TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương
Chương 1887: Anh có thuốc giải

Biên soạn: Đức Uy -

---

"Ờ... Đúng vậy!" Nhiếp Vô Danh tỉnh queo gật đầu một cái.

"Một cái tát này tôi đánh xuống, anh! chết! chắc! rồi!" Diệp Oản Oản nâng bàn tay lên, hận không thể tung một cái tát, đánh chết Nhiếp Vô Danh. 

Vạn nhất Tử Vong Hoa Hồng chính mình mới sáng tạo ra dẫn tới sự chú ý của lũ người có ý xấu, đây cũng không phải là chuyện đùa đâu!!

"Em gái à, đừng sợ! Tử Vong Hoa Hồng kia… đều là quá khứ cả rồi... Đừng nói bây giờ em tạo ra một cái Tử Vong Hoa Hồng mới, cho dù cái thế lực mà em tạo ra, được đặt tên là “Cha của tất cả mọi người Độc Lập Châu”… cũng không sao! Chỉ là một cái tên mà thôi, đừng lo lắng!" Nhiếp Vô Danh nói với một vẻ mặt đầy chính nghĩa.

Diệp Oản Oản: "..." Nhiếp Vô Danh rốt cuộc là loại yêu ma quỷ quái gì, lại còn “Cha của tất cả mọi người Độc Lập châu”... Sao không đặt mịa nó luôn là “Ông nội của tất cả mọi người Độc Lập Châu” đi!

"Tôi hỏi anh, Tử Vong Hoa Hồng rốt cuộc là như thế nào, anh nói tỉ mỉ cho tôi nghe!" Diệp Oản Oản không nhịn được gằn giọng.

Bất đắc dĩ, Nhiếp Vô Danh chỉ có thể trả lời đúng sự thật: "Tử Vong Hoa Hồng... Thật ra là...  là một thế lực đời đời tương truyền. Thủ lĩnh của mỗi một đời, đều là phụ nữ, đều dùng biệt danh là Hắc Quả Phụ. Tổ chức này còn có một danh hiệu đặc biệt, gọi là Eric."

Thấy lửa giận của Diệp Oản Oản từ từ lắng xuống, Nhiếp Vô Danh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nói: "Thật ra thì... Tử Vong Hoa Hồng bị huỷ diệt đã rất nhiều năm, đã hoàn toàn trở thành chuyện quá khứ..."

"Theo tôi được biết, Tử Vong Hoa Hồng vô cùng cường đại, khiến cho cả Độc Lập Châu đều lâm vào khủng hoảng. Tổ chức mạnh mẽ như vậy, vì sao lại diệt vong? Lại là ai, khiến cho nó diệt vong?" Diệp Oản Oản hiếu kỳ hỏi.

Nghe tiếng, Nhiếp Vô Danh lắc đầu một cái: "Làm sao anh biết chứ! Anh đây và Tử Vong Hoa Hồng không quen nhau nhá...!!"

"Đúng rồi, Eric là có ý gì?" Diệp Oản Oản nhớ tới danh hiệu mà Tư Bá Ý từng đề cập tới.

"Cụ thể cũng không rõ ràng, nhưng... chắc có nghĩa là Kẻ Báo Thù." Nhiếp Vô Danh nói.

"Báo thù... Báo thù ai cơ?" Diệp Oản Oản hỏi theo bản năng.

Nhưng mà, Nhiếp Vô Danh lại lắc đầu một cái: "Làm sao anh có thể biết nhiều như vậy chứ!! Hay là, em đi hỏi cha và mẹ thử xem? Bọn họ thuộc thế hệ trước, hẳn sẽ biết được rõ hơn nhiều so với anh..."

Nhiếp gia chủ và Nhiếp gia chủ mẫu, Diệp Oản Oản đương nhiên sẽ không có khả năng đi hỏi thăm từ miệng bọn họ. Nhiếp Vô Danh ngây ngô không nắm rõ tình hình, vậy còn dễ tính. Tử Vong Hoa Hồng và nàng cũng không có liên quan gì đến nhau. Cùng lắm, đến lúc đó, nàng đổi tên thế lực mình mới lập là được rồi.

"Đúng rồi..."

Bỗng nhiên, con ngươi Diệp Oản Oản khẽ chuyển, lấy chiếc nhẫn xưa cũ ra, đưa cho Nhiếp Vô Danh: "Giúp tôi xem một chút, chiếc nhẫn này, anh có biết không?"

Nghe tiếng, Nhiếp Vô Danh cầm lấy chiếc nhẫn, quan sát trên dưới. Sau một hồi, chân mày khẽ nhíu lại, nhìn về phía Diệp Oản Oản.

"Thế nào...??" Thấy biểu hiện của Nhiếp Vô Danh không đúng, Diệp Oản Oản vội vàng hỏi. 

"Chiếc nhẫn này... Chất liệu rất hiếm, chế tác cực kỳ phức tạp và đặc thù... Giá trị tuyệt đối là một số tiền lớn!" Nhiếp Vô Danh nhìn chằm chằm chiếc nhẫn: "Nhìn đường cong này mà xem, chậc chậc... Nhìn chất liệu này mà xem... Em gái à, chiếc nhẫn này là của em sao? Anh có đường dây bán đồ cổ, hay là, chúng ta bán đấu giá nó đi rồi chia, anh 3 - em 7; cùng lắm là anh 2 - em 8..."

Diệp Oản Oản: "..." Quả nhiên, đặt hi vọng vào Nhiếp Vô Danh, là não của nàng có vấn đề rồi!

"Đưa cho tôi!" Diệp Oản Oản nói.

"Ồ..." Nhiếp Vô Danh thành thành thật thật đem chiếc nhẫn trả lại cho Diệp Oản Oản, mặt đầy vẻ tiếc nuối.

"Đúng rồi!" Lúc này, Nhiếp Vô Danh vỗ đùi một cái, chưa từ bỏ ý định, ra giá: "Em gái, thuốc giải Tình Cổ của em... Anh đều đã chuẩn bị cho em rồi... Em có muốn lấy hay không? Thời gian càng ngày càng gấp, cũng không thể đem mạng của mình ra đùa được! Không bằng, em lấy chiếc nhẫn này ra, đổi lấy thuốc giải đi! Đổi thuốc giải còn được tặng thêm miễn phí lọ đựng thuốc, tính tới tính lui em vẫn còn lời!"

Ha ha... Khả năng tính toán của “ngài” thật là tốt!

Diệp Oản Oản lườm hắn ta một cái, "Nói lời không cần thiết! Thuốc giải tôi đã có rồi, hiệu quả tốt, lại dễ dùng hơn nhiều, không cần anh phải phí tâm!"

Diệp Oản Oản đầy vô tình, lạnh lùng tiêu diệt đường làm ăn của Nhiếp Vô Danh.

Đọc truyện chữ Full