khi Bạch tiền bối đi ra… Hắn nhất định phải lập tức cất hai cái kén nối liền lại với nhau đi mới được.
Tống Thư Hàng:
- …
Ta có thể từ chối không?
Nhưng mà, mặc kệ trong lòng Tống Thư Hàng có từ chối hay không, Đậu Đậu và Bạch Hạc Chân Quân đều mặt dày mày dạn ở lại.
Tiếp theo đây, có vấn đề rồi. Cả phòng chỉ có một chiếc giường mà thôi.
Đậu Đậu nhìn Tống Thư Hàng, nói:
- Ta có thể biến nhỏ lại, chen cùng một chỗ với ngươi.
- Thư Hàng tiểu hữu, ngươi cứ ngủ đi.
Bạch Hạc Chân Quân bình tĩnh nói:
- Ta chỉ cần ngồi bên cạnh suy nghĩ là được.
Tống Thư Hàng:
…
Sau đó lúc ta nằm ngủ, Bạch Hạc tiền bối ngươi liền ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm ta sao? Thế thì bảo ta sao mà ngủ được cơ chứ?
Sau khi thở dài một hơi, Tống Thư Hàng nói:
- Ta cũng ngồi tu luyện vậy.
Tuy rằng uống một liều “Long Ma dược tề”, thể chất của hắn tăng thêm hơn gấp ba lần.
Nhưng thể chất của hắn vẫn không thể cân bằng với tinh thần lực. Vì thế lâu lâu tinh thần lực của hắn vẫn sẽ kích thích hắn, để cho hắn cảm nhận sự hạnh phúc khi bị chùy đập vào đầu.
Dưới tình hình thế này, dù hắn có muốn ngủ cũng không ngủ được.
Đoán chừng ít nhất phải uống hết một bình Long Ma dược tề nữa mới có thể khiến thể chất của hắn tăng đủ cường độ.
Mà hiện tại, cơ thể hắn vẫn chưa tiêu hóa hết dược lực của “Long Ma dược tề”. Ít nhất phải đợi mấy ngày nữa, lúc dáng người trở lại bình thường thì mới có thể tiếp tục dùng Long Ma dược tề.
Nếu đã thế thì dứt khoát khỏi ngủ nữa, mọi người cùng nhau đả tọa tu luyện đến khi trời sáng thôi!
…
Cứ như thế, Tống Thư Hàng ngồi ở đầu giường, Đậu Đậu nhàm chán nằm sấp bên cạnh hắn, Ngư Kiều Kiều ngồi bên cạnh Đậu Đậu, tiếp đó là Bạch Hạc Chân Quân ngồi ở cuối giường.
Bốn người xếp hàng ngồi xuống, bắt đầu tu luyện.
Bên cạnh giường còn đặt một cái xác kén dài hai mét.
Trên đỉnh đầu còn có hai cái xác kén rỗng và hai cái kén chưa tách ra.
Cảnh tượng này đẹp như một bức tranh… kiểu kinh dị.
...
Bốn giờ sáng ngày hôm sau, trời còn chưa sáng.
Các thành viên trong đoàn làm phim của Jacob đã tỉnh giấc, bắt đầu một ngày mới đầy bận rộn, vận chuyển thiết bị, đạo cụ, chuẩn bị đổi địa điểm quay tiếp theo.
Kể cũng lạ, bình thường lúc quay phim cũng thường xuyên chỉ ngủ mấy tiếng đồng hồ, trời còn chưa sáng đã dậy làm việc… nhưng mỗi lần thức dậy đều là giãy giụa vô cùng đau khổ.
Mà lúc quay bộ phim này, các thành viên trong đoàn làm phim của Jacob đều cảm thấy tinh thần của bản thân mỗi ngày đều dư thừa. Trời còn chưa sáng, bọn họ đã tự nhiên thức giấc rồi, mở mắt ra là không thể nào ngủ tiếp được nữa.
Không chỉ tinh thần, cơ thể của họ cũng có cảm giác khỏe mạnh và tràn đầy sức sống. Thậm chí mấy thành viên do tuổi tác lớn mà bụng phát phì trong đoàn làm phim cũng tự nhiên cảm thấy mỡ thừa ở bụng của mình không còn nữa, thậm chí ở bụng còn xuất hiện cả múi cơ.
