- Đông bạch Tam lão, ba người các ngươi tam chưa chết sao.
Một cái hồng y trung niên lớn tiếng cười nói.
- Hồng đạo nhân, ngươi chưa có chết, chúng ta cũng chưa chết rồi.
Đông bạch Tam lão trách mắng nói.
- Các ngươi nếu đều chết, ta sống là tốt rồi.
Một lục y trung niên mỹ phụ cười nói.
Bên trong đại điện Đông bạch Tam lão tựa hồ nhận thấy rất nhiều người, tranh cãi ầm ĩ.
- Hạo Thiên môn chư vị tiên trưởng, các ngươi liền ngồi ở đây.
Thương Sơn Động đồng tử đem đám người Nhạc Thành đến chỗ ngóc nghách nói.
Chỗ góc này mặc dù không tính tận cùng, nhưng rõ ràng là vị trí kém nhất, đây chính là quan hệ đến mặt mũi các sơn môn, các sơn môn có Đại La Kim Tiên trấn thủ, mà các Đại La Kim Tiên này đều sống trên ngàn vạn năm, cho nên rất coi trọng mặt mũi.
Vừa thấy đến vị trí là góc, Lang Lễ sắc mặt trầm xuống, liền muốn phát tác.
- Chúng ta ngồi xuống đi.
Nhạc Thành nhìn Lang Lễ nói, lập tức ngồi xuống, Nhạc Thành thấy vị trí này rất tốt, không quá chọc người, chính mình tính toán đi tìm trọng bảo, cũng không phải đến tranh mặt mũi, nên vì Hạo Thiên môn tranh mặt mũi thì rất đơn giản, nhưng hiện tại không phải thời điểm.
- Lang Lễ, bây giờ còn không phải thời điểm.
Nhạc Thành lập tức nhìn Lang Lễ nói, Hạo Thiên môn hiện tại tổng cộng bảy mươi người, tranh mặt mũi thật không phải thời điểm.
Nhạc Thành ngồi sau, ánh mắt hướng về phía đại sảnh, nhìn thấy người của Đông Bạch Sơn, cũng được an bài tới đại điện vị trí thứ hai, lúc này người trong đại điện tựa hồ cũng không ít, thực lực thấp nhất đều là La Thiên thượng tiên, trong đó nhiều La Thiên thượng tiên hậu kỳ nhất.
Mà lúc này Nhạc Thành cũng cảm giác được không ít nguười đang âm thầm đánh giá bốn người mình, Nhạc Thành không để ý đến, hắn ngồi im không thèm để ý mọi người chung quanh.
- Môn chủ, đây đều là người của Ngọc Hư sơn bên cạnh sơn môn.
La Nguyên linh hồn truyền âm nói với Nhạc Thành.
Nghe Lang Lễ giới thiệu, Nhạc Thành đối với một ít sơn môn cường giả đều âm thầm ghi tạc trong lòng, người ngồi ở phía trước Đông Bạch Sơn chính là Thanh Ngọc Sơn, tới đây có hai Đại La Kim Tiên trung kỳ là Ngọc anh chân nhân, Ngọc Linh Chân nhân, hai người đều là trung niên mỹ phụ.
Đông Bạch Sơn đúng là người Nhạc Thành muốn ra mắt, Nam Cốc Động tới cũng là hai Đại La Kim Tiên trung kỳ, một người tên là Nam Minh Tử, người kia là Nam Ly Tử.
Mạc Linh Sơn tới chỉ có một Đại La Kim Tiên trung kỳ lão giả, tên là Mạc Trường Không, nhưng La Thiên thượng tiên bảy người, tổng cộng là tám người.
Khúc Sơn Động đến một Đại La Kim Tiên trung kỳ, tên là Kỳ Thạch đạo nhân, tông môn La Thiên thượng tiên có tám, Thiên Linh Động tới một Thiên Linh đạo nhân, Đại La Kim Tiên trung kỳ, còn có một Thiên Tán đạo nhân, Đại La Kim Tiên sơ kỳ.
Đi tới đây có sáu sơn môn, mặt ra còn có mười mấy tiểu sơn môn, thậm chí tới chỉ có một La Thiên thượng tiên trung kỳ.
Các tiểu sơn môn này, cũng có mấy Đại La Kim Tiên sơ kỳ, Nhạc Thành nghe La Nguyên nói một chút, có một Thượng Quang tán nhân, một người tên là Thanh Nguyên đạo nhân, một người tên là Quỷ đạo nhân.
