Mùi máu tươi tràn ngập, thất sát thành lúc này đúng là đã trở thành một tòa đại thành chém giết.
Sau nửa canh giờ, tất cả đã đến hồi kết, bốn mươi cường giả Đấu Thánh đã bị đánh chết, cường giả của Tứ Đại Nhân Tộc cũng ngã xuống không ít, Nhạc Thành thần niệm bảo hộ dĩ nhiên là không để cho những cường giả bên mình bị thương tổn.
Mà khắp thủy vực lúc này, ma khí tràn ngập, Vạn Quỷ Đoạt Hồn kỳ đúng là hung vật, những con ma quỷ đã tràn ngập máu tươi, điên cuồng thôn phệ hai mươi vạn người của Hắc Ám Thần Điện.
- Thu.
Hai nàng phóng ra pháp quyết, Vạn Quỷ Đoạt Hồn kỳ đã bị thu hồi, hai vạn con quỷ này kinh ngạc không thôi, Nhạc nương theo bầu trời, ma khí của bọn chúng bị Vạn Quỷ Đoạt Hồn kỳ nuốt chửng, không gian xung quanh theo đó mà từ từ sáng lên, không gian thủy vực trở thành tuyết vực vô tận, máu đỏ tràn ngập.
Tất cả đều đã kết thúc, người của Tứ Đại Nhân Tộc và Nhạc gia cuối cùng cũng khôi phục thần trí lại, cảnh tượng này thật quá rung động.
Một ngày sau, ở trong một đình viện của Thất Sát thành, Nhạc Thành ở trong gian phòng, trong đó còn có Nhạc Tử Sơn, Nhạc Tử Phong, Nhạc Lan Tâm, Lệnh Hồ Hạo Thiên, Nhạc Long, Nhạc Kiều, Nhạc H ạc bọn họ.
- Thành Nhi, chuyện của con ta luôn không để ý, nhưng Phỉ Nhi thì ta không thể không can thiệp, Phỉ Nhi đối xử với Nhạc gia chúng ta rất tốt, ngươi nên đối tốt với nàng.
Nhạc Tử Sơn nói với Nhạc Thành.
- Phụ thân, con biết rồi.
Nhạc Thành nhẹ nhàng nói với phụ thân, hắn cũng nên cho nàng một công đạo.
- Tam đệ, Phỉ Nhi cô nương thật là không tệ, ta thấy Hiểu Kỳ, Hân Nhi, Yên Nhiên bọn họ cũng không phản đối.
Nhạc Long khẽ mỉm cười nói với Nhạc Thành.
- Đại ca, đệ sẽ sắp xếp.
Nhạc Thành khẽ nói.
- Không sai, ta thấy Long Nhi và Hạc Nhi hai người cũng nên tính đến chuyện chung thân của mình mọt chút.
Nhạc Lan Tâm nói với Nhạc Long và Nhạc Hạc.
- Cô Cô, chúng ta không cần nóng nảy.
Nhạc Hạc mỉ cười, từ khi đến Huyền Thiên nội lục, Nhạc Hạc và Nhạc Long hai vị huynh đệ mới biết được thế nào là cường giả chân chính.
- Ta thấy đứa nhỏ kia được chiều chuộng không ít, cũng nên tính đến chuyện chung thân đại sự cho mình.
Lệnh Hồ Vô Địch khẽ nói với Nhạc Kiều.
- Cô phụ, người lại giễu cợt con rồi.
Nhạc Kiều thẹn thùng cả khuôn mặt, dư quang nhìn về phía Nhạc Thành, nếu như Nhạc Thành không phải đường đệ của nàng thì tốt rồi, bất luận người nào ở Huyền Thiên nội lục cũng không thể so sánh được với hắn.
- Cô phụ nói không sao, đứa trẻ này được chiều chuộng cũng nên suy nghĩ một chút.
Nhạc Tử phong khẽ cười nói.
- Thành Nhi, ngày mai chúng ta có đến Nhạc gia không?
Nhạc Tử Sơn hỏi Nhạc Thành.
- Vâng, hôm nay mọi người nghỉ ngơi một chút, ngày mai chúng ta tới N hạc gia, con muốn sắp xếp một số chuyện cho Tứ Đại Nhân Tộc, hiện tại chúng ta nên nghĩ cách đối phó với Hắc Ám Thần Điện.
Nhạc Thành trả lời, hôm qua đánh chết cường giả của Hắc Ám Thần Điện, hiện tại Hắc Ám Thần Điện cũng đã bị thương nặng.
- Phải quay trở về Nhạc gia, Thành Nhi, Nhạc gia rất lớn đúng không, có bao nhiêu người?
Nhạc Tử Sơn kích động hỏi Nhạc Thành.
- Phụ thân, Nhạc gia rất lớn, so với cả Huyền Thiên đại lục cũng không ít hơn bao nhiêu, người tới sẽ biết. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Nhạc Thành biết phụ thân suy nghĩ nên nói với ông.
- Thành Nhi, những năm nay khổ cực cho con rồi.
Nhạc Tử Sơn thâm tình nhìn Nhạc Thành.
Mọi người ở trong phòng trò chuyện sau một canh giờ nữa mới tản đi, sau đó Nhạc Tử Sơn, sau đó Hỏa Lão tới phòng của Nhạc Thành.
- Hỏa Lão, tại sao Hỏa Lão lại tới đây?