…
Tống Thư Hàng cũng kết thúc một đêm tu luyện, phun ra một ngụm trọc khí.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, hai cái kén lớn của Bạch Tôn Giả và Diệt Phượng Công Tử vẫn không có động tĩnh gì.
Dường như Bạch Tôn Giả ngủ rất say, còn Diệt Phượng Công Tử thì không biết vì sao mà chậm chễ chưa phá kén chui ra, có lẽ là sau khi dùng xong Long Ma dược tề thì có được thu hoạch lớn nên tiện thể tu luyện luôn rồi cũng nên?
Đúng lúc Tống Thư Hàng đang suy tư thì bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên.
Sớm như thế, ai đến tìm hắn nhỉ?
- Thư Hàng, ngươi có ở trong đó không?
Bên ngoài truyền đến giọng nói của Diệp Tư sư tỷ.
- Diệp Tư? Cô trở về rồi à. Đợi chút, ta sẽ mở cửa cho cô.
Tống Thư Hàng cười ha ha, đứng dậy mở cửa cho cô ấy.
Hôm qua Lệ Chi Tiên Tử dùng thủ đoạn gần như “bắt cóc” để đưa Diệp Tư đi. Vừa đi là đi cả đêm luôn, cũng không biết Lệ Chi Tiên Tử và Diệp Tư nói những chuyện gì với nhau nhỉ? Vấn đề giữa bọn họ đã giải quyết chưa?
Tống Thư Hàng vừa mở cửa liền nhìn thấy gương mặt đầy vẻ vui mừng của Diệp Tư sư tỷ.
Sau lưng Diệp Tư sư tỷ còn có Lệ Chi Tiên Tử đang giơ cao điện thoại lên để chụp ảnh tự sướng.
Lúc Tống Thư Hàng mở cửa, Lệ Chi Tiên Tử “tạch tạch tạch” chụp liền mấy tấm ảnh tự sướng, chụp cả bản thân cô ấy, Diệp Tư và cả Tống Thư Hàng luôn.
Tống Thư Hàng:
-?
Diệp Tư nhào tới, cho Tống Thư Hàng một cái ôm thật nhiệt tình:
- Thư Hàng, bây giờ ta vui quá.
Cô ấy rất vui, đang ở trong trạng thái kích động.
Tống Thư Hàng không hiểu ra sao, cười hỏi:
- Có chuyện gì mà cô vui như thế?
- Hì hì.
Diệp Tư kéo tay Tống Thư Hàng, xoay người đối diện với Lệ Chi Tiên Tử.
Lệ Chi Tiên Tử ho một tiếng, trên gương mặt ra vẻ nghiêm túc.
Sau đó, Diệp Tư giới thiệu cho Tống Thư Hàng:
- Thư Hàng, từ hôm nay trở đi, Lệ Chi Tiên Tử chính là mẹ nuôi của chúng ta đó!
Mẹ nuôi đó đó đó đó… Vô số tiếng vọng vang lên trong đầu của Tống Thư Hàng.
- Hả?
Tống Thư Hàng trợn to mắt:
- Lệ Chi Tiên Tử, mẹ nuôi á?
- Ừm, sau khi nói chuyện với nhau cả đêm, Lệ Chi Tiên Tử đã nhận ta làm con gái nuôi rồi.
Diệp Tư gật đầu nói.
Tống Thư Hàng:
- …
Tống Thư Hàng thật sự không hề ngờ đến kết quả này luôn!
Lúc này, trên gương mặt nhỏ nhắn của Lệ Chi Tiên Tử lại bày ra vẻ “trưởng bối”, cô ấy giơ tay lên vỗ vai Tống Thư Hàng, sau đó móc một bao lì xì ra từ trong ngực.
Trong bao lì xì có hai tấm phù bảo “hộ thuẫn trong suốt”, chính là hộ thuẫn cường lực mà mọi người dùng lúc giả chết khi quay cảnh “Không Vân phái diệt môn”. Có cấp ngũ phẩm, lực phòng ngự vô cùng kinh người, cho dù một đám tu sĩ tứ phẩm điên cuồng tấn công cũng không làm gì được hộ thuẫn cường lực này.