Xem thực lực mọi người, Nhạc Thành đoán không phải toàn bộ cường giả của các sơn môn những cũng không phải ít, đặc biệt là Thanh Ngọc Sơn cùng Đông Bạch Sơn, môn trung đều có Đại La Kim Tiên trung kỳ.
- Hỏa Vân Thượng Nhân, Hạo Thiên môn các ngươi cũng đến đây sao, nghe nói các ngươi hai năm trước tiêu diệt Bạch Thạch sơn, không biết ngươi mời cường giả nào.
Một người mặc đạo bào màu xám bộ dáng trung niên hán tử xoay chuyển ánh mắt nhìn La Nguyên hỏi.
Nhạc Thành vừa mới nghe La Nguyên giới thiệu người này, Nam Cốc Động Nam Minh Tử, Đại La Kim Tiên trung kỳ.
- Diệt một Bạch Thạch sơn mà thôi, Hạo Thiên môn còn không mời người trợ oai.
La Nguyên thản nhiên nói.
- Thật không, chẳng lẽ Hạo Thiên môn Hạo Thiên Đại Đế đã trở lại sao, chúng ta không cần ngươi tiêu diệt Bạch Thạch sơn, chính là Bạch Thạch sơn cũng là một môn Tiên đạo, các ngươi nếu đem Bạch Thạch sơn toàn môn tiêu diệt, thủ đoạn này quá độc ác, quả thực là tác phong Ma đạo, Hạo Thiên môn chẳng lẻ không cho chúng ta một cái công đạo sao?
Nam Minh Tử trường bào vung lên, nhìn chăm chú vào La Nguyên nói.
- Bạch Thạch sơn toàn môn đến Ngọc Hư sơn, các ngươi trong lòng rõ ràng, bị Hạo Thiên môn đánh chết, đó là xứng đáng, đổi là các ngươi, các ngươi làm như thế nào, Nam Minh Tử chẳng lẽ muốn thả Bạch Thạch sơn sao, Nam Cốc Động nếu không tin, cũng có thể đi thử.
La Nguyên thần sắc phát lạnh, quát lên.
- Hỏa Vân Thượng Nhân, lời này ngươi có ý tứ gì, ngươi là khiêu khích Nam Cốc Động sao.
Nam Minh Tử nhất thời cả giận nói, vỗ tọa ỷ, cả người liền đứng lên.
- Xoát xoát. Nguồn truyện:
Nhất thời tất cả mọi người Nam Cốc Động đứng lên, bao vây Nam Ly Tử, hai Đại La Kim Tiên trung kỳ và ba La Thiên thượng tiên hậu kỳ, hai La Thiên thượng tiên trung kỳ, đều đùng đùng nổi giận nhìn La Nguyên, những người này cũng không có đem bốn người Hạo Thiên môn hiện ở trong mắt.
Trong đại điện nhất thời có người chờ xem náo nhiệt, không ít người hận không thể thấy hai cái sơn môn lập tức đánh nhau, sau khi lưỡng bại câu thương, tiện nghi cho đám người trong đại điện. Không ít lão cáo già thậm chí trên mặt lộ ra mỉm cười.
- Chỉ bằng Nam Cốc Động các ngươi cũng muốn đến Hạo Thiên môn sao, thật sự là muốn tìm cái chết.
Lần này Lang Lễ nhịn không được, đứng dậy, pháp quyết trong tay đánh ra, cũng không quản đây là Thương Sơn Động đại điện, trong tay quả cầu lửa thật lớn ném ra, vì không muốn bại lộ thân phận, Lang Lễ không có khôi phục bản thể.
Mọi người chế giễu trợn tròn mắt, trước tiên chính là tránh đi, Nam Cốc Động liền trực tiếp động thủ, lập tức còn chưa phục hồi tinh thần lại, quả cầu lửa liền nháy mắt tới trước hai người.
- Hừ, Hạo Thiên môn thật to gan, hôm nay Nam Cốc Động không để yên.
Nam Minh Tử quát lạnh, cùng Nam Ly Tử bạo lui, nhất thời pháp quyết đánh ra.
- Chư vị đạo hữu chuyện gì cũng từ từ.
Vào lúc này, ba đạo hào quang như tia chớp vào trong đại điện, có bóng nước ngăn cản tại phía trước quả cầu lửa do Lang Lễ ngưng tụ, hai cổ lực lượng dây dưa với nhau, trong lúc nhất thời cũng không bên nào chiếm cứ thượng phong.