Convertor: Vovo
Editor: Hyna Nguyễn
————————-
Diệp Mộ Phàm tức giận nhưng cũng không thể làm thêm được gì, chỉ có thể nhìn Diệp Oản Oản từng bước từng bước một đi về phía hai người Cố Việt Trạch cùng Diệp Y Y đang đứng ở trên khán đài.
“Con vừa mới nói rồi mà, Oản Oản vừa nhìn thấy Cố Việt Trạch liền mất đi lý trí, thế mà ba mẹ vẫn còn bảo vệ cho nó, bây giờ thì ba mẹ đã tin lời của con chưa?!” Diệp Mộ Phàm bên trong đáy mắt ẩn chứa một tia đau xót, ngón tay đặt bên người đều đã bị bóp trắng bệch.
Nếu như không phải là bởi vì tên khốn kiếp này, quan hệ giữa anh cùng với em gái sẽ biến thành như thế này sao?
Lương Uyển Quân nhìn con gái mình trong mắt tràn đầy vẻ lo âu nói: “Mộ Phàm, con đừng nói Oản Oản như vậy, Oản Oản lần này thực sự đã thay đổi rất nhiều rồi, mẹ tin tưởng em con sẽ không làm việc theo cảm tính nữa đâu.”
Diệp Thiệu Đình thở dài, không nói gì, coi như là con gái ông mất khống chế xúc động làm ra chuyện không nên làm, nhưng ông là người làm ba mà ngay cả hạnh phúc của con gái mình đều không cách nào giữ được, bây giờ có tư cách gì trách cứ cùng ngăn cản con mình đây.
Phát hiện có một thân ảnh mặc đồ đỏ đang hướng về phía khán đài, ánh mắt của mọi người nhất thời chuyển từ trên người Cố Việt Trạch cùng Diệp Y Y đến trên người của Diệp Oản Oản.
Dù sao với một thân tướng mạo cùng khí độ này Diệp Oản Oản thật sự là quá thu hút sự chú ý của người khác, chỉ cần cô xuất hiện ở chỗ nào thì đương nhiên sẽ hấp dẫn tầm mắt của tất cả mọi người ở chỗ đó.
Cố Việt Trạch nhìn cô gái đang chậm rãi đi lên trên khán đài, sắc mặt lạnh xuống.
Bình tĩnh mà xem xét lại thì hôm nay Diệp Oản Oản quả thật đã làm cho anh ta nhìn với một cặp mắt khác xưa, nhưng giới hạn cũng chỉ dừng lại ở đây thôi, anh sẽ không thể nào cưới một con gái bị vứt bỏ không có chỗ dùng cùng lợi dụng như thế.
Phụ nữ như vậy có lẽ có thể làm tình nhân, bạn giường nhưng tuyệt đối không có tư cách trở thành vợ của Cố Việt Trạch được.
Diệp Oản Oản dây dưa như vậy, mặc dù coi như thỏa mãn lòng hư vinh của đàn ông, nhưng làm quá mức liền muốn chọc cho người ta chán ghét không có cảm tình, nhất là vào thời điểm trọng yếu như ngày hôm nay.
Trong nháy mắt khi Diệp Oản Oản đến gần Cố Việt Trạch lập tức đem Diệp Y Y bên cạnh mình kéo lại gần che chở một chút, trên mặt cũng đầy vẻ cảnh giác phòng bị: “Diệp tiểu thư, có chuyện gì sao?”
Trong lúc đó, Diệp Oản Oản mặt như tranh vẽ chậm rãi mỉm cười, khách khí mở miệng, “Cố tiên sinh, có thể đem micro cho tôi mượn dùng một chút được không?”
Một nụ cười kia, quả thật là… Yên Thị Mị Hành… Điên đảo chúng sinh…
Dưới đài trong nháy mắt một hồi âm thanh hít khí lạnh vang lên, ngay cả Cố Việt Trạch cũng hoảng hốt chớp mắt một cái rồi, trong hai con ngươi đen láy âm trầm lạnh lùng hơi hơi nheo lại, mang theo một tia tìm tòi nghiên cứu hướng cô gái trước mặt đánh giá.
Diệp Oản Oản cũng không có nói chuyện tiếp chỉ lẳng lặng chờ đợi.
Lúc này mọi người ở dưới khán đài đã sôi sùng sục, tất cả mọi người đều đang kích động thấp giọng nghị luận.
“Oa! Tân hoan cựu ái (người mới người cũ) cùng nhau lên sân khấu nha! Thật bùng nổ a!”
“Cái người Diệp Oản Oản này lại muốn ồn ào chuyện gì nữa đây?”
“Sẽ không phải là ngay trước mặt mọi người tỏ tình hoặc là chính là khóc lóc om sòm gây chuyện chứ?! Dù sao loại chuyện này cô ấy cũng làm không ít lần rồi!”
Nhìn Diệp Oản Oản đột nhiên đi lên khán đài, mặt của Diệp Hồng Duy nhất thời có chút khó coi, đang muốn để cho người đi ngăn cản nhưng lại thấy lúc này trên khán đài Cố Việt Trạch đã đem Micro trong tay đưa cho Diệp Oản Oản.
“Cảm ơn.” Diệp Oản Oản tiếp lời cầm micro, khách khí nói tiếng cám ơn.
Cố Việt Trạch thần sắc lãnh đạm thờ ơ, từ chối cho ý kiến.
Diệp Y Y có chút lo âu ngẩng đầu nhìn về hướng Cố Việt Trạch, Cố Việt Trạch nhìn lại Y Y cho một ánh mắt an tâm.
Vô luận Diệp Oản Oản muốn ầm ĩ gây chuyện như thế nào thì anh ta cũng không muốn ngăn cản, ngược lại, nếu Diệp Oản Oản càng náo đối với anh ta càng có lợi…
“Kính chào các vị khách mời đang có mặt ngày hôm nay, các vị khỏe chứ? Cảm ơn mọi người hôm nay đã đến…” Diệp Oản Oản không nhanh không chậm nói lấy mấy lời xã giao.