- Nào, Thư Hàng, đây là quà gặp mặt mẹ nuôi cho ngươi. Về sau, ngươi phải đối xử thật tốt với Diệp Tư nhà ta đấy nhé.
Trên gương mặt nhỏ nhắn của Lệ Chi Tiên Tử lại hiện lên nụ cười “hiền từ”. Cảm giác cố ra vẻ trưởng bối của cô ấy khá là đáng yêu.
Lệ Chi Tiên Tử nhét bao lì xì vào trong tay Tống Thư Hàng. Vào lúc nhét bao lì xì, điện thoại của cô ấy còn lơ lửng trên không trung, “tách tách tách” chụp liền mấy tấm ảnh.
Tống Thư Hàng:
- …
Được thôi, mặc dù tuổi thật của Lệ Chi Tiên Tử đủ để làm bà tổ của Tống Thư Hàng rồi nhưng đây là hai chuyện khác nhau mà!
Tống Thư Hàng cảm thấy đúng là cái gì ấy rau má. Không thể đậu má được, Đậu Đậu vẫn còn ở trong phòng đấy.
Hơn nữa, Diệp Tư sư tỷ nhận Lệ Chi Tiên Tử làm mẹ nuôi thôi mà, tại sao hắn cũng biến thành con gái nuôi của Lệ Chi Tiên Tử luôn chứ? À không, sai rồi, không phải con gái nuôi.
- Từ nay về sau, chúng ta chính là người một nhà rồi.
Diệp Tư kéo tay Tống Thư Hàng với vẻ mong đợi:
- Thư Hàng, vui không?
Tống Thư Hàng xoay đầu lại một cách cứng ngắc, cố nặn ra một nụ cười:
- Vui chứ!
- Được rồi, ta đưa khuê nữ về rồi, không quấy rầy hai tiểu bối các ngươi thân mật nữa. Ta về chuẩn bị một chút trước đã, cảnh phải quay tiếp theo chính là phân cảnh ta đây lên sàn. Lát nữa, cả nhà chúng ta gặp lại ở trường quay.
Lệ Chi Tiên Tử mỉm cười, sau đó cô ấy phất tay đầy phiêu dật, nhẹ nhàng rời đi.
Tống Thư Hàng:
- …
Lệ Chi Tiên Tử rời đi chưa lâu thì điện thoại của Tống Thư Hàng rung lên báo hiệu có tin nhắn.
Hắn lấy điện thoại ra vuốt một cái.
Lệ Chi Tiên Tử gửi ảnh tự sướng lên “nhóm Cửu Châu số 1”. chính là mấy tấm ảnh chụp chung của cô ấy, Diệp Tư và Tống Thư Hàng. Còn có ảnh Lệ Chi Tiên Tử nhét bao lì xì cho Tống Thư Hàng nữa.
Lệ Chi Tiên Tử:
- Vừa mới đưa khuê nữ nhà ta đi gặp người trong lòng của nó, ngoài ra ta còn cho chàng trai mà khuê nữ xinh đẹp nhà ta thích một cái bao lì xì.
Ngữ điệu đúng kiểu các bà các mẹ…
Tống Thư Hàng cảm thấy đầu hắn bắt đầu đau. Là bị tinh thần lực công kích sao?
Người đầu tiên comment quả nhiên là thánh đấu sĩ luôn online của “nhóm Cửu Châu số 1”, Bắc Hà Tán Nhân:
- [Meme hoảng sợ] Mới sáng sớm, ngữ điệu các bà các mẹ của Lệ Chi Tiên Tử đã dọa bản tọa rồi. Còn nữa, lượng tin tức trong lời nói của tiên tử thật là lớn.
Lệ Chi Tiên Tử:
- Hết cách rồi, bản tiên tử bây giờ cũng là nhân vật cấp mẫu thân rồi.
Bắc Hà Tán Nhân:
- …
Bắc Hà Tán Nhân:
- Lúc này phải âm thầm thi triển pháp thuật triệu hồi rồi @Hoàng Sơn Chân Quân mau ra đây. Đến con gái mà Lệ Chi Tiên Tử cũng có rồi kìa.
Hoàng Sơn Chân Quân:
- …