TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương
Chương 730: Nhóc con

Convertor: Vovo

Editor: Hyna Nguyễn

————————————————–

Diệp Oản Oản tuy không hiểu rõ chuyên ngành về đổ thạch này, nhưng hai chữ “đổ thạch” này có dính đến chữ “Đánh cược”, cho nên đại khái cũng đều có một chút vận may ở bên trong.

Kể cả với những người trong ngành đổ thạch, mài giũa hơn mấy chục năm, kinh nghiệm lão làng như thế nào hay kỹ xảo phong phú hơn người ra sao đi chăng nữa, cũng tuyệt đối không dám ra cửa khoe khoang tài năng của mình, nếu không, ngành nghề đổ thạch này chỉ sợ ngay từ trăm năm trước đã mất tích rồi, lúc đó trên thế giới này, há chẳng phải khắp nơi đều là phú hào sao?

Từng hình ảnh từ kiếp trước thoáng qua trong đầu của Diệp Oản Oản, không bao lâu sau, Diệp Oản Oản chậm rãi mở hai mắt ra, nhìn mây trắng ngoài cửa sổ từ từ lướt qua, cô từ bên trong chiếc túi nãy giờ mang theo người mình, lấy ra một quyển sách có liên quan đến đổ thạch, chuẩn bị ngoan ngoãn làm theo sự dặn dò của Tư Dạ Hàn, trước tiên tìm hiểu rõ một chút về nền tảng đổ thạch.

Nhưng cô chỉ mới đem quyển sách kia lật được ba bốn trang.

Một cái tay chợt xuất hiện trên sách của cô, đột nhiên cái tay kia giực lấy cuốn sách của cô!

Diệp Oản Oản hơi sửng sờ, theo bản năng ngẩng đầu lên.

Lúc này mới nhìn thấy…

Lấy cuốn sách của cô, lại là bé trai ước chừng mười một mười hai tuổi kia.

Thằng bé đó không có chút nào cảm giác được chuyện mình đang làm là không đúng, tự ý cầm cuốn sách kia, nghênh ngang rời khỏi chỗ của Oản Oản sau đó như muốn trở về vị trí của mình.

Diệp Oản Oản chợt nhìn về phía thằng bé rồi nói: “Người bạn nhỏ, có thể đem sách trả lại cho chị được không?” T

“Dựa vào cái gì mà tôi phải trả cho chị?!” Thằng bé không cho là đúng quay đầu hỏi lại, trợn mắt nhìn Diệp Oản Oản.

Diệp Oản Oản thấy đứa bé trai này trợn mắt lên nhìn cô quả thực có chút không biết nên nói gì nữa.

Trước đây ở trên Weibo thấy qua không ít tin tức có liên quan đến những đứa nhóc như thế này, không nghĩ tới, hôm nay cô lại gặp một vật thể “Sống” ngay trước mắt mình!

Trước kia cô và Tư Dạ Hàn đã bàn luận về vấn đề có liên quan đến con cái rồi, cho nên hiện tại thấy cảnh này thật sự không thể trách cô có cảm giác không quá vui vẻ với đứa bé như thề này được.

Trắng trợn cầm đồ của người lạ, không những không có chút áy náy nào, lại coi đó là một chuyện đương nhiên nó muốn làm gì cũng được…

Dù nhìn thấy cảnh đó nhưng đôi vợ chồng trung niên ngồi ở bên cạnh kia, đối với hành động của cậu con trai mình, lại coi như không nghe, không thấy cũng như không có bất kỳ hành vi ngăn lại nào cả, càng không có nửa điểm muốn giải thích với Diệp Oản Oản chuyện đang xảy ra hoặc ý tứ áy náy.

“Hai người là người giám hộ của cậu bé này sao?” Chân mày của Diệp Oản Oản nhíu lên, nhìn về phía đôi vợ chồng trung niên đó hỏi.

“Đúng thế đấy, có chuyện gì nào?”

Người phụ nữ vóc người có chút phát tướng, ánh mắt sắc nhọn lông mày lãnh đạm, không kiên nhẫn nhìn về phía Diệp Oản Oản.

“Con của cô cầm đồ của tôi.” Diệp Oản Oản nói.

Nghe xong, người phụ nữ kia khinh thường cong khóe môi, quét mắt nhìn cuốn sách mà con mình mới lấy được một chút, sau đó, xem thường nói: “Không phải chỉ là một cuốn sách thôi sao, tôi thấy cô là người lớn rồi, so đo với một đứa trẻ làm cái gì cơ chứ? Cho con tôi mượn xem một chút thì có chuyện gì đâu? Lại nói, loại sách này, cô xem có hiểu không?”

Một câu nói của người phụ nữ này, quả thực làm cho Diệp Oản Oản không còn gì để nói nữa.

Cái này thật đúng là…

Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con chuột thì đào hang mà. (Ý là nòi nào giống nấy đấy).

Ba mẹ dạng nào sẽ nuôi dưỡng ra con cái mình dạng đó.

Còn không đợi Diệp Oản Oản mở miệng, Thập Nhất chợt rời khỏi chỗ ngồi của mình, trầm mặt một cái, không nói hai lời, trực tiếp từ trong tay cậu nhóc kia, đem sách đoạt lại.

“Chú dám cướp sách của tôi!” Cậu nhóc nhìn sách trong tay mình bị người khác đoạt đi, nhất thời tức giận, gần như là theo bản năng nhấc chân lên, muốn đạp về phía đùi của Thập Nhất.

Bước chân của Thập Nhất hơi hơi di chuyển một cái, cậu nhóc kia ngay cả ống quần của anh ta cũng đều không có chạm đến được một chút nào, sắc mặt của Thập Nhất càng ngày càng âm trầm, híp mắt, nhìn cậu nhóc không biết sống chết kia lạnh lùng nói: “Nhà ai lại có thể dạy ra đồ mất dạy như vậy thế này?!”

Đọc truyện chữ Full