Vân Phỉ Phỉ chăm chú nhìn Nhạc Thành, trong phòng nhất thời đã rơi vào cảnh yên tĩnh, đôi mắt đẹp của Vân Phỉ Phỉ trở nên hồng nhuận, kiều ảnh nhịn không được nhào vào ngực của hắn.
Nhạc Thành khẽ ôm người ngọc vào mình, nhìn vào khuôn mặt đỏ bừng kia, xuân tâm của hắn nhộn nhạo, hai tay khẽ chạm vào thắt lưng của nàng.
- Huynh cuối cùng cũng đã nói những lời này, muội còn tưởng chúng ta vĩnh viễn là người của hai thế giới, sẽ mãi mãi xa huynh.
Vân Phỉ Phỉ nhẹ nhàng nói với Nhạc Thành.
- Còn nhớ lần đầu ta tới Nguyên Bảo tông, muội đã dụ dỗ ta không?
Ôm người ngọc vào lòng, Nhạc Thành khẽ nói, lúc ở Nguyên bảo tông hắn đã nhiều lần bị bộ ngực của Vân Phỉ Phỉ dụ dỗ.
- A, huynh còn nói…
Vân Phỉ Phỉ ngượng ngùng vô cùng, hiện tại Nhạc Thành còn nói chuyện này, lúc đó đúng là nàng có tâm tư kia. Nàng nhịn không được thẹn thùng liền vùi đầu vào ngực của hắn.
Giờ phút này chỉ có thể dựa vào ngực của hắn nàng đã rất thỏa mãn.
- Nhạc Thành, huynh đang suy nghĩ gì đó, đồ sắc quỷ này…
Cảm nhận thấy hạ thân có một vật cứng đè lên trên người của mình, Vân Phỉ Phỉ nhịn không được khẽ giằng ra.
- Cái này là do muội quá mê người.
Nhạc Thành bất đắc dĩ nói, đồ vật kia không phải là hắn muốn là điều khiển được.
- Huynh còn nói vậy, huynh cho rằng muội không biết huynh ở nguyên bảo tông đã nhiều lần nhìn lén ta.
Vân Phỉ Phỉ hai gò má trở nên đỏ ửng, khua lên dũng khí giương đôi mắt chằm chằm nhìn Nhạc Thành.
- Ta quang minh chính đại nhìn, không phải nhìn lén. Nguồn truyện:
Nhạc Thành khẽ mỉm cười nói.
- Huynh đúng là sắc quỷ, huynh muốn làm gì?
Vân Phỉ Phỉ cất tiếng hỏi, ánh mắt mê ly nhìn Nhạc Thành.
- Ta muốn muội.
Nhạc Thành khẽ nói bên tai của Vân Phỉ Phỉ, vành tai và môi của hắn chạm vào nhau, Vân Phỉ Phỉ không kìm được nhũn ra dựa vào người của hắn.
- Phỉ Nhi, Kiều tỷ tới.
Đúng lúc Nhạc Thành muốn dò dẫm tới bộ ngực của Vân Phỉ Phỉ thì phát hiện ra Nhạc Kiều đang tới đây.
- Phỉ Nhi, muội có ở đây không?
Ở ngoài cửa truyền tới thanh âm của Nhạc Kiều.
Vân Phỉ Phỉ nhất thời thẹn thùng giãy ra khỏi người của Nhạc Thành mà nói:
- Kiều Tỷ, đi vào đây, muội ở đây.
- Két.
Cánh cửa được mở ra, Nhạc Kiều đi vào nhìn thấy Nhạc Thành đang ở trong phòng của Vân Phỉ Phỉ thì kỳ quái hỏi:
- Nhạc Thành, tại sao ngươi ở đây?
- Kiều tỷ, đệ vừa tới thăm Phỉ Nhi, mọi người hàn huyên, đệ đi trước.
Nhạc Kiều vừa đến Nhạc Thành biết rằng mình không có cơ hội tiến thêm bước nữa, dù sao Vân Phỉ Phỉ cũng là nữ nhân của mình sau này sẽ có thời gian.
Nhìn Nhạc Thành, Nhạc Kiều tựa hồ như hiểu ra điều gì đó, nàng bất đắc dĩ nói với Vân Phỉ Phỉ:
- Phỉ Nhi, xem ra ta đã quấy rầy muội rồi, thật xin lỗi.
- Tỷ tỷ, sao tỷ cũng cười muội?
Vân Phỉ Phỉ thẹn thùng nói với Nhạc Kiều.
