Biên soạn: Đức Uy -
---
Chỉ bất quá…
…vị viện trưởng của học viện lính đánh thuê Xích Diễm kia, nàng lại muốn quen biết một chút, xem thử có thể sử dụng thuật thôi viên sâu đặc biệt của người này, giúp cho mình tìm lại được ký ức bị thất lạc kia.
Cho nên, Diệp Oản Oản dĩ nhiên là sẽ xuất thủ giúp người của học viện lính đánh thuê Xích Diễm một tay. Nếu không, viện trưởng Xích Diễm, dựa vào cái gì phải giúp mình.
"Cho các ngươi hai con đường. Biến!! Hoặc là chết!!" Diệp Oản Oản hướng về các học viên Tinh Dương, thấp giọng cười nói.
Nghe được lời này của Diệp Oản Oản, nữ nhân cầm đầu đám Tinh Dương mặt đầy vẻ khinh thường, nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản: "Không Sợ Minh Chủ, ngươi tính toán hay nhỉ? Ta cũng không tin, ngươi dám đụng đến một sợi lông của học viên Tinh Dương bọn ta?"
"Vả miệng!" Diệp Oản Oản lãnh đạm thờ ơ mở miệng.
"Vâng." Thất Tinh đáp lời, nhanh chân hướng về ả nữ nhân cầm đầu Tinh Dương đi tới.
"Tìm chết!"
Cô gái cầm đầu phe Tinh Dương nhất thời vung chưởng lên, vỗ thẳng về phía Thất Tinh.
Nhưng mà, cánh tay phải của Thất Tinh khẽ nhấc lên, trong nháy mắt đánh văng chưởng đao của cô gái kia ra, không cho ả ta có cơ hội phản ứng, một bạt tai liền hung hăng quạt thẳng vào mồm ả.
Lúc này, mọi người chỉ nghe thấy một tiếng “Bép!!” đầy thanh thúy, mang đậm tính nghệ thuật vang lên. Con ả kia liền lảo đảo thối lui về phía sau.
Thất Tinh lườm ả ta một cái, xoay người rời đi, đầu cũng không thèm quay lại nhìn lấy một cái.
"Ngươi..."
Cô gái nọ nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản cắn răng nghiến lợi, phảng phất như hận không thể đem Diệp Oản Oản lột da rút cốt.
"Giết bọn họ!" Diệp Oản Oản hướng về phía mọi người Không Sợ Minh ở sau lưng, cánh tay phải khẽ quơ.
Diệp Oản Oản vừa dứt tiếng, đám học viên Tinh Dương nhất thời biến sắc, nhìn tư thế của Không Sợ Minh Chủ thế này, nào giống như đang nói đùa, hoặc là đang hù dọa bọn họ?
"Sư tỷ, chúng ta đi nhanh đi! Cái ả Không Sợ Minh Chủ này là kẻ điên. Không đi nữa, chúng ta có khả năng thật sự phải chết ở chỗ này!" Một gã học viên Tinh Dương trong đám hướng về nữ nhân cầm đầu nói.
Giờ phút này, thấy đông đảo thành viên Không Sợ Minh nhanh chân đi tới như vậy, sắc mặt của cô ả cũng nhất thời trắng bệch.
Vốn cho rằng, Không Sợ Minh căn bản không dám động đến bọn họ! Nhưng mà bây giờ nhìn lại, cô nàng Không Sợ Minh Chủ, căn bản là không hề băn khoăn chút nào...!!
"Rút lui!"
Gần như trong nháy mắt, cô ta liền truyền đạt chỉ thị, lập tức mang theo các học viên Tinh Dương rời đi.
"Đuổi theo, giết chết bọn chúng!" Bắc Đẩu làm như liền muốn dẫn người đuổi theo.
Thấy vậy, Diệp Oản Oản đưa tay bắt lấy bả vai của Bắc Đẩu lại.
"Phong tỷ, sao vậy?" Bắc Đẩu nhìn về phía Diệp Oản Oản, mặt đầy ngơ ngác.
Phong tỷ không phải nói là muốn giết chết bọn họ sao...??
"Cậu có từng nghe nói một câu này hay chưa, giặc cùng đường chớ đuổi!!" Diệp Oản Oản nói.
"Ồ..." Bắc Đẩu gật đầu một cái: "Không đuổi theo thì không đuổi vậy!"
Chợt, Diệp Oản Oản nhìn về phía Tam trưởng lão Lý Tư: "Lý Tư, đem mấy tên học viên của học viện Xích Diễm đưa trở về."
Nghe lệnh, Lý Tư hơi sững sờ, theo bản năng nói: "Minh chủ, đưa tới chỗ nào?"
"Đưa về học viện Xích Diễm." Diệp Oản Oản nói: "Tốt hơn là mang theo ít người, để tránh lũ oắt con phe Tinh Dương kia lại đi ra gây chuyện."
"Chuyện này..." Lý Tư không giải thích được, cứu bọn họ cũng đã không tệ rồi, giờ lại còn muốn hộ tống bọn họ trở về.
"Có vấn đề gì không?" Diệp Oản Oản nói.
"Không có, thuộc hạ lập tức đi làm ngay!" Lý Tư phất phất tay, để cho thành viên Không Sợ Minh đem mấy tên học viên Xích Diễm bị thương không nhẹ đỡ lấy.
Nếu như Minh chủ đã hạ lệnh, Lý Tư tự nhiên cũng sẽ không tiếp tục hỏi nhiều làm gì, làm theo là được.
Chuyện bên này giải quyết xong, Diệp Oản Oản liền quay trở lại phòng làm việc.
Ngày đó ở trong nhà Kỷ Hoàng, những ký ức về học viện lính đánh thuê Xích Diễm thoáng qua trong đầu quá mức mơ hồ, không cách nào tìm được đầu mối hữu dụng gì, nhưng lại rất chân thật.
Nhìn dáng dấp, nàng có thể lập một kế hoạch, nghĩ biện pháp tiếp cận với học viện lính đánh thuê Xích Diễm...