iên soạn: Đức Uy -
--------------------------------------------
Cô bé này cũng quá đẹp...
May là Phí Dương cũng đã lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, dạng mỹ nhân gì cũng đều đã gặp qua, giờ phút này cũng bị dung mạo của cô gái làm cho kinh động.
Sau khi Hàn Thiên Vũ nhìn thấy cô gái, bởi vì dung mạo quá chói mắt của thiếu nữ mà hơi bất ngờ một chút, nhưng trừ cái đó ra, hình như khuôn mặt của nàng ta dường như cũng hơi có chút quen mắt...
Bỗng một thanh âm vang lên, "Thiên Vũ à, cậu phải ngàn vạn tỉnh táo, đừng ở loại địa phương như thế này làm bậy nha! Cậu phải suy nghĩ cho Diệp Bạch một chút! Nếu như cậu gây chuyện, cuối cùng còn không phải là phải bắt cậu ta đến thu thập cục diện rối rắm à?"
Mắt thấy sắc mặt của Hàn Thiên Vũ càng ngày càng không ổn, Phí Dương kinh hồn bạt vía, vô cùng bất đắc dĩ đành đem Diệp Bạch kéo ra.
Không phải là hắn suy nghĩ nhiều, nhưng mà biểu hiện của Hàn Thiên Vũ rất giống là đang đi bắt gian!
Kết quả, hắn vừa nhắc tới Diệp Bạch, không biết tại sao sắc mặt của Hàn Thiên Vũ lại càng thêm khó coi...
Phí Dương đang ngàn lo vạn lắng sẽ xảy ra chuyện, cô bé kia đã đi tới trước mặt bọn họ.
Trong nháy mắt khi cô bé đến gần, Phí Dương trực tiếp bị vẻ đẹp này làm cho hắn đứng chết trân tại chỗ.
"Ta phi! Chuyện này... " Hàn Thiên Vũ còn đang tức giận vì Tư Dạ Hàn lạc lối, bỏ bạn cậu ta đi theo gái lạ, cũng không mấy chú ý đến chút tiểu tiết này, rất nhanh sắc mặt liền bởi vì tư thế thân mật của hai người mà trở nên càng âm trầm hơn.
Hắn không thể nào tiếp tục lừa mình dối người nữa! Hai người này rõ ràng chính là có quan hệ tình nhân…
Trong mắt của Diệp Oản Oản chỉ có ăn, ăn và ăn; đương nhiên cũng không lưu ý đến bên cạnh có một vị “khách lạ” đứng đó, trực tiếp tiến đến thẳng quầy bán hàng.
"Tôi muốn mua Strawberry mousse, Macaron, tuyết mị nương, còn có bánh ngọt hạnh nhân!" Diệp Oản Oản vui sướng kể tên những đồ ăn muốn mua.
Bởi vì Diệp Oản Oản và Tư Dạ Hàn phải đi dự yến hội, cho nên đều ăn mặc lộng lẫy, nhân viên của tiệm nhìn mê mẩn đôi tuấn nam mỹ nữ này hồi lâu, mới hồi phục lại tinh thần, vội mở miệng nói, "Vâng, cảm phiền chờ chốc lát, tôi sẽ lấy cho quý khách!"
"Được rồi!" Diệp Oản Oản gật đầu một cái, vẻ mặt đầy chờ mong, tỏ vẻ ‘em không có muốn ăn à nha’; mở miệng nói với Tư Dạ Hàn, "A Cửu anh xem, Đường Đường ở nhà một mình đáng thương biết bao nhiêu, nên mua thêm một chút đồ ăn ngon cho con!"
Vâng, Đường Đường khẳng định là sẽ không ăn hết nhiều như vậy, đến lúc đó nàng sẽ có thể giúp cậu nhóc xử lý!
Tư Dạ Hàn chẳng qua chỉ hơi nhíu mày, cũng không vạch trần nàng, ngay sau đó nhìn về phía nhân viên nói, "Những thứ vừa rồi, mỗi loại 2 phần đi!"
"Gào! Yêu anh nhất rồi!" Diệp Oản Oản nhất thời vui vẻ hôn lên má Tư Dạ Hàn một cái.
Giờ phút này ở bên cạnh, hai tay Hàn Thiên Vũ đã nắm chặt lại thành quyền, con ngươi đằng sau chiếc kính râm tràn đầy vẻ giận dữ.
"Thiên Vũ, cậu đừng..." Phí Dương nhắc nhở mới được nửa câu, ở phía trước, đã không có người.
"Tiểu thư, đã gói lại kỹ càng, xin cô nhận lấy." Nhân viên tiệm bánh đem những loại bánh ngọt được yêu cầu tất cả đều đưa sang.
"Vâng, được rồi, cảm ơn!"
Diệp Oản Oản vui vẻ nhận lấy đồ ăn, ngay sau đó kéo cánh tay của Tư Dạ Hàn đi ra bên ngoài cửa tiệm.
Nhưng mà ngay vào lúc này, đột nhiên có một bóng người đi theo bên cạnh, chặn trước người bọn họ, ngăn cản đường đi.
Người này bao bịt từ trên xuống dưới, bên ngoài mặc một bộ áo khoác sậm màu, trên mặt đeo khẩu trang, lại còn đeo kính râm.
Người này ban ngày ban mặt, đem mình gói lại như cái bánh ú như vậy để làm gì!?
Diệp Oản Oản đang suy nghĩ, nam nhân đột nhiên mở miệng: "Tư tiên sinh."
Diệp Oản Oản nghe được âm thanh của người đàn ông này, trong lòng đột nhiên bỗng hồi hộp một chút.
Mịa nó! Giọng nói của người này làm sao lại giống như vậy...
Một giây kế tiếp, nam nhân chậm rãi tháo khẩu trang trên mặt mình xuống, sau đó là kính râm, lộ ra một gương mặt tuấn dật mà thân quen.