Nhạc Thành sau khi rời khỏi phòng của Vân Phỉ Phỉ thì trở về phòng của mình, ngày mai hắn phải trở về Nhạc gia, kế tiếp chính là chính thức đối phó với Hắc Ám Thần Điện.
Thực lực của hắn từ từ khôi phục, hiện tại đã đạt tới tu vi Đại thừa trung kỳ, Nhạc Thành cũng lo lắng một ngày mình phi thăng lên tiên ma giới thì chúng nữ không biết phải làm sao bây giờ.
Điêù này khiến hắn đau đầu không ít, trong lúc Nhạc Thành cũng không biết nên phải làm sao bây giờ.
- Nhạc Thành, huynh đang suy nghĩ điều gì đó?
Một bóng hình xinh đẹp đi vào trong phòng của Nhạc Thành, mang theo một mùi hương nhàn nhạt.
- Hiểu Hiểu, tại sao muội lại tới đây?
Nhạc Thành đứng dậy nhìn cô gái trước mặt mình rồi nói.
- Ngày mai phải trở về kết giới của Nhạc gia, muội bảo Hiểu Kỳ tới gặp huynh nhưng bọn họ lại kêu muội tới.
Mộ Dung Hiểu Hiểu đỏ ửng cả khuôn mặt nói với Nhạc Thành.
- Hiểu Hiểu, trong khoảng thời gian gần đây ta chiếu cố cho các nàng quá ít, thật là xin lỗi.
Nhìn cô gái tuyệt sắc cao quý trang nhã trước mặt Nhạc Thành khẽ nói.
- Chúng ta biết huynh vội vàng, Hắc Ám Thần Điện và tam đại thú tộc bọn họ đã khiến cho huynh cảm thấy rất phiền lòng, chúng ta không có cách nào giúp huynh, trong lòng rất bất an.
Mộ Dung Hiểu Hiểu nhẹ nhàng nói với Nhạc Thành.
Nhìn mấy cô gái trước mặt, trong lòng của Nhạc Thành không kìm được cảm động.
- Nhạc Thành, Thanh Thanh và Phỉ nhi cô nương huynh tính sắp xếp thế nào?
Mộ Dung Hiểu Hiểu đột nhiên hỏi Nhạc Thành.
- Chuyện này…
Nhạc Thành nhìn Đoan Mộc Cuồng, cô nàng này không hiểu sao lại hỏi chuyện này.
- Được, huynh cũng không cần lo lắng, Hiểu Kỳ, Yên Nhiên chúng ta đã thương lượng qua, Thanh Thanh và Phỉ Nhi cô nương có ý với huynh, chúng ta cũng sớm nhìn ra, Hỏa Lão hôm nay cũng hỏi ý của chúng ta.
Mộ Dung Hiểu Hiểu nói với Nhạc Thành.
- Hiểu Hiểu, ý của các nàng là.
Nhạc Thành nhìn Mộ Dung Hiểu Hiểu, xem ra chúng nữ không có ý kiến.
- Mộ Dung Hiểu Hiểu trợn mắt nhìn Nhạc Thành rồi nói:
- Tiện nghi cho huynh rồi, chúng ta không có ý kiến, huynh cũng không cần phải nghĩ nhiều, tuy nhiên chỉ có hai người đó thôi, bằng không chúng ta sẽ không tha cho huynh.
- Điều đó tự nhiên.
Nhạc Thành khẽ mỉm cười, hắn kéo cô gái này vào lồng ngực mình, một mùi hương thơm mát xông vào mũi.
- Huynh đúng là một tên vô lại, huynh muốn làm gì?
Cảm nhận thấy biến hóa, Mộ Dung Hiểu Hiểu thẹn thùng rồi nói, hai mắt từ từ trở nên mê ly.
- Muội cũng biết mà…
Nhạc Thành cười ta, hắn ôm lấy thân thể mềm mại đặt lên trên giường.
Sau một lát, trong phòng tràn ngập cảnh xuân, nam nữ vui đùa.
Sáng sớm ngày hôm sau, ở trên bầu trời của Thất Sát thành, một đạo không gian lối đi xuất hiện, Nhạc Thành cùng chúng cường giả của Tứ Đại Nhân Tộc tiến vào bên trong đó.
Lần này trở về Nhạc gia, Nhạc Thành cũng mang theo Liễu Thanh Thanh và Vân Phỉ Phỉ hai người, từ Thất Sát Thành trở về kết giới của Nhạc gia mà nói, có không gian lối đi cũng phải mất nửa tháng thời gian, Nhạc Thành dĩ nhiên là không lãng phí.