Nhạc Thành cất tiếng hỏi Hỏa Lão, Hỏa Lão hiện tại đã có tu vi nhị tinh Đấu Thánh.
- Hôm nay ta đến là để truyền lời, Thanh Thanh cô nương kia có một chuyện tìm ngươi, cho nên muốn nhờ ta chuyển lời tới ngươi.
Hỏa Lão cười cười nói với Nhạc Thành.
- Hỏa Lão, Thanh Thanh tiểu thư có chuyện gì không tốt sao?
Nhạc Thành cũng hơi nghi ngờ, Liễu Thanh Thanh này tại sao lại không trực tiếp đến tìm mình?
- Ta cũng không biết, chỉ là ta cũng biết chuyện ban đầu của ngươi và Thanh Thanh ở Tuyệt Tình cốc, ngươi chẳng lẽ không nói với Thanh Thanh một câu hay sao, hay ngươi muốn một nữ hài tử nói chuyện này ra?
Hỏa Lão khẽ mỉm cười.
- Chuyện này….
Nhạc Thành liền nghĩ tới chuyện trước kia.
- Có phải ngươi sợ Hiểu Kỳ và Hiểu Hiểu bọn họ không đồng ý đúng không, yên tâm vừa rồi ta đã hỏi ý bọn họ rồi, bọn họ cũng không để ý.
Hỏa Lão cất tiếng nói.
- Hỏa Lão chuyện này…
Nhạc Thành nhìn Hỏa Lão, trong lúc nhất thời hắn cũng không biết nói gì cho phải.
- Nhanh đi, Liễu Thanh Thanh vẫn ở trong phòng chờ ngươi, ngươi nếu như không có ý thì cũng nên nói cho nàng một tiếng.
Hỏa Lão nói xong cười cười ra khỏi phòng của Nhạc Thành.
Nhạc Thành cười khổ một tiếng, xem ra mình phải gặp phiền toái không ít, phải đích thân đi mới được.
Thần niệm chuyển động, Nhạc Thành dễ dàng tìm được căn phòng của Liễu Thanh Thanh, thậm chí đến ngoài phòng của nàng rồi, dọc đường đi hắn vẫn không làm kinh động của người khác.
Liễu Thanh Thanh đang ở trong phòng, khuôn mặt tuyệt sắc hơi đỏ ửng, trong lòng thấp thỏm bất an.
- Không biết hắn có tới hay không, có lẽ ta tự làm mất mặt thôi, bên cạnh hắn giai nhân một đoàn, sao lại có thể để ý tới mình?
Cô gái tuyệt sắc lẩm bẩm nói.
- Thanh Thanh cô nương.
Thanh âm của Nhạc Thành vang ở ngoài phòng.
Cô gái tuyệt sắc này hiện ra một chút thẹn thùng, ngay sau đó nàng thu liễm khuôn mặt đỏ ửng rồi bình tĩnh cất tiếng:
- Mời vào.
Nhạc Thành tìm đến gian phòng, nhìn thấy cô gái tuyệt sắc phía trước, hắn không biết nên làm gì cho phải, không khí của hai người bỗng nhiên trở nên khó xử.
- Huynh đã đến rồi, Hỏa Lão đã nói với huynh chưa?
Liễu Thanh Thanh phá bỏ không khí khó xử, thu hết dũng khí nói với Nhạc Thành.
- Nói rồi.
Nhạc Thành khẽ đáp.
- Vậy ý của huynh là gì?
Liễu Thanh Thanh thu hồi khuôn mặt đỏ ửng nói lại một lần nữa.
- Có ý gì ư…?
- Ở Tuyệt Tình cốc, huynh theo muội vào kết giới, quy củ của Tuyệt Tình cốc chắc là huynh hiểu…
- Chuyện này.
Quy củ của Tuyệt Tình cốc Nhạc Thành dĩ nhiên là biết, chẳng qua lúc đó hắn vẫn không nói rõ ra.
- Xem ra mình muội đa tình rồi, Nhạc tộc trưởng đã, quấy rầy huynh.
Thấy thần sắc do dự của Nhạc Thành, Liễu Thanh Thanh không khỏi có cảm giác mất mát, trong lòng giống như bị dội một gáo nước lạnh.
- Thanh Thanh, ta sợ ủy khuất cho muội.
Nhạc Thành nhìn Liễu Thanh Thanh rồi nói.
- Muội không sợ ủy khuất, nếu huynh nghi ngờ thì sau này muội không quấy rầy huynh nữa.
Nhạc Thành nhìn cô gái tuyệt sắc trước mặt rồi nói,
- Muội hiểu lầm rồi, ta thật sự sợ ủy khuất cho muội.
Liễu Thanh Thanh bị Nhạc Thành nắm lấy bàn tay nhỏ bé, cảm nhận thấy hơi nóng truyền từ đó ra, trái tim của nàng không kìm được mà đập thình thịch, nàng nhỏ giọng nói:
- Huynh đối với muội thật tốt.
Liễu Thanh Thanh vô thức quay người một cái, Nhạc Thành Hổ không buông ra, ngược lại nắm lấy bàn tay của nàng, khẽ véo nhẹ hai cái, sau đó kéo nàng vào trong lồng ngực của mình.
Liễu Thanh Thanh là một cô gái đơn thuần làm sao có thể là đối thủ của Nhạc Thành.